Cưới Sau Một Đêm

Chương 31: Tiểu biệt thắng tân hôn



Hàn Lỗi nói: “Cưng ơi,chúng ta làm ở đây luôn được không, hắc hắc (XD~)…”

“Tạo phản?” Hàn lão phunhân chậm rãi lặp lại cái từ này, sau đó thong dong bình tĩnh tiêu sái đến bêncạnh Hàn lão gia tử, rồi lại chậm rãi ngồi xuống ghế salon, ưu nhã nhìn chungquanh một lượt bắt đầu từ cha chồng tôi-người cầm đầu đang oán niệm ngút trờivà mấy người còn lại…không nói lời nào.

Thấy thế, mấy người phụnữ chúng tôi cũng rối rít đi đến bên cạnh chồng mình mà ngồi xuống, tập trung tinhlực chờ Hàn lão phu nhân “trấn áp” .

So sánh với sự khẩntrương và bất an của mấy người đàn ông thì đám đàn bà con gái chúng tôi lại tòmò và mong đợi nhiều hơn.

Lúc này, Hàn lão phu nhâncầm lấy chén trà của Hàn lão gia tử ở trên bàn, ưu nhã uống một hớp cho nhuậnlợi nhuận cổ họng xong, bà nói với chồng mình đang ngồi bên cạnh hệt như đangnói chuyện phiếm bình thường: “Bạn già à, bây giờ bọn nhỏ thật là không có lấymột chút tế bào hài hước cùng dí dỏm, không phải là chỉ đùa một chút thôi sao, cócần phải thật tình như vậy không cơ chứ?”

Hàn lão gia tử vội vã cởibỏ áp lực từ “Bọn nhỏ”, dùng sức gật đầu lia lịa, không ai dám có dũng khí bàntán bất cứ việc gì.

“Mẹ…” Cha chồng tôi bấtđắc dĩ kêu lên một tiếng.

“Con chính làđứa trẻ hư,biết gọi ta là mẹ thế sao còn dám bày sắc mặt như thế cho mẹ mình xem hả?”Hànlão phu nhân bĩu môi, vẻ mặt “ủy khuất” nhìn con của mình nói.

Cha chồng tôi không dấuvết thở dài, nhắm mắt, nghiêm túc thật tâm nói với mẹ của mình: “Lần này haingười thật sự là hơi quá đáng rồi, không để lại cho chúng con một chút tin tứcnào, hại chúng con lúc nào cũng lo lắng sợ đã xảy ra chuyện gì…”

“Chẳng lẽ mấy đứa chưanghe nói qua ‘Không có tin tức gì mới là tin tức tốt nhất’ sao?” Hàn lão phunhân mạnh miệng cãi lại.

Một giây sau, Hàn lão phunhân đột nhiên thay đổi, vẻ mặt nhu tình cùng từ ái nhìn cha chồng tôi nói:“Con ngoan a, con biết chúng ta cũng không thật sự muốn làm như vậy mà! Có lẽvì tuổi đã lớn, chúng ta lúc nào cũng nhớ đến con, đặc biệt là những lúc khi concòn bé, suốt ngày trần truồng chạy loạn khắp nơi…”

“Khụ khụ khụ!” Có ngườinặng nề ho khan ba tiếng.

“Thật ra thì chúng takhông phải là chỉ muốn cho các con một chút ngạc nhiên thôi sao, chẳng lẽ mấyđứa không muốn gặp lại bà nội của mình à?” Hàn lão phu nhân mặt không đổi sắcnhìn chúng tôi, tròng mắt ướt át động tình nói.

Mọi người ở đây rõ ràngkhông thích ứng kịp với chiêu “Động cái là dùng nước mắt” của Hàn lão phu nhân,chỉ có thể ngồi lì trên ghế chả biết làm sao.

Lúc này, Hàn Lỗi mở miệng,dùng thanh âm nghe không ra tình cảm nói: “Nói thẳng đi, hai người chạy về đâyrốt cục là vì nguyên nhân gì.”

