Cưới Sau Một Đêm

Chương 24: Cùng nhau đeo mặt nạ



Mỗ Anh nói: Nuôi một đứatrẻ còn không phải là vấn đề giáo dục nó hay sao, lớn thì không lớn, chẳng lẽlại đi làm cái loại tiểu nhân so đo chuyện này?

Bình tâm mà nói, Âu DươngSuất thật ra là một đứa trẻ vừa hiểu chuyện lại vừa xinh đẹp, tôi rất thích nó,so với cái kẻ vừa không hiểu chuyện vừa làm bộ trẻ con kia, tôi lại càng thíchsự thẳng thắn của nó hơn, ít nhất ở trước mặt tôi nó đều rất thẳng thắn, đặcbiệt là nó đối với Hàn Lỗi lại sùng bái một cách quá mức.

Cùng nó quen biết chỉ mớingắn ngủn hơn mười phút đồng hồ tôi liền phát hiện ra, đứa nhỏ này là một đứatrẻ thú vị, chúng tôi chỉ đấu võ mồm vào những lúc Hàn Lỗi không nhìn thấy màthôi, nó là kẻ rất hay làm trò, bình thường nói chuyện cùng tôi và Hàn Lỗi đềumang một bộ mặt hoàn mỹ, khéo léo, nếu không phải ban nãy đã lộ ra bộ mặt thậtthì e là tôi đã bị nó dọa chết rồi. Nhưng mà thật đáng tiếc, tôi dù sao cũng làngười có kinh nghiệm sống và sinh hoạt cùng “vua mặt nạ” như Hàn Lỗi kiêm luôn“khán giả” chứng kiến anh trình diễn một thời gian ngắn rồi, loại trình độ kémcỏi này sao để vào mắt tôi được?!

Chẳng qua là vui đùa mộtchút mà thôi, không phải là mang mặt nạ sao? Tôi cũng có đấy.

Tóm lại mùa hè này của ÂuDương Suất chắc chắn là không thể nhàm chán, điều đó tôi xin bảo đảm.

Khi hai người chúng tôiđi ra ngoài sân bay thì Hàn Lỗi lái xe tới, người bạn nhỏ Âu Dương Suất vừa vặnthay đổi khuôn mặt lạnh như băng, khôi phục lại bộ dáng khôn khéo vô hại nhưđầu, mở ra tiếng nói non nớt vừa đủ để Hàn Lỗi nghe thấy: “Chị Anh, em nghĩmuốn ngồi ở phía trước, có thể không ạ?”

Tốt, ở sau lưng Hàn Lỗigọi tôi là dì, ở trước mặt Hàn Lỗi mới biết điều gọi tôi chị Anh, mọi người nóixem đứa nhỏ này sao cứ thông minh như vậy a?

Tôi nâng lên nụ cười vẻsủng nịch, híp mắt ôn nhu nói: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần em vui là tốt rồi!”

Nhận được sự cho phép củatôi Âu Dương Suất thật vui vẻ a, hấp tấp ngồi thẳng vào vị trí vẫn thuộc vềtôi, ngay lúc đóng cửa xe, thừa dịp Hàn Lỗi không có chú ý, cái đứa nhỏ xấu xanày cư nhiên lại hướng tôi làm một cái mặt quỷ khiến tôi suýt chút nữa bậtcười, thật là một hành động trẻ con ngây thơ dễ thương đâu, cho nên theo lễphép, tôi không chút nghĩ ngợi cũng trả một cái mặt quỷ nho nhỏ cho anh.

Kết quả, nhóc con bị tôilàm chấn động đến nỗi…

Nhưng mà nói đi cũng phảinói lại, mặt quỷ to so với mặt quỷ nhỏ, có vẻ như nó bị lỗ rồi~~~

Sau đó, tôi ngồi vàotrong xe theo, an tĩnh nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ phía trước tròchuyện qua lại, chỉ thấy Âu Dương Suất hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏbừng sáng long lanh, chu cái miệng nhỏ khi đóng khi mở, má lúm đồng tiền nhonhỏ xuất hiện thật nhiều, mà Hàn Lỗi thì sao, trên gương mặt tuấn tú luôn hiệnlên nụ cười dịu dàng, mặc dù không nói lời nào nhưng cho dù là như vậy, cậunhóc kia vẫn vui vẻ đến nỗi không kiềm chế được.

