Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 6: Ô liu



Sáng sớm hôm sau, sau khi rửa mặt xong, Đỗ Vĩ Minh quyết định tự khao mình một chút, làm mấy món ngon. Đầu tiên đem hai gốc măng hôm qua đào được đặt vào trong nước ngâm, lát nữa sẽ làm rau trộn măng. Số măng còn lại thì để dành hai ngày sau ăn. Cho măng vào nồi, thêm chút muối, tiêu, vài lát ớt, đậy nắp lại, vậy là xong món măng kho tiêu, một lát nữa là có thể ăn. Món này ăn cùng với cơm rất tuyệt.

Lấy ra một phần nấm bào ngư và một số loại nấm khác, cắt thành sợi, chuẩn bị làm canh nấm. Phần nấm còn lại đem phơi nắng ở ngoài sân, để dành mai mốt tiếp tục ăn. Sắt sợi một ít mộc nhĩ bỏ vào nồi canh, phần mộc nhĩ còn lại cũng đem phơi nắng nốt.

Món cuối cùng là quả ô liu mà Đỗ Vĩ Minh thích nhất. Chừa lại một nửa làm đồ ăn vặt, phần còn lại đều bỏ vào nước sôi, đun khoảng hai phút để khử vị sáp của quả ô liu. Bắc một nồi nước khác, cho đường cùng ô liu vào đun trong một lát, sau đó tắt bếp, đổ hỗn hợp trong nồi vào một cái hũ để quả ô liu ngấm, phỏng chừng tối nay hoặc ngày mai là ăn được. Phần ô liu còn lại, cho một ít muối và tiêu làm rau trộn, có thể ăn được vài ngày.

Hoa ô liu còn thừa, Đỗ Vĩ Minh quyết định làm một vài món. Nếu thành công có thể mang ra trấn bán kiếm chút tiền. Tiền trong nhà không còn bao nhiêu, hắn thật vất vả mới kiếm được ba mươi tám văn tiền dưới gầm giường, còn có một ít lương thực, tiền thuê đất ít nhất ba tháng nữa mới lấy được. Vì vậy phải mau nghĩ biện pháp kiếm tiền.

Đỗ Vĩ Minh ăn canh nấm, măng kho tiêu, ô liu và một chút cơm. Ăn xong sẽ qua nhà thôn trưởng kế bên xin ít dưa muối. Dầu mỡ trong nhà cũng không còn, lát nữa xin thôn trưởng cho hắn đi ké lên trấn trên dạo một chút.

Qua nhà kế bên, công việc trên đồng đã xong xuôi hết, Trương đại thúc, đại thẩm và ba người con đều ở nhà. Có lẽ hôm nay họ định nghỉ ngơi. Nói sơ lý do hắn đến, thôn trưởng gật đầu đồng ý, mùng một và mười lăm mỗi tháng, ở trấn trên đều mở phiên họp chợ, nếu Lý Nhị có hứng thú thì có thể đi cùng. Đỗ Vĩ Minh lại hỏi xin ít dưa muối, đại thẩm vui vẻ cho hắn cả một bình. Trong thôn, mỗi gia đình đều tự ngâm dưa muối. Khi trước đều là nương của Lý Nhị làm, nhưng sau khi nương qua đời, ‘hắn’ không chịu nương nhờ nhà người khác, mà thân thể cũng không tốt nên cũng chẳng ai chịu thu dưỡng ‘hắn’. Nhưng mọi người trong thôn đều chất phác, đôi khi cũng sẽ tặng cho ‘hắn’ một ít đồ ăn vân vân.

Cầm dưa muối về nhà, Đỗ Vĩ Minh quyết định sẽ thử chế biến vài món làm từ ô liu. Đem ô liu rửa sạch, dùng nước sạch ngâm để trừ đi vị sáp. Lấy dưa muối, cắt chỉnh tề, cho dưa muối và ô liu vào nồi, thêm ít muối, nấu một thời gian thì cho thêm ớt và tỏi, chờ gia vị ngấm đều, lại nấu thêm một chút là được. Đến gần trưa, Đỗ Vĩ Minh đã hoàn thành món ô liu đầu tiên.

Vì là lần đầu tiên làm, nên Đỗ Vĩ Minh không dám làm nhiều, chỉ dùng một nửa dưa muối và ô liu. Hắn ăn thử một ít, hương vị cũng không tệ. Đỗ Vĩ Minh định mang tặng nhà thôn trưởng một đĩa, cho bọn họ nếm thử, thuận tiện hỏi xem có thể đem bán hay không.

Vì là dưa muối nấu chung với ô liu, nên sẽ khác những món dưa muối bình thường, có hương vị ô liu, hơn nữa phía trên dưa muối còn xuất hiện một lớp dầu lóng lánh. Vừa đến trước cửa, Trương thúc đã hỏi mùi gì thơm vậy.

“Đại thẩm, mọi người đã ăn cơm chiều chưa?”

“Nhị cẩu tử, con đến rồi a. Chúng ta còn chưa ăn, còn con?”

“Đại thẩm, con cũng chưa ăn, vừa rồi làm vài món, cảm thấy thật thơm nên mang qua cho mọi người nếm thử.”

“Món gì thơm vậy, nhìn rất giống dưa muối, nhưng mà dưa muối không có mùi, ngâm không tốt còn có mùi thối.” Trương đại thẩm vừa nói vừa dùng đũa gắp một miếng, “Ừm, ăn thật ngon.”

“Đại thẩm, vậy con để đĩa đồ này cho mọi người ăn, nhà con còn một ít, nếu mọi người thích, hai ngày nữa con mang qua thêm một ít.”

Thôn trưởng ngồi kế bên cũng ăn một ít, gật đầu khen Lý Nhị, nói hắn càng lúc càng giỏi.

“Thôn trưởng, dưa muối này con có thể mang bán lấy tiền không?”

Thôn trưởng ngây ra một lúc, “Nhị cẩu tử a, con sao phải bán cái này a?”

“Gần đây trong nhà hết tiền, tiền thuê đất cũng phải chờ một thời gian nữa mới lấy được, nên con muốn kiếm chút tiền, dầu mỡ và vài thứ nữa trong nhà đã dùng hết.”

“Trước kia chưa từng thấy ai bán thứ này, phỏng chừng con bán cũng không ai mua. Nhưng mà trong thôn có vài người làm chưởng quầy ở trấn trên, ta sẽ giúp con hỏi một chút xem nhà ai mở tửu quán hay quán ăn muốn nhận không.”

“Cảm ơn thôn trưởng.”

Khéo léo từ chối ý tốt lưu lại dùng cơm của nhà thôn trưởng, Đỗ Vĩ Minh quyết định thừa dịp này luyện tập thêm vài món làm từ ô liu, xem có thể bán hay không.