Cười Hỏi Sinh Tử Duyên

Chương 11



Nàng sắp ngã! sắp ngã! Không, nàng không thể ngã, con trai của nàng phải dựa vào nàng bảo vệ!

Ở ồ ồ trong lúc thở dốc, Cung Tuyết Lăng không ngừng thuyết phục chính mình lại chống đỡ tiếp, nhưngmà thể lực không cách nào giống như thần dùng không hết, trên tay loanđao cơ hồ nâng không nổi, đừng nói thi triển khinh công, hai chân củanàng đã sớm bủn rủn mỗi nhảy qua từng bước thiếu chút nữa quỳ xuống.

Không, nàng tuyệt không có thể ngã!

Hảo, không ngã, nhưng loan đao cũng nâng không nổi?

Nàng kinh ngạc nhìn tay chính mình trống rỗng, không thể tin được đao của mình bị người Ngoã Lạt chém đứt rồi, trong lúc vội vã, nàng tưởng thi triển bộ pháp tránh đi người Ngoã Lạt lại lần nữa bị loan đao chém tới, nhưng nàng đã quên hai châncủa mình hiện giống như đôi tay đã mệt mỏi, vừa sải bước đi ra ngoài thế nhưng không đứng vững được ngược lại hướng đối phương ngã xuống. . . . . .

Chờ một chút, tuy rằng tình huống không quá hay, nhưng nàng cũng không muốn tự sát nha!

Nhưng mà nàng liều mình tưởngkéo về thân mình chính mình ý đồ cũng vẻn vẹn là phí công nếm thử, kéonửa ngày ngay cả nửa sợi lông cũng kéo không trở lại, đành phải trơ mắtnhìn chính mình vọt tới loan đao của đối phương, trong đầu chất đầy mộtđống lớn hổn độn, trong lòng thầm nghĩ đến con trai của nàng sẽ như thếnào?

Ngay tại nàng tuyệt vọng khẳng định chính mình chết chắc rồi thì trong tích tắc đấy, điện quang lóelên trong nháy mắt, đột nhiên có cánh tay giúp đỡ bả vai của nàng,chẳng qua nhẹ như vậy nhẹ một cái mà thôi, thân thể của hắn liền trở lại tại chỗ đứng vững vàng, nàng thậm chí không có lấy nửa điểm nhiệt tình.

Ai? Là người nào lại thần thông quản đại như vậy?

Nàng nghi ngờ tập trung nhìnvào, trước mắt rõ rang là hai cái bóng lưng của hai tiểu tử, một ngườisử dụng roi, còn có một vung tiểu tử sử dụng loan đao.

Thật kinh người, bọn họ thếnhưng một bên quay đầu nói với nàng nói, một bên chống đỡ người Ngõa Thứ tấp nập. . . . . .

Không, không phải chống đỡ, là chém giết, giống như bọn họ cũng không quay đầu lại, mà là con mắtnhìn phía trước giết địch, bởi vậy nửa người Ngoã Lạt cũng sẽ không bịchuồn mất, trước hết chính là tám, chín người bay ra ngoài, một đao lạilà tám, chín người cùng nhau nằm chết trên đất, ai dám tới gần lại đây,chỉ có chỉ còn đường chết.

“Xin hỏi phương danh cô nương?”

Thật lâu thời gian, Cung Tuyết Lăng miệng điều trả lời không ra—— bọn họ phía sau đầu cũng có mắt hay sao?

“Cô nương?”

“Ách? A!” Cuối cùng phục hồitinh thần lại rồi, “Ta họ Cung, Cung Tuyết Lăng.” Cung Tuyết Lăng vộihỏi, cho là bọn họ nhận ra nàng có thể là người Hán —— thật giống nhưnàng cũng lập tức liền nhận ra bọn họ là người Hán, cho nên cố ý đếngiúp một tay .

Ai ngờ kia hai cái tiểu tử vừa nghe nàng báo ra danh tính, lập tức vô cùng cùng kêu lên hoan hô.

“Thật là đại tẩu!”

“Mau! Mau thông tri mọi người!”

Đại tẩu?

Ai?

Không phải là nàng đi?

Nàng năm nay cũng bất quá vừamới hai mươi mà thôi, cùng bọn họ tuổi tác không khác mấy, có khi tuổiso với bọn họ còn nhỏ hơn, bọn họ làm sao gọi nàng đại tẩu?

Chẳng lẽ bề ngoài của nàng so với thực tế già hơn sao?

Cung Tuyết Lăng đầy bụng hồnghi nhìn dây roi vung lên, rồi đột nhiên vài vật thể không biết tênxuất hiện, bay lên không trung sau đó nổ tung, nàng mới biết được làpháo trúc …

“Mệt mỏi sao? Đại tẩu, đến phía trước ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi!”

Tên tiểu tử cầm roi vung taylên đánh ngã ba người, vừa hướng nàng cợt nhả xum xoe; tiểu tử bên cạnh không cam lòng yếu thế, cũng một mặt chém ngã bốn người, một mặt cườihì hì hòa cùng tên tiểu tử kia.

