Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 5: Lên núi



Hôm sau trời vừa sáng, Đỗ Vĩ Minh liền rời giường, dùng ít bột ngô trong nhà làm bánh, ăn hai cái, còn lại mang theo trên người, trên lưng đeo giỏ trúc, bên trong có một cái liềm cùng một cái xẻng nhỏ, Đỗ Vĩ Minh xuất phát lên núi.

Đi dọc theo sơn đạo không lâu, Đỗ Vĩ Minh phát hiện một mảnh rừng trúc, trong lòng hắn mừng thầm, trúc có thể dùng làm đồ gia dụng, măng còn có thể ăn. Quả nhiên ở bên kia phát hiện một ít măng, bởi vì bây giờ không phải mùa xuân nên măng mọc không nhiều lắm, Đỗ Vĩ Minh lấy xẻng đào hơn mười gốc măng bỏ vào giỏ, dùng liềm chặt vài cây trúc, mang về xây nhà xí, rào chắn vân vân, nhiêu đây coi bộ không đủ, mai mốt lại đến chặt thêm một ít mang về.

Tiếp tục đi lên núi, Đỗ Vĩ Minh thấy ven đường có mấy bông hoa trắng rơi rải rác, tản ra hương khí thiên nhiên, Đỗ Vĩ Minh thấy mùi hương có vẻ quen thuộc, hình như trước kia từng ngửi qua, đi theo những bông hoa, Đỗ Vĩ Minh phát hiện một rừng ô liu, trong lòng mừng rỡ. Ô liu là thứ tốt, trên cây đã mọc tốp năm tốp ba quả ô liu, Đỗ Vĩ Minh hôi trước rất thích ăn ô liu, ăn sống, nấu canh, pha trà, ướp đồ ăn, ô liu trộn dưa muối còn có thể ăn kèm với cháo. Đỗ Vĩ Minh reo hò lượm quả ô liu dưới đất, cầm cành trúc khều vài quả trên cây, hiện giờ quả ô liu còn chưa chín hẳn, khoảng một tháng nữa quả ô liu mới chín, nghĩ đến đó đã muốn chảy nước miếng.

Đỗ Vĩ Minh cầm một quả ô liu bỏ vào miệng, vị chua bốc lên trong miệng, nhưng nhai hồi lâu, dần dần lại lan tỏa hương thơm và vị ngọt, ha ha, chính là hương vị này. Trước đây chị gái hắn không thể lý giải được tại sao lại có người thích ăn loại quả có vị sáp này, nhưng Đỗ Vĩ Minh vẫn cứ ăn. Về nhà tính toán sẽ đem ô liu ướp đồ ăn. Chọt trái ô liu nửa ngày, không nhiều lắm, chỉ khoảng hai ba cân, Đỗ Vĩ Minh nghĩ chờ đến lúc ô liu chín lại tới hái.

(*trên thực tế ô liu không thể ăn trực tiếp ngay khi hái xuống mà phải qua xử lý mới ăn được, vị của ô liu sẽ phụ thuộc vào quá trình xử lý và quả ô liu là ô liu đen hay ô liu xanh. Ô liu xanh sẽ không có vị ngọt)

Tiếp tục đi dọc sơn đạo, còn phát hiện thêm một ít nấm, có vài cây nấm màu sắc sặc sỡ, có lẽ đều là nấm độc, hắn hái một cây nấm bào ngư và chút ít nấm đông cô, còn phát hiện một ít mộc nhĩ, Đỗ Vĩ Minh cảm thán núi này thật nhiều bảo bối a. Vội vàng lấy bánh ngô ra ăn, tiếp tục hướng lên trên núi, trong rừng có thỏ hoang, chim trĩ vân vân, Đỗ Vĩ Minh dự tính nếu thiết kế một ít bẫy, không chừng có thể bắt được vài con. Lập kế hoạch trong lòng, về nhà sẽ tiếp tục suy nghĩ xem nên bố trí bẫy thế nào.

Mặt trời sắp lặn, phải mau xuống núi, Đỗ Vĩ Minh cảm thấy hôm nay thu hoạch rất lớn, giỏ trúc cũng đầy ắp. Còn phải hái ít rau dại về ăn nữa. Ngọn núi này cũng thật lớn, đi nửa ngày cũng chưa hết, Đỗ Vĩ Minh quyết định sau này có thời gian lại đến.

Theo sơn đạo về nhà, thỉnh thoảng lại ăn một quả ô liu, trong lòng vui vẻ khó tả. Xuống tới chân núi, mặt trời đã sắp lặn gần hết, vội vàng hái một ít rau dại, Đỗ Vĩ Minh chuẩn bị về nhà nấu cơm chiều. Vừa về đến cửa nhà thì đụng phải Trương đại thẩm, hỏi hắn hôm nay đã đi đâu, Đỗ Vĩ Minh đáp mình lên núi, đại thẩm dặn dò hắn cẩn thận một chút. Đỗ Vĩ Minh nhớ tới bình thường đại thẩm thường hay chiếu cố hắn, lấy một ít ô liu trong giỏ đưa cho đại thẩm.

Trương đại thẩm kỳ quái nhìn Đỗ Vĩ Minh: “Nhị cẩu tử, ngươi hái quả trám làm gì, cái này không ăn được, ở giữa còn có hột, cho dê cũng không ăn a.” Đỗ Vĩ Minh không có gì để nói, bản thân mình thì thấy ăn siêu ngon, bọn họ lại không biết thưởng thức, “Đại thẩm, hôm nay con lên núi, thấy khát nên hái quả này ăn, cảm thấy rất ngon nha, muốn hái về một ít cho Đại thẩm nếm thử.”

“Trong thôn lúc trước cũng có người hái quả trám ăn, nhưng hương vị kì lạ, cho nên giờ không ai ăn.”

Đỗ Vĩ Minh nghe thế nên thôi, cùng đại thẩm nói chuyện một lát rồi về nhà. Trong nhà còn ít bánh ngô, dùng tể thái nấu canh, ăn cùng bánh bột ngô. Sau đó tắm táp chuẩn bị ngủ.