Cưới Sau Một Đêm

Chương 22: Mấy người đàn ông kết bè kéo lũ đánh nhau



Vẫn biết, đám đàn ông đôikhi rất trẻ con, chỉ là không nghĩ đến họ có thể trẻ con đến thế này.

Trong lúc nửa tình nửa mêđột nhiên cảm thấy áp lực cùng trói buộc trên người mình đều biến mất, nguồnnhiệt và cảm xúc ấm áp sau lưng cũng theo đó tiêu tan, một nửa giường trở nêntrống trải, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra rồi nhẹ nhàng đóng lại, tôi liền mở mắtnhìn về phía cửa sổ, ngạc nhiên phát hiện trời bên ngoài mới chỉ tờ mờ sáng màthôi, thế nên tôi trở mình, ôm lấy cái gối bị Hàn Lỗi “vứt bỏ”, cảm nhận nhiệtđộ của anh vẫn còn lưu lại trên đó mà tiếp tục ngủ say.

Từ lúc bắt đầu tháng bảyđến giờ, cho dù tôi không muốn chú ý cũng không thể không để tâm tới việc HànLỗi người này sáng sớm nào cũng tỉnh dậy trước khi chuông báo thức kêu, sau đórón rén xuống giường, rón rén mở cửa, giống như đang lén la lén lút làm điều gìđó

Có một lần, tôi đánhkhông lại lòng hiếu kỳ của bản thân liền quyết định hy sinh một giấc ngủ buổisáng, âm thầm tính toán đi theo phía sau xem rốt cuộc anh đang làm những chuyệnthần bí g.

Nhớ hôm đó, tôi khó khăntỉnh lại xong, giả bộ ngủ say chờ anh rời giường, quả nhiên người này tỉnh dậyxong lại tiếp tục lén lút rón rén hành động, cố gắng không đánh thức tôi, nhưngcó lẽ do quá mức cẩn thận nên lúc anh nhỡ chân đá phải góc giường, phát rathanh âm hơi lớn, tựa hồ còn có cả tiếng xương gãy vang lên thì một giây sau đãnín thinh trở lại, tôi coi như không nghe thấy âm thanh kia, chuyên nghiệp tiếptục giả vờ ngủ, một lát sau, tôi nghe thấy mấy tiếng chửi rủa cố đè thấp củaHàn Lỗi, rồi tiếng cửa phòng mở ra sau đó đóng nhẹ lại.

Cho đến khi nghe thấy tiếngbước chân ngoài cửa phòng dần dần xa, tôi mới từ từ mở mắt, ngồi dậy nhìn xuốnggóc giường, không nhịn được liền bật cười.

Sau đó, tôi cũng giốnganh rón rén xuống giường, rón rén mở cửa phòng, lặng lẽ thò đầu ra tìm kiếm,lập tức phát hiện từ cánh cửa rộng lớn của thư phòng đang phát ra những tiếngthở dốc có qui luật, hô hấp có phần nặng nề.

Giống như phát hiện đạilục mới, tôi nhẹ nhàng nhón chân, tiêu sái đến trước cửa thư phòng, cẩn thận lộra nửa cái đầu, nửa con mắt dòm vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy bóng dángHàn Lỗi đang quay lưng lại phía này, hơn nữa có vẻ đang bận rộn lắm thì phải.

Tôi lấy tay dụi dụi mắtcẩn thận nhìn lại lần nữa, phát hiện anh, anh…anh đang cởi trần!

Thư phòng của Hàn Lỗi quảnhiên rất thần kỳ, rõ ràng có giá sách cùng bàn làm việc lớn như vậy thế mà vẫncòn đủ chỗ đặt máy tập thể hình, hơn nữa còn sắp xếp hết sức hài hòa, càngkhiến tôi hoảng sợ hơn nữa chính là trong phòng thậm chí có dư không gian chohai người tập cùng nữa chứ.

Ách, tôi lại lạc đề rồi,thật ra thì ý tôi muốn nói ở đây là, người này muốn tập thể hình thì cứ tậpnha, việc gì phải tỏ vẻ thần bí như thế làm gì? Hơn nữa, bình thường anh vẫnluôn chăm chỉ dậy sớm tập thể hình mà, chẳng qua là từ lúc bắt đầu vào tháng,anh tăng thêm nửa giờ tập thôi. Vì sao thế nhỉ?

