Cuối Con Đường!

Chương 16: Kẻ thù ngầm



Sân bay Thành phố Hồ Chí Minh..

Hoàng Khang bước xuống khỏi xe taxi, phông trần với áo sơ mi trắng đồng phục trường Tân Thời, sau lưng lại đeo cái cặp sách lúc sáng ở nhà Hân Y. Gương mặt lại điển trai, khí thế ngút trời thu hút biết bao cô gái đang đi đi lại lại ở sân bay.

Anh bước đến lối ra vào của chuyến bay từ Tokyo đến, lấy từ cặp sách ra hai tấm bảng. Tấm bên trái viết dòng chữ "Em Trai Dang Anhを拾う (*1).", tấm bên phải lại ghi "こんにちはバオNgoc (*2).<3" lưng chừng giữa tiếng Việt và tiếng Nhật.

Dùng tay phải cầm cả hai tấm bảng, mắt Hoàng Khang liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là 18h20 còn khoảng 10 phút nữa thì chuyến bay sẽ hạ cánh. Anh đứng đó thẩn thờ đôi chút, suy nghĩ về lí do bản thân mình về Việt Nam. Suy nghĩ về cuộc gọi vừa rồi của mẹ, suy nghĩ về những gì bà Ánh nói. Suy nghĩ về sự biến mất, và kế hoạch lúc trước ba mẹ Bảo Ngọc nói với anh.

...

"Jun! Con nghe lời mẹ lấy Bảo Ngọc về, toàn bộ tài sản hai nhà sẽ thuộc về con."

"Cơ hội chỉ có một! Con hãy nghe lời mẹ. Lần này con bé cùng Sun về nước tìm con cũng là ngụ ý của mẹ..."

"Con cố gắng bồi đắp tình cảm nhiều một chút, mẹ xem trọng con nên mới quyết định đổi người thừa kế."

"Cơ ngơi này phải thuộc về con! Hai gia tộc lớn mạnh phải cùng là của con."

...

Anh thấy nực cười thật. Đăng Anh cũng là họ Hoàng, cũng là con của mẹ, cũng cùng là một gia đình, 19 năm qua, anh thấy mẹ thật bất công, mọi thứ tại sau lại luôn dành cho một người. Đăng Anh gần như chỉ là một đứa con nuôi, thằng bé mỗi lần muốn cái gì cũng không giám xin ba mẹ. Nó cố gắng vượt qua anh, cố gắng trong kì thi để mang về số điểm 100. Cố gắng học tập đến độ kiệt sức vậy mà cuối cùng mẹ anh cũng không quan tâm đến nó, đứa em trai anh thương nhất.

"Con làm mẹ thất vọng rồi. Con quyết định từ bỏ quyền thừa kế. Con để lại tất cả cho Đăng Anh. Con để lại tất cả, ngay cả... Bảo Ngọc!"

...

"Anh Jun!"

Bảo Ngọc bước ra từ cánh cửa số 3. Đằng sau lưng là Đăng Anh đang kéo 2 cái vali cũng từ từ đi đến.

"Anh hai.. đã lâu không gặp!"

Lạnh nhạt mở miệng nói lời chào, Đăng Anh lại quay về dáng vẻ lạnh nhạt ban đầu.

"Ừm. Đã lâu không gặp" Ánh mắt Jun nhanh chuyển từ người em trai mình qua bên cô gái thuần khiết bên cạnh: "Bảo Ngọc! Đã lâu không gặp!"

"Vâng! Đã lâu không gặp! こんにちは (*3)."

Tuy sống ở Nhật nhiều năm, nhưng vốn tiếng Việt của Bảo Ngọc cũng rất ổn. Tuy vậy lâu lâu nói chuyện cô nàng lại chèn vào vài câu tiếng Nhật.

Đăng Anh liếc mắt nhìn Bảo Ngọc và Hoàng Khang. Ánh mắt mang nét buồn bã cùng lạnh lùng thấu xương.

...

*1: Đón em trai Đăng Anh.

*2: Xin chào Bảo Ngọc. <3

*3: Xin chào.