Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 29



Edit: Cửu Trùng Cát

Ra khỏi văn phòng luật của Ninh Thanh Dương, Thôi Tùng trở nên vô cùng đàng hoàng, nhìn người ta quen biết với luật sư nổi tiếng kìa, còn hết lần này tới lần khác vừa đấm vừa xoa, chỉnh hắn lên bờ xuống ruộng mà giống như chơi đùa với thú cưng!

Cái gì gọi là hiểu rõ thời thế mới thật là người tài giỏi…

Đã hiểu ra, ngược lại Thôi Tùng không còn mang gương mặt khóc tang nữa, suy nghĩ theo cách nhẹ nhàng hơn, gã đã sớm cảm thấy không thể ở chung một chỗ với Dương Mộng Đình nữa, ý nghĩ muốn chia tay gã cũng từng nghĩ tới, nhưng bởi vì các loại nguyên nhân khác, cho nên vẫn cứ dây dưa đến tận bây giờ.

Bạn học lúc trước của Thôi Tùng, sau khi bước vào đời gặp phải không ít khó khăn trở ngại, lúc bị hiện thực tàn khốc khiến cho phải cúi thấp đầu mà sống, lại nhìn thấy Thôi Tùng dễ dàng có công ty của riêng gã, trở thành ông chủ, vì thế khiến cho nhiều người không khỏi kinh ngạc và ganh tỵ.

Dương Mộng Đình là một người đàn bà quyến rũ biết tiến biết lùi, bà ta thủ thỉ bên tai Thôi Tùng rằng, gã vừa tốt nghiệp đại học đã phải đối mặt với sự cạnh tranh kịch liệt trên thị trường thì rất không tốt, có một cách khác đơn giản hơn…

Mặc dù Thôi Tùng biết mối quan hệ như vậy là vặn vẹo, làm trái với luân thường đạo lý sẽ không có kết quả tốt. Nhưng cuộc sống an nhàn thoải mái khiến cho gã không muốn buông tay, vì vậy gã mới chấp nhận mối quan hệ trong bóng tối này. Rất có loại ý tứ, hôm nay có rượu hôm nay say, mãi cho tới bây giờ sự việc mới bại lộ.

Nhờ chuyện này, ngược lại gã có thể đoạn tuyệt sạch sẽ với Dương Mộng Đình, không muốn dừng cũng không được a, về sau Dương Mộng Đình biết gã vụng trộm đem công ty bán đi, không xé xác gã mới là lạ!

Thôi Tùng có quyết định của chính mình, cũng không thể cả đời ăn cơm mềm được, nếu như bị người thân hay bạn bè phát hiện, vậy cha mẹ gã tuyệt đối sẽ không nhận gã làm con nữa, có khả năng còn đánh chết gã, ngẫm lại cũng đúng, hai ông bà cụ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, vất vả chắt chiu từng đồng bạc cho con trai học lên đại học, thế nhưng con trai họ lại đi ăn cơm mềm của đàn bà, mà người đàn bà này còn dây dưa không rõ với một người đàn ông đã có vợ, nhập nhằng rắc rối như vậy, hai ông bà cụ là người ở nông thôn, tính tình tương đối bảo thủ về quan niệm lễ giáo, nhất định sẽ không thể chấp nhận được việc cả nhà vì gã mà bị người ngoài chỉ trỏ gièm pha.

Sau khi chuyển nhượng công ty gã cũng có 10 vạn, có thể xem như vẫn còn tiền vốn, cuối cùng nếu chịu khó làm ăn cũng sẽ chậm rãi khá hơn.

Sau khi Thôi Tùng tốt nghiệp đại học không phải không đi tìm việc làm, nhưng Dương Mộng Đình oán giận gã vì làm công việc 1000 đồng/tháng mà không có thời gian ở bên cạnh bà ta, cho nên công việc của gã cứ như vậy bị gã lơ là sống chết mặc bay, sau này mở công ty vận chuyển, gã lại được nếm ngon ngọt của sự nhàn nhã thoải mái, Thôi Tùng không còn muốn tiếp tục bôn ba khắp nơi chịu gió thổi mưa sa nữa.

Thôi Tùng nghĩ thông suốt , trên mặt mang ý cười, thế nhưng chủ động bắt chuyện với Cố Ninh:

– “Em là con gái của Cố Xuân Sinh hả?”

