Cười Hỏi Sinh Tử Duyên

Chương 6



Phía chân trời, ẩn ẩn nổi lên ánh mặttrời một chút, không khí mang theo mùi quế dễ chịu, hai bên đường câythông xanh biếc, chim hót chít chít, phía xa xa thật mênh mông, suốituyền róc rách, cảnh trí này, khí mù mịt này, phảng phất như đi vào bícảnh chốn đào nguyên, ai sẽ nghĩ tới nơi này đúng là một trong những con đường đi đến bách hiểu hội lục lâm cửu đại bang.

“Nhạc phụ tính như thế nào?”

Nhìn bóng lưng Cung Mạnh Hiền phía trước, dừng ở cuối cùng Độc Cô Tiếu Nguthấp giọng hỏi Cung Tuyết Lăng bên người, một bên ứng phó con gái đang ở trong lòng khanh khách cười không ngừng, một khắc cũng không yên lặngđược.

(A Tử: pé này thật là sau lần nào tả cũng cười thế này, đúng là cha nào kon nấy chắc lun… Tiếu Tu La mà lại…)

Lúc này hắn đã thay áo của Cung Trọng Khanh trở nên rất anh tuấn tiêu sái nên lại càng không giống như là nông dân.

“Hướng bọn họ năn nỉ, thỉnh bọn họ bán cho chúng ta.” Cung Tuyết Lăng ngữ khí cứng nhắc nói.

“Nếu bọn họ không chịu bán thì sao?” Độc Cô Tiếu Ngu hỏi lại.

“Mượn.”

“Không cho mượn?”

“Đánh.”

“Đánh thắng được thì sao?”

“. . . . . . Đáng giận!” CungTuyết Lăng đột nhiên hung hăng đánh ra một quyền, mạnh mẽ dừng ở trêncánh tay của Độc Cô Tiếu ngu, hoàn toàn không có châm chước lực đạo chút nào, lại coi như đánh vào trong đống vải bông, hắn thậm chí ngay cảcọng tóc cũng không có động, bất quá nàng cũng không có chú ý tới.”Đềulà tại chàng, tại sao lại mang theo đứa nhỏ tới tìm ta thôi!”

Tâm ý của hắn làm nàng cảmđộng, nhưng là không thể cứ như vậy thật sự làm cho bọn họ cha và congái cùng nàng cùng chết nha!

Độc Cô Tiếu Ngu như trước cười mị mị.”Nhạc phụ nói như thế nào với nàng?”

Cung Tuyết Lăng thở dài.”Chanói nếu bọn họ thật sự đánh nhau, ta liền lập tức mang chàng rời đi.”Thấy người ta đấu võ nàng liền bỏ chạy, nàng đi cùng bọn họ đến nhưngđến cuối cùng lại là tản bộ sao?

Tản bộ?

“Nếu?” Độc Cô Tiếu Ngu ngữ khí không chấp nhận, ngay cả tươi cười cũng là không cho là đúng .

Xem tình hình này, có hơn chin phần là không có chuyện là “nếu”, không đánh là không được. Mà bọn họbên này bất quá có hơn ba mươi người, đối phương lại có ít nhất ba trămngười, chỉ là khí thế thôi đã bị ép tới khóc không được.

Lại nhìn Cung Mạnh Hiền ngaylập tức nén giận, ăn nói khép nép, bày ra tư thái cúi đầu; đối phươnglại chỉ phái ra một tên Đường chủ mắt tam giác ra mặt ứng phó, vóc dángso với ai khác đều lùn hơn nhưng cằm lại nâng cao hơn bất cứ người nàokhác, thái độ rất càn rỡ, quả thực tựa như Thiên Vương lão tử hạ phàmđến giáo huấn con cháu.

“Ngươi cho là có bọn họ làmchỗ dựa. . . . . .” Đường chủ mắt tam giác chậm rãi chuyển động mắt tamgiác, khinh miệt hừ lạnh.”Tùng Giang phủ Hải gia, Trữ quốc phủ Hạ Hầugia cùng Khánh Viễn phủ Thôi gia, chúng ta sẽ sợ sao?”

“Không, ta chỉ là hy vọng quýhội chủ nhìn võ lâm đồng đạo phân thượng tạo điều kiện dễ dàng.” CungMạnh Hiền thiện ý nói.

“Nếu chúng ta không nói gì?”