“Hay cho Hàn Lỗi, quả làngười hiểu bà nội nhất a!” Hàn lão phu nhân vui vẻ vỗ tay phát ra tiếng, vứt bộmặt nhu tình lúc nãy qua một bên, cười ha hả nói. “Thật ra thì hai người chúngta sở dĩ về đây đương nhiên trước nhất là để thăm mọi người rồi! Không tin hả?Làm sao có thể không tin lời của bậc tiền bối như chúng ta chứ? Được rồi, đượcrồi, bà nói thật, bao nhiêu chiêu như thế mà chẳng ăn thua gì với mấy người,thật ra thì trở về thăm bọn nhỏ là chuyện thứ yếu, quan trọng nhất là trở vềxem kênh văn nghệ của đài Hồ Nam a! Còn không phải tại mấy đứa đem chúng tanhét vào cái nước khỉ ho cò gáy không có kênh truyền hình quốc gia sao? Chẳng lẽkhông đứa nào biết người già cần nhất chính là sự quan tâm hỏi han của con cháuà?”

“Ban đầu ính hai ngườiyêu cầu đi Australia dưỡng lão…” Cha chồng tôi bất đắc dĩ nhắc nhở.

“A ha ha ha ha, là nhưvậy sao? Ai nha nha, già rồi đầu óc đúng là chẳng có ích lợi gì cả! A ha ha haha!” Hàn lão phu nhân ngượng ngùng cười nói.

“Tổng kết lại một chútthì…” Hàn Lỗi đột nhiên bình tĩnh nói. “Tóm lại, hai người là bởi vì kênh vănnghệ kia nên mới trở về, sau đó cảm thấy cứ về như thế thì không vui chút nào,không đủ sáng ý, không đủ phong cách nên thuận tiện đùa giỡn với mọi người mộtchút, thế thì theo cháu đoán, hai người đang tính toán về nhà sống lâu dài,nguyên nhân cũng là vì Australia không có kênh truyền hình, đúng không.”

“Đúng đúng đúng đúng!Chúc mừng Hàn Lỗi đã trả lời chính xác!” Hai người già vui vẻ gật đầu tándương.

“Ầm” một tiếng, bên trongHàn gia đột nhiên nghe thấy một tiếng vang thật lớn, đem tất cả mọi người đánhcho chết cháy đen thui từ trong ra ngoài.

Đây có thể coi như là mộttrò chơi khôi hài do kênh truyền hình kia đưa ra được không a?

=.=

Bởi vì một kênh truyềnhình, năm người đàn ông của Hàn gia phải bôn ba suốt năm, ách, sáu quốc gia để“truy nã” một lão già, kết quả phát hiện ra là bị hai người đó bố trí đặt bẫy,trêu cợt, bị đùa bỡn thì cũng thôi cho qua, thế nhưng lại còn phát hiện lí domình bị đùa bỡn lại bởi vì một kênh truyền hình chết tiệt, mọi người nói xem họtiêu hóa thế nào?

Sự thật là, mấy người đànông của Hàn gia rất tức giận, mà hậu quả… cũng không hề giống nhau.

Nhưng bất luận như thếnào, trận “tạo phản” này cuối cùng vẫn bị Hàn lão phu nhân thỉnh thoảng dũngmãnh thỉnh thoảng nhu tình để cảm động rồi hoa hoa lệ lệ “trấn áp” hoàn toàn.

Cho nên, Hàn Vũ chỉ ngửađầu rên rỉ một tiếng, Quan Dịch cúi đầu than thở im lặng, Hàn Ti nghiêng đầunâng trán nhẹ day day, Hàn Lỗi trực tiếp nhắm mắt không nhìn, về phần cha chồngtôi thì… bạo tẩu?!

Chỉ thấy ông kéo mẹ chồngtôi, bất đắc dĩ nói rõ “Vậy mọi người muốn như thế nào thì làm, chỉ cần thấyvui vẻ sau đó liền xoay người trở về phòng nghỉ ngơi.

Hàn Ti cùng Quan Dịch cũng học theo, lễ phép chào hỏi rồi lôi kéo vợ mình trởvề phòng, hắc hắc, cũng hẳn là nghỉ ngơi đi.

Nhìn thấy Hàn Lỗi cũngđem tôi kéo lên, Hàn Vũ cùng Hàn Tuệ rất cơ trí tìm lí do trước chúng tôi mộtbước hoa hoa lệ lệ biến mất ở bên trong Hàn gia.