Dương Mộng Đình từng oán hận với gã về việc Cố Xuân Sinh sống chết cũng không chịu buông tay “Bà vợ già” ở nhà, vì gã nghe được quá nhiều đều về Cố Xuân Sinh, cho nên chi tiết mọi chuyện Thôi Tùng đều có thể rõ ràng thấu đáo. Gã đương nhiên cũng biết, Cố Xuân Sinh có một đứa con gái mười mấy tuổi với người vợ chính thức. Lúc này nghe Cố Ninh gọi Thẩm Xán là cậu, gã cũng có thể đoán đại khái.

Ngược lại, Thôi Tùng không hề nghĩ tới, con gái của Cố Xuân Sinh nhìn rất thông minh, rất khác biệt, tư thế lấy ra từng phần văn kiện hợp đồng… Được rồi, gã cảm thấy như thế nào cũng có khác biệt rất lớn so với những miêu tả của Dương Mộng Đình nói với gã. Con gái đã như vậy, còn người mẹ sao lại có chỗ nào kém hơn được đây? Hoặc là cô bé này không phải con gái Cố Xuân Sinh?

Nghĩ tới nghĩ lui, Thôi Tùng cũng mở miệng, nói ra nghi vấn trong lòng gã.

Cố Ninh dừng bước, nghiêng mặt nhìn Thôi Tùng hỏi:

– “Thì sao?”

Thôi Tùng không nghĩ tới đối phương sẽ nghiêm túc như vậy, gã ngây ngẩn cả người, từ lúc sáng khi gặp mặt Cố Ninh, gã đã thấy rất có áp lực, gã luôn cảm thấy chuyện này hình như không phải chủ ý của Thẩm Xán. Thẩm Xán thoạt nhìn rất hung tợn, nhưng mỗi khi muốn nói gì đều sẽ trưng cầu ý kiến của Cố Ninh trước. Cho nên nếu đem ra so sánh, ngược lại khí thế của Cố Ninh càng mạnh mẽ hơn.

Nói cách khác, bởi vì quan hệ của gã và Dương Mộng Đình, Thôi Tùng cũng có chút ngượng ngùng. Chung quy Dương Mộng Đình là thủ phạm phá hủy gia đình của đối phương, trong lòng gã vốn dĩ có sẵn áp lực, tự nhiên gã càng cảm thấy áp lực đến từ chỗ Cố Ninh rất lớn.

Lúc này Thôi Tùng hơi có chút không xuống đài được, hắn hoàn toàn quên mất số tuổi hiện thời của Cố Ninh, cũng quên luôn vấn đề thắc mắc ban đầu của gã, lúc này gã giống như một học sinh tiểu học đang mắc lỗi, sửng sốt hơn nửa ngày mới ấp úng đáp:

– “Không… Không có gì.”

Cố Ninh quay đầu lại, không lên tiếng nữa, tiếp tục đi về phía trước. Nhìn thấy Thôi Tùng bị mắc nghẹn ở chỗ Cố Ninh, Thẩm Xán thật không phúc hậu nở nụ cười.

Hai người đi song song, Thẩm Xán cười xong, cảm thấy nhàm chán cho nên hàn huyên với Thôi Tùng đang đi bên cạnh, chung quy người mà ông hận là Dương Mộng Đình, còn đối với tiểu bạch kiểm của Dương Mộng Đình đang chuẩn bị ôm tiền chạy trốn này, trừ bỏ cảm thấy hơi ấm ức cho chị gái mình, Thẩm Xán đối với gã ngược lại không có bao nhiêu hận ý.

Hai người một hỏi một đáp, hơi giống như hàn huyên, tuy rằng nói chuyện như vậy cũng không tính là bạn bè được.

Ba người một đường đi đến cục công thương, cục giám định, và cục thuế vụ, mất thời gian một ngày, đem tất cả các thủ tục chuyển nhượng hoàn thành xong xuôi. Thay đổi người quản lí và tên công ty, sau đó hoàn thành các thủ tục chi tiết, toàn bộ đều giải quyết thỏa đáng.

Vốn dĩ muốn làm xong những việc này phải mất nhiều thời gian hơn, sẽ không nhanh được như vậy, nhưng nhờ Ninh Thanh Dương đã giúp đỡ khơi thông từ trước, cho nên hết thảy đều giải quyết rất thuận lợi.

Thôi Tùng cảm thấy bản thân gã đã đem chữ ký trong một năm, đều viết hết vào hôm nay, là việc phải ký tên vào các loại văn kiện hợp đồng.

Sau khi hoàn thành các bản hợp đồng và các giấy tờ linh tinh khác, ba người đi đến ngân hàng chuyển khoản, mấy năm nay Thẩm Xán lái xe cũng có chút tích cóp, ông lại chạy đôn chạy đáo vay mượn thêm của người khác một chút, tổng cộng gom góp được năm vạn, phần còn lại đều do Cố Ninh bổ sung vào.

