Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 34



Trưởng thôn mang mọi người vào trong thôn, đầu tiên thấy chính là đồng ruộng. Trần Phúc tỉ mỉ vào ruộng kiểm tra một phen, hoa mầu đã úa vàng, héo. Cho dù lập tức có nước, thu hoạch năm nay khẳng định có ảnh hưởng. Hiện tại ngô và lúa trong ruộng thì không thể cứu nổi.

Thấy có một vài đồng ruộng hình như không trồng ngô, lại hỏi.

“Trưởng thôn, những … ruộng này trồng gì thế?”

“Những … ruộng này là chúng ta đổi sang trồng thổ đậu và khoai lang.”

Xem ra thôn trưởng này cũng có chút đầu óc, thổ đậu và khoai lang sinh trưởng yêu cầu không cao. Nếu như có thể đúng lúc tìm được nguồn nước, những … đồng ruộng này vẫn có thể có thu hoạch.

Chạy tới bờ sông, Trần Phúc xuống lòng sông kiểm tra.

“Nước sông khô cạn mấy ngày?”

“Đã khoảng hơn mười ngày.”

Trần Phúc tỉ mỉ đích kiểm tra, lòng sông đã toàn bộ phơi mình dưới mặt trời, nước bùn cũng đã rắn lại. Từ xuân tới nay trong thôn không có nước mưa, xem ra chờ trời mưa là không thể.

Tiếp tục đi rất nhanh đã đến nhà Đỗ Vĩ Minh. Thôn dân hưng phấn không ngớt, nghe nói là Huyện lệnh dẫn theo đại quan trong kinh đô tới trị hạn. Đỗ Vĩ Minh cũng nghe nói. Tuy có chút kỳ quái vì sao quan phủ đột nhiên tới thôn trị hạn, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Có quan phủ tham gia, tình hình hạn hán chắc sẽ giảm bớt.

Trần Phúc thấy giếng Đỗ Vĩ Minh đào, bởi vì đất được lấp lên nhìn cực kỳ rõ ràng.

“Cái hố này là sao? ”

“Đại nhân, hai ngày trước, thôn dân trong thôn muốn đào giếng lấy nước, bởi vì không thành công nên lấp cái hố này lại.”

“Đào giếng? Là chủ ý của ai?”

“Hồi đại nhân, là Lý Nhị.”

“Phiền trưởng thôn mời hắn qua đây được chứ?”

Trưởng thôn nhanh phái người đi gọi Đỗ Vĩ Minh tới, bởi vì cửa nhà Đỗ Vĩ Minh ngay bờ sông, Đỗ Vĩ Minh một chút liền đi ra.

“Trưởng thôn ngươi tìm ta?”

“Lý Nhị, mau tới gặp chư vị đại nhân.”

“Kính chào chư vị đại nhân.” Đỗ Vĩ Minh hành lễ.

“Lý Nhị, nghe nói ngươi từng thử đào giếng?”

“Hồi đại nhân, tiểu dân từng thử qua, chỉ là không thành công.”

Trần Phúc lại hỏi quá trình đào giếng và sụp đất, trong lòng có tính toán. Bờ sông xác thực có thể đào giếng, nhưng cũng không phải nơi tốt để đào giếng. Bởi vì gần sông, bên dưới đều sẽ có dòng nước, nhưng cũng bởi vì gần sông, tất cả bùn đất đều sẽ ướt át. Đào xuống dưới rất dễ sụp xuống.

Một đội người đi một vòng lớn trong thôn, cuối cùng đến nhà trưởng thôn nghỉ tạm. Đỗ Vĩ Minh len lén nói với trưởng thôn phải về nhà chăm nom hai người bệnh, cáo từ rời đi trước.

Ngồi vào chỗ của mình, Trương đại thẩm dâng nước trà. Đây chính là đãi ngộ cấp khách quý. Chỉ là lá trà để đã hơi lâu, Huyện lệnh uống nước trà như vậy, trong bụng có chút bất mãn, nhưng không có cách nào nói ra.

Trần Phúc thật ra lại không để ý, đã khán đích nhìn ra, đây là chiêu đãi tốt nhất của nhà trưởng thôn. Đối loại thôn nhỏ này, có thể uống được nước trà đã là không tệ rồi.

Trưởng thôn tiếp khách, Trần Phúc lại hỏi về nước dùng hiện tại.

“ đoạn thời gian trước chúng ta chủ yếu dùng nước các nhà tích trữ trước khô cạn. Mấy ngày nay chúng ta phát hiện hồ nước ở phía sau núi, thế nhưng cách thôn chúng ta gần 5 ngày đường, hơn nữa có mãnh thú. Trong thôn đã đi lấy nước một lần, đội ngũ lấy nước lần hai cũng đã xuất phát.”

Trần Phúc không khỏi gật đầu, nhìn ra được, trưởng thôn này rất biết nghĩ. Có thể tự tìm lối ra mà không ngồi đợi nước tới.

“Một lần có thể lấy bao nhiêu nước?”

“Một lần có thể lấy chừng 80 bình nước.”

Xem ra là nước xa không giải được cái khát ở gần. Tính đi tính lại, phương pháp nhanh nhất là đào giếng. Phỏng chừng đây cũng là mong muốn ban đầu Nguyên thân vương phái mình tới. Vốn nhà Trần Phúc lành nghề thuỷ lợi, nhất là đào giếng. Giếng trong hoàng cung, giếng của nhà giàu trong kinh đô hầu như đều là Trần gia hiệp trợ. Đó cũng là vì sao Trần Phúc không cần nịnh hót vuốt mông ngựa, nhưng vẫn có thể ở công bộ nhậm chức đáng kể.

