Cưới Sau Một Đêm

Chương 32: Người đàn ông “được” bao nuôi



Mỗ Anh nghi ngờ: mộtngười đàn ông thường xuyên có phụ nữ qua đêm ở nhà, không phải chính là loạicông tử lăng nhăng hay sao?

Tôi phải hình dung ngườihàng xóm mới tới này là một người đàn ông như thế nào đây a?

Vóc người thon dài, lànda trắng nõn, áo sơ mi dài tay, quần rộng thùng thình, có một chút tang thương,mái tóc lộn xộn không cắt ngắn mà hơi dài, vừa vặn che khuất ánh mắt của anhta, sống mũi cao thẳng, đôi môi so với Hàn Lỗi có chút đầy đặn hơn, cằm thêmchút râu ria nữa.

Dạ, tôi chỉ có thể nóianh ta là một người đàn ông rất có tính nghệ thuật, biết đâu thật sự là mộtngười ham mê nghệ thuật thì sao nhỉ?

Không giống chúng tôi, sosánh với chơi cùng nghệ thuật thì càng giống như là bị nghệ thuật chơi đùa hơn.

Người đàn ông kia đứng ởgiữa phòng khách, vừa lúc tầm mắt cùng tôi chạm nhau, anh ta hơi sững sờ mộtchút, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười gật đầu, vì lễ phép, tôi cũng gậtđầu mỉm cười theo, chẳng qua là, tôi vừa muốn cười liền phát hiện trước mắt tốisầm lại, nghi ngờ chăm chú nhìn một chút, nguyên lai là không biết từ lúcnào mình lại đứng sau lưng của Hàn Lỗi, chỉ thấy từ phía sau ót của anh ấyhướng về phía người đàn ông nọ đang đứng bên trong gật đầu, làm cho tôi khôngnhìn thấy vẻ mặt.

Kế tiếp, Hàn Lỗi không hềcho tôi bất kỳ cơ hội nào nữa để nhìn kỹ người đàn ông kia, một phen kéo tôi đithẳng tắp qua cánh cửa.

Có lẽ là thanh âm dọn nhàcó chút lớn, Hà Dịch và Lưu Tĩnh so với chúng tôi đã sớm rời khỏi công ty cũngmở rộng cửa quan sát.

Tôi bước nhanh tới chỗLưu Tĩnh, thân mật lôi kéo cô ấy, đem miệng tiến lại gần bên tai rồi cùng nhauđi ra sau cửa, nhỏ giọng hỏi: “Cô có quen với người hàng xóm kia không? Lailịch của anh ta thế nào?”

Lưu Tĩnh cũng rất phốihợp với tôi nhỏ giọng nói: “Hoàn toàn không biết cũng chưa từng thấy qua, xếchiều hôm nay lại đột nhiên dọn đến, nhân viên dọn nhà vẫn bận rộn với nhữngthứ kia từ đó đến giờ đấy.”

Trời ạ, không phải chứ,từ xế chiều đến giờ ít nhất cũng phải mấy tiếng đồng hồ rồi đi, mọi người nóixem một người đàn ông tại sao lại có thể nhiều đồ như vậy chứ? Người đàn ôngnày tại sao lại có nhiều như thế chứ? Người đàn ông này tại sao lại có nhiềunhư thế chứ?

Bên này, tô và Lưu Tĩnhtụ cùng một chỗ rất bà tám suy đoán tuổi của người đàn ông mới tới, rồi nghềnghiệp, thậm chí còn cả chuyện anh ta có người yêu hay không nữa… Mặt khác, bênkia, Hàn Lỗi cũng đang cùng Hà Dịch đứng một chỗ, hai người vai đụng vai, đưalưng về phía chúng tôi tựa hồ cũng đang “Bát quái” rất hăng say, thi thoảng cònnghiêng mặt nghiêng đầu tỏ vẻ có chút phức tạp và kỳ quái.

Chẳng lẽ bọn họ cũng cảmthấy có hứng thú với người hàng xóm mới này?

Xem ra, bây giờ có hứngthú đối với đàn ông không còn là độc quyền của phụ nữ nữa rồi.