Hàn Lỗi hẳn là rất khôngthoải mái bởi vì anh không thèm chào hỏi với hai người già đã trực tiếp lôi tôiđi, thấy thế, tôi vừa bị lôi kéo vừa ngoái đầu lại tính lễ phép cúi người chàohọ, ai dè lại nhìn thấy…hai người già kia rất rõ ràng đang nheo mắt cùng congmiệng khoái trá nở nụ cười…

Đen quá, đen quá, cứ coinhư tôi tạm thời bị mù rồi nha.

Bởi vì không lái xe nênra và Hàn Lỗi cùng nhau ngồi taxi trở về nhà.

Ngồi vào taxi, khuôn mặtHàn Lỗi mỏi mệt gục đầu tựa vào trên vai tôi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tài xế xe taxi rất chuyênnghiệp không nhìn kính chiếu hậu, tựa hồ chỉ sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìnthấy, cũng rất chuyên nghiệp đem xe hướng về phía nhà chúng tôi mà đi.

Nhìn vẻ mỏi mệt của HànLỗi, dưới mi mắt còn có quầng thâm, tôi có chút đau lòng, không nhịn được vươntay chạm nhẹ vào gương mặt tuấn tú của anh, thầm ai oán: thật là một đứa cháuđáng thương mà.

Xuống xe, Hàn Lỗi kéo tôiđi qua phòng bảo vệ của chú An dưới tầng một, nở nụ cười kinh điển với nhữngngười ở đó rồi hai người tiến tới thang máy.

Thang máy dừng, đi ra, mởcửa nhà, việc đầu tiên Hàn Lỗi làm chính là đem tôi đẩy mạnh vào, bản thân cũngđi theo, vươn tay đóng kín cửa lại sau đó tựa lưng vào đó, từng chút từng chútkéo tôi lại gần ngực của anh.

Ngôi nhà quen thuộc, vòngôm quen thuộc, tôi không khỏi thoải mái phát ra những tiếng hừ hừ thỏa mãn.

Đột nhiên cảm giác cóngón tay ở trên lưng mình làm loạn, tôi bình tĩnh hỏi: “Anh không phải là rấtmệt mỏi sao?”

“Ừ…” Trên đỉnh đầu truyềnđến tiếng cười Hàn Lỗi “Mới vừa rồi anh rất mệt mỏi a, cho nên không phải đãnhắm mắt nghỉ ngơi ở trên xe sao!”

Quả nhiên, anh đột nhiênbiết điều nhắm mắt nghỉ ngơi là có mục đích mà.

Còn chưa chờ tôi đáp lời,Hàn Lỗi đã đột nhiên tựa đầu vào cổ tôi, làm môi mỏng dán lên đó vừa hôn vừamút khiến tôi cảm thấy hết sức mất hồn.

Tôi đặt tay trên ngựcanh, vừa tránh né công kích vừa cười nói: “Đừng làm ồn, bây giờ vẫn còn là banngày mà!”

Hàn Lỗi vươn tay cố địnhđầu tôi ngang tầm mắt mình, bĩu môi nói: “Ai quy định vợ chồng ban ngày khôngđược làm chuyện yêu đương? Cưng à, chúng ta đã bảy ngày, không, là tám ngàykhông yêu nhau rồi đó! Chẳng lẽ em không nhớ tới anh sao? Nhưng anh lại rất nhớem mà!”

Anh đột nhiên nhìn chằm chằmtôi, dùng vẻ mặt rất chân thành nói: “Anh thật sự rất nhớ em, trừ mẹ, bà nội,chị gái cùng em gái của anh ra, đây là lần đầu tiên anh nghĩ đến một cô gáinhiều như vậy, nghĩ đến mức cả người đều đau.”

A! Lời ngon tiếng ngọtnày trí mạng cỡ nào a, tôi cảm giác trái tim nhỏ bé của mình đang mãnh liệt đậploạn, nhìn vẻ mặt chân thật của anh, nghe lời nói chân thành tha thiết của anh,tôi cảm giác mình phảng phất có thể hòa tôin trong nháy mắt, toàn thân trốngrỗng mềm nhũn đổ vào ngực Hàn Lỗi, hai tay phải vòng qua ôm cổ anh mới có thểmiễn cưỡng mà đứng vững.