Trần Phúc nói với Huyện lệnh, tạm thời sẽ ở lại thôn Tu Hành, đến khi đào giếng thành công mới thôi. Huyện lệnh mọi cách khuyên bảo, Trần Phúc quyết định từ ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị đào giếng. Trần Phúc bảo Huyện lệnh về trấn trên trước, muốn thu mua số lượng lớn đá và chuyên khối. Mình thì cùng với những người khác chờ ở thôn Tu Hành.

Huyện lệnh thấy không có cách nào, chỉ đành lĩnh mệnh trở về trấn thu mua đá và chuyên khối. Đây cũng không phải việc dễ dàng gì, nhất là chuyên khối, giá cả đắt đỏ. May mà Nguyên thân vương có lệnh, phí dụng chống thiên tai sẽ đưa xuống.

Đối với việctrần Phúc lưu lại trưởng thôn vừa mừng lại vừa lo. Mừng là nạn hạn hán trong thôn cuối cùng cũng có hi vọng giải quyết, lo là vấn đề ăn ở của Trần Phúc đại nhân. Nhóm Trần Phúc tổng cộng có bốn người. Trong nhà mình cũng không thừa phòng, nếu không thì để cho bọn họ qua nhà Lý Nhị ở đi. Nhà Lý Nhị ít người, hơn nữa phòng cũng là mới cất, là một lựa chọn tốt.

Để phụ nhân nhà mình hảo hảo làm cơm, trưởng thôn vội đến nhà Đỗ Vĩ Minh. Đỗ Vĩ Minh thấy trưởng thôn đến có chút kinh ngạc, hắn không phải đang ở cùng đại quan kia ư.

“Lý Nhị, ta tới có chuyện thương lượng với ngươi.”

“Trưởng thôn bá bá, có chuyện gì a?”

“Là thế này, đại quan trong kinh muốn ở lại thôn chúng ta một thời gian, để giúp trợ chúng ta xây giếng, thế nhưng nhà của ta thiếu phòng, cho nên muốn hỏi có thể ở nhờ nhà ngươi không?”

Đỗ Vĩ Minh sửng sốt, không nghĩ tới là nguyên nhân này.

“Lý Nhị, ngươi cũng biết tình huống hiện tại trong thôn. Lần này có quý nhân muốn tới hỗ trợ, chúng ta cầu cũng cầu không được. Ở nhờ nhà ngươi, sẽ không ở không.”

“Trưởng thôn bá bá, ta không có ý này.”

“Ta biết tình huống nhà ngươi, ở nhà ngươi như vậy, thức ăn mỗi ngày ta sẽ đưa tới.”

“Trong nhã cũng không có phòng trống mà.”

“Ngươi xem một chút, tổng cộng có bốn người, có thể lưu động một chút không.”

Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ một chút rồi đồng ý.”Chút nữa ta dọn ra một phòng, nhưng lại không có giường.”

Trưởng thôn nói, giường hắn sẽ nghĩ cách. Đồng thời nói, chút nữa sẽ gọi người đến giúp hắn cùng dọn dẹp.

“Trưởng thôn bá bá, ta tự dọn được, phòng của ta không bỏ ra, chỉ có một gian phòng thôi.”

“Một gian phòng là được rồi, chút nữa ta về nhà lại dọn ra một phòng, Chắc là được rồi.”

Trưởng thôn nói rồi vội vã rời đi. Đại quan kia vẫn còn ở nhà.

Đỗ Vĩ Minh không có cách nào, nghĩ một chút để phòng của Chu Văn và Vương Võ cho đại quan ở đi. Gian phòng đó là mới xây, cho bọn hắn trụ tương đối. Thương thế của Chu Văn kỳ thực không có trở ngại gì, Đỗ Vĩ Minh chỉ lo lắng, mới hai ngày đã để hắn làm việc.

“Chu Văn, nhanh lên dọn dẹp một chút, đợi lát nữa hai người chúng ta để ra một phòng không, cho đại quan kinh đô ở.”

Chu Văn biết có đại quan tới trị hạn, chỉ không ngờ lại tới ở nhà mình.

“Dạ, thiếu gia, để ta thu thập.”

“ nếu không hai ngày này các ngươi qua phòng ta ở?”

“Không được, chúng ta sẽ đến ở phòng chứa đồ bên cạnh.”

“A, như vậy sao được, căn phòng đó rất loạn.”

“Đừng lo, thiếu gia, dọn một chút là được.”

Đỗ Vĩ Minh không có cách nào, Chu Văn không chịu chuyển vào phòng mình. Vậy cũng chỉ có căn phòng kia.

Nực cười, chuyển vào phòng của thiếu gia ở, Vương gia không lột da mới là lạ.

Bận rộn một phen, Đỗ Vĩ Minh đem một đống đồ đạc đưa tới phòng mình hoặc chỗ đất trống, dọn ra một phòng không, bình nước vẫn đặt ở chỗ cũ. Rồi cùng Chu Văn hợp lực chuyển hai cái giường qua. Cả người một thân mồ hôi.

“Thiếu gia, vì sao lại để bọn họ đến ở nhà chúng ta?”

“Trưởng thôn nói, cũng là vì đào giếng hiến một phần lực.”

Chu Văn muốn nói gì đó, môi giật giật lại không nói. Tới tới lui lui lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng dọn xong ba gian phòng. Đỗ Vĩ Minh quét tước gian phòng kia một phen, ngay cả khí lực làm cơm cũng không có. Để Chu Văn đi nấu cơm.