Dù sao cũng là cơ hộiđược mặt đối mặt với người mình ngưỡng mộ đã lâu cho nên tôi có thể hiểu đượcsự kích động của Âu Dương Suất, chẳng qua là, lúc này ánh mặt trời đầy mặt, lúcsau lại âm trầm lạnh như băng, đứa trẻ này không sợ bản thân một khi không cẩnthận sẽ rơi vào tình trạng tinh thần phân liệt hoặc nhân cách phân liệt à?

Dọc theo đường đi, nhờvào phúc của Hàn Lỗi, tôi cũng được Âu Dương Suất tâm không cam tình khôngnguyện mời tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, nhìn tiểu tử rõ ràng khôngtình nguyện mà lại không dám biểu hiện ra ngoài, đôi mắt của tôi càng híp lại,nụ cười càng lớn.

Cuối cùng, ba người chúngtôi “vừa nói vừa cười”, “hòa thuận vui vẻ”, “tương thân tương ái” trở về đếnnhà.

Tôi biết, Âu Dương Suất ởtrước mặt Hàn Lỗi là chân thật nhất, ở trước mặt tôi cũng là chân thật nhất,chẳng qua đó là vấn đề “Chính diện” hay “Phản diện” mà thôi.

Sau khi sắp xếp tốt gianphòng cho Âu Dương Suất, tâm tình tôi không biết vì sao rất tốt, chủ động tínhtoán cùng Hàn Lỗi thi thố tài năng, muốn chuẩn bị một bữa ăn thật phong phúngon lành giúp tiểu tử kia đón gió.

Nhìn bóng lưng của HànLỗi trong phòng bếp vừa khí suất vừa bận bịu, trong mắt Âu Dương Suất lóe raánh sáng không thể dùng hai chữ sùng bái đơn giản mà hình dung, mà sau đó khinó ăn bữa tối do đích thân Hàn Lỗi làm, trong mắt lại càng ướt át diễm lệ, lóe lênkhông ngừng.

Tôi nhìn khuôn mặt tươicười của Hàn Lỗi, lại nhìn đến vẻ mặt cảm động tột cùng của Âu Dương Suất màthầm than thở dưới đáy lòng: Hàn Lỗi ơi Hàn Lỗi, anh đến tột cùng muốn cho nhóccon kia sùng bái anh đến mức nào mới chịu thỏa mãn đây, cứ hữu ý vô ý buông thảmị lực trí mạng của mình như thế, anh có muốn để cho người ta sống khỏe mạnhnữa hay không a?!

Bởi vì vấn đề chênh lệchmúi giờ, tôi cho là Âu Dương Suất sẽ không ngủ sớm, nhưng mà ngoài dự liệu củatôi, chính bởi vì lệch múi giờ nên nó sau khi đánh răng rửa mặt xong thì hếtsức biết điều bò lên giường, mở điều hòa, đắp kín chăn, nở một nụ cười ngọtngào, nhắm mắt lại, tính toán việc tiếp tục hàn huyên trong mộng cùng Hàn Lỗi.

Sau khi tắm rửa tôi mặcmột chiếc áo phông rộng rãi đi vào gian phòng của Âu Dương Suất, tay cầm một lysữa tươi hỏi xem nó có muốn uống hay không.

Âu Dương Suất miễn cưỡngmở mắt liếc nhìn tôi cùng ly sữa tươi trên tay, rất không đáng yêu bĩu môi lắcđầu, trong mắt có nồng đậm khinh bỉ cùng chán ghét, dĩ nhiên, nó khinh bỉ cùngchán ghét chính là sữa tươi chứ không phải tôi.

Tôi nhún nhún vai, khôngthích coi như xong đi, dù sao miễn cưỡng thì rất không nhân đạo, cho nên, tôiđem sữa tươi đặt vào trên mặt bàn sau đó hướng nó đi tới, giúp cậu bé này chỉnhlại chăn bởi vì mặc dù là mùa hè, nhưng chỗ này có điều hòa, nếu không cẩn thậnbị cảm lạnh sẽ không tốt.

Đầu tiên tôi thật sự muốngiúp nó chỉnh lại chăn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt mập mạp mềm mại trơn nhẵnkia, cuối cùng nhịn không nổi vươn móng vuốt sói sờ soạng trên mặt nó một cái,ừm, cảm giác trơn trơn y như trong tưởng tượng. Vốn tưởng rằng nhóc con sẽ rấttức giận với hành động của tôi, thậm chí sẽ nhảy dựng lên, bằng không ít nhấtcũng sẽ ý kiến này nọ, nhưng mà ngoài dự đoán, nó lại chẳng hề náo loạn chútnào, ngược lại là cứ đỏ mặt nhìn chằm chằm…trước ngực của tôi.