“Nhưng cháu ngoại của ta cần hộp ngọc để kia cứu mạng a!”

“Kia lại cùng chúng ta có quan hệ gì chứ?”

“Trình Trình chủ. . . . . .”

Cung Mạnh Hiền cố gắng nóitiếp những lời hay, nhưng bọ họ không quan tâm, theo tình thế như vậy,không đánh mới là lạ, mà trên thực tế cũng xác thực là sẽ đánh nhau, bất quá nếu không phải là Cung Mạnh Hiền kêu đánh, mà là từ đối phươnggiành trước quyền khai chiến.

Đường chủ mắt tam giác ngại bọn họ nhiều lời lại chướng mắt, cho nên muốn đuổi bọn hắn đi.

“Các ngươi đã có được câu trả lời, có thể đi rồi!”

“Nhưng là cháu ngoại của ta. . . . . .”

“Các ngươi còn không đi, đừng trách ta không khách khí!”

“Nhưng. . . . . .”

“Được rồi, là các ngươi tự chuốc lấy ! người đâu 『 tiễn khách 』!”

Tiễn khách là đại danh từ “Đuổi người”, nghe qua tương đối khá dễ nghe, làm khẩu khí tuyệt không khách khí.

Bộ dạng cung tiễn khách đã bày ra đến đây, lộ ra hơn ba trăm tiểu lâu la, Đường chủ mắt tam giác chính là phụ trách nói chuyện mà thôi, còn có vài vị Đường chủ cấp cao lãoluyện, vừa mới một chọi một thì bọn họ bên này và ba trăm tiểu lâu laphụ trách ở một bên kia thình lình phóng ám tiễn, tình trạng khai chiếnliền nghiên về một bên, thấy thế nào cũng không có khả quan.

Cá trong chậu, sao có thể đi tới đâu!

Bên kia liền đánh cho oanhoanh liệt liệt, đặc sắc vạn phần: bên này Cung Tuyết Lăng tự nhiên cũngkhông thể có thể ngoan ngoãn dựa theo lời Cung Mạnh Hiền phân phó lậptức chạy lấy người, mà là một tay lấy Độc Cô Tiếu Ngu kéo đến phía saucây trốn đi, hai mắt đuổi theo tình hình chiến đấu càng ngày càng chặttrương.

Nàng có thể nào mà đi!

“Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!” Nàng liên tục giơ chân vừa mắng.”Bọn họ dựa vào người đông thế mạnh quần ẩu chúng ta, lấy mạnh hiếp yếu, lấy nhiều ăn ít, có gì đặcbiệt hơn người!”

Bất quá, khi nàng nhìn thấyCung Trọng Thư bị thương thì chỉ là giơ chân mắng to đã không đủ để phát tiết tức giận của nàng.

” Tiếu ca, chàng cùng Phù nhi ở chỗ này tránh, trăm ngàn lần đừng đi ra! Ta muốn. . . . . .”

“Như thế nào?”

“Đi giúp cha ta và bọn họ nha!”

“Như thế nào giúp?”

“Đem bọn súc sinh không biếtxấu hổ này giải quyết hết!” thời điểm người đang tức giận, mạnh miệngthích nói như thế nào liền nói như thế ấy!

“Ta hiểu rồi, liền giao cho ta đi!” Độc Cô Tiếu Ngu cười dài tiếp nhận nhiệm vụ.

Giao cho hắn?

Giao cho hắn cái gì?

“A?” Cung Tuyết Lăng chưa nóixong ý nghĩ liền thấy con gái bay đến trong ngực nàng, cười khanh khác.“Nha?” Nàng ngẩn ngơ, ngước mắt muốn kháng nghị, trước mắt cũng đã mấtđi bóng dáng của Độc Cô Tiếu Ngu, nàng kinh nghi đưa mắt nhìn quanh.”Didi di? Tiếu ca?” Hắn không có võ công, như thế nào nháy mắt đã khôngthấy tăm hơi đâu cả?

Còn đang nghi hoặc, trên chiến trường bỗng nhiên truyền đến một trận làm người ta không rét mà runtiếng kêu thê lương thảm thiết, nàng lập tức quay đầu xem, chỉ liếc mắtmột cái liền trợn mắt há hốc mồm.

Hắn là ai vậy?