“Đúng vậy, đại tẩu nghỉ ngơi trước, bọn họ lập tức tới!”

Cung Tuyết Lăng híp híp mắt,còn muốn thử xem, tiện đà xoay người ôm con trở về, rồi mới nghe bọn hắn nói —— ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Các ngươi vì sao gọi ta là đại tẩu? Có phải hay không nhận lầm người?”

Hai tên tiểu tử một bên đánh, một bên cười hì hì cười.

“Đại tẩu là người Vô Tích? Lệnh tôn là cục chủ Cung gia tiêu cục?”

“Di? Các ngươi như thế nào biết?”

Hai tên tiểu tử cùng nhau ha ha cười.”Vậy không sai, chúng ta không tìm lầm người!”

Cung Tuyết Lăng càng lúc càng nghi hoặc, không ngừng qua lại nhìn hai tên tiểu tử. “Các ngươi rốt cuộc là ai?”

“Chúng ta là. . . . . . A, đến đây, đến đây, đến đây ba người rồi!”

Thế nào ba người?

Cung Tuyết Lăng theo bản năngtheo tầm mắt của bọn họ nhìn qua, chỉ thấy triền núi bên kia quả thựcnhư bay lướt đến ba bóng người, phụ cận vừa thấy, trong đó một thân ảnhđúng là. . . . . .

“Đại ca? !” Nàng giật mình bỗng nhiên đứng dậy kêu to.

“Tiểu muội? !” Cung TrọngKhanh dường như nhào đầu về phía trước, mừng như điên là không biết nhưthế nào cho phải vừa cười lại bảo.”Không nghĩ tới thật sự tìm đượcngươi! Ông trời phù hộ! Ông trời phù hộ!”

“Nhưng. . . . . . Nhưng huynh như thế nào biết muội ở nơi này?” Cung Tuyết Lăng hoang mang hỏi.

“Nói thì dài dòng. . . . . .”Cung Trọng Khanh cười chuyển ánh nhìn.”A, muội đã sinh rồi sao? Là contrai hay con gái?”

” Con trai .”

“Thật tốt quá, muội phu nhất định thật cao hứng!”

“Trước không vội cao hứng. ”Cung Tuyết Lăng có điểm không nhịn được, “Nói cho muội biết rốt cuộc làchuyện gì xảy ra? Huynh như thế nào biết muội ở nơi này? Còn có bọn họ. . . . . .” Nàng chuyển chú nhìn hai tên tiểu tử kia, còn có hai người hộtống Cung Trọng Khanh tới.”Bọn họ đến tột cùng là ai?”

“Nói thì dài dòng. . . . . .”

“Vừa mới đã nói câu này rồi!” Cung Tuyết Lăng mặt không thay đổi liếc xéo hắn.

Cung Trọng Khanh giật mình,bật cười.”Hảo hảo hảo, ta nói đơn giản một chút! Ân, là một năm trướcđi, muội bị đại biểu muội đẩy xuống sông Hoàng Hà, muội phu liền mộtđường theo sông Hoàng Hà tìm xuống, nhưng là tìm khắp không được muội,hắn đành phải đi cho chúng ta biết, làm cho cả tiêu cục cùng đi tìm,nhưng suốt tìm ba tháng hãy tìm không được. . . . . .”

“Đương nhiên tìm không được, ta đã ở quan ngoại nha!” Cung Tuyết Lăng lẩm bẩm.

“Khi đó chúng ta cũng khôngbiết nha!” Cung Trọng Khanh cười khổ.”Nói ra thật xấu hổ, tìm ba thángtìm không được muội, ta cùng cha đều cho rằng muội đã muốn. . . . . .Ách, tóm lại, chúng ta khuyên muội phu có thể bỏ qua, ai ngờ muội phu. . . . . .”

“Hắn như thế nào?” Cung Tuyết Lăng vội hỏi.

“Hắn ngoan cố kiên trì khôngthi thể của muội, hắn tuyệt không thừa nhận muội đã chết, sau khi vịQuân công tử kia thấy hắn cũng chưa về nhà, liền lại tìm tới, vừa nghemuội phu nói, nửa câu không lên tiếng đã đi.”

“Thực vô tình!” Cung Tuyết Lăng căm giận than thở.

“Lúc ấy ta cũng vậy cho rằng như vậy, bất quá. . . . . .” Cung Trọng Khanh than nhẹ.”Nhưng sai lầm rồi!”

“Sai lầm rồi?” Ai sai lầm rồi? Hắn? Hoặc nàng?

“Sau nửa tháng, cả nhà bọn họtrừ bỏ nữ nhân, tất cả đều chạy đến, tất cả lớn nhỏ gần hai mươi người,bọn họ đều đến giúp muội phu tìm người, cho đến khi tìm được mới thôi. . . . . .”

“Nếu vẫn tìm không thấy đâu?”

“Bọn họ sẽ tìm đến chết!”

Tìm đến. . . . . . chết?

Cung Tuyết Lăng kinh ngạc đảo đảo mắt.