Buổi tối, nằm ở trêngiường tôi bắt đầu nghĩ tới một người đàn ông khác lần thứ N ngoại trừ Hàn Lỗi.

Thật ra thì tôi nghĩ đếnnhững người đàn ông khác cũng không phải là nhiều, bởi vì tôi cũng chỉ biết cóvài người đàn ông mà thôi, có thể nói là dùng mười đầu ngón tay cũng có thể đếmhết.

Bây giờ chúng ta thử nóitới những người đàn ông khác xuất hiện sau khi tôi cùng Hàn Lỗi kết hôn xemsao: trước hết là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời của tôi, cũng là mộtngười đàn ông hết sức quan trọng, hơn nữa có thể nói nếu không có ông ấy sẽkhông có tôi, đó chính là cha tôi, nguyên nhân nghĩ tới ông cũng rất đơn giản,không biết ông ấy “rời nhà trốn đi” ở bên ngoài có tự chăm sóc bản thân tốt haykhông, có dụ dỗ mẹ tôi thành công hay không; sau đó là Tần Hạo, bởi vì có mộtkhoảng thời gian không nhỏ tôi đã coi người này chính là tình địch của mình,nghĩ xem anh ta làm những cách nào để hấp dẫn Hàn Lỗi, mặc dù sau đó kết quảhấp dẫn đều là thất bại; tiếp theo là Tần Dương cùng Cao Phàm Vũ, chỉ vìhai người này một kẻ đầu trọc một kẻ tóc bù xù; tiếp theo đó lại chính là LâmTriết, chính là mối tình đầu của tôi, bởi vì là mối tình đầu cho nên đôi khicũng có lúc nhớ lại câu chuyện thuần khiết năm xưa, thuận đường nhớ tới anh tamột chút; rồi sau đó là Hà Dịch, trước không nói đến những thứ khác, người tanhưng là mỹ thiếu niên đó nha, chẳng lẽ một kẻ biết thưởng thức mĩ nam như tôiđây lại có thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta sao, dù gì nhiều lúc cũng cần nhữngngười hoặc vật tốt đẹp như thế để dỗ dành giấc ngủ mà; còn có cả cha chồng tôi,đặc biệt là việc ông ấy bị mẹ chồng sử dụng cà vạt trói lại; cả Âu Dương Suấtnữa, nghĩ tới là chỉ muốn “so chiêu” cùng cậu nhóc đẹp trai này; thêm cả ôngHàn, vẻ mặt làm nũng của ông ngày đó quả thực rất hài hước, rất buồn cười; bâygiờ là người hàng xóm mới đến kia, tạm thời tôi mới chỉ nghĩ đến hắn là kẻ đànông cũng phải yêu thích tôi, chứ rốt cuộc anh ta là người thế nào thì không rõlắm.

Một, hai, ba, bốn, năm,sáu, bảy, tám, chín, mười, vừa đúng mười người đàn ông, tôi đã nói mười đầungón tay là có thể đếm hết rồi mà.

“Cưng ơi, em tròn mắt ngơngác đang suy nghĩ gì đấy?”

Lúc này, Hàn Lỗi độtnhiên cúi người nhìn tôi hỏi.

Tôi một phen đẩy anh ra,lạnh nhạt nói: “Nghĩ đến người đàn ông khác.”

“A?” Hàn Lỗi lấy taychống đầu nằm nghiêng ở bên cạnh tôi, dùng một tay kia vuốt vuốt tóc của tôirồi thì thầm thật nhỏ, “Để người chồng thông minh của em đoán một chút xem,người đàn ông bây giờ em đang nghĩ tới hẳn không phải là anh, đúng khôngnào?”

“Nha! Em chưa nói qua anhrất thông minh sao?” Tôi đem mặt về phía anh ấy, cố ý tạo ra vẻ sùng bái đầydối trá nói.

“Mặc dù đây là lần đầutiên em nói như vậy nhưng mà anh cũng biết mình thật sự rất thông minh, đây làchuyện không thể chối cãi, bất quá em cũng rất lớn mật nha, lại dám ở trước mặtngười đàn ông như anh thừa nhận người đàn ông mình đang nghĩ không phải chồngcủa mình, cưng à, anh hẳn nên bội phục dũng khí của em đúng không?”