Chiến trường trung chẳng biếtlúc nào nhiều hơn một thân ảnh bắt mắt, áo dài phiêu phiêu, phong tháisái dật, nhanh nhẹn oanh xoáy, thân hình gầy yếu như rồng bay phượngmúa, chỉ nghiêng người, trong tay cầm một chiếc Ngọc Cốt phiến*) uy thếnhư tuyết lỡ mà đi ra, nháy mắt tung ra từng dãy phiến ảnh liên miênkhông dứt, như là núi non trùng điệp, gào thét che khất toàn bộ khí thếcủa tất cả bọn họ.

(A Tử: Ngọc Cốt phiến =>Quạt ngọc.)

Độc Cô Tiếu Ngu, là phu quângiản dị, than thiết của nàng sau, giờ phút này chẳng những tuyệt khônggiản dị, tuyệt không thân thiết, càng hung ác, bạo ngược như từ tầngthứ mười tám trong Địa ngục xông ra “Tu La quỷ thần”.

Mà quay chung quanh bốn phíanhóm lâu la của bách hiểu hội mới vừa rồi cảm thấy một mảnh áp lực điqua, thân mình liền không tự chủ được như muốn nổ tung, mỏ đá vụn giống như bốn phía văng tung tóe, bị chiếc phiến đấm có một chút, miệng phunmáu tươi bay ra ngoài ngã trên đất; bị chiếc phiến quét ngang cắt ngangyết hầu, hai tay ôm máu tươi tuôn ra từ cổ họng cùng liên tiếp lui vềphía sau, cuối cùng ngã xuống đất thống khổ quay cuồng, bất quá thitriển công phu một lát, nhóm lâu la liền rồi ngã xuống hơn trăm người.

Khủng bố nhất là, bắt tại Độc Cô Tiếu Ngu trên mặt thân thiết tươi cười ngay cả nháy mắt cũng không còn biến mất.

“Cảnh la! Cảnh la! Xao cảnh la!” (A Tử: chổ này là kêu đánh la kêu người ấy mọi người.)

Đường chủ mắt tam giác một bên kinh hãi hô to, một bên bỏ lại Cung Mạnh Hiền ngược lại đánh về phíaĐộc Cô Tiếu Ngu, mấy người khác bỏ lại đối thủ chạy tới cùng nhau vâycông Độc Cô Tiếu Ngu.

Nhưng mà Độc Cô Tiếu Ngu cănbản không đem bọn họ… cái gọi là Đường chủ cấp cao kia để ở trong mắt,vẫn như cũ nhanh như tia chớp, mau lẹ như sao chổi, phảng phất một chút như u hồn lúc ẩn lúc hiện, giống như xuyên thấu tầng tầng lớp lớp, lúcđông lúc tây, hết trái lại phải, khi như trường hồng quán nhật*, nhưgió xoáy đang khiêu vũ, phiến ảnh hiện ra chợt trôi qua, tiếp xúc độtnhiên giương cao, vô luận bọn họ như thế nào ra sức chống cự, một mảnhdài hẹp mạng người vẫn không ngừng bị lấy đi, làm người ta sợ hãi kêugrraaào.

“Biết gặp phải cường địch, mọi người cùng nhau tiến lên a!”

Thấy tình thế không đúng,Đường chủ mắt tam giác hổn hển rít gào, sớm di chân chuẩn bị muốn chạytrốn đến chân trời góc biển, hắn lại chần chờ dò xét liếc mắt một cái,nuốt ngụm nước miếng, không thể không kiên trì lại lao lên.

Nhưng hết thảy đều là uổngcông, tất cả chống cự nhưng là phí công, không, bọn họ cơ hồ ngay cả cơhội chống cự đều không có, chẳng qua thấy hoa mắt, cái kia giống như mịảnh xẹt qua bọn họ.

Lợi hại là ở lưỡi đao bên trong chiếc phiến, máu tươi tiếp tục phun; ởchưởng lực mạnh mẽ, sinh mệnh tiếp tục mất đi, vô tình lãnh khốc nhưvậy, thảm liệt thê lương như vậy, khiến cho đám người Cung Mạnh Hiền đột nhiên mất đi đối thủ, chẳng những cùng Cung Tuyết Lăng giống nhau khiếp sợ đến ngây người, đáy lòng càng bốc lên từng trận hàn khí, hơn nữangày vẫn thẫn thờ.

Này là tình huống gì?

