Cuộc Truy Thê Của Lạc Đại Nhân

Chương 37: Chuyện hậu viện 2



“Phàm, sao anh lại nói như vậy, đêm đó chúng ta đã hòa nhập cùng nhau, anh còn khen em rất tuyệt nữa mà.” Ngọc Diễm Ngân ấm ức lên tiếng.

Cả căn phòng rơi vào im lặng.

Thẩm Hạo cùng Khải Uy đưa ánh mắt thương hại nhìn Trịnh Phàm. Này trêu ai không trêu, 419 với ai không chịu chú ý cẩn thận lại dính đến tiểu thư Ngọc gia, mà dính đến tiểu thư Ngọc gia thì cũng thôi đi lại đụng trúng vị tiểu thư nổi tiếng trong giới thượng lưu là xà hạt mỹ nhân – Ngọc Diễm Ngân. A đời thật biết đùa mà. Người anh em xin lỗi, tụi này không giúp cậu được. Tụi tớ sẽ cầu nguyện giùm cậu. Cầu nguyện đứa bé đó không phải con của cậu.

Hiểu Bằng nhìn Trịnh Phàm: có cần tớ cho cậu một liều thuốc vô sinh không?

Trịnh Phàm hai mắt phun lửa nhìn Hiểu Bằng. Anh cảm thấy thật bi ai a, có ai xui xẻo có người anh em chí cốt mà muốn giúp mình như vậy không chứ. Hơ hơ hơ Thẩm Hạo cùng Khải Uy nói đúng đời thật biết đùa, người xui xẻo đó lại là anh.

Thế Huân tà tà nhìn cái bụng 3 tháng của Ngọc Diễm Ngân. Mới có 3 tháng sao to như 5 tháng vậy a. Có khi nào là song sinh không? Mà chỉ có một đêm, vậy… Anh cười hắc hắc vỗ vai Trịnh Phàm, người anh em số cậu thật tốt, một đêm liền có 2 đứa con. Cậu thật mạnh nha, một đêm hóa sói chắc không dưới 7 lần đâu.

Trịnh Phàm gào thét trong lòng, lũ khốn nạn các cậu, mở miệng một câu là anh em tốt, hai câu là có hoạn nạn cùng chia vậy mà bây giờ đều ngồi xem kịch. Tại sao số anh thật khổ mà, thật là đau lòng.

“Bác Nguyên, chuyện nay cháu nghĩ nên điều tra cẩn thận, ai chẳng biết Ngọc tiểu thư trong giới thượng lưu là người như thế nào, chúng ta cũng không nên nhìn về một phía mà không nghe anh Phàm giải thích.” Chu Thiến ôn tồn phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Đúng đúng, bác Nguyên nên tra a, ai biết được cô ta làm chuyện đó với ai để có thai rồi lợi dụng Phàm lúc say rồi nói đứa con đó là của Phàm.” Tề Dục hung hăng chiếu tia X-quang tới cái bụng 3 tháng như 5 tháng của Ngọc Diễm Ngân. Anh hận không thể chạy đến dạy dỗ cô ta để cô ta biết không nên đụng vào Phàm của anh.

Trịnh Phàm nhìn Chu Thiến tràn đầy tình cảm. Tiểu Thiến anh biết em sẽ tin tưởng anh mà.

Anh gục đầu lên vai Tề Dục nhỏ giọng nói: “Tiểu Tề, cậu thật tốt, tớ biết cậu luôn giúp đỡ và đứng về phía tớ chứ không phải như lũ kia.” Trịnh Phàm liếc nhìn đám người đang vui vẻ xem kịch.

Thẩm Hạo, Thế Huân, Khải Uy đồng loạt ngước nhìn chỗ khác, lơ cái nhìn ai oán của Trịnh Phàm.

Chỉ có duy nhất Hiểu Bằng chóng lại ánh mắt đó: tớ hỏi thật đấy, có cần tớ cho cậu một liều không?

Trịnh Phàm tức giận muốn hộc máu: Hiểu Bằng cậu muốn Nguyên gia không có con nối dỗi ư.

Hiểu Bằng mỉm cười, lắc đầu. Trịnh Phàm cậu càng ngày càng như một vị oán phụ nơi khuê phòng a. Anh suy nghĩ có nên nói với bác Nguyên cho cậu ta trở lại quân đội không ?

“Để tớ điều tra việc này a, dù sao liên quan đến Tiểu Thiến, tớ không muốn con bé ủy khuất.” Khải Uy lên tiếng.

“Tiểu Tề điều tra đi, ta tin Tiểu Tề sẽ tra ra chân tướng ai là cha của đứa con trong bụng của Ngọc tiểu thư.” Nguyên Nghiêm hướng mắt về phía Tề Dục.

Một lần nữa cả phòng triệt để im lặng.

Tất cả mọi người trong phòng ngoại trừ Nguyên Nghiêm và Tề Dục, Ngọc Diễm Ngân đều cùng chung một suy nghĩ.

Nguyên lão gia thật biết dùng thủ đoạn, một chiêu chặn hết đường sống của người khác luôn a.

Trong giới thượng lưu ai chẳng biết Tề đại thiếu vừa ra tay thì đừng mong còn sống. Ngọc Diễm Ngân lần này đụng trúng chỗ đau của Tề Dục cho dù đứa con đó thật sự là của Trịnh Phàm thì cũng đừng mong nhận tổ quy tông còn liên lục Ngọc gia nữa a.