“Không nghĩ tới sao? Người tanói thất Diêm La lãnh khốc vô tình, kỳ thật bọn họ mới là người có tìnhnghĩa nhiều nhất!” Cung Trọng Khanh cảm thán nói.”Ta cùng cha còn cóTrọng Thư, lập tức liền quyết định cũng cùng bọn họ cùng nhau tiếp tụctìm muội.”

Đâu chỉ có tình có nghĩa, căn bản là rất choáng váng đi!

“Nhưng mọi người đến tột cùnglà làm thế nào biết muội ở trong này?” Cung Tuyết Lăng đè xuống cảmđộng tâm tình, lại hỏi.

“Đừng nóng vội, nói thêm chútnữa đi nữa sẽ nhắc tới .” Cung Trọng Khanh muốn nàng bình tĩnh chớnóng.”Tóm lại, chúng ta lại bắt đầu tìm, muội phu kiên trì nói muội nhất định là được người cứu rồi, nhưng có lẽ là bị bệnh, cũng có lẽ là đầuhồ đồ, cho nên mới chưa có về nhà, bởi vậy chúng ta liền mở rộng phạm vi tìm, tìm không thấy thì càng mở rộng phạm vi tiếp tục tìm, chính thứclà tìm long trời lỡ đất, địa chấn thiên kinh, làm cho toàn bộ võ lâmđều bị kinh động . . . . . .”

Hắn nở nụ cười. “Ngẫm lại,thất Diêm La đã lui khõi giang hồ không ngờ tái hiện võ lâm, trên giang hồ không ai không bị sợ tới mức kinh tâm, không biết là loại nào đại sự nào làm cho bọn họ quay lại giang hồ, lúc này lại có ai muốn gặp họa . . . . . .”

“Chỉ cần không làm sai, thì có cái gì phải sợ !” Cung Tuyết Lăng thì thào nói thầm.

Làm như không nghe thấy, Cung Trọng Khanh tiếp tục nói tiếp.

“Sau đó người trong giang hồbiết được thất Diêm La là đi tìm người, vì để cho thất Diêm La mau chóng trở lại Diêm La cốc thoái ẩn, mọi người cũng đều giúp tìm. Ngay tạihơn nửa tháng trước, có người đến cho chúng ta biết, nói muội có khảnăng ở quan ngoại, chúng ta hỏi tại sao phải chạy đến quan ngoại, thìngười đó mời chúng ta không cần lại truy cứu. . . . . .”

“Muội là bị bán đến nơi này.”Cung Tuyết Lăng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hơn nữa đem bán muội đichính là tên đã cứu muội, mà hắn chắc cũng hẳn là người trong giang hồ!”

“Khó trách!” Cung Trọng Khanhbừng tỉnh đại ngộ.”Tên kia nhất định là sợ, lo lắng cuối cùng chung quymọi chuyện sẽ tính trên đầu hắn đi, đến lúc đó hắn có thể ăn không ngonngũ không yên rồi, cho nên chạy nhanh cung khai mọi chuyện, lại lo lắngchúng ta tìm hắn gây phiền toái, mới có thể mời chúng ta không nên truycứu tiếp, thật sự là giảo hoạt!”

Cuối cùng đều minh bạch rồi,Cung Tuyết Lăng trong lòng có nói không ra cảm động, không nghĩ tới vịphu quân là nông dân kia chẳng những không có tái giá cưới một lão bàkhác thay hắn Sinh con trai, đối với nàng vị thê tử đã rơi xuống sônghoàng hà có chín phần chết này toàn tâm toàn ý như vậy, hắn đúng làbướng bỉnh, ngoan cố không chịu buông tha cho.

Còn có nhà chồng, đối với côcon dâu chưa từng thấy mặt này cũng như thế tận tâm tận lực, lại còn nói muốn tìm nàng cho đến chết!

Lòng của nàng chua xót, mắt của nàng ướt át, nhớ…quá, khóc!

“Đừng khóc.” Cung Trọng Khanh dùng sức ôm ôm.”Lúc này hẳn là cao hứng a!”

“Người ta mới không khóc đâu!” Cung Tuyết Lăng cậy mạnh dùng sức làm cho nước mắt ngưng lại, lại nânglên cằm.”Hạt cát chạy vào trong ánh mắt!”

Đúng vậy a, cỏ này bắt đầu thượng hạt cát cũng thật nhiều, không phải sao?

Cung Trọng Khanh mỉm cười, “May mắnngười nhà muội phu đối với đại mạc thảo nguyên giống như rất quen , bằng không muốn ta cùng cha ở nơi này tìm người, chỉ sợ còn không có tìmđược người, chính mình lạc đường trước!” Hắn còn nói.”Bất quá nơi nàythật sự rất rộng rộng rãi, người người chậm rãi đi tìm, khả năng muốntìm thì chắc cả một năm cũng chưa biết chừng, vừa lúc mùa này là thờiđiểm người Mông Cổ cử hành ngày đại hội, muội phu liền đề nghị tới đâytìm xem, nói không chừng tìm . . . . . .”

“Thông minh!” Cung Tuyết Lăng đắc ý khen ngợi phu quân.”Chúng ta đang tr ên đường đến chổ tổ chức đại hội!”