Lúc Thẩm Lan ly hôn có cho Cố Ninh mười vạn, nhưng Cố Ninh cầm một nửa đi làm buôn bán, là vốn khởi động của cửa tiệm tạp hóa, hiện tại tài chính của cửa tiệm cũng đủ để xoay vòng vốn, tự nhiên không cần dùng thêm nữa. Vừa vặn cô còn dư lại năm vạn, đều đem ra đặt vào công ty vận chuyển này.

Công ty vận chuyển do Thẩm Xán và Cố Ninh chiếm hơn một nửa cổ phần. Trừ bỏ thay đổi ông chủ, những thứ khác đều giữ nguyên không thay đổi gì.

Công ty vận chuyển đã vào tay, Thẩm Xán tiếp nhận, tuy rằng bắt đầu cũng có chút khó khăn, nhưng độ khó khăn cũng không phải rất lớn, bởi vì vốn dĩ Thẩm Xán đã chạy xe nhiều năm, trong tay có không ít kinh nghiệm và nhân lực.

Mở công ty vận chuyển chủ yếu dựa vào 3 thứ: tài chính, phục vụ, nguồn cung cấp. Trong đó nguồn cung cấp là chủ đạo, nếu như không có nguồn cung cấp, hết thảy đều là nói suông, công ty vận chuyển này lúc trước đã được lót sẵn đường, hiện tại phát triển không ngừng, tự nhiên không cần lo đến nguồn cung cấp.

Bây giờ kinh doanh của công ty vận chuyển là cùng hợp tác với ngành đường sắt, Thẩm Xán đã đến đó vô số lần, hôm nay ông hoàn toàn có thể trở thành ông chủ, vì so với nhân viên trong công ty đương nhiên ông có kinh nghiệm phong phú hơn.

Trước khi hai cậu cháu tiếp nhận công ty vận chuyện này, cũng không phải không có suy xét và tính toán.

Thôi Tùng nhìn số tiền trong tài khoản của gã, tâm tình có chút không biết tư vị gì, từ nay trở đi, công ty vận chuyển và gã không còn quan hệ nữa, về sau phát sinh chuyện gì cũng không liên quan đến gã, Thôi Tùng thu hồi áy náy tràn ngập trong lòng.

Nếu gã đã quyết định giấu Dương Mộng Đình đem bán công ty, cần gì phải cảm thấy áy náy. Gã cảm thấy lúc trước nhờ vào việc Dương Mộng Đình vì muốn trấn an gã, cho nên từ trước đến nay chưa từng tính toán rõ ràng với gã, chỉ là một mặt trả thù lao, giúp chuẩn bị tìm nguồn cung cấp. Mà trên phương diện pháp lý, tất cả mọi thực quyền đều nằm trong tay gã, bằng không hôm nay cũng sẽ không dễ dàng vụng trộm chuyển nhượng công ty cho người khác như vậy, điểm này, Thôi Tùng cũng âm thầm cảm thấy may mắn.

Trong lòng Thôi Tùng trầm xuống, có lẽ gã đã sớm đoán được sẽ có một ngày như thế, cho nên lúc ban đầu gã đã chuẩn bị kỹ càng, bằng không vì sao lúc trước Dương Mộng Đình muốn đồng đứng tên sở hữu, gã lại không đồng ý?

Lòng người, đôi khi ngay cả bản thân mình cũng không hiểu rõ…

Thôi Tùng trở về công ty, đơn giản thu thập xong đồ đạc của mình, đem chìa khóa văn phòng giao cho Thẩm Xán, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc:

– “Tôi đi đây, tôi biết nếu cô ta tìm tới, các người cũng có thể ứng phó, về sau chúng ta không cần gặp lại.”

Nói xong, ôm đồ đạc của mình đi xuống lầu, rất thẳng thắn và kiên quyết, không quay đầu nhìn lại nữa.

Người trong công ty biết bây giờ đã đổi chủ, còn ông chủ mới nhậm chức vốn là người giao hàng cho công ty, mọi người đều rất kinh ngạc.

Thẩm Xán làm ông chủ vài ngày thì hào phóng tuyên bố cuối tháng này sẽ tăng tiền lương, hết thảy vẫn theo lẽ thường, nhưng mỗi người sẽ được thêm 200 đồng tiền thưởng, lời này vừa thốt ra. Nhất thời, tất cả nghi ngờ đều bị hưng phấn thay thế, mọi người đối với quyết định tăng lương của ông chủ mới khen không dứt miệng. Dù sao ai làm ông chủ cũng được, bọn họ cũng chỉ là những người đi kiếm miếng cơm, không cần thiết phải để ý nhiều như vậy làm gì, chỉ cần đúng hạn trả lương cho bọn họ thì tốt rồi.