Tôi theo tầm mắt của nócũng cúi đầu nhìn về phía trước ngực của mình, phát hiện thì ra là bởi vì cổ áophông hơi rộng, lúc khom lưng không cẩn thận mở ra một khe hở rất đáng yêu, vừalúc không cẩn thận đúng tầm mắt của nó, lộ ra một chút, thật, chẳng qua là lộliễu một chút xíu mà thôi, tôi thề, tôi không phải cố ý.

Mặt tôi không đổi sắc,thong dong trấn định kéo lại áo sơ mi, nhìn gương mặt Âu Dương Suất vẫn đỏ ửngnhư cũ liền cong lên khóe miệng, đôi mắt xoay chuyển, đáy lòng bởi vì nghĩ đếntrò đùa dai sắp có mà cười thầm một tiếng.

“Này! Chị nói em làm saocó thể cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cái bên trong của người ta chứ, bao nhiêuchỗ tốt không nhìn lại cứ thích nhìn vào bên trong là sao?!” Tôi ra vẻ ngượngngùng làm nũng nói.

“...”

Đối mặt với sự trêu chọccủa tôi, tiểu tử đáp lại bằng cách đem đầu của mình vùi vào trong chăn, chếtsống không chịu lộ ra.

Ai, nó xác định mình làngười đã từng sống ở xã hội nước Mỹ cởi mở hiện đại sao? Ở nơi đó rất khó đểduy trì được tư tưởng đơn thuần và dè dặt như thế đó nha.

Sợ nó sẽ buồn chết chonên tôi liền giúp nhóc con giữ lại một chiếc đèn ở đầu giường sau đó đi ra khỏigian phòng, đóng cánh cửa, cong lên một nét cười nhàn nhạt rồi xoay người đivào trong phòng của mình.

Sau khi vào phòng, tôithấy Hàn Lỗi đã sớm tắm rửa xong đang nằm nghiêng ở trên giường đọc sách, thếnên tôi nhanh chóng bò lên giường, bả đầu theo thói quen tựa vào trên bả vaianh, đem tầm mắt dừng lại ở quyển tiểu thuyết trên tay kia, dùng giọng điệubình tĩnh hỏi: “Thật ra thì anh đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của tiểu gia hỏakia đúng không!”

Nếu là người khác dễ dàngbị mặt nạ của Âu Dương Suất lừa gạt tôi còn tin được, nhưng nếu là Hàn Lỗi, cáikẻ “khác người” kia thì tôi cảm thấy đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.

Tôi cảm thấy lồng ngựcHàn Lỗi khẽ chấn động, anh khẽ cười nói: "Có ý gì?"

Giả bộ ngu đúng không.

Tôi lành lạnh nói: “Giảbộ a, lại còn giả bộ chẳng giống như ban nãy nữa.”

Nghe vậy, Hàn Lỗi đemsách trong tay cất vào trên tủ đầu giường, một tay ôm lấy tôi dùng gương mặttuấn tú cùng tôi mặt đối mặt, vươn ra một cái tay khác nhẹ điểm đầu mũi củatôi, trong mắt lóe ra tinh quang, nâng lên khóe miệng nói: “Thật ra thì anh cóbiết hay không cũng có quan hệ gì đâu, chơi thật vui là tốt rồi, không phảisao? Nếu là chơi thật vui, anh nói không biết cũng có quan hệ gì đâu?”

Người đàn ông này chínhlà đánh vào chủ ý: “Chúng ta vui vẻ chơi đồng thời thuận tiện làm nhóc con kiacũng vui” sao? Giờ này khắc này, tôi chỉ muốn dùng năm chữ cùng hai dấu chấmcâu để diễn tả sự sùng bái của tôi đối với anh: cao, thật sự là cao*!

(*Momo: ýchị nói ở đây là cao minh í bà con. Căn bản hai anh chị ấy lấy thằng nhóc ralàm đồ chơi mà nó cũng vui vẻ không biết gì, thâm không đỡ được)

Bởi vì ngày hôm sau vẫnlà thời gian làm việc cho nên chúng tôi phải đàng hoàng đi làm.

Âu Dương Suất ngủ sớm dậysớm tinh thần sáng láng, vô cùng uyển chuyển biểu hiện nguyện vọng muốn cùngchúng tôi đến công ty, cũng liên tục bảo đảm sẽ không ầm ĩ đến chúng tôi mà làmảnh hưởng đến hiệu suất công việc.