Tuy rằng Độc Cô Tiếu Ngu cóngười tứ thúc biết võ công, nhưng Cung Tuyết Lăng cùng phụ tử ba ngườiCung Mạnh Hiền chưa bao giờ từng nghĩ qua Độc Cô Tiếu Ngu có phải haykhông cũng sẽ có võ công, bởi vì hắn tuyệt không giống người biết võcông, hơn nữa ít có người học võ nào lấy việc làm ruộng mà sống, trừ phi là hành tẩu giang hồ nhiều năm lui về Điền Viên ẩn cư mà thôi.

Độc Cô Tiếu Ngu còn tuổi còn rất trẻ, khoảng cách về hưu ẩn cư chờ chết thì thật sự còn rất sớm!

Thật không nghĩ đến hắn chẳngnhững biết võ công, hơn nữa công lực cao thâm, ngước mắt nhìn toàn bộ võ lâm, trừ bỏ Thiếu Lâm phương thượng hai đời đại trưởng lão Minh Vân đại sư còn có thể cùng hắn đối kháng, còn có ai có thể cùng hắn phân caothấp?

Hắn rốt cuộc là ai?

Nghi hoặc trong lúc suy tư,tình hình chiến đấu lại có biến hóa, hơn ba trăm người chỉ còn lại không tới bốn mươi người, một người trong đó mắt thấy Độc Cô Tiếu Ngu tới bên này giết hắn, nhất thời nhịn không được sợ hãi, thế nhưng lại giống nữnhân kéo nhỏ giọng thét chói tai quay đầu bỏ chạy.

“Không, không, ta còn không muốn chết, ta còn không muốn chết a!”

Sợ hãi từ trước đến nay là cóbệnh tính lây truyền, càng đừng nói những người khác thần kinh từ lâubuộc chặt đến cực hạn rồi, hắn như vậy vừa gọi, vừa trốn, nhất thời xéđứt thần kinh những người khác, ầm ĩ một chút, mọi người động tác nhấttrí đi theo người nọ xoay người chạy tán loạn, hồn phi phách tán kêu sợhãi, khóc thét, giống như tổ ong bị quấy nhiễu, một đoàn ong ong kêu,cướp đường tháo chạy, chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai đôi cánh cho hắn.

“Ta cũng vậy không muốn chết a!”

“Đừng giết ta! Đừng giết ta!”

Hoảng sợ cộng tiếng cầu xintha thứ, thân ảnh hốt hoản chạy, nếu là hội chủ của bách hiểu hội mà ởđây, thấy thuộc hạ của hắn khó coi như thế thì thật đáng buồn, mất hếtthể diện mười tám đời tổ tong của hắn, làm không tốt sẽ tức giận đến hộc máu mà chết.

Mặc dù như thế, nhưng từ khibọn họ gia nhập vào bách hiểu hội, liền chú định rồi vận mệnh không thểsống thọ và chết tại nhà, bọn họ vừa mới xuất phát chạy hai bước, Độc Cô Tiếu Ngu liền như Câu Hồn sứ giả giống như từ trên không bay tới, bóng ma tử vong trong phút chốc liền bao phủ ở bọn họ, Ngọc Cốt phiến chàmột chút rớt ra, trượt đi chợt lóe, một mặt đầy dẫy bạo tàn cùng ác độc, từ một ba nói một lớp phiến ảnh đan vào mà thành lưới liền che thiênđắp đâu xuống dưới. . . . . .

Hắn một cái cũng không có ý định buông tha!

Vì thế, làm hội chủ bách hiểuhội vội vàng dẫn theo nhân mã trợ giúp đuổi tới thì hiện trường đã làmáu chảy thành sông, thây ngang khắp đồng, trừ bỏ bọn người của CungMạnh Hiền bên này, hơn ba trăm trăm người bách hiểu hội đường chủ cùngnhóm lâu la toàn bộ dựa theo “Yêu cầu” của Cung Tuyết Lăng: giải quyếthết.

Độc Cô Tiếu ngu một người giải quyết hết tất cả.

Hơn nữa Đường chủ mắt tam giác kia chết đi hình dáng rất ” đáng xem”, bởi vì hắn kiêu ngạo nhất, ngaytại chân trước hội chủ bách hiểu hội, hắn nằm ngang thành hình chữ đại,xương sườn trước ngực đâm ra hơn mười cái dài ngắn không đồng đều, vôcùng thảm, một phần da thịt bị treo lên, gương mặt vặn vẹo giống như tạc da heo, cơ hồ nhìn không ra nguyên dạng, mắt tam giác lại giật mìnhđáng sợ mở to, không cam tâm, cũng là sợ hãi.