Đến bữa chiều, thôn trưởng bảo Đỗ Vĩ Minh đến nhà hắn cùng ăn cơm, Đỗ Vĩ Minh không đi. Mình không có hứng thú với đại quan này, nói nho nhã một chút, Đỗ Vĩ Minh sợ mình không nuốt nổi cơm a. Lấy cớ trong nhà còn có người bị thương cần chăm nom, Đỗ Vĩ Minh cự tuyệt.

Giường và chăn bông đều là buổi chiều thôn trưởng cho người đưa tới, Đỗ Vĩ Minh và Chu Văn ép buộc một phen cuối cùng cũng sửa sang lại gian phòng. Một cái giường dựa vào cửa sổ, một cái khác dựa vào tường. Chăn gấp chỉnh tề, Đỗ Vĩ Minh đặc biết đem một cái thùng không trong phòng mình tới. Lại cầm vài cái ghế, cũng bố trí ra khuông ra dạng.

Đỗ Vĩ Minh vốn tưởng là tùy tùng gì đó sẽ đến ở nhà mình, không nghĩ tới vị kinh quan gọi là Trần Phúc kia muốn ở nhà mình. Đỗ Vĩ Minh liền buồn bực, nhà trưởng thôn hình như tốt hơn so với nhà mình, sao lại chạy đến bên này ở?!

Khách đến nhà, Đỗ Vĩ Minh cũng không thể đem người đuổi ra ngoài cửa, huống hồ mình đã đồng ý với thôn trưởng. Đỗ Vĩ Minh vẫn tươi cười nghênh đón.

“Thôn trưởng bá bá, là vị đại nhân này muốn ở lại đây?”

“Lý Nhị à, ngươi chăm nom Trần đại nhân cho tốt nha, chúng ta lần này đều phải dựa vào Trần đại nhân hỗ trợ…”

“Thôn trưởng bá bá, yên tâm, ta khẳng định sẽ chăm nom Trần đại nhân thật tốt.”

Thôn trưởng cảm thấy tiểu tử Lý Nhị này thực thông minh, tuy bình thường không nói nhiều lắm, nhưng một chút liền hiểu. Trần Phúc cũng không có cảm giác gì lớn về quyết định của thôn trưởng. Tuy biết trong thôn đã xuất ra điều kiện tốt nhất để chiêu đãi, nhưng đương nhiên là không có biện pháp so với kinh đô. Tốt nhất là nhanh chóng đào giếng, hoàn thành nhiệm vụ rồi hồi kinh.

“Trần đại nhân, mời đi bên này, phòng bên phải này là nơi ngài ở, ngài nhìn xem còn thiếu gì không.” Chu Văn dẫn đám người Trần Phúc đến phòng bọn họ.

Khách đến nhà tóm lại là phải chiêu đãi một chút, trong nhà không có gì ăn, Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ một chút chắc là nên đi pha chút trà. Không nỡ dùng bộ trà cụ của Cảnh Nguyên. Trà cụ của Cảnh Nguyên là dùng giá tiền cao để mua, hắn rất thích, mỗi ngày đều phải dùng, cứ như là hi thế trân bảo. Tự hỏi một chút, Đỗ Vĩ Minh cầm bộ trà cụ bình thường lần trước đi trấn trên mua ra, pha một bình trà bạc hà.

Đỗ Vĩ Minh chuẩn bị bưng qua, Chu Văn tới.

“Thiếu gia, ngươi đi trước, để ta mang đi qua. Cẩn thận phỏng tay.”

“Được, vậy ngươi cũng cẩn thận chút.”

“Trần đại nhân, trong nhà không có trà gì ngon, ngài uống tạm.”

Mùi bạc hà thơm ngát đã dần dần tràn ngập, Trần Phúc có chút hưng trí. Tùy tùng rót cho hắn một chén.

“Lão gia, mời dùng trà.”

Trần Phúc uống một ngụm, không phải trà ngon gì, nhưng cũng có một phen phong vị khác.

“Đây là lá trà gì vậy?”

“Hồi đại nhân, đây trà bạc hà.”

“trà bạc hà? Ta là lần đầu tiên uống, ừm, không tệ.” Nước trà này so với nhà trưởng thôn còn tốt hơn. Trần Phúc cầm ly trà, gật gật đầu.

“Đây là bạc hà của nhà trồng được, tiện tay hái tiện tay pha, so ra kém hơn nước trà Trần đại nhân bình thường hayy uống, khiến ngài chê cười.”

“Mỗi người mỗi vẻ a, trà bạc hà này cũng thực không tệ.”

Trần Phúc cuối cùng cũng có chút cao hứng, xem ra chọn đến đây tạm cư là chọn đúng rồi. Lý Nhị này nhìn tuổi không lớn, nhưng làm người trầm ổn, hơn nữa cũng không có bộ dáng nịnh nọt, nhìn thấy mình không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nhà trưởng thôn còn hơi kém, nhìn thấy mình liền khẩn trương.

Thôn trưởng nói một lát, cũng liền cáo từ rời đi. Khi đi vụng trộm gọi Đỗ Vĩ Minh dặn.“Lý Nhị, ngươi nên chuẩn bị chút nước để Trần đại nhân rửa mặt, nước ngày mai ta lại đưa chút tới cho ngươi. Chờ đào giếng được thì tốt rồi.”

“Thôn trưởng bá bá, ta đã biết. Chút nữa ta sẽ nấu nước cho Trần đại nhân.”

“Lý Nhị, tiểu tử ngươi làm việc thật rất tốt. Ngươi chiêu đãi Trần đại nhân cho tốt nha.”

“Thôn trưởng bá bá, ngươi yên tâm, ta đã biết.”