Lời này nghe sao cũngthấy có mùi vị nguy hiểm nha, hơn nữa còn là nguy hiểm cận kề nữa.

“Em nói thế thì anh làmsao có thể không trừng phạt nghiêm khắc em đây?” Anh vừa cười đến ôn nhuvừa dùng ngón tay khẽ ve vuốt môi của tôi nói: “Cưng à, đối với sự trừng phạtnày em có ý kiến hay đề nghị gì không?”

“Cái đó…” Tôi ngượngngùng cười nói. “Vấn đề này chúng ta ngày mai hãy thảo luận được không, em cảmthấy đây là một vấn đề rất đáng để tham khảo cho nên muốn suy nghĩ thậtnghiêm túc, nhưng bởi vì vấn đề thời gian nên không thể qua loa quyết địnhđược, vì thế đề nghị của em là, bây giờ chúng ta đi ngủ trước đã đi!”

“Ha ha…” Hàn Lỗi cười đếncàng ôn nhu hơn, “Anh rất vui vì em cũng cảm thấy đây là một vấn đề đáng đểtham khảo, cũng rất vui vì em đã coi trọng nó, nhưng mà anh phát hiện nếu nhưđêm nay không thảo luận được gì thì chông em sẽ mất ngủ a, mất ngủ thì mắt sẽcó quầng thâm, lái xe cũng dễ dàng gặp chuyện không may, chẳng lẽ em không đaulòng cho anh hay sao?”

Tôi có thể nói không sao?Nếu như ở trên xe không có lời của tôi tôi nhất định sẽ nói…

Xem ra tự mình đào hố thìtự mình cũng phải đi lấp thôi, mọi người nói xem tôi tại sao lại tự nhiên điđào hố lấp mình a, tôi thật là đáng đời mà đáng đời mà, bị coi thường ôi bị coithường.

Ý thức được chuyện nghiêmtrọng sắp xảy ra, vẻ mặt tôi trở nên nghiêm túc, chân thành tha thiết nhìn HànLỗi nói: “Được rồi, cá nhân em cảm thấy, người phụ nữ đã có chồng còn đi nghĩđến người đàn ông khác là rất đáng giận, nhưng mà, có lẽ cô ấy nghĩ tới ngườiđàn ông khác là do có nguyên nhân thì sao? Vậy thì có thể tha thứ cho em không,hơn nữa, em không có nghĩ tới người đàn ông khác thật mà, em không có!”

“Vậy em nói anh thôngminh là có ý gì a?

“Nói anh thông minh ý làanh đã đoán sai! Đây là phản dùng! Từ ngữ phản dùng!”

“Cưng ơi, lại nữa sao,lần tới cũng sẽ giống vậy sao.”

“…”

“Được rồi, vậy anh muốnkết thúc vụ án này từ đâu?”

“Chúng ta ngủ đi!” Tôithành khẩn nói.

“Được rồi, vậy chúng tađi ngủ!” Hàn Lỗi cười hết sức vô hại, còn cố ý cường điệu hai chữ mấu chốt“ngủ” nữa.

Về phần tôi rốt cuộc cóđược một giấc ngủ ngon hay không thì nhìn kết quả đau lưng ngày thứ hai là cũngđủ biết rồi.

Sáng ngày thứ hai, tôivới Hàn Lỗi cùng đi làm, không ngờ vừa mới mở cửa, Hà Dịch ở nhà đối diện cũngmở cửa ra, phía sau là Lưu Tĩnh đi tiễn Hà Dịch.

Bốn người chúng tôi cứnhư vậy đứng trước cửa nhà trưng ra cái mặt nạ gật đầu cười mỉm, sau đó địnhcùng Hà Dịch đi chung thang máy xuống lầu.

Vừa lúc ấy, rất đúng dịp,người hàng xóm mới tới hôm qua cũng mở cửa tiễn một cô gái ra, hoa hoa lệ lệvong tình ôm hôn ngoài đó, không, hẳn là giống nụ hôn tạm biệt mới đúng.