“Vậy đúng rồi, bất quá người Tatar có ngày đại hội người Tatar, người NgoãLạt cũng có ngày đại hội người Ngoã Lạt, mọi người thương lượng mộttrận, quyết định chia làm hai bên, một bên tìm chỗ người Ngoã Lạt, mộtbên tìm chỗ người Tatar.

“Tiếu ca đâu?” Cung Tuyết Lăng vội hỏi.”Hắn tìm bên kia?”

” Chỗ người Ngoã Lạt bên kia.” CungTrọng Khanh áy náy nói.”Bất quá chúng ta chia tay không bao lâu, nhậnđược tin tức, hắn hẳn là rất nhanh sẽ quay đầu chạy đến đây.”

“Nha. . . . . .” Cung Tuyết Lăng rất rõ ràng toát ra vẻ mặt thất vọng.

“Còn có. . . . . .” Cung Trọng Khanh biểu tình thập phần kỳ dị.”Nhớ rõ đi, muội phu luôn cười dài ?”

“Đúng, cùng ngu ngốc giốngnhau.” Cung Tuyết Lăng lẩm bẩm nói.”Lúc thành thân, hắn chính là dạngcười hì hì, trừ bỏ lúc ngủ, chưa từng mất đi『nụ cười ngây ngô』của hắn,thời điểm tức giận cũng vậy, lúc giết người cũng vậy, thậm chí khi từĐộc Long Cốc quay về, hắn cũng là cười mị mị mắng: 『Nhị thúc chết tiệt,bên trong rõ ràng có năm con đại mãng xà! 』 rồi mới ngất đi, rõ ràng đau đến chết, hắn còn. . . . . .”

“Nhưng trong một năm qua, chúng ta cả đám cũng không còn nhìn thấy nét tươi cười của hắn!”

Cung Tuyết Lăng giật mình, “Nha?” Kinh ngạc kinh hô.”Một lần cũng không có?”

“Một lần cũng không có!” CungTrọng Khanh nặng nề mà lại lặp lại một lần.”Hắn thậm chí không trở vềthăm Phù nhi, chỉ toàn tâm toàn ý chuyên chú tìm muội. Nói thực ra, chathực lo lắng, nếu vẫn tìm không được muội, tuy rằng muội phu không cónói rõ, nhưng chỉ sợ hắn chắc là không biết tái giá rồi, thật sự là sẽtìm muội tìm tới một hơi cuối cùng, đến lúc đó Độc Cô gia đại đại đơntruyền trọng trách lại nên do ai gánh vác đây?”

“Hắn. . . . . .” Cung Tuyết Lăng giật mình.”Sẽ không tái giá sao?”

“Sẽ không!” Cung Trọng Khanh chắc chắn nói.

Cung Tuyết Lăng kinh ngạccùng Cung Trọng Khanh bốn mắt nhìn nhau, thật lâu sau, trong mắt nàngkinh ngạc mới từ từ bị chần chờ thay thế, rồi mới lại từ từ hiện lên một chút mong được.

“Đại ca.”

“Ân?”

“Huynh nghĩ. . . . . .”

“Cái gì?”

” Tiếu ca hắn có thể hay không. . . . . .”

“Như thế nào?”

“Có. . . . . . Có một chút yêu muội?”

Cung Trọng Khanh tính vừa vang lên, đột nhiên khiển trách, vẻ mặt Không hiểu.”Không thể tin được, muội phu đều do muội mà làm tới loại tình trạng này rồi, muội còn hỏi tađây như vậy?”

“Nói không chừng. . . . . .Nói không chừng đây chẳng qua là loại tình cảm vợ chồng thôi!” CungTuyết Lăng ấp úng biện giải.

“Gặp quỷ sao, loại tình cảm vợ chồng!” Cung Trọng Khanh tựa hồ tức giận.”Loại tình cảm vợ chồng làchậm rãi bồi dưỡng ra được, bao nhiêu thời gian mới có bao nhiêu loạitình cảm vợ chồng, hai người các ngươi trong lúc đó mà nói, chỉ là hainăm tình cảm vợ chồng còn chưa đủ để khiến cho hắn làm tới loại trình độ này!”

“Huynh là nói. . . . . . Nóilà hắn. . . . . . Hắn. . . . . .” Cung Tuyết Lăng ngập ngừng suy nghĩnói không ra, chỉ sợ thất vọng.

“Muội phu yêu muội!” CungTrọng Khanh không chút do dự thay nàng nói ra.”Bất luận kẻ nào cũng cóthể rất rõ ràng nhìn ra điểm này.”

Hắn yêu nàng? !

“Hắn. . . . . .” Cung TuyếtLăng giống như nằm mơ lẩm bẩm.”Yêu ta?” Tuy rằng đây là khát vọng lớnnhất của nàng, nhưng cũng bởi vì rất khát vọng rồi, ngược lại nhất thời không thể tin tưởng.