Thôn trưởng cẩn thận dặn một phen rồi rời đi. Đỗ Vĩ Minh muốn đi nấu nước cho bọn họ rửa mặt, Chu Văn không cho. Thiếu gia nhà hắn dựa vào đâu phải đi hầu hạ Trần đại nhân kia.

“Thiếu gia, ngươi đã cả ngày mệt mỏi, để ta nấu nước, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

“Chu Văn, ngươi trên người còn có thương tích, để ta đun là được.”

“Kia thương sớm tốt lắm. Thiếu gia ngươi đi nhìn xem Vương Võ đi, ta đến nấu nước.”

Đỗ Vĩ Minh nghĩ một chút rồi đồng ý. Vào nhà nói với Trần đại nhân một chút, phải đi xem Vương Võ. Miệng vết thương của Vương Võ bộ phận đã kết vảy. Đỗ Vĩ Minh đổi thuốc cho Vương Võ, cũng nói chuyện Trần đại nhân muốn ở tạm trong nhà. Đỗ Vĩ Minh chưa từng đối đãi Chu Văn và Vương Võ như hạ nhân. Có chuyện gì cũng sẽ nói với bọn hắn, thương lượng với bọn hắn. Vương Võ không có phản ứng gì lớn về việc này, cũng không tỏ vẻ kinh ngạc về Trần đại nhân.

Đổi thuốc xong, Chu Văn đang sắc thuốc Vương Võ. Thuốc này đã dùng nhiều ngày, còn phải tiếp tục uống, đến khi Vương Võ hoàn toàn lành lại mới thôi. Bồ câu hôm nay không có thời gian đun, ngày mai nói sau. Bận rộn một phen, chờ khi Đỗ Vĩ Minh trên giường đã chậm một canh giờ so với bình thường. Ôi, hôm nay thật sự là một ngày bận rộn. Trần đại nhân kia nói ngày mai sẽ tìm chỗ, đào giếng không phải tùy tiện đào, nếu muốn đào giếng tốt, trước hết phải tìm đúng chỗ. Xem ra ngày mai vẫn sẽ tiếp tục bận rộn. Hy vọng nhanh nhanh làm cho xong giếng. Nghĩ nghĩ rồi liền ngủ.

Gà vừa mới gáy, Đỗ Vĩ Minh liền tỉnh. Hình như sau khi đến nơi này, Đỗ Vĩ Minh sẽ không ngủ nướng. Kỳ thật ham muốn lớn nhất của Đỗ Vĩ Minh chính là ngủ nướng, trước kia trong nhà điều kiện không tốt, một năm cũng không ngủ nướng được vài lần. Nhưng từ đi tới thời đại này, một lần cũng không có. Mỗi ngày đều bận rộn, ở trên giường cảm thán một phen, vẫn ngồi dậy. Đỗ Vĩ Minh đã nghe thấy bên ngoài hình như có động tĩnh.

Đẩy cửa ra, không nghĩ tới Trần đại nhân thế nhưng đã dậy. Đỗ Vĩ Minh có hơi kinh ngạc.

“Trần đại nhân, chào buổi sáng.”

“Lý Nhị, chào buổi sáng nha.”

“Tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào?”

“Rất tốt.” Kỳ thật Trần Phúc có chút không quen, chăn và giường đã xem như là tốt nhất của người nơi này. Trong kinh đô tuy nhà mình điều kiện bình thường, nhưng cũng tốt hơn so vớ nơi thâm sơn cùng cốc này rất nhiều.

Tùy tùng của Trần Phúc lấy nước cho hắn rửa mặt, Đỗ Vĩ Minh cũng súc miệng rửa mặt. Súc miệng là Đỗ Vĩ Minh một chuyện không quen, đã quen dùng bàn chải và kem đánh răng, đi tới nơi này Đỗ Vĩ Minh chỉ có thể súc miệng, có thời gian sẽ phát minh bàn chải và kem đánh răng, không có cách nào, đánh răng đối với Đỗ Vĩ Minh vẫn là rất thống khổ.

Không biết đám người Trần Phúc có phải muốn ăn sáng ở nhà mình không, Đỗ Vĩ Minh cũng không không biết xấu hổ đến hỏi. Nghĩ nghĩ vẫn cứ chuẩn bị nhiều một ít, vạn nhất bọn họ ăn sáng ở nhà mình, không chuẩn bị thì phiền toái.

Nghĩ bọn họ không quen ăn gạo lứt, Đỗ Vĩ Minh nấu thêm chút cháo gạo trắng. Mình và Chu Văn vẫn uống cháo gạo lứt, trong cháo thả chút đậu xanh. Hiện tại thời tiết nóng, đậu xanh trừ hoả. Cháo nấu nhiều hơn, cơm trưa cũng không cần làm. Chỉ uống cháo hình như có hơi keo kiệt, Đỗ Vĩ Minh quyết định làm một ít bánh. Bột ngô, rất xa xỉ ở bên trong còn bỏ thêm hai quả trứng chim, bánh bột ngô hôm nay vẫn dùng bã dầu ô liu, cực kì thơm.

“Thiếu gia, bánh bột ngô của ngươi hôm nay hình như làm đặc biệt thơm a.”

“Chu Văn, ngươi thật lợi hại. Xem này, hôm nay cho ngươi ăn bánh ngô đặc biệt.”

“Ha ha, xem ra ta hôm nay có có lộc ăn.” Trần Phúc vừa nói vừa đi vào phòng bếp.