Oa, mới sáng sớm đã đượcnhìn thấy hình ảnh kích tình như vậy để nâng cao tinh thần, thật là so sánh vớiuống cà phê Nestle còn hiệu quả hơn gấp trăm lần a.

Đó là một nữ tiếp viênhàng không, bởi vì cô ấy đang mặc trang phục của nữ tiếp viên, bên chân cũng làmột chiếc vali kéo, cố gái ấy có dáng người rất tốt, vóc dáng cao gầy, tiền độthậu kiều (trước sau lồi lõm), có thể coi như là điển hình của loại phụ nữ có dánghình ma quỷ, gần như khiến mắt tôi mù lòa, đến nỗi tôi chỉ chăm chú xem thânhình của cô ấy mà không để ý tới dung mạo, mãi đến lúc cô gái đó quay đầu rờiđi, tôi mới giật mình, thế nhưng không chú ý tới gương mặt người ta chút nào!Thật là thất sách quá, thất sách quá!

Bất quá người phụ nữ códáng người ma quỷ thì tôi nghĩ gương mặt của cô ấy chắc có lẽ không khác gìthiên sứ.

Nhưng mà, bốn người chúngta rõ ràng đứng rành rành tại chỗ như vậy, cô gái kia vì sao không hề tò mò màquay đầu nhìn qua một chút a? Chẳng lẽ tất cả chúng tôi đều là người vô hình cảhay sao, mặc dù ai cũng rất an tĩnh song nhìn người ta một cái cũng là mộtchuyện đáng bị nguyền rủa à?

Đợi đến lúc bóng dáng côgái kia khuất dạng ở khúc quanh, người đàn ông ấy mới thoáng quay người lại,nhìn thấy chúng tôi liền mỉm cười đi về phía này.

Tốt lắm, thì ra chúng tôikhông phải là người vô hình.

Người đàn ông kia đi đếntrước mặt chúng tôi, đầu tiên là nở nụ cười hết sức thân thiện nói: “Chào mọingười, tôi là người mới đến đây hôm qua, tên Lưu Tuấn, từ nay sẽ là hàng xómmới của các bạn, sau này xin chiếu cố nhiều hơn!”

Nhìn gần người đàn ôngnày, tôi không khỏi cố đè nén ý nghĩ muốn thét lên chói tai, anh ta xác địnhchính là người ngày hôm qua có vóc dáng rất mang tính nghệ thuật hay sao? Mặcdù vẫn là cái vẻ tang thương như thế, vẫn quần ngủ áo sơ mi như thường, nhưngmái tóc lộn xộn giờ phiêu dật tư nhiên, cái mái dài quá trán được kẹp lại gọngàng, lộ ra vầng trán mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng không thay đổi, cằmsạch sẽ không chút râu ria, mặc dù đeo trên đầu cái kẹp tóc nhưng một chút cũngkhông hề mất đi khí chất, thậm chí còn nghệ thuật hơn rất nhiều, tuổi anh tacũng thoạt nhìn không quá lớn, đoán chừng không kém Hàn Lỗi bao nhiêu đâu.

Được rồi, thật tâm bìnhluận mà nói, anh ta không phải là một người đàn ông tuấn mĩ, mặc dù ngũ quanđoan chính nhưng nhìn khá bình thường, song trên người lại tản ra một loại khíchất kì lạ, vô tình hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh.

Chúng tôi lần lượt bắttay tự giới thiệu mình, đến phiên tôi, anh ta nắm tay tựa hồ có chút lâu hơnvới người khác, mà ánh mắt anh ta nhìn tôi cũng có chút… Ngạc nhiên?

Đang lúc khuôn mặt củatôi dần dần cứng lại, Hàn Lỗi chủ động đưa tay của mình ra trước mặt Lưu Tuấn,dùng nụ cười công thức đến không thể công thức, kinh điển đến không thể kinhđiển hơn, thường xuyên bị tôi gọi là kiểu cười “lừa tình” nói: “Lưu tiên sinhmạnh khỏe, tôi là Hàn Lỗi, là chồng của cô ấy!

