Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 28: Tìm cách



n tiến lên nói chuyện.

“Ngày hôm nay gọi mọi người tới nơi này, tin tưởng mọi người cũng biết là vì cái gì, hiện tại nước sông đã sắp khô cạn, hoa mầu trong ruộng cũng đã bị thương tổn nghiêm trọng, lần này đám thanh niên đã tìm được nguồn nước, tuy là tìm được rồi, thế nhưng hồ nước này cách chỗ chúng ta hai ngọn núi, một người qua lại cần năm sáu ngày, quan trọng là có mãnh thú, mọi người xem thử chuyện này nên làm sao bây giờ?”

Thôn dân thoáng cái im bặt, đây là chuyện mọi người cùng một nhịp thở, lấy nước là chuyện phải làm, thế nhưng hung hiểm trên đường lần này đã thấy rõ, đã có 3 người bởi vậy mà bị thương.

“Mọi người ngẫm lại xem có biện pháp nào không?”

“Trưởng thôn, nếu không lần sau lại phái thêm nhiều người lấy nước?”

“Nếu như lại gặp phải bầy sói hoặc mãnh thú khác đích thì làm sao?”

Đúng vậy, đây là vấn đề lớn nhất, đường xá xa xôi mọi người có thể khắc phục, vấn đề mãnh thú thì phải làm sao.

“Vương đại thúc, ngươi là thợ săn đã lâu trong thôn chúng ta, có cách nào không?”

Vương đại thúc trầm mặc, tuy rằng mình là thợ săn đã lâu, thế nhưng đối với bầy sói cũng không có cách nào. Sói là động vật quần cư, xuất hiện đều là một đàn, hơn nữa tính đoàn kết rất cao, chỉ sợ mỗi lửa.

“Trưởng thôn, nếu không thì như vậy, chúng ta phân phối thêm một ít vũ khí, buổi tối tất cả mọi người cùng đi, tận lực tới gần nguồn nước, còn mỗi người đốt thêm mấy đống lửa, sói rất kị lửa.”

“Đúng, trưởng thôn, chúng ta lần sau cho thêm người đi, nhiều người thì an toàn hơn.”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta lại mang thêm nhiều vũ khí, thêm nhiều đuốc.”

Mọi người đều phát biểu ý kiến của mình, trưởng thôn liên tục gật đầu.

“Như vậy, ta đã biết cách của mọi người, thương lượng trưởng bối trong thôn một chút rồi sẽ nói cho mọi người phải làm sao.”

Mọi người tản ra về nhà, trưởng thôn giữ lại mấy trưởng bối đức cao vọng trọng trong thôn, thảo luận rồi quyết định sáng mai trước hết phái 20 người xuất phát đi lấy nước, do Đại Trụ và Vương thợ săn dẫn đội. Mỗi người mang 4 bình lấy nước, sau khi trở về sx dựa theo nhân số mỗi nhà mà phân ra, ngoại trừ phụ nữ,tiểu hài tử và lão nhân những người khác đều phải tham gia, nếu không sẽ không có tư cách phân nước. Nếu như trong nhà chỉ có lão nhân hoặc tiểu hài tử và phụ nữ, chiếu cố đặc thù, trực tiếp phân nước cho bọn họ.

Đỗ Vĩ Minh ở trên đường về nhà suy nghĩ đây cũng không phải kế lâu dài, hồ nước này tuy chưa đi qua, thế nhưng theo Đại Trụ miêu tả cũng biết là cách thôn rất xa, mỗi lần cũng không thể lấy nhiều nước, hơn nữa nước lấy về chỉ đủ dùng cho sinh hoạt, vậy hoa mầu thì sao, hoa mầu trong ruộng cũng cần nước.

Đám người trưởng thôn thương lượng danh sách nhóm đầu tiên đi lấy nước, Đỗ Vĩ Minh không nằm bên trong, đó là bởi vì Vương Võ bị thương, còn cần người chăm nom, Đỗ Vĩ Minh cũng chưa thể coi như một thanh niên, tất cả khi trưởng thôn tới nhà hắn thăm Vương Võ đã nói rõ, nhóm đầu tiên không cần bọn họ tham gia, sau đó mọi người thay phiên thì sẽ để bọn họ tham gia. Đương nhiên vẫn sẽ phân nước cho bọn họ.