Thực ra Hàn Lỗi có thóiquen rất tốt, đó chính là sau khi tập thể hình xong thì tắm rửa qua rồi lại trởvề giường, khôi phục tư thế ngủ lúc trước, tiếp tục ôm tôi ngủ đến sáng. Chonên, mỗi lần vuốt ve những bắp thịt bền chắc, nhìn tư thế hoàn mĩ của anh, tôiđều không tự chủ được cảm thán, đây đều là dùng mồ hôi cùng kiên trì đổi lấynha.

“Cậu có phát hiện thángnày Hàn Lỗi có một loại phấn khởi, mong đợi, xuẩn xuẩn dục động hết sức ngốcnghếch hay không?” Lúc nghỉ trưa, tôi nằm úp sấp trên lan can tầng thượng, nghihoặc hỏi.

“Ừm…nên nói như thế nàonhỉ…Dường như mỗi năm vào tháng này ngài ấy luôn như thế…” Người nào đó tỏ vẻtrầm tư trả lời.

“Cậu nói thử xem là tạisao vậy chứ? Tại sao vậy chứ? Tại sao vậy chứ?" Tôi quấn quýt hỏi liêntiếp ba câu tại sao liền.

“Ừm…về vấn đề này…hẳn làngười ở bên cạnh ngài ấy ba năm như tôi càng muốn biết tại sao hơn cô chứ?!”Người nào đó chống đầu bất đắc dĩ trả lời.

Tôi cau mày, bĩu môi, vẻmặt hoài nghi nhìn mỗ nam trước mặt: “Tiểu Hạo Hạo, cậu xác định mình thật sựyêu thích Hàn Lỗi nhà tôi sao? Nếu không tại sao một chuyện cỏn con như thếcũng không biết chứ?”

Tần Hạo co quắp khóemiệng, nghiến răng nghiến lợi nói : "Tiểu... Hạo... Hạo..."

Đúng vậy, người nào đó bịtôi lợi dụng giờ nghỉ trưa túm lên tầng thượng chính là nam thư kí vạn năng bênngười Hàn Lỗi—đồng chí Tần Hạo.

“Tôi, nói, lại, một, lần,nữa, tôi đối với Hàn tổng là tình cảm kính trọng! Sùng bái! Ngưỡng mộ! Khôngphải là tình, yêu!!!” Tần Hạo nửa kích động nửa thất bại giải thích với tôi.

Tôi đây dĩ nhiên biết,chẳng qua là cảm thấy trêu chọc anh ta như vậy rất vui vẻ, cho nên chơi nhiềuthành nghiện thôi mà.

"Được rồi được rồi,cần gì phải giải thích nhiều như thế, chưa nghe qua giải thích là bao biện hả?”

"..."

“Tưởng im lặng là được à?Có nghe qua im lặng chính là thừa nhận chưa

"..."

“A! Đúng rồi, đột nhiênnhớ tới, nhà cậu cũng khá gần nhà chúng tôi nha, chẳng lẽ là vì muốn kéo gầnkhoảng cách với Hàn Lỗi.”

"..."

“Ai…Đây chính là một đoạntình cảm luyến ái không có kết quả giữa hai người đàn ông a…”

"..."

Thời gian trôi qua rấtnhanh, đảo mắt đã đến ngày thứ bảy của tuần thứ ba trong tháng bảy.

Buổi tối, Hàn Lỗi dùnggiọng điệu không nén nổi hưng phấn nói: “Vợ yêu à, tối nay chúng ta cùng đi chỗtốt đi!”

Lại là chỗ tốt, hai chữnày cũng đủ để tôi nhớ lại kích tình cuồng dã trong bóng tối đêm hôm đó, chonên khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ ửng lên.

Hàn Lỗi tựa hồ không chúý đến vẻ mặt ngượng ngùng của tôi cho lắm, trong mắt anh lóe ra một ngọn lửamang tên “mong đợi”, không nói không rằng đã kéo tôi ra khỏi nhà.