Tôi tựa hồ còn nghe thấyhai chữ “chồng” được nhấn mạnh nữa cơ.

Nghe Hàn Lỗi nói, LưuTuấn mặt không đổi sắc buông tay của tôi ra, đổi sang cầm tay của Hàn Lỗi, tiếptục mặt không đổi sắc cười nói: “A ha ha ha ha, thì ra là như vậy a, chào anhchào anh, nhưng mà mọi người cũng không cần khách khí với tôi như vậy, đừng gọitôi là Lưu tiên sinh, cứ gọi Lưu Tuấn đi, tôi cũng sẽ trực tiếp gọi anh là HànLỗi như vậy.” sau đó anh ta nhìn tôi, Lưu Tĩnh, Hà Dịch nói, “Gọi cô là Hạ Anh,gọi cô là Tiểu Tĩnh, gọi anh là Hà Dịch.”

Mọi người không có dịnghị gì cho nên gật đầu đồng ý .

Lúc này, Hàn Lỗi chủ độngđem tay rút ra, dùng tay kia kéo tôi lại gần nói với Lưu Tuấn: “Vậy chúng takhi nào rảnh rỗi cùng nói chuyện đi, bây giờ chúng tôi muốn đi làm, anh có muốncùng nhau xuống lầu hay không?”

Xin anh đi, Lưu Tuấnngười thế kia giống vẻ như đang muốn ra cửa đi làm à, trên đầu vẫn còn kẹp cáicặp, chân mang dép đi trong nhà, so sánh với kẻ đi làm thì hắn ta càng giốngtrạch nam* hơn gấp bội.

(*trạchnam: giống với trạch nữ, ý chỉ người lúc nào cũng ru rú ở trong nhà)

Quả nhiên, Lưu Tuấnngượng ngùng cười nói: “Ha ha, tôi không ra khỏi cửa đi làm, cái kia, mọi ngườimau đi đi, đến trễ sẽ không tốt, ừm, không tiễn, hôm khác chúng ta sẽ tiếp tụcnói chuyện nhé!”

Cho nên dưới ánh nhìn củaLưu Tuấn và Tiểu Tĩnh, ba người chúng tôi đi vào thang máy.

Một người đàn ông khôngcần đi làm, một người đàn ông cùng phụ nữ hôn nhau trước cửa nhà, Lưu Tuấn nàyrốt cuộc là một anh chàng như thế nào đây chứ?

Lưu Tuấn là người đàn ôngrất cuốn hút, là một người có rất nhiều phụ nữ vây quanh.

Một tuần lễ trôi qua,thậm chí hai tuần lễ trôi qua, tôi không biết mình rốt cuộc đã đúng dịp gặp gỡLưu Tuấn ở trước cửa nhà hôn tạm biệt hoặc hôn những người phụ nữ khác nhau baonhiêu lần nữa

Ra khỏi cửa đi làm có thểvô tình gặp gỡ, buổi tối đi vào cầu thang bộ để vứt rác cũng vô tình gặp gỡ.

Trừ một nữ tiếp viên hàngkhông bốn người chúng tôi đã nhìn thấy vào ngày thứ nhất, còn có cả OL (office lady*) cùng các phu nhân, vânvân, được rồi, tôi nghĩ đó chẳng qua cũng chỉ là những cô gái đó giả dạng màthôi, tuy rằng mỗi lần hóa trang một kiểu khác nhau nhưng rất quỷ dị là, tất cảđều cao ráo và có một vóc người ma quỷ hết mức.

(*OL:office lady, tức là nữ nhân viên công sở)

Từ ngày nhìn thấy LưuTuấn tôi đã không ngừng suy đoán nghề nghiệp của anh ta, mà đến hôm nay đã tựahồ có thể xác định, phòng ốc của hắn dung nạp từng ấy người phụ nữ, nếu kẻ nàykhông phải loại công tử lăng nhăng thì chính xác là một kẻ được người ta baonuôi, gọi chuyên nghiệp một chút thì là Ngưu Lang*, mà thô tục thì chính là Tiểu Bạch Kiểm*, hơn nữa, còn là một man trắngnữa.