“Trưởng thôn bá bá, khi đi lấy nước xin nhớ mang nhiêu vải dầu.”

“Vì sao phải mang theo vải dầu?”

“Khi mang nước miệng bình rộng không có cách bịt lại, người đi đường nước sẽ chảy ra rất nhiều. Vải dầu cắt thành miếng vuông, sau khi lấy nước thì dùng dây cố định lại, như vậy khi đeo sẽ không dễ trào ra.”

“Đúng lắm, đúng lắm, ta còn không nghĩ tới. Lý Nhị hiện tại thị càng ngày càng thông minh, biện pháp này rất tốt, đợi lát nữa ta sẽ nói với mọi người, cảm tạ ngươi nhắc nhở.”

Đỗ Vĩ Minh trong lòng muốn nói, đây là bởi vì ta đã trải qua một lần, trong khi đào bình trữ nước đều là làm như thế, không thì làm sao chôn vào trong đất. Vốn cách dùng cỏ tranh che lại trong thôn không dùng được, cũng không thể dùng bùn để niêm phong, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể dùng vải dầu.

Trưởng thôn vội vã an bài chuyện của hắn, Đỗ Vĩ Minh kỳ thực còn có chuyện muốn nói, ngẫm lại thì cứ chờ đội ngũ ngày mai xuất phát hẵng, hiện tại trong thôn đang ráo riết chuẩn bị việc đi lấy nước.

Số nước dự trữ đã kịch liệt giảm xuống, bởi vì thương thế của Vương Võ, nước giữ lại chỉ còn một phần ba, nếu như cứ chờ bọn họ mang nước về cũng không phải cách hay. Chiếu theo hiện tại một người mang bốn bình, hai mươi người cũng chỉ là 80 bình, trong thôn hiện có đại khái năm sáu mươi hộ gia đình, một nhà ít nhất cũng được phân một bình nước, căn bản là không đủ. Xem ra phải thử xem cách của mình có được hay không.

Cơn sốt của Vương Võ tuy đã lui, thế nhưng còn chưa tỉnh lại. Đỗ Vĩ Minh cho hắn uống thuốc lần thứ hai, nếu như ngày mai còn không tỉnh thì phải mời đại phu đến xem.

Bữa trưa là cháo, hiện tại không có thời gian cũng không có tâm tình làm cơm. Hai người uống cháo, cũng cho Vương Võ một chén cháo. Rồi cho hắn uốn g thuốc, Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn đi nghỉ ngơi một chút, hắn đi làm cơm tối, ban ngày Vương Võ sẽ do hắn chăm nom, buổi tối lại để Chu Văn tới chăm sóc, hai người thay phiên nghỉ ngơi, nếu không thì thực sự ăn không tiêu.

“Thiếu gia, ta không mệt, ngươi đi nghỉ đi, bên này ta tới chiếu khán là được.”

“Chu Văn, bảo ngươi đi nghỉ ngơi thì nhanh đi, buổi tối ngươi tới chiếu khán.”

“Thiếu gia, ta thực sự không phiền, ngươi đi nghỉ ngơi đi.”

“Chu Văn, ngươi coi ta là thiếu gia thì nghe ta nói đi nghỉ ngơi, nhanh đi!”

Chu Văn lần đầu tiên thấy Đỗ Vĩ Minh dùng khẩu khí nghiêm khắc như thế nói với hắn, thiếu gia thật tốt, cho tới bây giờ vẫn luôn coi bọn họ như con người. Chu Văn nghe Đỗ Vĩ Minh về phòng nghỉ ngơi.

Chờ Chu Văn đi nghỉ ngơi, Đỗ Vĩ Minh bưng một chén nước, dùng khăn sấp nước đắp cho Vương Võ, sấp không nhiều nước lắm, nhưng lại lãng phí không ít.

Đỗ Vĩ Minh an vị trên ghế vừa nhìn vừa suy nghĩ, kỳ thực về chuyện nguồn nước, Đỗ Vĩ Minh nghĩ tới trước đây khi còn bé ở nông thôn, hầu như mỗi nhà đều có một cái giếng. Còn chưa có hệ thống cung cấp nước uống, trong thôn đều dùng nước giếng. Thế nhưng đào giếng thế nào, nơi nào thích hợp đào giếng, chính là dốt đặc cán mai, hiện tại nơi này không biết có người biết đào giếng không. Nếu không ngày mai đi hỏi trưởng thôn thử xem có người biết đào giếng không.