“Bằng không hắn vì sao nguyện ý cùng muội đồng sinh cộng tử? Có loại tình cảm vợ chồng này sao?” CungTrọng Khanh lắc đầu.”Không, loại tình cảm vợ chồng hai mươi năm thì cóthể, mười năm cũng sẽ có thể, nhưng hai năm, tuyệt đối chưa đủ! Nếukhông thế gian này cũng không có nhiều tái giá như vậy, người không vợcùng quả phụ điều tái giá!”

Phải không? Hai năm vợ chồng còn chưa đủ bồi dưỡng được việc cùng sinh cùng tử sao?

Ân, có lẽ là, liền như đại calời nói, đối đại đa số vợ chồng mà nói, đó là không đủ, bằng không thếgian này cũng không có nhiều như vậy người không vợ cùng quả phụ điềutái giá.

Cho nên, Độc Cô Tiếu Ngu thật sự yêu của nàng?

Cung Tuyết Lăng lại giật mìnhsững sờ một lát, đột nhiên nghẹn ngào một tiếng, cuối cùng tin.” Tiếu ca yêu ta? Hắn thật sự yêu ta?” Nàng nỉ non với, thật sự khóc lên, nhiệtlệ cuồn cuộn xuống, vừa khóc vừa cười.”Đại ca, Tiếu ca yêu muội sao! Hắn yêu muội sao!”

Nàng thương hắn, cũng vẫn khát vọng hắn có thể yêu nàng, hiện tại khát vọng của nàng thật sự thực hiện!

“Thật sự là sau thấy!” Đối với người tiểu muội này ở trong phúc không biết phúc, Cung Trọng Khanh thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.”Tốt lắm, đừng khóc, không sợ nhómtiểu thúc này chê cười muội sao?”

Cung Trọng Khanh một nhắc nhở, Cung Tuyết Lăng mới vừa rồi nghĩ đến bọn họ còn đang chiến đâu!

Nhưng mà chuyển mắt nhìn lên,lại phát hiện hỗn chiến sớm đã xong, người Tatar đang kiểm kê nhân số tử vong, cũng xử lý người bị thương, mà trước mặt nàng chẳng biết lúc nàolại thêm nhiều người Hán.

“Đại ca, còn không mau giúp ta giới thiệu!” Nàng vội vàng thúc giục Cung Trọng Khanh giúp nàng giới thiệu.

Trước mặt ít nhất có ba ngườitrung niên, nói cách khác thất Diêm La hiện có ba vị đang đứng ở ngaytại trước mắt nàng, mà nàng muốn nhận thức nhất là vị kia trung niênkia, rất xa xem không rỏ dung mạo của hắn, nhưng hắn một thân võ cônglàm cho người ta sợ hãi nhưng khi nhìn kỹ lại không phải vậy.

Người giống như trống rỗng,giống như cái bóng, trăm ngàn bóng người quay về, vung tay một cái chảyđầm đìa, rõ ràng tàn nhẫn như vậy, ngoan độc như vậy, tuy rằng cánh taytrái trong ống tay áo không thấy đâu, nhưng chỉ có một cái tay phải liền đủ giết được ngần ấy người Tatar kinh hồn khiếp vía, hồn phi phách tán.

Ác Diêm La!

Rốt cuộc người nào mới là ácDiêm La đây? “Đại ca, mau nha!” Nàng lại thúc giục một lần, ánh mắt tại trên mặt ba vị kia, đoán rằng có lẽ là. . . . . . Phải…

Người nào?

“Ngươi công công giống muộiphu một chỗ. ” Cung Trọng Khanh có điểm hoang mang, khó hiểu nàng vì sao như thế vội vàng.”Hắn và muội phu rất giống.”

“Tiếu Diêm La?” Cung Tuyết Lăng ôm lông mày suy tư, đột nhiên nghĩ đến Độc Cô Tiếu Ngu cười.”Tươi cười?”

“Đúng.” Cung Trọng Khanh bật cười.”Còn ngươi nữa tứ thúc, hắn cùng muội phu đối lập.”

“Nộ Diêm La?” Cung Tuyết Lănglẩm bẩm nói, nhớ tới vị kia mỹ nam tử trung niên đến tiêu cục vì “Huynhđệ” báo thù.”Xác thực, tứ thúc tính tình giống như không tốt lắm.”

“Đến nỗi vị này.” Cung TrọngKhanh chỉ chỉ một vị nam nhân trung niên hào hoa phong nhã.”Muội hẳn làgọi hắn Nhị thúc.”

“Độc Diêm La?” Cung Tuyết Lăng trừng mắt nhìn, đột nhiên để sát vào cung Cung Trọng Khanh, nhỏ giọngthì thầm.”Nhị thúc nhìn qua tuyệt không độc nha!”

Thật không có lễ phép!

A Tử

Cung Trọng Khanh trừng nàng liếc mắt một cái cảnh báo.”Người đó là Thất thúc.”

“Quỷ Diêm La?” Cung Tuyết Lăng nhìn cái người cợt nhả kia, gật gật đầu.”Xứng đáng cái tên!”

“Còn có. . . . . .” Lại chỉ hướng cuối cùng một người nam nhân trung niên.”Ngươi đó là Lục thúc.”