(*ngưulang: trai bao đó bà con ^^~. Còn tiểu bạch kiểm tức là đàn ông, chỉ những anhchàng có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng dựa vào phụ nữ để kiếm sống, ăn bám đàn bà. Mantức là đàn ông)

Ừm, theo như số lượng đànbà ra vào trong căn phòng của anh ta thì tôi nên nói giá thị trường của anh tatốt hay là kêu người này biết cách làm ăn đây?

Tối hôm đó, tôi với LưuTĩnh cùng nhau từ siêu thị trở về chung cư, vô tình đúng dịp gặp gỡ được anhchàng Lưu Tuấn khó có cơ hội chui đầu ra khỏi căn nhà ở tầng mười lăm này.

Chỉ thấy anh ta vẫn mặcmột bộ trang phục hưu nhàn thoải mái, vừa nhìn thấy chúng tôi đã nở nụ cườikhiến tôi cảm giác nói không ra lời, sau đó hướng phía này đi tới.

Lưu Tĩnh có vẻ khôngthích ứng được với sự có mặt của Lưu Tuấn nên sợ hãi đứng ở sau lưng tôi, lóđầu ra chút xíu nhìn anh chàng Lưu Tuấn trước mặt.

Cũng là cùng họ Lưu vớinhau mà sao khác biệt lại có thể lớn đến như vậy được

“Này, hai người mới từsiêu thị trở về sao?” Lưu Tuấn biết rõ còn cố hỏi.

Nhìn một chút Lưu Tĩnhđang sợ hãi không dám lên tiếng ở bên cạnh, tôi đành đảm nhiệm vai trò nặng nềlà kẻ trao đổi cùng Lưu Tuấn, cho nên tôi cười trả lời: “Đúng vậy, còn anh đangra ngoài tản bộ sao?”

Tôi nhớ người đàn ông nàylúc nào cũng không ra khỏi cửa cơ mà, coi như ra khỏi thì cũng chỉ nhiều nhấtlà mò mẫm đi dạo trong tầng mười lăm mà thôi.

“Ừ” Hắn không yên lòngtrả lời tôi một tiếng sau đó đột nhiên dựa vào gần tôi, nhỏ giọng hỏi, “Có hứngthú chơi một đêm tình không? Có hứng thú bên ngoài… Sao?”

Xem đi, tôi đã bảo hắnkhông phải hạng đàn ông trăng hoa thì chính là Ngưu lang mà! Lại còn dám kéomối làm ăn từ hàng xóm phụ cận xung quanh nhà nữa chứ.

“Chẳng lẽ anh cho là tôicó một người chồng chất lượng tốt như vậy mà còn cần bên ngoài sao, có cầnthiết sao? Tôi cũng không nghĩ trên đời này có người đàn ông có thể hấp dẫnhứng thú và lực chú ý của tôi hơn Hàn Lỗi tồn tại đâu!” Tôi bình tĩnh nhíu mày,giọng nói nghiêm túc chân thành nói.

Ngoài dự liệu của tôi,Lưu Tuấn thế nhưng vỗ vỗ tay, vẻ mặt cũng kích động không kém nói: “Thật là mộtcâu trả lời có cá tính a! Thật sự cảm ơn cô nhé!”

Người đàn ông này cảm ơntôi sau liền xoay người chạy về nhà trọ, tiến vào thang máy, hoa lệ biến mấtngay trước mặt chúng tôi.

Tôi khờ mắt, cho nên ngâyngốc hỏi: “Tiểu Tĩnh a, đây là tình huống kiểu gì a, anh ta có ý gì chứ?”

Lưu Tĩnh cũng ngây ngốcnhìn nơi hắn biến mất, rồi ngây ngốc lắc đầu.

Xem ra Lưu Tuấn còn làmột người đàn ông quái dị nữa a.

Lại là một buổi tối cuốituần, tôi ở trong cầu thang vứt túi rác cẩn thận xong, mở cửa cầu thang bộ ralại vô tình gặp gỡ Lưu Tuấn đang hôn tạm biệt một cô gái.