Hai cậu cháu Cố Ninh hoàn thành các việc lặt vặt linh tinh trong công ty xong, đã là bảy giờ tối.

Nay ván đã đóng thuyền, đại cục đã định, không cần thiết phải che giấu Thẩm Lan nữa. Nếu không đợi đến khi Thẩm Lan phát hiện, tới lúc đó quả thật khó thu xếp.

Thẩm Xán và Cố Ninh cùng nhau trở về, hai người quyết định chủ động thẳng thắn, tranh thủ giải thích cho Thẩm Lan hiểu.

Xuống xe bus, Thẩm Xán nhìn tay chân nhỏ nhắn của Cố Ninh, suy đi nghĩ lại, nghiêm trang nói:

– “Đến lúc mẹ con nổi trận lôi đình, muốn đánh người, con nhớ chạy ra sau lưng cậu trốn nhé, da cậu dày, tương đối có thể chịu đòn. Tay chân con nhỏ thế kia, không thể chịu nổi ép buộc.” Một bộ dáng thấy chết không sờn.

“……”

Cố Ninh nhìn thoáng qua người cậu nào đó có suy nghĩ mà người bình thường không thể theo kịp, cất giọng nhàn nhạt trả lời:

– “Cậu lại suy nghĩ nhiều rồi.”

Lúc này là thời điểm buôn bán tốt nhất của cửa tiệm, Thẩm Lan vội vàng thu tiền. Sau khi thu tiền của vài người khách, Thẩm Lan mới nhìn thấy hai cậu cháu Cố Ninh không biết từ lúc nào đã tiến vào cửa hàng.

Thẩm Lan ngẩn ra, không nghĩ tới Thẩm Xán sẽ đến đây, tay bà vẫn không ngừng thu tiền, hỏi:

– “Ninh Ninh, sao bây giờ mới về? Còn về chung với cậu con nữa? Hai cậu cháu đã ăn cơm chưa?”

– “Còn chưa ăn ạ.” Bận cả ngày, Cố Ninh và Thẩm Xán đều quên cả việc ăn cơm, chạy loạn khắp nơi, thế nhưng bọn họ cũng không cảm thấy đói.

– “Vậy hai cậu cháu về nhà ăn cơm trước đi, cơm đều làm xong cả rồi đấy, trời nóng như vậy để đồ ăn nguội ăn càng tốt, hai cậu cháu cứ về trước đi, mẹ giúp xong ở đây rồi về sau.”

– “Vâng, vậy con về nhà ăn cơm trước đây.” Cố Ninh gật đầu, nói xong cũng lập tức ra khỏi cửa tiệm.

Thẩm Xán sửng sốt, ông cảm thấy Cố Ninh cũng quá bình tĩnh đi! Nhìn thoáng qua thấy Thẩm Lan vẫn tập trung thu tiền như cũ, ông đi mau vài bước, đuổi kịp bước chân Cố Ninh.

Cố Ninh trở về nhà, bới cơm cho mình và Thẩm Xán rồi bắt đầu ăn, cô thật sự đói bụng.

Thẩm Xán thấy Cố Ninh ăn cơm rất nghiêm túc, biểu tình trên mặt hoàn toàn không dao động không sợ hãi, một bộ dáng đã dự đoán trước, ông ngồi ngây ra một lát cũng không biết nói cái gì mới phải, nhìn thấy Cố Ninh ăn cơm vô cùng ngon miệng, ông cũng cảm thấy đói bụng, đơn giản gắp vài đũa thức ăn rồi cũng chui đầu tập trung ăn cơm.

Cố Ninh ăn cơm xong, mở tủ lạnh lấy ra một quả dưa hấu, cắt cho Thẩm Xán một góc, hai cậu cháu lại bắt đầu ăn dưa hấu tráng miệng.

Chờ trong tiệm bắt đầu vắng khách, Thẩm Lan vội vàng trở về nhà. Lúc bà về đến nhà, thấy hai cậu cháu Cố Ninh vừa ăn dưa hấu vừa xem TV.

Thẩm Lan nhìn em trai của mình, thắc mắc:

– “Sao hôm nay cậu lại đến đây?”

– “Em… Em đến đây là vì… có việc.” Thẩm Xán bắt đầu ấp a ấp úng.