“Ác Diêm La?” Cung Tuyết Lăng kinh ngạc nhìn thẳng xem ra so với cônương gia vì gương mặt đó mà sửng sốt hơn nữa ngày.”Đại ca, ngươi. . . . . . Chỉ lầm người đi?”

“Chỉ sai lầm sao? Ta đây nên chỉ ai?”

“Chính ngươi!” Cung Tuyết Lăng điểm đầu nói.”Đúng, ngươi so với Lục thúc càng giống Ác Diêm La!”

Chung quanh nhiều tên tiểu tử bỗng nhiên chợt cười.

“Đừng bậy bạ rồi!” Cung Trọng Khanh dở khóc dở cười.”Còn không mau chào hỏi!”

“Dạ!” Cung Tuyết Lăng lập tứcngoan ngoãn chào hỏi “Nhị thúc, Thất thúc. . . . . .” Nhưng là khi gọivị thứ ba thì nàng còn nhân tiện phủng ra vẻ mặt nịnh nọt.”Lục thúc, cóhứng thú hay không thu đồ đệ a, ta bái người làm thầy được không?”

Lý Mộ Bạch giật mình.”Thu ngươi làm đồ đệ?”

Ai ngờ hắn mới mở miệng, CungTuyết Lăng lại kinh ngạc ngẩn ngơ.”Lục thúc, lục thẩm nhi cũng chưa chongười ăn no có phải hay không?”

Chung quanh mấy người … tiểutử kia nhất thời vừa cười lật ra, ngay cả Độc Diêm La cùng Quỷ Diêm Lađều nhịn không được bật cười.

Lý Mộ Bạch không biết nên khóc hay cười, có điểm xấu hổ ho khụ.”Ta nói chuyện bắt đầu cứ như vậy.”

“Là vậy sao. ” Cung Tuyết Lăng lại gật gật đầu.”Vậy lục thẩm nhi lỗ tai nhất định luyện được thựclinh quang rồi, bằng không chợt nghe không thấy Lục thúc nói chuyện,người muốn nàng nấu bánh trẻo, nàng lại nấu vằn thắn cho người, khótrách Lục thúc ăn không đủ no!”

Các tiểu tử lại tiếp tục cười.

“Đại tẩu, muốn học võ, kêu đại ca dạy tẩu đi!”

“Kêu Tiếu ca dạy ta?” CungTuyết Lăng khinh thường hừ hừ.”Hắn chỉ biết dạy ta: lập xuân, nên ấptrứng cây non ; xuân phân, nên trồng loại khoai ngọt nào; có thể thuthập Mai tử ; Hạ Chí, nên thu hoạch rồi, tiếp theo vừa muốn cấy mạ, còn phải cấp khoai sọ bồi thêm đất cùng bón phân, a, đúng rồi, quên hỏi hắn là khi nào thì cho heo lai giống. . . . . .”

Nàng càng nói, mọi người càng cuồng tiếu, nói đến cuối cùng, có người quỳ đến không đứng dậy nổi.

” Đúng. . . . . . Đại ca chính là yêu làm việc nhà nông!”

“Đâu chỉ là yêu làm việc nhànông, hắn căn bản là tẩu hỏa nhập ma!” Cung Tuyết Lăng thì thào lẩmbẩm.”Cả ngày nhớ làm ruộng, làm ruộng, hắn ở tây thùy nên không phảikêu Cuốc Diêm La đi? Không đúng, làm sao có thể cùng cha hắn cùng danhhào, hẳn là kêu. . . . . . Kêu. . . . . . A, ta đã biết, kêu cuốc TuLa?”

Cái này, ngay cả Lý Mộ Bạch cũng nhịn không được cười cười.

“Thật sự là đủ, càng nói càngthái quá rồi!” Cung Trọng Khanh cũng cười không thể ức chế được.”Chúngta hay là trước quay về đại hội chờ bọn họ đi!”

“Ta đồng ý.” Cung Tuyết Lănglập tức giơ hai tay đồng ý, nàng cũng gấp suy nghĩ mau chóng nhìn thấyĐộc Cô Tiếu Ngu, không có kiên nhẫn ở chỗ này chờ đợi hắn.”Bất quá. . . . . .” Nàng xoay người, Na Đóa đang chuyên chú nghe bọn họ nói chuyện,vuốt ve con trai bảo bối nàng một cái.”Na đóa, người nhà của ta tới đónta, cho nên. . . . . .”

“Không thành vấn đề, là ngươiđã cứu ta, ta tự nhiên muốn trả tự do cho ngươi.” Na Đóa vội hỏi: “Nhưng là ngươi biểu tỷ ta không có biện pháp trả nàng tự do.”

“Vì sao?”

“Bởi vì nàng đã tự đào tẩu!”

“Nha? !”

“Khi đó ngươi có vẻ cũng sắp ngăn cản không nổi rồi, cho nên nàng liền tự mình một người chạy trốn.”

Tự mình một người chạy thoát?

Nói nàng ích kỷ thật đúng làích kỷ, bất quá, cũng khó trách, ở trong bộ lạc Na Đóa, tuy rằng làmtrâu làm ngựa thực vất vả, ít nhất nể mặt của nàng, không ai sẽ đối vớiLục Bội Nghi xằng bậy, nhưng nếu bị người Ngoã Lạt bắt đi, Lục Bội Nghikhông chỉ phải làm nô lệ, nàng không trốn mới là lạ.

