Cười Ta Quá Đa Tình

Chương 19: "Miệng cọp gan thỏ."



Edit: Yuhong

Beta: Túc

- ----------------------

Lâm Phương Châu ngồi xuống hỏi Tiểu Nguyên Bảo: "Ngươi đánh Võ Chiếu Lâm bởi vì hắn nói bậy bạ về ta à?"

"Ừ."

"Cái tính tình này của ngươi cũng thật lớn."

Sau đó dưới sự dò hỏi của Lâm Phương Châu, Tiểu Nguyên Bảo kể hết mọi chuyện cho nàng nghe. Hóa ra hôm nay nó đánh nhau đều đã lên hết kế hoạch rồi: đầu tiên thu thập chứng cứ Võ Chiếu Lâm nói bậy, thuận tiện tìm được nhược điểm của hắn ta, sau đó mỗi ngày chuẩn bị máu heo để trong lòng ngực chờ đợi thời cơ, đợi đến khi Võ Chiếu Lâm chỉ có một mình thì mấy đứa này vây quanh hắn, hất máu rồi đánh nhau.

Hết thảy đều tiến hành dựa theo kế hoạch của nó, đáng tiếc bọn họ mới đi lên đánh thì đã bị người khác phát hiện rồi kéo ra.

Lâm Phương Châu hoàn toàn có thể tưởng tượng đến cảnh tượng lúc ấy có bao nhiêu đáng sợ: khắp nơi là máu, còn có một người hôn mê trên mặt đất....người nhìn thấy tận mắt hiện trường đó chắc chắn đều cho rằng đã gây ra mạng người.

Nàng nhịn không được đánh cái rùng mình, nói: "Gan ngươi cũng to lắm. Tên Võ Chiếu Lâm kia hiện tại cũng không biết ra sao, nếu bị thương không nặng thì còn có thể hòa giải được."

"Sẽ không quá nghiêm trọng, sức lực của chúng ta nhỏ, cũng không đánh nặng tay."

Tên tiểu tử thối này, quá trầm ổn rồi.

Lâm Phương Châu lắc lắc đầu, lại hỏi: "Ngươi đã sớm biết hắn nói xấu nói bậy rồi còn nhịn được lâu như vậy mới ra tay, chỉ là vì thu thập những lời xằng bậy khác của hắn?"

Tiểu Nguyên Bảo gật gật đầu, như ông cụ non nói: "Có cớ xuất binh*."

*ý chỉ trước khi làm chuyện gì phải có chứng cứ, lý do đầy đủ.

Lâm Phương Châu cảm thấy thật mới lạ: "Tiểu tử nhà ngươi sao lại có nhiều ý đồ xấu như vậy, lại còn có cớ xuất binh? Cái này ngươi học từ chỗ nào vậy?"

"Học được ở trên sách. Ngươi xem những chư hầu trong lịch sử muốn tạo phản, lúc khởi binh đều tự lấy cho mình lý do chính đáng. Nếu ta chỉ vì hắn nói bậy ngươi mà đánh hắn thì đó là tư thù, nhưng nếu vì hắn phỉ báng thầy giáo mà đánh hắn thì đó lại là công phẫn*."

*Nỗi căm phẫn chung

Lâm Phương Châu trợn trắng mắt, nói: "Ngươi cho rằng người khác sẽ tin tưởng cái cớ này của ngươi sao?"

"Tin hay không không quan trọng."

"Vậy vì sao ngươi lại để lộ ra lời đồn của ta với huyện lệnh? Như vậy cái ngươi gọi là "có cớ xuất binh" chả phải tự sụp đổ sao."

"Cái ta gọi là 'có cớ xuất binh' chả qua là nhằm vào bên thư viện, ở chỗ huyện lệnh này thì phải để cho ông ấy biết nguyên nhân thực sự mới là tốt."