Không có ngoài ý muốn,Hàn Lỗi cười gật đầu đáp ứng

Tôi khóe miệng co giậtnhìn khuôn mặt tươi cười của Hàn Lỗi, nghĩ thầm: thật ra thì người này cũng đãtính toán mang thằng nhóc đến công ty chơi rồi. Theo hiểu biết của tôi với anh,nếu tiểu tử này không đi thì anh cũng sẽ tìm mọi cách dụ dỗ cho nó đi theo mớithôi.

Sau khi đến công ty, tôicùng bọn họ đến phòng làm việc của Hàn Lỗi.

Đợi Hàn Lỗi dẫn Âu DươngSuất đi vào phòng làm việc rồi, Tần Hạo mới mở to mắt, vẻ mặt không thể tưởngtượng nổi lôi kéo tôi hỏi: “Đứa bé kia là ai?”

“Con trai của tôi a!” Tôinói giỡn.

“Cô đừng có đùa, đứa trẻkia thoạt nhìn tuyệt đối không dưới mười tuổi, chẳng lẽ mười lăm tuổi cô đãsinh con. Nếu thật sự là thế, đứa bé này nhất định không phải con Hàn tổng.”Tần Hạo tỉnh táo phân tích.

“Haizz! Tiểu Hạo Hạo,thật không nghĩ tới cậu lại hiểu rõ về tuổi tác của tôi như thế nha!”

“Đừng, gọi, tôi, là,Tiểu, Hạo, Hạo, nữa!” Tần Hạo nghiến răng nghiến lợi nói .

Tên con trai hẹp hòi.

Tôi vươn tay đâm đâm cánhtay của Tần Hạo, để cho anh cùng tôi nhìn Âu Dương Suất đang ngồi trong phònglàm việc, sau đó tôi nhỏ giọng hỏi: "Thấy tiểu gia hỏa kia không?"

Tần Hạo vừa đánh giá ÂuDương Suất vừa gật đầu.

“Chú ý ánh mắt cùng thầnsắc của nó, có phải cảm thấy có chút quen thuộc hay không?” Tôi tiếp tục nói.

Nghe lời của tôi, Tần Hạonghiêm túc quan sát người bạn nhỏ kia lại một lần nữa, tiếp theo, đôi mắt củaanh ta càng ngày càng lóe sáng, có một loại kích động kiểu như tha hương gặpđược cố tri* vậy.

(*tha hươnggặp người cố tri: Xa quê gặp được người quen cũ)

Xem ra anh ta đã chú ýtới tiểu tử này giống hệt mình lúc trước, cũng là một kẻ kính ngưỡng, sùng bái,hâm mộ Hàn Lỗi vô cùng.

Một giây sau, tôi dámđánh cuộc, Tần Hạo thích Âu Dương Suất rồi, nhìn ánh mắt của anh ta gần như làmềm nhũn ra nước kia kìa.

Quả nhiên là tri âm gặptri âm, hai mắt lưng tròng.

Trong dự liệu của tôi,Hàn Lỗi sẽ nhanh chóng đem Âu Dương Suất ném cho Tần Hạo, cho nên, Tần Hạo lạibị đào móc thêm một tài năng mới—bảo mẫu nam toàn năng chăm sóc trẻ con.

Tiểu tử vốn vẫn còn khôngtình nguyện, nhưng sau khi cùng Tần Hạo bốn mắt nhìn nhau, sau đó chúng sốngtiếp một tiếng đồng hồ, hai người đã dễ dàng thiết lập tình hữu nghị giữa cácđồng chí, có thể nói là như hình với bóng.

Đến lúc ăn bữa trưa cùngkhông tìm thấy thân ảnh hai người, đoán chừng bọn họ chắc là chạy đến chỗ nàođó thể hiện tình cảm sùng bái, ngưỡng mộ, kính trọng với Hàn Lỗi của mình rồi--

Lúc tan việc, Âu DươngSuất cùng Tần Hạo lưu luyến không rời nói lời từ biệt, chúng tôi một nhóm bangười đi tới Hàn gia.

Tối nay Hàn gia đèn đuốcsáng trưng, náo nhiệt phi phàm, mọi người tề tụ đông đủ chỉ để ăn mừng anh cảHàn Ti thành công đem chị dâu Tô Nguyệt Nghiên dụ dỗ về nhà.