Tuy rằng tính cách của Thẩm Lan rất dịu dàng và ôn hòa, nhưng so với Thẩm Xán thì bà lớn hơn tận 13 tuổi, Thẩm Xán do được một tay bà chăm lo mà lớn lên. Cho nên ông rất tôn trọng và kính yêu đối với người chị này, hễ ông nhớ tới việc ông đã tiền trảm hậu tấu, là trong lòng bắt đầu cảm thấy mình thật hư hỏng.

Thẩm Lan ngồi xuống, thuận miệng hỏi:

– “Chuyện gì mà phải đích thân đi một chuyến tới đây? Gọi một cú điện thoại là được, trong điện thoại không thể nói được sao?” Dừng một chút, Thẩm Lan không đợi Thẩm Xán trả lời, bà quay sang nói chuyện với Cố Ninh:

– “Ninh Ninh, mẹ biết thành tích thi của con rồi, lúc trước mẹ còn sợ con thi không được tốt, hiện tại cuối cùng cũng thấy yên lòng rồi, con từ trường học về thì đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về, con nên sớm về báo cho mẹ tin tốt chứ.”

Trong tiểu khu này, không ít gia đình có con em học tại trường Thanh Phong, rất nhiều phụ huynh đưa con cái mình đến trường xem thành tích. Tên Cố Ninh lại đứng đầu bảng, không muốn nhìn thấy cũng khó.

Có vài người hàng xóm quen biết Thẩm Lan, sau khi dạo cửa hàng mua đồ, lúc đến quầy tính tiền liền nói lời chúc mừng Thẩm Lan, lúc đầu Thẩm Lan còn mạc danh kỳ diệu, sau này nghe người ta nói, trong lòng tự nhiên cũng thấy cao hứng.

Người khác nói với bà rằng Cố Ninh đứng hạng nhất, là thủ khoa toàn thành phố, ngoài mặt bà vẫn chưa nói cái gì, nhưng trong lòng bà đúng là cảm thấy rất tự hào.

Hôm nay cả ngày tâm tình của Thẩm Lan đều lâng lâng, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài tiệm, chờ đợi Cố Ninh trở về.

Thẩm Xán giật mình, tạm thời đem ý định ban đầu đến đây ném ra sau đầu, bản thân ông cũng bị những gì chị gái ông nói hấp dẫn:

– “Hôm nay là ngày có điểm thi tốt nghiệp hả? Cố Ninh thi thật sự tốt sao?” Không đợi Thẩm Lan nói chuyện, ông quay đầu hỏi Cố Ninh: “Cố Ninh, kết quả thi của con thế nào? Lúc nãy con cũng không có nói cho cậu biết thành tích thi của con a.”

– “Cậu cũng có hỏi con đâu! Cậu, con thi tốt lắm.”

Thẩm Xán sửng sốt:

– “Tốt là tốt thế nào? Thi được bao nhiêu điểm?”

Thẩm Lan cười cười, đều là người nhà mình, bà cũng không cần khách khí như lúc nói chuyện với người ngoài, trên mặt Thẩm Lan tất cả đều tràn đầy tự hào và vui sướng:

– “Ninh Ninh lần thi là thủ khoa toàn thành phố đấy, 700 điểm là điểm trung bình cao nhất, con bé thi được 750 điểm, ai cũng nói là con bé lợi hại.”

Thành tích từ nhỏ đến lớn của Cố Ninh đều thập phần nổi trội xuất sắc, trong nhà cũng dán đầy giấy khen, điểm ấy Thẩm Xán cũng biết, nhưng lần này Cố Ninh thủ khoa toàn thành phố, Thẩm Xán vẫn có chút ngoài ý muốn.

Sau khi Thẩm Xán sửng sốt một giây, ông dùng sức vỗ một bên vai của Cố Ninh, cười phá lên:

– “Quá tốt a, thành tích tốt như vậy, về sau thi đại học cũng có thể thi vào đại học tốt, con mà thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, cậu cũng được nở mặt nở mày, cậu muốn báo tin này cho ông bà ngoại con biết, ông bà cụ nhất định rất vui vẻ.”

So với sự vui sướng âm thầm của Thẩm Lan, cảm xúc của Thẩm Xán bày tỏ rõ rệt ra bên ngoài hơn. Cố Ninh cảm thấy bả vai cô đều bị ông vỗ đến tê rần, nhưng cô cũng kìm lòng không đậu mà cười theo.

Thẩm Lan thừa dịp ở cửa hàng vắng khách một chút mới chạy vội về nhà, lúc này trong tiệm vẫn bề bộn nhiều việc, cho nên sau khi về nhà nhìn Cố Ninh, nói được vài câu rồi bà lại hối hả chuẩn bị rời đi.