Tuy rằng công lực của nàngkhông có, ít nhất chiêu thức còn ở trong đầu, chỉ cần cẩn thận một chút, muốn chạy trốn hẳn là cũng không quá khó khăn. Chính là. . . . . .

Nàng có thể chạy trốn đi đâu?

***

Bầu trờixanh biếc, giới hạn mờ mịt, mênh mông vô bờ thãm cỏ nuôi súc vật chảy xuôi uyển chuyển nhưcon sông nhỏ, dân chăn nuôi nối liền không dứt từ bốn phương tám hướngtụ tập lại đây, đầy khắp núi đồi bay lên từng đợt từng đợt khói bếp,từng chén lớn rượu sữa ngựa, xung quanh tràn đầy tiếng dê kêu ngựa hí,năm nào ngày sự kiện này cũng điều náo nhiệt như nhau.

Cung Tuyết Lăng bọn họ liền cùng lên hội trường phía ngoài nhất trên thãm cỏ.

“Đến đây! Đến đây! Đại ca đã trở lại!” Quỷ linh tinh nhảy nhót chạy tới thông tri cho Cung Tuyết Lăng.

Cung Tuyết Lăng nuốt nướcmiếng.”Hắn biết. . . . . .” Chẳng biết tại sao, nàng có chút khẩntrương.”Ách, các ngươi tìm được ta sao?”

“Không biết!” Quỷ linh tinh cợt nhả nói.”Cha ta nói muốn cho hắn cái kinh hỉ.”

Kinh hỉ?

Tốt nhất không phải hù chết!

Thế là, nàng bước nhanh đitheo quỷ linh tinh tiến đến “Nghênh đón” phu quân của nàng—— nhưng thậtra là tưởng sớm một khắc nhìn thấy hắn, nhưng là xa xa nhìn lên thấythân ảnh hắn, không biết vì sao, cước bộ của nàng lại đột nhiên đã ngừng lại.

Cách xa nhau một năm gặp lại, nàng đột nhiên có loại dường như đã có cảm giác giống như mấy đời.

Đặc biệt đầu tiên nàng là nhìn từ đàng xa thấy hắn, mà hắn lại cùng nàng trong trí nhớ bộ dáng khôngquá giống nhau, trên mặt trầm ngưng không có nửa điểm biểu tình, tựanhư ánh mặt trời có rất nhiều mây đen, xem không thấy trên mặt hắn cóbất kỳ tức giận hoặc biểu cảm, trong nháy mắt chỉ có như vậy, nàng hoảng hốt cho là hắn chỉ là một người chết đang đi, khiến nàng cảm thấy bọnhọ tựa hồ là người của hai thế giới.

Rồi mới, Cung Tr ọng Khanh nói với hắn hai câu nói, cũng chỉ hướng nàng bên này, hắn tựa hồ khôngtin dường như đột nhiên xoay qua , chợt, hắn thấy nàng.

Nàng cho là hắn sẽ lập tức xông lại ôm lấy nàng, vừa cười lại bảo ….

Nhưng hắn không có, hắn chínhlà nhìn nàng, khắc sâu như vậy, giống Như muốn nhìn kỹ nàng, nháy mắtcũng không nháy mắt, một cái chớp mắt cũng không, thật lâu sau, thật lâu sau. . . . . .

Chợt đột nhiên, trên mặt hắnsinh khí đã trở lại, biểu tình đã trở lại, hắn chậm rãi hướng nàng đitới, đi từng bước thật chậm, tuyệt không gấp, dường như hắn đang ở làmbữa trưa sau tản bộ, nhưng hắn tầm mắt thủy chung gắt gao nhìn nàng,không hề thả lỏng.

Cuối cùng, hắn đứng lại ởtrước mặt nàng, lại thật sâu chăm chú nhìn nàng, khóe miệng của hắn bắtđầu từ từ hướng ra hai bên. . . . . .

Cuối cùng, nàng trong trí nhớ tươi cười cũng trở về bên hắn.

Mà của hắn câu nói đầu tiên là “Bây giờ trở về nhà, hẳn là còn theo kịp cấp khoai sọ bồi thêm đất bón phân đi!”

(A Tử: nãy h ka làm m cảm động quá, xong phán câu này m té ghế… *lòm còm ngồi dậy edit tip.)

Thế là, nàng cũng nhịn khôngđược nữa phá lên cười, đồng thời nước mắt vừa nóng quanh vành mắt nhàotới ôm lấy hắn vừa cười lại bảo.

“Nha, Tiếu ca, ta thật yêu chàng, yêu chàng chết mất!” Nàng cuối cùng nói được xuất khẩu.

Tương phản, hắn tuyệt khôngkích động, chính là vòng cánh tay nhốt lại nàng, gắt gao khiến nàng thân thể mềm mại một tia khe hở cũng không có cùng thân hình hắn hợp cùngmột chỗ, rồi mới vỗ vỗ lưng của nàng.