Không nhớ rõ là ai hôn aitrước, chỉ nhớ rõ hơi thở hai người cứ quanh quẩn, đôi môi đụng chạm, đầu lưỡiquấn quanh, rất triền miên.

Sau đó, một tay của HànLỗi dò vào bên trong quần áo của tôi, xoa nắn nơi đẫy đà, một tay khác thì cáchlớp quần áo vuốt ve tấm lưng không ngừng, còn xấu xa càng lúc càng đi xuốngdưới nữa…

Thừa dịp hít thở khôngkhí, tôi gấp gáp nói: “Đừng làm ở chỗ này, chúng ta trở về phòng đi anh!”

Nói giỡn chứ, nơi nàychính là cửa chính, hơn nữa cách âm cũng không tốt, vạn nhất bị người ta nghethấy được, che mặt cũng vô dụng thôi.

Nghe thấy đề nghị đó, HànLỗi vừa cắn vành tai tôi vừa khẽ cười nói: “Chẳng lẽmuốn ở chỗ này thử một chútsao?”

Tôi rất thành thực lậptức lắc đầu.

“Ha ha! Vậy nếu anh nóianh rất muốn thử một lần thì sao?” Hàn Lỗi nở nụ cười câu dẫn.

Tôi nhìn anh chằm chằm,mỹ nam kế cũng vô dụng thôi, lão nương đây còn không có giác ngộ cao thế, lầnsau hẵng bàn tiếp.

Nhìn vẻ mặt kiên định củatôi, Hàn Lỗi không từ bỏ ý định tiếp tục cười quyến rũ, cố gắng dùng nụ hôn nhưmật để dụ dỗ tôi cùng anh làm chuyện xấu trước cửa nhà, phát hiện tôi vẫn“không có chút nào hối cải” như cũ, người này còn ác ý lấy tay đem tiểu PP củatôi áp vào nửa người dưới của mình để tôi có thể cảm nhận rõ ràng khát khaocùng mong muốn của anh.

Tôi phát huy uy lực khẽđẩy anh ra, mặc dù khuôn mặt cũng hiện đầy khát khao không thể chối từ, nhưngtôi vẫn cố dùng chút lực cỏn con khẽ run run chỉ hướng gian phòng:”Vào phòng…”

“A ha ha ha ha!” Hàn Lỗikhông nhịn được cười ra tiếng, “Cưng ơi, em thắng, chúng ta trở về phòng rồitiếp tục vậy!”

Người đàn ông này khẩncấp kéo tôi vào phòng, đẩy tôi lên giường còn mình thì đứng ở bên chậm rãi cởiquần áo, ánh mắt anh nhìn tôi giống hệt như một thợ săn đang nhìn con mồi củamình vậy, tựa hồ còn đang do dự xem nên thưởng thức con mồi như thế nào mới cóthể nếm đủ mĩ vị của nó.

Tôi bị ánh mắt của anhlàm cả người nóng lên, không được, người đàn ông này sao có thể chỉ dùng ánhmắt đã khiến tôi động tình được chứ.

Anh từ từ bò lên giường,nhẹ nhàng đặt trên người tôi, thuần thục đem tôi cởi sạch, làm môi mòng dán bêntai tôi nhẹ nhàng dụ dỗ: “Cưng ơi, tối nay chúng ta chơi đùa một chút, làm khácvới mọi lần một chút được không, coi như ăn mừng hai người tiểu biệt thắng tânhôn* đi vậy.”

(*tiểu biệtthắng tân hôn: đêm “gặp gỡ” sau xa cách lâu ngày giữa hai vợ chồng còn hơn cảđêm tân hôn, ý nói hai người đã lâu xa cách nay trở về ấy mà)

Thật ra thì đổi lại tưthế tôi vẫn có thể chấp nhận được, dù sao đổi tư thế mới thì cảm giác cũng mớinha, chỉ cần tư thế đó không quá mức BT (biến thái,không bình thường) là được rồi, nếu không tôi cũng không dám đảm bảo mìnhsẽ không một cước đá văng anh đi.