Y như tôi đoán, cái “chỗtốt” này quả nhiên là một quán rượu, khác biệt chính là, đây không phải quầyrượu tôi từng ghé qua hai lần trước kia, giống nhau ở chỗ đây cũng là một quáncao cấp, rượu cũng thuộc hàng thượng đẳng.

Lúc chúng tôi đến, quánvừa vặn mới mở cửa bắt đầu buôn bán nên không có nhiều khách lắm.

Dưới sự hướng dẫn của bồibàn, Hàn Lỗi hết sức quen cửa quen đường lôi kéo tôi đến một bàn vuông nhỏ ởtrong góc, gọi một chai Vodka Hoàng Thái Tử, cùng tôi nhàn nhã uống từng ngụmtừng ngụm, hai mắt thì cứ vô tình liếc nhìn về phía cửa.

Sau đó có năm đôi tìnhnhân lục tục đi vào, vì ở đây chỉ có ít người và họ cũng là những tuấn nam mỹnữ nên tôi không khỏi chú ý đến những người này.

Bọn họ chia ra ngồi ởnhững bàn giống chúng tôi nhưng khác góc, thoạt nhìn ai cũng có vẻ không giốngai hết sức đồng điệu với nhau.

Năm người đàn ông kia caoráo, anh tuấn, đều có hương vị cả, cũng lộ ra phong thái ưu nhã mà khí chất, cóvẻ khá giống Hàn Lỗi nhà chúng tôi, coi như cùng một loại người cả đi. Những côgái đi bên cạnh bọn họ cũng rất mỹ lệ, xinh xắn, quan trọng nhất là, hai ngườiđứng bên cạnh nhau nhìn rất xứng đôi, rất vừa mắt.

Ánh sáng biến đổi, tiếngnhạc cũng vang lên rộn ràng, trong quán rượu nhanh chóng lấp đầy người, vô cùngnáo nhiệt, kích thích và ồn ã.

Lúc này, hai trong nămngười đàn ông kia hướng ba bàn còn lại đi tới, giống như là muốn mời rượu bạngái đối phương, kết quả có chút không thuận nên xảy ra tranh chấp.

Đột nhiên, tôi phát hiệntrong năm người kia có một người duy nhất còn dư lại đang tiến về phía này,trong tay cũng cầm một ly rượu. Nói thật, được một mỹ nam như vậy mời rượu, tôicó thể đành lòng cự tuyệt sao? Đáp án dĩ nhiên là không nỡ rồi.

Đúng như dự liệu, ngườiđàn ông kia dừng lại trước bàn chúng tôi, như có như không liếc nhìn Hàn Lỗimột cái, sau đó mỉm cười nói với tôi: “Tiểu thư xinh đẹp, có thể cùng tôi uốngmột chén không?”

Nhìn xem, những lời màanh chàng này vừa thốt ra, thử hỏi có cô gái nào không thích nghe cơ chứ?

Nhưng mà tôi vẫn cần tôntrọng Hàn Lỗi a, thế nên liền dùng ánh mắt thầm hỏi anh xem chén rượu này mìnhcó hay không nên uống.

Hàn Lỗi không nhìn tôi màchỉ nhìn chằm chằm người đàn ông kia, khóe miệng vẽ nên một đường cong xinhđẹp, nở nụ cười thần bí đến tôi cũng không hình dung ra được.

Một giây sau đó, Hàn Lỗiđột nhiên đoạt lấy chén rượu của tôi, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đókhiêu khích nhìn người đàn ông nọ.

Người này cũng không tứcgiận, chỉ nở một nụ cười thần bí y hệt Hàn Lỗi khiến tôi không hiểu nổi: “Có ýtứ gì?”

“Chính là ý này a!” HànLỗi nhướng mày, khiêu khích đáp.

Tiếp đó, hai người khôngnói thêm gì nữa,ra sức nhìn chằm chằm vào đối phương, có chút mùi vị đang phânchia cao thấp, trong không khí tựa hồ còn phát ra tia lửa cùng tiếng dòng điệnđụng chạm nhau xoèn xoẹt.

Tôi ngồi nhìn ở một bênmà túa mồ hôi lạnh, thật muốn nhắc nhở mĩ nam rằng: Đừng nhìn Hàn Lỗi có bộdáng vô hại, đó hoàn toàn là giả a, người đàn ông này không dễ chọc đâu, maumau thu đao kiếm lại, trở về bên cạnh cô gái của anh đi!