“Tốt lắm, lão bà hay trốn nhà, đừng làm nũng nữa, nên trở về nhà!”

“Ai với ngươi trốn nhà!” CungTuyết Lăng không cam lòng ngữa mặt nước mắt rơi xuống má lúm đồng tiềnthật đẹp, vừa khóc vừa cười oán hận cho hắn một quyền.”Người ta cũngkhông có làm nũng!”

Độc Cô Tiếu Ngu cười dài, hảohảo tỳ khí nhận một quyền của nàng.”Hảo hảo hảo, đều không có, hiện tại, có thể theo ta về nhà rồi chứ?” Hắn nhanh chóng muốn đem thê tử mang về nhà “Cất chứa” cho tốt, miễn cho lại mất đi nàng.

Cung Tuyết Lăng lại cho hắn một quyền.”Ít nhất trước nhất liếc mắt một cái xem con trai của chàng đi?”

Độc Cô Tiếu Ngu giật mình một cái, tiện đà ngạc nhiên há hốc mồm.”Như thế nào, nàng đã sinh rồi sao?”

Cung Tuyết Lăng bất mãn miệng nhỏ quyết lên.” Chàng quên ta mang thai sao?”

“Không quên, không quên, talàm sao dám quên!” Độc Cô Tiếu Ngu vội hỏi: “Chính là, ta nghĩ đến nàngtrong cơn hồng thủy kia sẽ mất đi đứa nhỏ, cho dù không có, ít nhất cũng phải sinh thêm hai ba người nữ nhi mới có thể sinh con trai nha.”

Cung Tuyết Lăng đắc ý nói.”Là ta lợi hại thôi!” Dứt lời, nàng vùng ra khõi hắn, chạy vào trong ôm ramột bé trai, Na Đóa vuốt ve một bé trai khác đi theo phía sau nàng.”này, con của chàng!” Nàng đem nhi tử để vào trong lòng Độc Cô Tiếu Ngu.

Độc Cô Tiếu Ngu cẩn thận từngli từng tí lấy nhi tử, vô hạn sợ hãi than, vô hạn vui sướng xem kỹ tiểuoa nhi trong lòng .

“Không thể tin được, ta thật sự có con trai rồi!”

Cung Tuyết Lăng cười hắc hắc.”Như thế nào, bội phục ta không?”

Độc Cô Tiếu Ngu ngước mắt xem nàng, bật cười.”Lão bà, nàng là đang tính toán sao!”

Cung Tuyết Lăng ngạo mạn hừ hừ.”Ta có tiền vốn thôi!”

“Dạ dạ dạ, nàng lợi hại!” ĐộcCô Tiếu Ngu một tay ôm chặt đứa nhỏ, một tay kia lại dắt tay thê tử.”Đithôi, về nhà đi!” Cái này, hắn càng nhanh chóng phải về nhà rồi, hai mẹ con bọn họ đều phải được “Giấu” tốt.

“Chậm !”

“Thì thế nào rồi?”

“Chàng không nhớ tới nhi tử rồi?”

Độc Cô cười ngu hoang mang cúi đầu nhìn xem nhi tử trong lòng.”Có a!”

Cung Tuyết Lăng đảo mắt.”Một đứa khác!”

Độc Cô Tiếu Ngu ngạc nhiên không ra tiếng, đột nhiên thất thanh kêu to, “Một đứa khác?”

Cung Tuyết Lăng từ trong lòng Na Đóa ôm trở về một bé trai khác.”Đúng, một đứa khác.”

Độc Cô Tiếu Ngu lại kinh hãi “Đó cũng là con ta?” Hắn vẫn như cũ kéo lấy giọng kêu to.

Cung Tuyết Lăng biểu tình không tốt nheo lại mắt .”Bằng không ngươi nghĩ rằng ta và ngươi với ai sinh?”

Người chung quanh toàn bộ nởnụ cười, nhưng Độc Cô Tiếu Ngu không đếm xỉa tới bọn họ, vội vàng nhìnxem đứa nhỏ trong lòng ngực của mình, nhìn nhìn lại đứa nhỏ trong lòngCung Tuyết Lăng, lớn bằng, không thể nào là trước sau sinh, huống chi,mới một năm, nàng làm sao có thể ngay thêm một hài tử?

“Trời ạ!” Hắn lại sợ hãi than, không thể tưởng tượng nổi.”Song sinh sao? !”

“Đúng vậy!” Cung Tuyết Lăng đem một đứa nhỏ khác để vào cánh tay hắn bên kia.

Độc Cô Tiếu Ngu cơ hồ khôngthể tin bên trái nhìn xem, bên phải nhìn xem, qua lại vẫn xem, miệngkhông ngừng phát ra tiếng thán phục.

Cuối cùng, hắn cuối cùng sợ hãi than đủ, lập tức đắc ý chuyển chú một bên vẻ mặt kinh ngạc nhìn nam nhân trung niên.

“Cha, hai đứa nha, các người nên hài lòng chưa?”

“. . . . . .” Người nào đó nói không ra lời.

Độc Cô gia không phải đại đại đơn truyền sao?