Lâm Phương Châu không ngốc, nàng biết vì sao phải để huyện lệnh biết nguyên nhân chân chính, hơn nữa nàng biết nhất định ông ta sẽ không để truyền ra lời tục tĩu như vậy. Nàng chống cằm, nhìn Tiểu Nguyên Bảo tỉ mỉ, một lúc sau nói: "Ta cảm thấy ngươi sắp thành tinh mất rồi. Ngươi thật chỉ mới có 10 tuổi sao?"

Tiểu Nguyên Bảo đột nhiên thở dài, nhẹ giọng nói: "Nếu ta không thông minh một chút thì căn bản không thể sống đến được ngày hôm nay."

Lâm Phương Châu hơi thương cảm.

Nàng gõ gõ bàn: "Vấn đề cuối cùng."

"Hửm?"

"Máu lợn sẽ đông lại, cái này ta tận mắt nhìn thấy. Ngươi làm thế nào đựng nó trong bình mà không đông vậy, lúc nào muốn cũng có thể hất ra?"

"Máu heo là Trần Tiểu Tam cho ta. Nó nói cho muối vào trong máu heo, vừa cho vừa quấy, đợi đến khi máu lợn lạnh thì sẽ không bị đông nữa."

"Hóa ra là như vậy. Trẻ con bây giờ đều gian trá tinh ranh vậy sao?"

Truyện chỉ đăng tải duy nhất trên wattpad-wordpress-_yinyanghouse

......

Huyện lệnh nghe nói thư viện xảy ra chuyện, có đệ tử bị thương liền rất quan tâm, cùng ngày phái một đại phu đến an ủi hỏi thăm người bị thương Võ Chiếu Lâm, hôm sau lại phái một đại phu khác đến thăm hỏi khiến cả nhà Võ Chiếu Lâm đều cảm kích mang ơn.

Ngày thứ ba, cả nhà Võ Chiếu Lâm kia và Lâm Phương Châu cùng nhau quỳ trước mặt huyện lệnh, tiến hành hòa giải. Nhà họ Võ yêu cầu Lâm Phương Châu phải bồi thường 500 lượng bạc tiền thuốc men, huyện lệnh hỏi Lâm Phương Châu: "Lâm Phương Châu, ngươi có nguyện ý bồi thường 500 lượng tiền thuốc men cho nhà họ không?"

Vẻ mặt Lâm Phương Châu đau khổ nói: "Đại nhân, tiểu nhân làm gì có nhiều tiền như vậy."

"Ừ." Huyện lệnh gật gật đầu, hỏi người nhà họ Võ: "Lệnh lang bị thương chỗ nào mà sao lại cần nhiều tiền như vậy để chữa trị."

"Con ta bây giờ vẫn đang nằm trên giường không dậy được, cả người đều đau, cần ăn rất nhiều đồ bổ, sớm đã tiêu rất nhiều ngân lượng, còn không biết về sau phải tốn bao nhiêu nữa, muốn 500 lượng của hắn còn không thấy đủ đâu!"

"Vậy sao?" Huyện lệnh cười lạnh: "Bản quan phái hai đại phu đến thăm khám, cả hai người đều nói như nhau, Võ Chiếu Lâm chỉ là bị thương ngoài da, không có thương đến gân cốt hay nội thương gì cả, vậy thì vì sao lại nằm trên giường không dậy nổi?" Nói xong, vỗ mạnh lên cái bàn khiến cho mọi người đang quỳ trên mặt đất sợ tới mức run lên, vẻ mặt huyện lệnh nghiêm khắc nói: "Rõ ràng là ngươi cố ý nói quá, mượn cơ hội xảo trá, ngươi còn dám nhiễu loạn ở trước mặt bản quan? Điêu dân như ngươi không đánh không được! Người đâu, lôi hắn ra đánh cho ta!"

Sai dịch đáp lời tiến lên muốn lôi hắn ra ngoài, người nọ nhìn thấy tình thế chuyển biến, nhất thời hoảng sợ, vội vàng nói: "Không dám ạ không dám ạ, tiểu nhân không dám, cầu đại nhân tha cho con đường sống..."