Nhớ giếng ở nông thôn đại khái sâu sáu bảy mét, miệng giếng cũng không lớn, thế nhưng chưa từng thấy qua việc đào giếng, trong ấn tượng thì hình như có giếng rồi. Hỏi trước vẫn hơn, không được thì tự đào thử xem sao.

Buổi tối Vương Võ cuối cùng cũng tỉnh. Thực sự là cảm tạ trời đất.

“Thiếu gia, ta đã tỉnh lại?”

“Vương Võ, ngươi nằm đừng nhúc nhích, cẩn thận vết thương.”

“Vương Võ, ngươi đừng lo lắng, đã tỉnh lại, đại phu cũng đến xem quá, không có vấn đề gì lớn.”

Chu Văn và Đỗ Vĩ Minh thực sự là rất cao hứng, cuối cùng cũng tỉnh a. Cứ ngủ tiếp thì thật đúng là phải đi mời đại phu đến xem. Đỗ Vĩ Minh kê cho Vương Võ một cái gối xuống dưới đầu, để tiện hắn uống nước.

Chu Văn đi ra ngoài đun một ít nước nóng, hòa nước lạnh cho vào trong bát bưng đến.

“Cẩn thận một chút, uống nước trước, đừng nóng vội, từ từ mà uống.”

“Vương Võ, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào, vết thương còn đau không?”

“Đã tốt hơn, nhưng vẫn hơi đau.”

Kỳ thực thương tích như vậy đối với Vương Võ cũng không phải thương thế lớn, trước đây trong lúc huấn luyện hoặc làm nhiệm vụ cũng từng bị thương nặng thế này, thế nhưng đây là lần đầu tiên có người quan tâm hắn như thế, khiến hắn cảm thụ được tình cảm ấm áp.

“Ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi, chút nữa còn phải uống thuốc. Hiện tại có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không.”

Đỗ Vĩ Minh để Chu Văn trông hắn, mình thì ra ngoài làm ít canh trứng, Vương Võ 3 quả một chén, mình và Chu Văn hai người mỗi người 2 quả một chén. Trong chén cho thêm chút đường.

“Vương Võ, hiện tại cũng không biết ngươi có thể ăn cái gì, trời tối rồi, ta nấu chút canh trứng, ngươi ăn trước, chờ ngày mai đi mời đại phu đến xem, hỏi một chút có phải kiêng ăn gì không, lại làm đồ ăn ngon cho ngươi.”

“Chu Văn, ta cũng làm cho ngươi hai quả trứng, ngươi đi ăn trước, ta tới cho Vương Võ ăn.”

“Không cần đâu thiếu gia, ngươi đi ăn đi, ta tới cho hắn ăn, cho ăn xong ta tới ăn cũng được.”

Không lay chuyển được Chu Văn, Đỗ Vĩ Minh bưng bát qua đây ăn. Vương Võ đang hỏi tình hình sau khi mình thụ thương, Đỗ Vĩ Minh và Chu Văn hai người nhất nhất nói rõ cho hắn. Nghe được thôn dân không bị thương nặng, Vương Võ cũng an tâm. Chu Văn cũng nói ngày mai trong thôn có người xuất phát đi lấy nước.

“Trên đường có sói, bọn họ có thể đi được không?”

“Ngươi yên tâm, lần này có 20 người đi, mang theo nhiều đuốc và vũ khí hơn, chắc sẽ không thành vấn đề.”

“Nhắc bọn họ nhất định phải chú ý an toàn, trời tối thì tìm nơi kín đáo để ở lại, tốt nhất là nơi nào trống trải một chút, đốt thêm nhiều đuốc a

“Được rồi, ta sẽ nói những lời này cho bọn họ, ngươi vừa tỉnh, ăn xong rồi thì trước hết nghỉ ngơi đi đã. Chờ chút nữa uống thuốc.”

Vương Võ ăn xong nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, Chu Văn đi ra ngoài ăn phần ăn của hắn, sau đó đi sắc thuốc cho Vương Võ.