Đột nhiên, mỹ nam mởmiệng trước: “Chi bằng chúng ta đổi nơi khác so tài đi!”

“Ai sợ ai chứ? Đây đangcó ý đó!” Hàn Lỗi trả lời có chút gấp gáp.

Tôi cau mày đưa mắt thămdò qua lại giữa hai người, đột nhiên có cảm giác, tựa hồ tối nay Hàn Lỗi đangđợi chính là những lời này thì phải.

Lúc này địa điểm đãchuyển, hiện tại tôi đang đứng đối diện với đám cỏ dại cao vút trên sân đábóng, ở đó có sáu người đàn ông đang đứng thẳng hàng, năm người chính là năm kẻmà tôi vừa chú ý đến ban nãy, người còn lại chính là Hàn Lỗi, sáu người bọn họvừa cao vừa soái, khí chất bất phàm, rất có tiềm năng trở thành những kẻ khiếnđàn bà si dại.

Tôi ngồi ở trên khán đàiquan sát sân bóng, bên cạnh có thêm năm mỹ nữ, chính là bạn gái của năm ngườikia.

Ai có thể nói cho tôibiết chuyện gì đang xảy ra được không, rốt cuộc là có chuyện gì chứ, tại saobọn họ lại đứng cùng nhau trên sân bóng, và tại sao chúng tôi lại cùng ngồitrên khán đài a???

Tôi vươn tay khép lại cáicằm đã sắp rớt xuống, không nhịn được hỏi cô gái xinh xắn bên cạnh: “Cô có thểgiải thích tình huống bây giờ một chút cho tôi không?”

Mỹ nữ lạnh lùng nhìn mấyngười dưới sân, khinh bỉ nói: “Còn không phải là mấy tên đàn ông trẻ con thíchchơi trò trẻ con hay sao!”

Tôi cau mày, nghe khônghiểu.

Đúng lúc này, một cô gáicó gương mặt trẻ con cười nói: “Cô là bạn gái của tiểu tử Hàn Lỗi kia sao,haha, chúc mừng cô gia nhập hội với chúng tôi.”

Nhìn vẻ mặt thộn ratôi,cô ấy tiếp tục giải thích: “Haha, nhìn cô bây giờ giống hệt tôi lúc đầu nhìnthấy cảnh này nha, thật là hoài niệm quá! Nói một cách đơn giản thì, sáu ngườibọn họ là bạn tốt thời đại học, sau khi tốt nghiệp, bọn họ đến những nước khácnhau, ở những lĩnh vực khác nhau cùng phấn đấu, bởi vì không hay gặp mặt nhưngvẫn muốn gặp lại nhau nên một người đã đề nghị, nói trước là không phải anh nhàtôi nghen, ước định thứ bảy của tuần thứ ba vào tháng bảy hàng năm sẽ gặp mặttại quán rượu, có bạn gái thì phải mang đi theo, cả đám cùng chơi trò khiêukhích, sau đó chuyển sang đánh nhau kiểu trẻ con, tôi giải thích thế cô hiểuchưa?”

Tôi co quắp khóe miệnggật đầu, cô gái này giải thích rất rõ ràng nha, bọn họ đều biết nhau cả, tốinay gặp mặt cũng là âm mưu, hèn gì Hàn Lỗi tăng thêm nửa giờ tập thể hình nữa,hóa ra là vì cái trận đánh trẻ con nhằm bồi dưỡng tình cảm anh em này.

Quả nhiên là đám đàn ôngtrẻ con dùng phương pháp ấu trĩ để bồi dưỡng tình cảm mà.

Lúc này, một thanh âmlạnh lùng vang lên: “Trận đấu trẻ con bắt đầu!”

Vì thế, trên khán đài vôcùng an tĩnh còn bên dưới sân bóng lại vô cùng náo nhiệt. Chỉ thấy bọn họ anhmột quyền tôi một cước, thỉnh thoảng xúm lại “hội đồng” một người, thỉnh thoảngbị người ta hợp lại ám toán, đánh đến sung sướng, sảng khoái, vui vẻ ầm ĩ mớithôi.