Huyện lệnh nhấc tay ra lệnh sai dịch lui xuống, giọng hòa hoãn hỏi: "Tiêu hết bao nhiêu tiền đồ bổ?"

"Năm, năm lượng bạc..."

"Ừ, Lâm Phương Châu?."

"Có, đại nhân."

"Bản quan phán ngươi bồi thường hắn năm lượng tiền đồ bổ, việc này hoàn toàn xóa bỏ, ngươi thấy thế nào?"

"Dựa theo đại nhân làm chủ!"

Phụ thân tên Võ Chiếu Lâm kia không dám nói gì nữa, hai nhà liền hòa giải như vậy.

Lâm Phương Châu sợ gió sợ bóng một hồi, lãnh Tiểu Nguyên Bảo về nhà, khuyên nó về sau gặp bất cứ chuyện gì cũng không được đánh người, sau đó nàng lại mua chút lễ vật, đi tìm các tiên sinh ở thư viện cầu tình, hy vọng bọn họ không đuổi Tiểu Nguyên Bảo đi.

Sự việc đánh nhau lần này mặc dù thương tổn không lớn nhưng động tĩnh lại không nhỏ, kinh động thư viện trừ trên xuống dưới, còn kéo cả nha môn vào trong. Liên quan đến việc làm sao xử lý hai học sinh, ý kiến của các tiên sinh trong thư viện không đồng nhất. Có người nói phải xóa tên cả hai người, có người nói xóa tên Lâm Phương Tư, cũng có người cảm thấy phẩm chất của Võ Chiếu Lâm quá tồi tệ nên xóa bỏ——Viện trưởng cũng thật sự cho người đi tra xét dò hỏi một phen, có vài học sinh sợ mình chọc phải tai họa nên không dám giấu giếm, kết quả cho thấy Võ Chiếu thật sự khua môi múa mép sau lưng, hành vi "phỉ báng thầy giáo" là có thật hơn nữa còn tương đối nghiêm trọng.

Cuối cùng thảo luận mấy ngày, thư viện quyết định việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, hai ngươi đều bị răn dạy một trận, cuối cùng vẫn được giữ lại.

Võ Chiếu Lâm vô duyên vô cớ bị đánh một trận, tất nhiên sẽ ghi hận trong lòng.

Vào một hôm, Tiểu Nguyên Bảo đang xem sách, Hồ Tứ Lang từ bên ngoài chạy vào: "Không tốt không tốt rồi...."

Một mạch chạy đến bên người Tiểu Nguyên Bảo, lặng lẽ nói nhỏ bên tai nó: "Võ Chiếu Lâm tìm tiên sinh cáo trạng, nói ngươi viết chữ cho chúng ta, làm sao bây giờ đây?"

Tiểu Nguyên Bảo câu môi, lắc đầu mỉm cười nói: "Tin nhảm vô lý như vậy, tiên sinh sẽ không tin đâu."

Giả bộ đến giống như thật vậy. Hồ Tứ Lang ngây người, nghĩ thầm lẽ nào sự việc phát sinh lúc trước đều là ảo giác sao?

Ngày hôm sau, Hồ Tứ Lang lại chạy đi hỏi thăm, nghe ngóng xong quay về nói với Tiểu Nguyên Bảo: "Tiên sinh nói: 'chữ Lâm Phương Tư viết là xấu nhất, làm sao có thể viết chữ thay người khác?', tiên sinh còn nói Võ Chiếu Lâm vô cớ sinh sự, mắng hắn một hồi." Nói xong cất tiếng cười to, cảm thấy thật hả giận.

Tiểu Nguyên Bảo gật gật đầu, từ đây gạch bỏ mục "viết chữ" trong danh sách làm ăn của mình đi.