Trên đời này không ai không sợ chết.

Mà Độc Cô Tiếu Ngu từ đầu đếncuối thủy chung cười dài, còn thảnh thơi thảnh thơi phe phẩy ngọc phiến, phảng phất hắn mới vừa đi dạo xong hội chùa trở về, thật sự thích ý.

“Ngươi. . . . . .” Hội chủbách hiểu hội nhìn quanh thi thể khắp cả, sắc mặt so với cháy sém càngđen hơn.”Đến tột cùng là ai làm?”

“Trước đừng hỏi ta là ai.” Độc Cô Tiếu Ngu khoái trá thuyết: “Ta nói đại hội chủ, thỉnh mau mau đemhộp băng ngọc ngàn năm giao ra đây đi!”

“Dựa vào cái gì?” Hội chủ bách hiểu hội hướng Cung Mạnh Hiền, mắt lại quay về trên mặt Độc Cô TiếuNgu, ánh mắt âm sâm dày đặc không gian dối hiểm độc.”Hoặc là, đây là cái gọi là tác phong bạch đạo, bằng vào vũ lực mạnh mẽ lấy mạnh tranh đoạt, người ta không chịu bán, các ngươi liền hạ thủ?”

Độc Cô Tiếu Ngu mỉm cười, chà tay lên cây quạt tại trên lòng bàn tay.”Sai la, hội chủ lão đại ngươi toàn bộ sai rồi!”

Hội chủ bách hiểu hội nheo lại mắt.”Ta làm sao sai lầm rồi?”

Độc Cô Tiếu Ngu cười hì hìhướng hội chủ bách hiểu hội bên cạnh ngắm xuống.”Ta là muốn ngươi đemhộp băng ngọc ngàn năm trả lại cho ta, không phải muốn ngươi bán chota.”

Hội chủ bách hiểu hội giật mình một cái.” Trả?”

“Như thế nào, chẳng lẽ ngươicòn không biết sao? hộp băng ngọc ngàn năm là bảo bối của thúc thúc ta ở Lan Châu bị người ta trộm đi, không tin. . . . . .” Độc Cô Tiếu Nguhướng bên người hội chủ bách hiểu hội.”Hỏi một chút sẽ biết !”

Hội chủ bách hiểu hội lập tức quay mặt nhìn lại nữ nhân bên cạnh.”Ngọc nương, không phải thật đúng không?”

Nhưng hắn nữ nhân bên cạnh lại phảng phất không nghe thấy câu hỏi của hắn dường như cũng không còn để ý đến hắn, trừng lớn hai mắt nhìn thẳng Độc Cô Tiếu Ngu tươi cười, vẻ mặt kinh hãi muốn chết, giống như cũng sắp té xỉu.

“Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Là là là. . . . . .”

“Ta là.” Độc Cô Tiếu Ngu cườihớ hớ thừa nhận, giả bộ thở dài.”Kỳ thật hộp băng ngọc ngàn năm nhà củata còn nhiều, rất nhiều, Lục thúc cũng không để ý bị trộm mất một, haicái, nhưng là hộp ngọc lại từ trong tay lục thẩm bị trộm đi, lục thẩmcảm thấy thật mất mặt, thề thế nào cũng phải tìm trở về, nhưng lại cònmuốn cho người trộm cái hộp ngọc kia chết không có chỗ chôn. . . . . .”

Bùm!

Nữ nhân bên cạnh hội chủ báchhiểu hội sắc mặt kinh hách, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất, rốtcuộc bò dậy không nổi.

“Ta nói ngươi nha, lá gan cũng thật lớn, cư nhiên dám hướng lục thẩm của ta xuống tay!” Độc Cô TiếuNgu lắc đầu.”Cho dù lục thẩm thân thủ không được tốt lắm, nhưng nàng chỉ cần nói một tiếng, Lục thúc không phải là không động đậy nha; chỉ cầnLục thúc vừa động, nhiều nhất nửa canh giờ là đủ rồi, bách hiểu hội nhonhỏ này của các ngươi sẽ không tan thành mây khói cũng khó!”

“Nhưng. . . . . . Nhưng lúc ấy ta. . . . . . Ta cũng không. . . . . .” Nữ nhân muốn vì chính mình biện giải, hốc mắt đều đỏ, nước mắt như ẩn như hiện —— nàng còn không muốnchết a!”Không biết nàng là. . . . . . Nàng là. .. . . . .”