– “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Cố Ninh thấy Thẩm Lan chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên mở miệng nói.

– “Chuyện gì?” Vẻ mặt Thẩm Lan vẫn tươi cười như cũ.

Thẩm Xán nghe Cố Ninh đột nhiên mở miệng, trong nháy mắt tim ông vọt tới cổ họng, trong phòng đặc biệt im lặng, ông cảm thấy đây là sự yên tĩnh trước khi bão táp kéo đến!

Cố Ninh cất giọng nhàn nhạt:

– “Con và cậu, cùng nhau thương lượng, mua lại một công ty vận chuyển.”

Thẩm Lan giật mình:

– “Công ty vận chuyển gì? Sao con không bàn bạc trước với mẹ?” Dừng một chút, Thẩm Lan lại hỏi: “Ninh Ninh, sau khi mở tiệm tạp hóa, chỗ nào mà con còn tiền hả?”

– “Mười vạn mẹ cho con, còn dư lại năm vạn, cậu bỏ ra năm vạn.”

Sắc mặt Thẩm Lan trầm xuống, bà đưa mắt nhìn Thẩm Xán:

– “Thẩm Xán, cậu dám tiền trảm hậu tấu hả? Sao cậu không thương lượng với chị một tiếng? Chị cậu đâu phải người không thông tình đạt lý. Hai cậu cháu cũng đã làm xong hết rồi, lúc này mới tới nói cho chị biết phải không?”

Trong lòng Thẩm Xán run lên, vội vàng giải thích:

– “Chị, công ty mà bọn em mua, chính là công ty mà em đang làm, sẽ không lỗ vốn đâu, trước đó em đã hảo hảo suy tính rồi, chị yên tâm đi, không phải em tới đây là muốn nói với chị sao? Chị ngàn vạn lần đừng nóng giận mà.”

Kỳ thực Thẩm Lan cũng không tức giận bao nhiêu, nhưng bà vẫn hậm hực đứa em trai mình, đã là người trưởng thành rồi, còn cùng với Cố Ninh hồ nháo, hơn nữa lại là chuyện lớn như vậy, cũng không chịu thương lượng với bà một câu nào, còn dám đến đây nói chuyện tiền trảm hậu tấu nữa chứ!

Thẩm Xán ở bên cạnh luôn mồm vội vã giải thích, qua một lúc lâu sau, rốt cuộc Thẩm Lan cũng thả lỏng:

– “Mà thôi, hai cậu cháu thích thế nào thì làm thế đó đi, công ty cũng mua xong rồi, chị còn nói gì được nữa, bất quá chị phải nói trước, chuyện của công ty này nhất định không thể làm ảnh hưởng đến việc học hành của Ninh Ninh.”

Thẩm Xán nghe giọng điệu của chị gái nhà mình đã có phần nhu hòa trở lại, ông vỗ vỗ bộ ngực vội vàng tỏ thái độ:

– “Đương nhiên rồi, em biết chừng mực mà, hơn nữa, thành tích của Cố Ninh tốt như vậy, có thể bị em ảnh hưởng sao?”

Thẩm Lan nhìn bộ dáng đã tính toán trước của Thẩm Xán, có chút bất đắc dĩ, suy đi nghĩ lại một lúc bà lại nói:

– “Cố Ninh đưa cho cậu năm vạn, tính vào phần chị đi, chị sẽ đưa lại 5 vạn khác cho con bé, tiền của cháu ngoại mà cậu cũng không biết xấu hổ muốn lấy à?”

Thẩm Xán cúi đầu, lí nhí đáp:

– “Vâng.”

Thẩm Lan lại nói tiếp:

– “Nếu cậu muốn làm ăn mà thiếu tiền, có thể nói với chị, người một nhà chẳng lẽ cậu còn ngượng ngùng mở miệng ư? Chị là chị gái của cậu, cậu không đến tìm chị mà lại trực tiếp đi tìm Cố Ninh, cậu muốn chị nghĩ như thế nào?”

Thẩm Xán nghe chị gái nhà mình nói như vậy, cũng biết cửa ải này xem như trót lọt, ông gãi gãi đầu, có chút áy náy nói:

– “Chị, em biết rồi, lần sau sẽ không lấy lý do này nữa.”

Thẩm Lan lắc lắc đầu, con gái bà có chủ ý lớn thế nào, bà không phải ngày đầu tiên biết. Nhưng Cố Ninh thế nhưng có thể lôi kéo được đứa em trai của bà, mà Thẩm Xán là một trưởng bối cũng không có bộ dáng của trưởng bối, thật là không biết phải nói sao, công ty cũng đã mua rồi, chẳng lẽ còn có thể trả lại ư?