Ở trên bàn cơm, Hàn Ticười đến thật thỏa mãn, thật đắc ý, Tô Nguyệt Nghiên thì vẻ mặt ngượng ngùngcúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng chúng tôi đang hết sức hài hước, nói đủloại chuyện cười, vẻ mặt trêu chọc cùng khuôn mặt hí hửng, vì vậy đem toàn bộlực chú ý đặt ở trên người Âu Dương Suất- người từ bên ngoài đến.

Tiểu tử thật biết điều,miệng rất ngọt, nụ cười cũng rất ngọt, đem tất cả mọi người dụ dỗ đến khôngbiết Đông Tây Nam Bắc đâu nữa khiến ai cũng yêu thích không thôi, rối rít muốncùng nó bồi dưỡng tình cảm, đặc biệt là mẹ chồng tôi, thiên vị nhóc con này hếtsức rõ ràng, hoàn toàn không đem nhân vật chính vốn là Hàn Ti để vào mắt, độctài đem chức vụ này cho Âu Dương Suất.

Mặc dù Âu Dương Suấtchiếm được toàn bộ lực chú ý của mẹ chồng tôi, nhưng bà vẫn còn có chuyện trọngyếu hơn muốn làm, vì vậy khó khăn nhịn đau bỏ những thứ yêu tiểu tử cho mấyngười đàn ông, đứng lên phủi tay, mấy người phụ nữ chúng tôi cũng lập tức đứnglên, bạo lực đem Tô Nguyệt Nghiên bắt làm nô lệ tiến gian phòng bên trong bứccung.

Chúng tôi đem Tô NguyệtNghiên áp ngồi ở vị trí trung tâm giường lớn, tôi cùng với mẹ chồng chia rangồi ở hai bên cô ấy, Hàn Mẫn cùng Hàn Tuệ thì đem cái ghế ngồi ở trước mặt cô.

“Haha! Mau mau khai báođàng hoàng, tên đần độn Hàn Ti kia đã dùng phương pháp gì để con tha thứ cho nóthế?” Mẹ chồng tôi cười gian xảo hỏi Tô Nguyệt Nghiên.

Nếu mẹ chồng đã đi thẳngvào vấn đề hỏi đúng nỗi lòng của chúng tôi thì ba người còn lại cũng không có ýđịnh già mồm cãi láo, cùng nhau ăn ý lộ vẻ mờ ám, YY*cười gian.

(*YY: mờám)

Nhìn vẻ mặt dữ tợn củachúng tôi, gương mặt xinh đẹp của Tô Nguyệt Nghiên càng đỏ hơn, cô cúi đầu vuốtvuốt ngón tay của mình, nhỏ giọng ngượng ngùng khai: “Thật ra thì cũng không cógì, ngày thứ nhất anh ấy tới tìm con thì bị con nhốt ở ngoài cửa, ngày thứ haicầm lấy hoa hồng chạy đến công tycon chắn cổng lại bị con đẩy ra, ngày thứ bavừa chạy đến nhà con... Vừa lúc người nhà của con cũng đi ra ngoài du lịch ... Sauđó bị anh ấy mạnh mẽ kéo vào phòng ngủ... Bốn ngày bốn đêm...”

“Oa!” Tôi sợ hãi than,Hàn Ti nhã nhặn dịu dàng lại có thể... Quả nhiên là người không thể xem bềngoài a.

“Hừ hừ!” Hàn Mẫn cười hừhừ.

“Bốn ngày bốn đêm! Mãnhliệt quá!” Hàn Tuệ vẻ mặt đầy hâm mộ nói.

“Quả nhiên là con traicủa tôi mà!” Mẹ chồng cười to. “Nó dùng cà vạt không?”

“...” Tô Nguyệt Nghiên đỏmặt không đáp.

Về phần Hàn Ti rốt cuộccó dùng hay cà vạt hay không, xem ra cũng chỉ có người trong cuộc biết.

Chuyện muốn biết cuốicùng cũng được biết, mẹ chồng tôi hài lòng phủi tay, ý bảo mọi người tan họp,vẻ mặt khẩn cấp muốn chạy trở về phòng khách tiếp tục cùng tiểu tử nói chuyện.

Nhìn chúng tôi lục tục rakhỏi phòng, mẹ chồng đột nhiên lôi kéo tay tôi, len lén liếc một cái, nhỏ giọngcảm thán: “Con nói xem tại sao đứa nhỏ này không phải là của nhà chúng ta a?!”

“...”

Ách, vấn đề này tôi cũngmuốn biết tại sao…