“Trần đại nhân, ngươi sao lại tới phòng bếp, mời đến cách vách nghỉ ngơi, bữa sáng lập tức đến liền.“

Trần Phúc dẫn theo tùy tùng đi vàotrong phòng nghỉ ngơi. Đỗ Vĩ Minh nhanh nhẹn làm bánh bột ngô, làm khoảng mười mấy cái bánh bột ngô, từng cái bánh bột ngô cũng không lớn, mỏng manh, hai mặt óng ánh vàng, tản ra mùi nồng đậm. Kỳ thật cách làm bánh ngô khác với bánh nướng áp chảo bình thường, sau khi cho dầu thì vừa thơm vừa ngon.

Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn múc cháo, mình thì tìm một ít đồ ăn ra. Ô liu muối, Ô liu ngào đường, rau trộn. Nhìn cũng không quá keo kiệt.

Đỗ Vĩ Minh bưng qua một ít cho Vương Võ, Vương Võ hiện tại đã tốt hơn nhiều, chỉ là tạm thời còn không thể xuống giường, nhưng đã có thể tự mình ăn cơm, qua vài ngày chắc là có thể xuống giường hoạt động. Bảo Vương Võ cẩn thận ăn, ăn xong sẽ đến thu bát.

Đang ăn sáng thì thôn trưởng đến. Hóa ra thôn trưởng tới mời Trần Phúc qua ăn sáng. Trần Phúc nói ăn luôn trong nhà Lý Nhị, không đi qua. Thôn trưởng thấy thế cáo từ trước. Về ăn cơm rồi cùng đi vào thôn tìm nơi thích hợp đào giếng.

Đỗ Vĩ Minh và thôn trưởng, Trần Phúc chờ mọi người ăn sáng xong liền cùng vào thôn tìm chỗ thích hợp đào giếng. Có thể thấy Trần Phúc rất thưởng thức Đỗ Vĩ Minh, dọc đường đi hai người cũng thỉnh thoảng trò chuyện.

“Lý Nhị, ngươi có biết nơi ngươi chọn lần đầu tiên vì sao không được không?”

Đỗ Vĩ Minh kỳ thật có nghĩ tới, chỉ là không có biện pháp chứng thực.“Là vì rất gần bờ sông?”

“Đúng. Tuy tới gần bờ sông, dưới đất khẳng định có nước, nhưng thổ nhưỡng bình thường đều rất ẩm ướt, như vậy đào giếng phải rất cẩn thận. Cái này là khảo nghiệm kỹ thuật đào giếng.“

Trần Phúc chọn được một chỗ là phía trước núi sau thôn, cách đó không xa còn có một chỗ đất đã rỉ nước. Đỗ Vĩ Minh không biết hắn vì sao lại chọn ở nơi này. Trần Phúc giải thích với hắn.

“Nếu muốn lấy nguồn nước, đầu tiên phải tìm kiếm điều kiện nguồn nước có lợi. Nói chung, có sáu điều kiện về nguồn nước, một là phải tìm được nơi có cấu tạo có thể phá. Hai là có đá trầm tích. Ba là bị vây ở chỗ trũng. Bốn là chỗ trũng giữa hai núi hợp lại. Năm là tìm mảnh rất có nước rỉ ra. Sáu là có tài nguyên nước ngầm phong phú.

Phải có hai đến ba trong sáu điều kiện mới có thể lấy được nguồn nước.”

Nơi này thuộc loại địa thế thấp, hơn nữa cách đó không xa có nước rỉ, còn lại Đỗ Vĩ Minh không cần hiểu, Trần Phúc cũng không giải thích nhiều. Kỳ thật giải thích trước đó đã là lắm miệng, hắn bình thường sẽ không nói nhiều, điều này nếu mỗi người đều biết, mình sẽ không có gì để kiếm cơm ăn.

Cả ngày ở trong thôn tìm chỗ thích hợp, tạm thời xác định ba chỗ, Trần Phúc đã đánh ký hiệu. Chờ Huyện lệnh đem đá vận đến là có thể bắt đầu đào giếng.

Có Trần Phúc hỗ trợ, công tác chuẩn bị đào giếng liên tục tiến hành. Huyện lệnh rất nhanh vận đến một đống đá, thôn trưởng cũng chuẩn bị gậy trúc và nguyên liệu Trần Phúc cần, bắt đầu đào giếng. Đỗ Vĩ Minh cũng rất tò mò về chuyện đào giếng, bắt đầu khởi công liền xung phong nhận việc muốn tới hỗ trợ. Không bắt hắn đi xuống đào, chỉ đứng bên cạnh hỗ trợ.

Đại Trụ và Ngụy Quang Minh từ sáng sớm đào giếng ở nơi đã định, miệng giếng không lớn, đường kính cũng không đến một thước, trước hết chậm rãi đào ra một cái hố nhỏ, Đỗ Vĩ Minh liền cùng những người khác chất bùn đất đào ra đến một bên. Dần dần sau khi sâu xuống cũng chỉ đủ một người có thể xuống đào, có giáo huấn lần trước của Chu Văn, lần này Đỗ Vĩ Minh còn làm riêng nón bảo hộ cho Đại Trụ. Nón bảo hộ này không thể so với ở hiện đại, chỉ dùng cỏ bện, bên trong may hai tầng vải mà thôi, tốt xấu cũng yên tâm hơn.

Đại Trụ và Ngụy Quang Minh hai người thay phiên đào, khi đào đến sâu khoảng một thước, Trần Phúc bảo Đỗ Vĩ Minh dùng gậy trúc cắm ở bên cạnh giếng đã đào, xung quanh giếng đều cắm gậy trúc. Trần Phúc chuẩn bị hai loại gậy trúc dài ngắn, một loại hiện tại dùng có vẻ ngắn, dài khoảng 4 thước. Gậy trúc cắm xuống xong, bên cạnh giếng rất trơn, Trần Phúc lại bảo bọn họ cầm một cây gỗ cắm vào bên cạnh giếng. Có hai cái rổ thay phiên kéo đất đào ra lên. Chờ khi đào sâu hơn lại thay gậy trúc dài.