Lòng tràn ngập nhiệthuyết, tôi không nhịn được đi tới trước mặt anh ta, vẻ mặt Thánh mẫu Maria khổsở mở miệng từ bi nói: “Đồng chí Lưu Tuấn, nghe tôi khuyên một câu, phần côngviệc này của anh vẫn là sớm nên nghỉ hưu đi thì hơn, dù sao cũng là ăn cơmthanh xuân, hơn nữa còn dễ dàng lây nhiễm cái bệnh mở đầu bằng chữ A kia nữa,vừa hao tổn tinh thần lại còn làm hại đến thân, anh còn trẻ như thế, chẳng lẽkhông có công việc nào khác để làm hay sao?”

(Momo: bệnhchữ A là AIDS ạ=]])

Lưu Tuấn bị tôi nói nghekhông hiểu ra sao, cau mày hỏi: “Cô biết rõ tính chất công việc của tôi sao?”

“Rất rõ ràng thế làchuyện tốt chứ sao!” Tôi ôm theo tâm tình kích động nói.

“Cái đó…Cô có phải đãhiểu lầm cái gì hay không?”

“Nhiều phụ nữ đến nhà nhưvậy anh nói tôi có thể lầm thành cái gì?”

“Ai nha, cô thật sự hiểulầm, các cô ấy, không, là cô ấy, cô ấy là vợ của tôi mà!” Lưu Tuấn có chútquýnh quáng giải thích.

Tôi khi đó tâm tình kíchđộng chỉ nghe thấy được cụm “các cô ấy” mà tự động rò rỉ cụm “cô ấy” đằng sau.

“Vợ? Nhiều như vậy? Anhtưởng mình là Vi Tiểu Bảo* chắc?” Tôi khinh thường hừ lạnh.

(*Vi TiểuBảo: là nam nhân vật chính trong cuốn Lộc Đỉnh Ký. Lộc Đỉnh Ký, chữ Hán giảnthể(鹿鼎记), chínhthể: 鹿鼎記, latinhóa: lù dǐng jì hay Lộc Đỉnh Công là cuốn tiểuthuyết cuối cùng của Kim Dung. Nhân vật Vi Tiểu Bảo thường được so sánh với AQcủa Lỗ Tấn vì nói lên được tính cách chung của người Trung Quốc. Trong truyện,nhân vật này có tới 7 vợ)

“Ai nha, Hạ Anh ơilà Hạ Anh, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi!” Vẻ mặt Lưu tuấn cầu xin tha thứ nói.

“Hừ hừ!” Vẻ mặt tôi khôngtin chút nào.

“Làm sao mà cô lại vẫnbướng bỉnh như trước kia nhỉ?” Lưu Tuấn đột nhiên cười cảm khái.

Này này, sao anh ta nóicứ nghe như chúng tôi đã từng quen biết nhau vậy, nhưng mà tôi nhớ là mìnhkhông hề nhận ra hắn nha, thậm chí còn chưa từng thấy qua ấy.

“Đừng có lôi kéo làmquen, nếu không mau nói anh tại sao không hề ra cửa đi làm, lại còn có rấtnhiều phụ nữ trang phục khác nhau vào nhà qua đêm mỗi ngày, anh nói anh khôngphải ngưu lang thì là cái gì chứ?”

Khóe miệng Lưu Tuấn rấtrõ ràng co quắp một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ cô chưa nghenói qua có một loại nghề nghiệp có thể ngổi ở nhà sao? Tôi là tác gia! Tác gia*!”

(*tác giatức là nhà văn, nhà thơ, nói về những người chuyên nghiệp viết lách nói chung,ví dụ như Tô Hoài, Xuân Diệu chẳng hạn~~~ Tất nhiên, trừ bỏ kẻ làm báo ra nhé!)

“Gì cơ? Ngồi nhà? Ngồi ởnhà?”

“…”

(giải thíchchút, gia tức là nhà, anh ấy nói mình là tác gia, tức là người viết văn ấy,nhưng chị Anh lại hiểu thành ngồi nhà)