Mà thôi, Thẩm Lan tự an ủi mình, Cố Ninh có đầu óc kinh tế như vậy, cũng không thể nói là chuyện xấu. Con gái của bà chỉ là có đam mê… không giống như các thiếu nữ bình thường mà thôi. Chỉ cần thành tích của Cố Ninh không bị tuột dốc, những điều này cũng tùy ý con bé vậy!

Cố Ninh cười cười, lôi kéo tay Thẩm Lan:

– “Cám ơn mẹ.”

Cố Ninh đối với quan hệ giữa công ty vận chuyển và Dương Mộng Đình, một chữ cũng không đề cập tới, cô cảm thấy chuyện này không cần thiết tự nói cho Thẩm Lan nghe làm cho bà lo lắng.

Bởi vì quan hệ mờ ám giữa Thôi Tùng và Dương Mộng Đình không thể để lộ, trừ khi Dương Mộng Đình không sợ Cố Xuân Sinh biết gian tình của hai người bọn họ, nếu không bà ta sẽ không dám quang minh chính đại đến náo loạn, vì bảo toàn đại cục, chuyện này, Dương Mộng Đình chỉ có thể là người ngậm bồ hòn làm ngọt, tất cả không cam tâm cũng chỉ có thể âm thầm nuốt vào bụng.

Nói cách khác, tất cả các trình tự thủ tục chuyển nhượng công ty đều đã làm xong hết, Cố Ninh cũng không sợ, tất cả cô đều có biện pháp ứng phó, nếu Dương Mộng Đình biết khôn, sẽ không dám tới náo loạn.

Chuyện tứ lạng bạt thiên cân này cứ như vậy mà trôi qua.

Sau khi Thẩm Lan đi khỏi, Thẩm Xán nhìn Cố Ninh, hết sức kinh ngạc:

– “Con đã tính toán trước hết rồi thì phải, không hề sai sót một điểm nào.”

Hiện tại, Thẩm Xán triệt để hết chỗ nói. Còn Cố Ninh thì chỉ cười nhàn nhạt.

Lúc sáng, ông có nói đùa với Cố Ninh:

– “Con đem tất cả tiền đưa cho Thôi Tùng, con còn tiền chơi cổ phiếu sao? Nếu không coi như thôi đi, có được công ty vận chuyển cũng không sai rồi, cậu sẽ hảo hảo kinh doanh cho thật tốt, con cứ ngồi chia hoa hồng là được.”

Lúc ấy, Cố Ninh không có bất cứ hành động gì, chỉ đột nhiên nói:

– “Cậu yên tâm, tiền con đưa cho cậu, tự nhiên mẹ con sẽ giúp con bù vào, chúng ta nhất định có tiền chơi cổ phiếu.”

Cố Ninh đã nói như vậy, lúc ấy đương nhiên là Thẩm Xán không tin, ông cảm thấy chuyện mà hai cậu cháu vừa làm, nếu để cho chị gái ông biết, bà không lấy giày đánh cho một trận đã là tốt lắm rồi, làm sao có khả năng còn cho thêm tiền. Mặc dù với tính cách của chị ông, không nhất định sẽ cầm giày đến đánh người.

Thẩm Xán trăm ngàn lần cũng không ngờ, sự tình lại phát triển đến mức như vậy, cư nhiên giống hệt như những gì Cố Ninh đã suy đoán, chị gái ông thật sự không nói hai lời lập tức đưa tiền.

Lúc này, ông hoàn toàn trợn tròn mắt, cảm thấy tiền đồ trong tương lai của cháu gái mình thật là không có giới hạn.

Thẩm Xán lấy lại tinh thần, nhìn thành tích thi trên bàn của Cố Ninh, “ực” một tiếng, nuốt nước miếng một cái. Xem ra, so sánh chỉ số thông minh giữa người với người, thật sự có khác biệt, điểm ấy ông chắc chắn phải thừa nhận.

Thẩm Xán dọn dẹp lòng tự trọng đã vỡ tan thành vô số cánh hoa của bản thân, đứng dậy chuẩn bị ra về.

Trước lúc Thẩm Xán đứng lên rời đi, Cố Ninh còn kịp thời nhắc nhở:

– “Cậu nhớ 9 giờ rưỡi sáng ngày mai, gặp con ở nơi giao dịch chứng khoán nhé! Đúng rồi, cậu đừng quên mang chứng minh thư đó.”