Nhận được sự đáp ứng mộtcách ngượng ngùng của tôi, Hàn Lỗi liền làm một nụ hôn nồng nhiệt, sau đó đemtôi trở mình, để cho tôi nằm lỳ ở trên giường, không, hẳn là quỳ ở trên giườngmới đúng.

Á, tư thế này không phảilà đẩy xe bò sao?

Còn chưa chờ tôi tinh tếnghiên cứu cái tư thế này, Hàn Lỗi đã dùng vật cứng rắn của mình đặt vào nơinon mềm của tôi, bồi hồi đong đưa nhưng chết sống không chịu đi tới để tôi đượcthoải mái.

Tôi quỳ ở trên giường,không nhịn được ngẩng đầu lên thống khổ kháng nghị: “Này!”

Lập tức, Hàn Lỗi tà ácthẳng tiến tới, trong nháy mắt lấp đầy cơ thể tôi, khoái cảm mất hồn cứ thế ậptới.

Hàn Lỗi vừa luật động,vừa hôn lên tấm lưng trần của tôi, còn vuốt ve cả nơi đẫy đà bên dưới khiến tôicảm thấy thoải mái hơn hẳn bình thường, rất mới mẻ, cũng rất dễ nghiện.

Tiếng thỏa mãn rên rỉ từtrong miệng phát ra thành những âm thanh nhỏ, tôi không nhịn được dúi đầu vàobên trong gối, hy vọng có thể để cho tiếng kêu dâm đãng kia tiêu tan ở trongđó, bàn tay nhỏ bé càng dùng sức nắm chặt vỏ gối hơn, mong là có thể khiến nó cùngtôi chia sẻ sự vui thích…

Ngoài cửa sổ là bầu trờibao la tựa hồ đang dần đen lại, đến tột cùng phải yêu yêu cùng đụng chạm baonhiêu lần, rên rỉ, gầm nhẹ cùng thở dốc bao nhiêu lần thì mới đến tối a?

Mở mắt ra lần nữa, tôiphát hiện ngoài cửa sổ đã là buổi tối, ngay cả bà trăng sáng cũng không biết điđâu thông đồng lén lút với người nào để bầu trời đen nhánh một mảnh như thế.

Đưa tay mở đèn đầugiường, tôi phát hiện vẫn còn rất sớm, thật sự rất sớm, mới có mười hai rưỡi màthôi, chả phải rất sớm à?

Tôi quay đầu nhìn Hàn Lỗiđang tưạ đầu vào vai mình ngủ say, vẻ mặt quen thuộc, mùi hương quen thuộc,khóe miệng anh lúc ngủ còn khẽ nhếch lên, thỏa mãn vô cùng.

Anh nhất định là mệt muốnchết rồi, từ nước ngoài bay trở về đã rất mệt, mà trận hoan ái kịch liệt mớivừa rồi khiến tôi xấu hổ càng khiến anh tiêu hao không ít thể lực, bây giờkhông mệt mỏi mới là kỳ quặc ấy.

Liếc nhìn khuôn mặt đangngủ đầy thỏa mãn của anh lần nữa, tôi đưa tay tắt đèn ở đầu giường, chậm rãitiến vào trong ngực anh, cái đầu nhỏ cọ xát tìm vị trí thoải mái rồi chậm rãitiến vào mộng đẹp, xem ra người tiêu hao thể lực nhiều phải là tôi mới đúng.

Sáng sớm ngày thứ hai,cảm thấy đói bụng nên tỉnh giấc, tôi đặt Hàn Lỗi đang ngủ say trên vai mình vàochiếc gối đầu, ôm xương sống thắt lưng đau nhức đi vào phòng bếp, tính toánchuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn để bổ sung thể lực và năng lượng.

Mặc dù rất muốn làm mộtbữa sáng thịnh soạn nhưng khi phát hiện trong tủ lạnh chỉ có trứng gà cùng chângiò hun khói, tôi đành nhận mệnh đem trứng tươi cùng chân giò hun khói làm đồăn, dù sao cũng có lúc không thể yêu cầu quá cao được.

Đang đập trứng gà ra mộtcách hoàn mĩ, tôi đột nhiên bị người từ phía sau nhốt lại, cảm giác có hơi thởnóng rực phun trên cổ mình.

Tôi ý tứ ý tứ quẩy ngườimột cái, kháng nghị nói: “Đừng làm rộn, em cần khôi phục thể lực!”