“Thôn trưởng, đi chuyển một ít đá lại đây, còn có kêu thợ chuẩn bị. Ta bảo ngươi tìm cát và đá vụn đã tìm được chưa?”

“Trần đại nhân, đã tìm đủ rồi.“

“Ngươi bảo người gột rửa đá vụn sạch sẽ, nhất định phải rửa, đợi lát nữa lấy đến dùng.“

“Được, ta sẽ bảo bọn họ đi rửa.“

Đất kéo lên về sau đã rất ẩm ướt. Đại Trụ cũng mệt mỏi, liền men theo cọc gỗ đi lên, đem nón bảo hộ tháo ra, ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi. Ngụy Quang Minh muốn thay Đại Trụ đi xuống tiếp tục đào.

“Quang Minh ca, ngươi đội mũ này vào.” Đỗ Vĩ Minh đưa nón bảo hộ cho Ngụy Quang Minh.

Ngụy Quang Minh không hỏi nhiều, đem cái mũ kỳ quái này đội vào rồi đi xuống. Ngụy Quang Minh cởi hết giầy, quần cũng sắn cao, đáy giếng đã có thể nhìn thấy nước.

“Lý Nhị, ngươi sao lại nghĩ ra nón bảo hộ này?” Trần Phúc hiện đang rảnh, hỏi nghi vấn đã có từ trước.

“Lần trước Chu Văn đào giếng bị thương, may mà đầu được tay che không bị thương nặng, lần này làm cái mũ này, ít nhất khi đào giếng cũng yên tâm hơn, đầu chắc là sẽ không bị thương.”

Đối với nguy hiểm khi đào giếng, Trần Phúc rất rõ ràng, nếu không chọn đúng chỗ đểđào, dễ dàng tạo thành nguy cơ sụp giếng, nói như vậy, nếu người phía dưới tránh không kịp, dễ bị thương nhất chính là đầu. Lý Nhị này thật là có ý tứ, còn có thể nghĩ ra làm nón bảo hộ, có thứ này tỷ lệ đầu bị thương đã giảm rất lớn.

Đến buổi chiều, đã đào được. Trần Phúc cởi hài, sắn quần đội nón bảo hộ tự mình đi xuống xem xét một phen, ừ, không thành vấn đề, giếng này đã đào gần được. Trần Phúc sau khi lên bảo thôn trưởng gọi thợ xây tới.

Một ngày trước, Trần Phúc đã giao phó thợ xây phải làm thế nào. Thợ xây đi xuống giếng, trên đầu cũng đội nón bảo hộ. Lại lấy túi đến đựng đá. Đỗ Vĩ Minh cùng một vài thanh niên bỏ đá vào bao, lại dùng dây thừng đưa đến dưới giếng. Bởi vì vấn đề sức nặng của đá, một lần chỉ có thể đưa xuống bốn năm khối đá, bằng không quá nặng, dây thừng cũng dễ đứt. Như vậy tốc độ cũng chậm xuống. Đợi khi mặt trời xuống núi, tường cũng xây chưa được cao lắm.

Trần Phúc bảo thợ xây đi lên nghỉ ngơi trước. Giếng này một ngày không thể đào xong, ngày mai tiếp tục. Ở quanh giếng không cần cắm gậy trúc, mọi người cử đi về nghỉ ngơi trước.

Ngày mai có thể bắt đầu đắp giếng, hôm nay đắp hết đá lên, lại làm chút công tác chuẩn bị là gần được rồi.

Lao động một ngày, Đỗ Vĩ Minh cũng không có khí lực nấu cơm. Thôn trưởng đã sớm thông tri, buổi tối đến nhà hắn ăn cơm. Đỗ Vĩ Minh lần này không cự tuyệt. Trương đại thẩm còn đặc biệt chuẩn bị cơm canh cho Vương Võ. Thời tiết nóng bức, mọi người không ngồi ở trong phòng ăn cơm, trực tiếp bày mấy bàn ngay trong viện. Mấy người đào giếng hôm nay đều ở đây, mọi người đều rất cao hứng.

Buổi chiều đã nhìn ra có hy vọng, khi Ngụy Quang Minh đi lên đã ồn ào ở dưới có nước, ở dưới có nước, chờ Trần Phúc từ mình đi xuống, ống quần sắn lên cũng ướt. Đợi nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có hy vọng. Mọi người đều rất cao hứng, thôn trưởng nói chờ giếng đào xong phải ăn mừng đã đời.

Đỗ Vĩ Minh cũng hưởng thụ vui sướng của mọi người, khi mới tới nơi này, không có cách nào tránh có cảm giác xa lạ. Nhưng hiện tại hắn dần dần dung nhập vào thôn này. Đỗ Vĩ Minh có thể cảm nhận được thuần phác và nhiệt thành của người trong thôn. Mọi người đồng lòng hợp lực làm việc thật không tệ.

Ngày hôm sau, nhóm lấy nước thứ hai cũng đã trở lại. Nghe nói trong thôn có đại quan kinh đô đến giúp đào giếng, đều rất cao hứng. Một lần lấy nước mất chừng 5 ngày, đường xá xa xôi không nói, còn sợ có dã thú, mọi người một đường đều phải lo lắng đề phòng, giờ có giếng nước, cũng không cần lại đi lặn lội đường xa lấy nước, đây còn không phải là đại hỷ sự sao.