Lại qua hai ngày, Võ Chiếu Lâm mai phục trên đường về nhà của Tiểu Nguyên Bảo, chặn nó lại.

Bị ngăn lại còn có Trần Tiểu Tam, Trần Tiểu Tam nhìn thấy Võ Chiếu Lâm to lớn cường tráng, sợ tới mức nước mắt trực trào.

Tiểu Nguyên Bảo khoanh tay, ung dung nhìn Võ Chiếu Lâm: "Ngươi muốn đánh ta?"

Võ Chiếu Lâm ảo tưởng vô số lần đến hình ảnh Lâm Phương Tư bị hắn đánh đến tè ra quần, ở trong tưởng tượng của hắn, Lâm Phương Tư không khóc thì cũng xin tha, nhưng người trước mặt đây lại vô cùng bình tĩnh, không giống như một đứa trẻ làm cho ngươi ta nhìn thấy là muốn tức giận.

Võ Chiếu Lâm nói: "Ta đánh ngươi thì làm sao?"

"Ngươi cần phải nghĩ kỹ nha. Thư viện đã cảnh cáo chúng ta, nếu lại có lần sau thì sẽ bị đuổi học. Hôm nay ngươi đánh ta, ngày mai sẽ bị thư viện xóa bỏ tên. Thư viện Đình Vân Lâu là thư viện nổi tiếng nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây, ngươi bị thư viện Đình Vân Lâu gạch bỏ tên, những thư viện khác sẽ không thu nhận ngươi. Như vậy thì tiền đồ của ngươi sẽ bị hủy, đọc sách nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thành bọt nước, ngươi chỉ có thể làm tiên sinh phòng thu chi* trong quán cơm mà thôi."

*nơi quản lý tiền nong thời xưa.

"Ngươi....!" Võ Chiếu Lâm nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nhìn nó.

Tên nhãi ranh này, quá đánh giận!

Tiểu Nguyên Bảo tiếp tục nói: "Trừ phi ngươi đánh chết ta rồi hủy thi diệt tích, còn phải bảo đảm không thể bị phát hiện, nếu không ngươi sẽ bị chặt đầu, nhà ngươi cũng liền chặt đứt hương khói. Ồ, quên mất, ngươi còn có một tiểu đệ đệ mà. Đệ đệ ngươi là do tiểu thiếp sinh ra, nếu ngươi chết rồi thì con vợ lẽ kế thừa, địa vị chủ mẫu lập tức hơi xấu hổ rồi. Nhưng mà ngươi cũng không cần quá lo lắng, nương ngươi không có nhi tử ruột thịt, nói không chừng sẽ coi con tiểu thiếp như con mình, mẫu từ tử hiếu, có khi thế cũng rất tốt. Vì vậy ngươi có thể yên tâm mà chết rồi."

"Câm miệng, đừng nói nữa!"

Võ Chiếu Lâm cực kì tức giận, vung nắm tay lên muốn đánh nó, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Nguyên bảo, Võ Chiếu Lâm cuối cùng cũng sợ lời hắn nói thành sự thật, đành phải dằn mặt mắng: "Về sau có cơ hội sẽ giáo huấn ngươi! Ngươi đợi đó cho ta!" Nói xong, quay người đi mất.

Trần Tiểu Tam lau giọt nước nơi khóe mắt, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Võ Chiếu Lâm: "Hắn cứ như vậy....đi rồi?"

"Miệng cọp gan thỏ." Tiểu Nguyên Bảo kết luận 4 chữ.

Trần Tiểu Tam chớp chớp mắt: "Có ý nghĩa gì vậy?"

Tiểu Nguyên Bảo vừa đi vừa kể cho Trần Tiểu Tam câu chuyện "Kiềm Chi Lư".

Từ đó Trần Tiểu Tam——Ồ, không chỉ Trần Tiểu Tam mà gần như cả lớp học vỡ lòng đều nghe theo Tiểu Nguyên Bảo như thiên lôi sai đâu đánh đó.