Hàn Lỗi cười khẽ, sau đóấn nhẹ một cái xuống cổ tôi, biết điều một chút buông tay, chủ động tiêu sáingồi xuống bàn chờ bữa sáng tình yêu của tôi.

Làm sao anh có thể chắcchắn tôi sẽ chuẩn bị một phần ăn cho mình chứ? Mặc dù đúng là tôi có làm choanh một phần thật.

Ăn xong bữa sáng, khôiphục thể lực xong, Hàn Lỗi lại tiếp tục lấy lí do “Tiểu biệt thắng tân hôn”, dụdỗ tôi cùng với anh yêu yêu, vấn đề là, tôi cũng cam tâm tình nguyện bị dụ dỗnhư vậy.

Cho nên, cả một ngày đó,bàn bếp, nhà tắm, ghế salon, trên giường lớn…gần như nơi nào cũng để lại dấuvết chúng tôi hung hăng “giày xéo”.

Thật là phóng túng aphóng túng, mặt a xấu mặt.

Lại là một ngày sáng sớm,Hàn Lỗi tinh thần rõ ràng rất phấn chấn lôi kéo tôi cùng nhau đi làm.

Bởi vì vô duyên vô cớđược nghỉ một tuần, vừa đi làm đã hiện lên vẻ mặt mệt mỏi rõ ràng, thế nên tôibuộc phải nghênh đón ánh mắt mập mờ của một đám đồng nghiệp cả nam lẫn nữa, độcthân hoặc đã có chồng lao tới “bức cung”.

Nói giỡn, tôi Hạ Anh làai chứ, nếu đơn giản thế đã “Đầu hàng” dưới sự bức cung của mọi người thì thậtmất mặt a, hơn nữa trên người tôi nơi nào cũng không dày, chẳng may mặt lại làthứ dày nhất, thế nên cả đám đều bị cái kẻ mặt dày này đuổi đi, còn lại mìnhtôi phe phẩy cái khăn YY (tự sướng) một hồi đến lúc cao hứng hài lòng mới thôi.

Buổi trưa lúc nghỉ ngơi,tôi ở trên sân thượng vô tình gặp gỡ Tần Hạo.

“Này! Tiểu Hạo Hạo! Đãlâu không gặp a!” Tôi vui vẻ chào hỏi với hắn.

Rất hiếm khi có lúc TầnHạo không hề kháng nghị cách gọi của tôi mà nghiêm túc chân thành đánh giá tôirồi nghi ngờ hỏi: “Cô không phải là đang mang thai đấy chứ?”

Tôi nheo lại mắt, ngoàicười nhưng trong không cười hỏi: “Cậu cảm thấy tôi bây giờ thế nào?”

“Ừm…” Hắn đem tầm mắtdừng ở trên bụng của tôi, vươn tay sờ sờ cẳm, gật gù nói: “Xem mặt thì khônggiống nhưng nhìn cái bụng nhỏ kia thì…”

Hừ, nhân tiện nói mócdáng người của tôi đúng không.

“Tiểu Hạo Hạo!” Tôi độtnhiên cười rất ngọt gọi hắn, “Cậu cảm thấy rơi tự do từ tầng cao nhất xuốngtầng dưới sảng khoái đến cỡ nào a?”

“… Tôi sai lầm rồi…”

Trở lại nhà trọ, sau khibước vào thang máy, tôi vui mừng phát hiện mình lại thêm một hàng xóm mới.

Kể từ khi gia đình LưuTĩnh chuyển vào, tầng lầu này của chúng tôi càng ngày càng có nhân kh

Đội dọn nhà của Hà Dịchvà Lưu Tĩnh khiêng rất nhiều đồ dùng gia dụng từ trong thang máy ra ra vào vào,bận rộn không hết việc.

Bởi vì nhà của chúng tôiở phía trong cho nên cần phải đi qua cái cửa lớn đang có rất nhiều người tớilui không ngớt kia.

Vì tò mò, tôi không nhịnđược thò đầu vào bên trong liếc nhìn.

Ừm, rất hỗn loạn…

Nhưng mà tôi có thể xácđịnh một chuyện, chủ nhân của cái nhà này chính là một người đàn ông.