Thợ xây tiếp tục đắp giếng ngày hôm qua, đã có chút cao lên, phía dưới còn chống một cái thang. Trần Phúc dẫn theo những người này đi đào giếng nước thứ hai. Nón bảo hộ của Đỗ Vĩ Minh nhận được tán thành của Trần Phúc, vào ban đêm lại làm hai cái. Có kinh nghiệm lần đầu tiên, giếng nước thứ hai đào thuận lợi hơn nhiều, Trần Phúc cũng không cần liên tục nhìn chằm chằm, hắn đi qua đi lại hai bên, nhìn có chỗ nào không đủ không.

Cái giếng đầu tiên đến buổi chiều đã gần được rồi, khi sắp đắp đến đỉnh, Trần Phúc bảo hắn tiếp tục.

“ngươi tiếp tục đắp lên trên, phải đắp cao đến nửa người.” Trần Phúc khoa tay múa chân giải thích độ cao, bảo thợ xây tiếp tục đắp. Trần Phúc giải thích một chút, mọi người mới biết đây là vì phòng ngừa có tiểu hài tử không cẩn thận ngã vào trong giếng.

Cái giếng đầu tiên cuối cùng đến buổi chiều đã hoàn công. Trần Phúc lại bảo người chuẩn bị cát, hòn vụn, đá cuội cẩn thận trải ở đáy giếng. Tiến độ nước thứ hai giếng cũng rất nhanh, đến buổi chiều, đất đã đào ra hết, một thợ xây cũng đã bắt đầu đắp tường.

“giếng nước này ngày mai hẳn là có thể dùng, thôn trưởng, ngươi đã làm thùng treo chưa?”

“Hồi đại nhân, thùng treo ngày mai là có.”

Thùng treo chính là công cụ về sau dùng để lấy nước, Trần Phúc vẽ hình để Trương thợ mộc làm. Trương thợ mộc hai ngày nay liền toàn tâm toàn ý làm thùng treo.

Người trong thôn nghe nói ngày mai có thể bắt đầu dùng giếng nước, cực kì hưng phấn. Những ngày thiếu nước làm cho mọi người có chút run sợ trong lòng. Trong lúc đó Huyện lệnh cũng đến đây một lần. Nhìn thấy thôn Tu Hành đã sắp dùng được giếng nước, cũng rất cao hứng. Huyện lệnh bình thường sẽ không đến thôn nhỏ hẻo lánh này, nhưng hiện tại quan viên kinh đô ở thôn Tu Hành, mình đương nhiên phải qua lại nhiều.

Trần Phúc nói hắn phải bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, chờ sau khi đào xong giếng nước cho thôn Tu Hành, phải đi thôn tiếp theo đào giếng. Kỳ thật chuyện đào giếng cũng là quen tay hay việc, đào vài lần là biết, chỉ là lần tuyên chỉ này muốn Trần Phúc tự mình đi làm.

Vài ngày sau đều tập trung đào hai giếng nước khác. Đợi khi ba cái giếng nước đều hoàn công, thôn trưởng tuyên bố muốn ăn mừng một chút. Trần Phúc vốn phải rời khỏi đi thôn kế tiếp, mọi người giữ lại muốn hắn tham gia hoạt động ăn mừng trong thôn rồi hẵng rời đi. Tuy chỉ là vài ngày tiếp xúc, nhưng mọi người đối với vì đại quan trong kinh đô này có chuyển biến rất lớn. Vốn nghĩ là quan viên đều sẽ khí diễm kiêu ngạo, Trần Phúc tuy ăn mặc ở có chút yêu cầu, nhưng lại không cao ngạo, người trong thôn đưa ra câu hỏi hắn sẽ kiên nhẫn giải đáp, quan trong nhất là hắn giúp mọi người đào giếng. Người trong thôn đều có cảm giác muốn đem hắn làm Bồ Tát mà cúng, nghe nói hắn phải rời đi đều rất luyến tiếc.

Trần Phúc cũng biết lần này đến thôn Tu Hành là lựa chọn chính xác. Tuy nói lần đào giếng này không trả thù lao gì lớn, nhưng thôn dân thuần phác vẫn khiến Trần Phúc cảm nhận được bầu không khí hoàn toàn không giống kinh đô. Thôn dân đều nhiệt liệt yêu cầu hắn tham gia hoạt động ăn mừng ngày mai, Trần Phúc cũng liền thuận thế đồng ý.

Có giếng nước, thôn dân khôi phục cuộc sống bình thường, nhưng Trần Phúc cũng đã nói qua, nước trong giếng nước này chỉ đủ cung cấp nhu cầu cuộc sống bình thường của thôn dân, nếu muốn dùng nước giếng số lượng lớn tưới tiêu ruộng đồng khẳng định không đủ. Mọi người nghe thế vẫn có hơi nhụt chí, xem ra còn phải ngẫm lại biện pháp.

Thôn dân vẫn nhiệt tình chuẩn bị hoạt động ăn mừng. Sáng sớm, thôn trưởng liền mang theo hai người lên trấn trên chọn mua đồ. Trong thôn thợ săn cùng vài tráng đinh lên núi săn thú. Trương đại thẩm đã dẫn người chuẩn bị từ buổi tối. Chuyển bàn, ghế đến quảng trường. Một phần rau trộn cũng bắt đầu chuẩn bị.

Đồ ăn đều là thôn dân tự mình bỏ ra, từng nhà tìm các đồ ngon trong nhà. Đỗ Vĩ Minh suy nghĩ nửa ngày, đem hẹ ngâm mình làm ra, còn giết một con gà. Trong thôn vừa lúc có người giết hai con vịt, Đỗ Vĩ Minh xung phong nhận việc làm một món canh vịt với hẹ ngâm. Trương đại thẩm nhìn hắn có vẻ tự tin liền giao cho hắn làm.