“Phải không? Khó trách ta nóingươi như thế nào lớn gan như vậy chứ!” Độc Cô Tiếu Ngu lại mở ngọcphiến dao động đi lên.”Được rồi, tính ta thương người, ngươi chỉ cần lập tức đem hộp băng ngọc ngàn năm trả lại cho ta, ta liền không nói cholục thẩm là ai trộm đi hộp ngọc của nàng, như thế nào?”

Không nói hai lời, nữ nhân lập tức nắm ống quần hội chủ bách hiểu hội nức nở giọng kêu to “Mau, đạica, mau đưa hộp băng ngọc ngàn năm trả lại cho hắn, mau lên!”

Hội chủ bách hiểu hội vừa sợ vừa nghi nhìn Độc Cô Tiếu Ngu, sau xem muội muội vẫn như cũ ngồi dưới đất dậy không nổi.

“Đây là chuyện gì xảy ra, Ngọc nương, ngươi. . . . . .”

“Đại ca!” Nữ nhân thét chóitai, nước mũi, nước mắt cùng nhau xuất hiện.”Van cầu ngươi, đại ca, mautrả lại cho hắn đi, chúng ta không thể trêu vào bọn họ nha!”

Không thể trêu vào?

Hội chủ bách hiểu hội hai hàng lông mày không phục, nhưng là hắn cũng rất hiểu biết thân muội muội của mình, từ trước đến nay muội muội mãnh liệt cùng ngạo mạn chưa từng biểu hiện tính nhát gan yếu đuối như thế, nên chỉ có một khả năng.

Thật sự là bọn hắn không thể trêu vào đối phương.

“Người đâu, đem hộp ngọc ra đây!” Hội chủ bách hiểu hội ra lệnh, lại hướng Độc Cô Tiếu Ngu hỏi.”Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ngươi tốt nhất nên biết,chẳng qua nếu như ngươi kiên trì muốn biết…, chờ ta sau khi rời khỏi,ngươi có thể hỏi lệnh muội. Mặt khác. . . . . .” Độc Cô Tiếu Ngu hướngHội chủ bách hiểu hội bên kia.”Vị tiểu thư kia là vị hôn thê của ngươibị Lục Học Quý… sao?”

Hội chủ bách hiểu hội do dự một chút.”Không, nàng chỉ là một nha hoàn.”

Độc Cô Tiếu Ngu gật gậtđầu.”Tốt lắm, như vậy xin mời ngươi đem bố trang ở Tô Châu trả lại chonhạc phụ ta, sau này cũng đừng lại đi trêu chọc Cung gia tiêu cục, hiểurồi chứ?”

Bởi vì Độc Cô Tiếu Ngu khẩukhí ngạo mạn, hội chủ bách hiểu hội sắc mặt âm hàn một chút, giống nhưtính liều lĩnh cự tuyệt, trước nơi cực kỳ nguy hiểm nên rời đi rồi phản công sau, cũng không tin bách hiểu hội hơn hai nghìn ng ư ời kh ôngthắng nổi một người, nhưng ý niệm phản kháng chẳng qua hiện lên trongnháy mắt mà thôi, lập tức bị muội muội của hắn ngăn lại.

“Đại ca, ta không lừa ngươi,thật sự, chúng ta không thể trêu vào bọn họ, nếu không trừ bỏ chạy trốnhoặc chết, bách hiểu hội vốn không có đường khác nha!”

Hội chủ bách hiểu hội nhìn chăm chú muội muội một hồi lâu, rốt cục lại miễn cưỡng kiềm chế cơn tức xuống.

“Ta sẽ đem Tô Châu bố trang trả lại cho Cung Mạnh Hiền.”

Tiếp qua một lát, Độc Cô Tiếu Ngu nhậnlấy hộp băng ngọc ngàn năm trong tay hội chủ bách hiểu hội, kiểm tra một chút chứng thật là đồ thật, hắn mới cười dài lưu lại cảnh cáo cuốicùng.

” Nếu như là gia phụ, hoặc làvài vị thúc thúc của ta, thì bách hiểu hội các ngươi hôm nay không thểkhông mất, bất quá dù sao bọn họ đều đã rời khỏi giang hồ không hỏi thếsự, ta nghĩ ta làm như thế nào bọn họ cũng không xen vào. Nhưng qua hômnay, nếu các ngươi tái phạm, ta cam đoan sẽ không nương tay, các ngươitốt nhất nhớ kỹ!”