Ngày hôm sau, lúc Thẩm Xán đến nơi, Cố Ninh đã sớm đứng chờ ở đó. Hai cậu cháu bước vào sàn giao dịch, tuy rằng lúc này vẫn còn sớm, nhưng trong sàn giao dịch chứng khoán khắp nơi đều là người, lúc trước Thẩm Xán cũng có nghe nói, hai năm gần đây đặc biệt thịnh hành việc chơi cổ phiếu, nhưng hôm nay ông mới tận mắt chứng kiến được trình độ hấp dẫn của việc chơi cổ phiếu này.

Thẩm Xán mở hộ khẩu, dựa theo những gì Cố Ninh căn dặn, lấy ra năm vạn, chia đều ra mua mấy loại cổ phiếu.

Sau khi giải quyết xong hết các thủ tục, từ sàn giao dịch chứng khoán bước ra, Thẩm Xán nghiêng mặt hỏi Cố Ninh:

– “Con có hứng thú với rượu à?”

Cố Ninh lắc lắc đầu:

– “Con không thích uống rượu.”

– “Vậy sao con toàn mua mấy loại cổ phiếu về rượu vậy ?” Vừa nãy mấy loại cổ phiếu mà Cố Ninh mua toàn bộ đều có liên quan đến rượu, nếu như không biết rõ Cố Ninh, Thẩm Xán rất muốn hoài nghi cháu gái ông là con ma men.

Khóe môi Cố Ninh cong lên:

– “Bởi vì chúng sẽ tăng giá, hơn nữa rất dễ kiếm tiền.”

Lời này của cô ngược lại không phải nói lung tung, tuy rằng kiếp trước cô không chú ý lắm về cổ phiếu, cũng không biết chi tiết loại nào sẽ tăng loại nào sẽ giảm, cho nên trong thời gian ngắn, muốn dựa vào việc chơi cổ phiếu ở thị trường chứng khoán để tìm một đống tiền lớn là không có khả năng.

Nhưng như vậy cũng không sao, Cố Ninh cũng biết, đối với việc đầu tư lâu dài mà nói, đại đa số các loại cổ phiếu mà cô mua đều liên quan đến rượu, đặc biệt trong đó có một xí nghiệp sản xuất rượu, sau 10 năm nữa sẽ trở mình vài lần, từ việc sản xuất bình bình không có gì lạ, nhảy vọt lên trở thành có thân phận và địa vị tượng trưng, cổ phiếu của công ty này thường xuyên sẽ bán ra với mức giá trên trời. Giá thu mua của loại cổ phiếu này lên tới một vạn lượt.

Nhưng những chuyện phát sinh trong tương lai, Cố Ninh tự nhiên không thể nói cho Thẩm Xán biết, cô suy đi tính lại, có lương tâm đề nghị:

– “Nếu cậu còn tiền, cũng có thể mua thêm vài loại cổ phiếu giống con, có thể kiếm được tiền lời nhiều hơn so với gửi tiền vào ngân hàng, cũng không cần phải vội vã bán ra, dù sao cuối cùng sẽ không thua thiệt.”

Thẩm Xán sốt sắng hỏi:

– “Thật hả? Làm sao con biết?”

Cho dù Thẩm Xán không am hiểu nhiều về cổ phiếu, nhưng ông cũng biết, chơi cổ phiếu đại khái là khi giá thấp thì mua vào, giá lên cao thì bán ra. Mặc kệ là tăng hay giảm, vẫn không bán mà cứ để yên tại chỗ là ý gì? Đạo lý này chưa nghe qua bao giờ.

Cố Ninh mỉm cười nhưng vẫn giữ kín như bưng:

– “Bởi vì thả sợi dây dài, có thể câu được cá lớn.”

Cô có mười phần tự tin, cho nên giọng điệu nói chuyện mới kiên định như vậy, phần tự tin này của cô cũng lây nhiễm cho Thẩm Xán.

Tuy Thẩm Xán có chút không hiểu rõ lắm, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cho rằng về sau nếu có dư dả tiền có thể mua thêm một chút cũng không tệ, ánh mắt của cháu gái nhà mình, hẳn sẽ không nhìn lầm đâu. Không chừng còn có thể lời được không ít tiền, dù sao lợi nhuận của tiền gửi ngân hàng cũng vô cùng thấp.

Đương nhiên, đối với việc đem toàn bộ vốn liếng tích cóp đều đầu tư vào công ty vận chuyển, thậm chí còn phải vay nợ ở bên ngoài mà nói, suy xét hiện tại của Thẩm Xán có chút hơi sớm, điều kiện quan trọng nhất là —— ông phải có tiền trước đã.

Thẩm Xán cắn răng xắn tay áo, quyết định làm ăn lớn một phen.