Đỗ Vĩ Minh trước đặt hẹ ở trong bát, dùng nước lạnh ngâm tới khi mềm, tẩy sạch rồi xé thành sợi nhỏ. Tiếp theo rửa sạch vịt chết chặt khối, đổ nước lạnh vào nồi, nước sôi thì ngồi gạn bọt. Cuối cùng ở trong nồi cho them hành gừng và các loại gia vị, lại cho hẹ ngậm và cẩu kỷ vào, dùng lửa lớn để đun, sau đó giảm nhỏ lửa đun khoảng một canh giờ, đợi khi thịt vịt chín như dùng đũa cắm xuống có thể chọc vào thì cho thêm bí, tiếp tục đun 20 phút, cuối cùng thêm vào một chút gia vị là được.

Trong thôn bình thường không thích ăn vịt thịt lắm, bởi vì thịt vịt có mùi tanh, hơn nữa thịt cũng không ngon như thịt gà. Đỗ Vĩ Minh nấu vịt thành canh xong liền cùng Chu Văn trực tiếp bưng nồi qua, những 2 nồi canh. Trên quảng trường đã có không ít thôn dân đến, mỗi người trên mặt đều tràn đầy vui sướng, trên bàn đã bầy một ít đồ ăn. Đều là rau trộn đơn giản, nhìn thấy Đỗ Vĩ Minh và Chu Văn bưng nồi tới, Trương đại thẩm đi lên đón.

“Nhị Cẩu Tử, canh làm được chưa?”

“Dạ, thím, ngươi nhìn xem có đến hai nồi lớn.”

“Nhị Cẩu Tử giờ rất có khả năng, canh này nhìn đã thấy muốn ăn. Các ngươi cầm chén múc đi, cho vào chén lớn để lên từng bàn.”

“Được, ta đã biết. Thím, còn có gì cần giúp mang không?”

“Các ngươi múc xong rồi nói sau.”

Đỗ Vĩ Minh cùng Chu Văn một người múc, một người bưng, trên quảng trường bày hơn mười cái bàn, mỗi bàn một chén. Còn dư một chút, Đỗ Vĩ Minh để lại qua một bên, chờ ăn hết lại cho thêm.

Trên quảng trường cũng đắp vài cái bếp đất, mọi người đều mang khí thế ngất trời. Đám thanh niên săn thú đã trở lại, thu hoạch cũng không tệ lắm, bốn con gà rừng, năm con thỏ hoang còn có hai con hoẵng. Trương đại thẩm bảo bọn họ đi nghỉ ngơi trước, lại cầm con mồi bận bịu. Đỗ Vĩ Minh cùng Chu Văn tới hỗ trợ.

Chờ đám người thôn trưởng trở về mặt trời đã sắp xuống núi, trên bàn đã mang lên một bàn đồ ăn. Khoai tây nấu với gà, thịt thỏ rán giòn, thịt thỏ nướng, thịt hoẵng kho, thịt sợi xào trứng chim, rau trộn, rau xào, dấm chua trộn cải trắng vân vân, còn có một chén canh vịt nấu với hẹ ngâm và bí lớn, còn bánh bao chưng, bánh ngô. Mức độ phong phú đã vượt qua tết âm lịch. Thôn trưởng mang về mấy con vịt nướng, một ít đậu phụ, quan trọng nhất là có vài bình rượu.

Mọi người mời Trần Phúc lên chủ bàn, Vương Võ cũng đến. Thương thế của Vương Võ đã tốt lên nhiều, đã có thể xuống giường, Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn dẫn Vương Võ tới. Thôn dân đều cực kì cao hứng, uống rượu, ăn đồ ăn, Đỗ Vĩ Minh cũng từ trong đó cảm nhận được cảm giác hạnh phúc.

Có thôn dân bắt đầu kính rượu, người thứ nhất được kính rượu chính là Trần Phúc.

“Trần đại nhân, đến, chúng ta kính ngươi một ly, cám ơn ngươi giúp chúng ta đào giếng nước, giúp chúng ta đại ân. Ta cạn chén trước”

Trần Phúc cũng cạn một chen, có bắt đầu này, mọi người cũng lục tục kính rượu, Trần Phúc uống không ít, tùy tùng của hắn cản giúp không ít, nhưng người đến kính rượu nhiều lắm. Cuối cùng vẫn là thôn trưởng lên tiếng, mọi người mới ngừng lại.

Vương Võ có thương trong người, không thể uống rượu. Đỗ Vĩ Minh và Chu Văn đều uống một chút. Nơi này uống là rượu đế, Đỗ Vĩ Minh tuy không uống bao nhiêu, nhưng đã có chút men say. Ăn cơm xong, mọi người còn vây quanh lửa trại bắt đầu ca hát, khiêu vũ, Đỗ Vĩ Minh đã mơ mơ màng màng, chỉ ở bên cạnh nhìn. Chu Văn thấy đầu hắn lảo đảo, liền dẫn hắn đi về.

Đỗ Vĩ Minh nằm ở trên giường, trong mơ mơ màng màng hình như nhìn thấy Cảnh Nguyên.

“Cảnh Nguyên, Cảnh Nguyên, là ngươi sao? Ngươi đã trở lại? Ta rất nhớ ngươi a. Ngươi đi lâu như vậy rồi sao không có tin gì. Ta rất lo lắng, nhưng không biết làm thế nào để liên hệ với ngươi.” Đỗ Vĩ Minh một mình nằm nói liên miên, khuôn mặt tươi cười của Cảnh Nguyên trước mắt hình như càng lúc càng lớn.