Nói xong, hắn liền không quay đầu lại rời đi, Cung Tuyết Lăng cùng đámngười Cung Mạnh Hiền như trước mờ mịt không biết vì sao cũng chỉ đi theo hắn rời đi.

Hộp băng ngọc ngàn năm tới tay, đây mới là là quan trọng nhất.

Thẳng đến khi nhìn không thấybóng dáng đoàn người của Độc Cô Tiếu Ngu, hội chủ bách hiểu hội tầm mắtmới chậm quá dời xuống, nhìn muội muội vẫn đang ngồi dưới đất.

“Hắn rốt cuộc là ai?” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi, không cam lòng lại không phục.

“. . . . . .”

“Ngọc nương?”

Nữ nhân phát run mộtchút.”Nhị. . . . . . Hơn hai mươi năm trước, trên giang hồ từng xuấthiện bảy sát tinh tàn bạo, ma đầu thô bạo, bọn họ tâm ngoan thủ lạt,giết người không chớp mắt, bất luận hắc đạo bạch đạo, chỉ cần đắc tộibọn họ, điều bị đuổi tận giết tuyệt, người trong võ lâm vừa nhắc tới bọn họ, đều bị có tật giật mình, mất hồn mất vía. . . . . .”

Mới nghe như vậy, hội chủ bách hiểu hội đã không thể ức chế cảm thấy một cỗ sợ run từ đáy lòng hiệnlên, lưng từng trận phát lạnh, mồ hôi lạnh từng cái từ trong lỗ chânlông xuất hiện, ngay cả chân tay đều như nhũn ra.

“Diêm La cốc thất Diêm La? !” Hắn tim mật muốn nứt ra thốt ra.

“. . . . . .”

Thấy muội muội tuy là khôngnói gì, lại kinh cụ nhìn thấy hắn, hiển nhiên bị hắn nói trúng rồi,nháy mắt, hội chủ bách hiểu hội phảng phất bị người gõ một cái ám côntrở thành ngốc tử đứng ở đó, sắc mặt xám trắng hiện ra độ hãi dị, khóemôi từng cái run rẩy.

“Nhưng. . . . . . Không có khả năng nha, người nọ vừa rồi. . . . . . Còn . . . . còn trẻ như vậy. . . . . .”

“Đương nhiên còn trẻ, bởi vì hắn là. . . . . .”

“Là ai? Hắn đến tột cùng là ai?”

” Con của Tiếu Diêm La .”

***

“Chờ ta một chút!”

Mắt thấy Độc Cô Tiếu Ngu mộtđường cũng không quay đầu lại chạy đi, ngừng cũng không ngừng tiếp tụcđi phía lên trước đi, giống như tính cứ như vậy một hơi đi đến Độc LongCốc, Cung Tuyết Lăng không kiên nhẫn một phen nhéo hắn, việc không aiquản lí trước đem con gái đưa hắn giữ rồi tính sau.

Con gái càng lúc càng nặng, ôm lâu tay thực mõi nha!

“Nói, chàng rốt cuộc là ai?” Trong óc có dấu chấm hỏi không giải quyết, nàng não muốn rút gân.

Độc Cô Tiếu Ngu buồn cườinhíu mày “Dù thế nào? Chúng ta ngay cả con cũng đều có rồi, nàng cònkhông biết ta là ai?” Nói xong, dấu tay hướng cái trán của nàng.”Nàng là phát sốt hay là hồ đồ?”

“Ai nói với chàng cái kia!” Cung Tuyết Lăng tức giận đẩy tay ra hắn.”Ta là nói, chàng như thế nào biết võ công?”

“Này còn phải hỏi.” Độc Cô Tiếu Ngu bật cười.”Có người dạy, ta liền biết nha!”

“Vì sao ta cũng không biết?”

“Không ai hỏi ta thôi!”

Ai sẽ đi hỏi một nông phu có võ công hay không!

“Chính chàng sao không nói!”

“Vì sao phải nói? Đối với ta mà nói, có võ công hay không không trọng yếu, quan trọng là ta sẽ làm ruộng.”

“Có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải ta thì là chàng sinh đứa nhỏ sao!” Cung Tuyết Lăng tức giận lườm hắn một cái.