Thật sự không thể hiểunổi suy nghĩ của mấy người này a, mắt lạnh nhìn nhìn, tôi không nhịn được ngápmột cái thật to, đến cả nước mắt cũng theo đó đi ra nữa.

Một giờ sau, thanh âmlạnh lùng kia lại vang lên: “Kết thúc công việc, chúng ta đem người của mìnhlôi về nhà thôi.”

Những lời này giống nhưmột đạo thánh chỉ, thuận lợi cưỡng chế tôi phải di dời khỏi chỗ. Sau đó sáu côgái rất ăn ý đi xuống sân bóng, tới bên cạnh người đàn ông của mình. Mấy ngườinày đánh đến mệt mỏi, thi nhau nằm trên mặt đất thở dốc, trên mặt ai cũng thỏamãn, vui vẻ, hết sức sảng khoái.

Tôi đứng bên cạnh HànLỗi, im lặng nhìn vẻ mặt của anh. Hàn Lỗi liền cười làm nũng với tôi một tiếng,tôi quả quyết quay đi không thèm nhìn.

Sáu cô gái tạm biệt nhaurồi khiêng mấy tên đàn ông về nhà, tôi hết sức khó khăn khiêng Hàn Lỗi quă trêncái giường lớn ở nhà. Sau đó, tôi cầm lấy cái khăn mặt ẩm ướt giúp anh lau hếtbụi bẩn trên mặt, phát hiện gương mặt của anh hóa ra chẳng bị gì, trừ khóemiệng.

Nhìn ra nghi vấn của tôi,Hàn Lỗi cười rạng rỡ, dùng giọng nói đắc ý hết sức trẻ con trả lời: “Đây là quiđịnh của bọn anh, không thể công kích gương mặt tuấn tú của đối phương và nơiyếu hại, cho nên chúng ta đều là nội thương không nhìn ra được cả, thế nào,tình hữu nghị của bọn anh rất thần kỳ, rất đặc biệt đi.”

Tôi hừ lạnh.

Đặc biệt? Thần kỳ? Cănbản là biến thái ấy chứ, nếu không làm gì có ai ra cái ước hẹn mỗi năm một lầnđến bồi dưỡng tình cảm theo cách này?!

Quả nhiên là hạng ngườithế nào thì người chơi cùng cũng thế ấy, rõ ràng thoạt nhìn đều bình thường nhưnhau, thế mà hết lần này đến lần khác…

Cái này gọi là vật họptheo loài đúng không nhỉ?

“Bảo bối, em tức giận à?”Hàn Lỗi đột nhiên nhỏ giọng sợ hãi hỏi.

Tôi nhìn thoáng qua kẻđang lộ ra bộ mặt vô tội kia, nở một nụ cười hết sức ôn nhu nói: “Em làm sao cóthể tức giận được với anh a?!”

“Đừng... Em cười nhưvậy…anh thấy hơi sợ…”

Tôi thu hồi nụ cười, mắtlạnh nhìn anh.

“Không bằng...” Hàn Lỗiđột nhiên cười đến là sáng lạn. “Chúng ta chơi trò hôn nhẹ đi!”

Tôi nhìn xuống khóe miệngcủa anh, mọi người nói xem rốt cuộc người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì chứ,miệng rách ra đến nơi rồi mà vẫn còn không quên chơi hôn nhẹ.

Thấy tôi không thèm để ýđến mình, Hàn Lỗi liền làm nũng nói: “Tới đây đi mà!”

Làm nũng cũng vô dụng.

“Không muốn ngủ phảikhông?” Tôi một lần nữa cười với anh, sau đó khẽ đè lên bụng của anh

Một tiếng kêu đau đớnphát ra, Hàn Lỗi biết điều một chút dùng sức nhắm mắt lại, tỏ vẻ anh bây giờđang muốn đi ngủ ngay lập tức.

Hừ, không nghĩ tới tôi sẽchạm vào chỗ trọng thương của mình sao, haha, dĩ nhiên tôi sẽ làm, bởi vì tôiđã tận mắt nhìn thấy anh bị người đàn ông đến mời rượu đá cho một cái mà~~~

Ai bảo anh không cho tôichạm cốc cùng mĩ nam a---