“Không có ta vất vả cần cù 『cấy mạ 』, 『 gieo trồng 』, ” Độc Cô Tiếu Ngu cười hì hì nháy mắt rahiệu.”Nàng cũng không sinh được nha!”

Còn “Bón phân” đâu!

Đỏ mặt lên, Cung Tuyết Lănglại đánh hắn một quyền.”ít nói quanh co một chút, nói mau, rốt cuộc làai dạy võ công cho chàng ? Tứ thúc sao?”

Độc Cô Tiếu Ngu lắc đầu.”Không, là ta cha.”

Cung Tuyết Lăng kinh ngạc ngây người.”Nguyên lai cha chàng cũng có võ công?”

“Không chỉ cha ta, mấy vị thúc thúc đều biết.”

“Vậy cha chàng, không, công công là ai?”

“Cha ta là ai rất quan trọng sao?”

“Vô nghĩa, đương nhiên quan trọng!” Cung Tuyết Lăng thật mạnh nói : “Ta tò mò muốn chết nha!”

“Chính là tò mò?” Độc Cô Tiếu Ngu hỏi lại.

“Bằng không thì là gì?” CungTuyết Lăng không cần nghĩ ngợi hỏi lại: “Võ công của chàng cao đến dọangười, nhìn xem ta tưởng hoa mắt hay gặp ảo giác, ta hoài nghi trêngiang hồ còn có ai bì kịp được chàng, đương nhiên sẽ muốn biết là ai dạy chàng thôi!”

“Nếu chính là tò mò thì… nàngtheo ta về nhà chẳng phải sẽ biết sao.” Độc Cô Tiếu Ngu liếc sang mộtbên, thấy bốn phía mọi người điều là bộ dạng tò mò muốn chết, bọn họnhìn xem đều mê mẩn rồi, kỳ thật lỗ tai kéo so với tai thỏ còn dài hơn, chỉ sợ nghe lọt một chữ nửa câu.”Cha ta cùng các thúc thúc đã rời khõigiang hồ mười mấy năm, nhắc lại danh hào của bọn họ cũng không ý nghĩa.”

“Hảo, chúng ta đây lập tức trở về nhà chàng đi!” Dứt lời, Cung Tuyết Lăng một phen bắt được khửu taycủa hắn, tính lập tức ra đi quay về nhà hắn.

“Thỉnh chờ ta một chút!” Độc Cô Tiếu Ngu nói một câu.

“Làm sao?” Cung Tuyết Lăng quay đầu hỏi.

“Nàng mặc kệ biểu ca của nàng sao?”

Cung Tuyết Lăng ngây ngốc mộtchút, chợt nhụt chí buông tay ra “Đúng nha, còn chuyện của biểu canha!” Hai mắt ảo não liếc về phía huynh muội Lục Học Quý.”Đáng giận, bọn họ tự tìm phiền toái, chuyện hôm nay, ngày mai làm theo dũng lâu con,thật muốn mặc kệ bọn họ!”

“Nếu ngươi nói như vậy, taliền bất kể.” Dứt lời, Độc Cô Tiếu Ngu khẩn cấp đem mặt mình dán lênđôi hồng má non nớt của con gái, một bộ dạng vô lo, hắn cuối cùng có thể cùng con gái hảo hảo thân thiết một chút.

Cung Tuyết Lăng sợ run, kiên quyết không để cho cha con bọ họ dán vào nhau như thế.

“Chờ một chút, chàng có biết như thế nào tiến vào Độc Long Cốc tìm xà chi huyết lan?”

“Nhị thúc nói cho ta biết phương pháp.”

“Người như thế nào lại biết?”

“Như thế nào không biết, thúc ấy đi vào a!”

“Thúc ấy đi vào làm cái gì?”

“Tìm xà chi huyết lan.”

“Nha? !”

“Bằng không nàng nghĩ rằng thúc ấy có nhiều hộp băng ngọc ngàn năm để làm gì?”

“Để cho người ta trộm?”

“. . . . . .”

Nếu thực sự có người tới trộmđi, nhưng là trước tìm được Diêm La cốc mới nói sau, bằng không phải tìm vận may, xem người ” ngu ngốc” có thể hay không lại ngu ngốc mang theohộp băng ngọc ngàn năm ở Lan Châu dạo chợ, sau đó. . . .

Ách, hắn cái gì cũng không có nói nha.