Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 1



Cố Ninh kinh ngạc nhìn bên ngoài cửa sổ, không dám chớp mắt một chút nào. Cảnh tượng này giống hệt những điều thường xuất hiện trong mơ của cô, tần suất cực kỳ cao, thế cho nên sau khi cô sửng sốt năm phút, vẫn còn cảm thấy hoài nghi, đây không phải sự thật, cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi…

Sáng sớm, ánh mặt trời vừa mới ló dạng, dưới lầu, ở sân bóng rổ bên cạnh bãi đất trống, mấy cụ già tập thể dục, tiếng radio loáng thoáng truyền vào trong phòng, tiếng chuông hỗn tạp của xe đạp, còn có tiếng rao to của người bán hàng rong, âm điệu kéo thật dài. Hơi thở của cuộc sống nhộn nhịp rộn ràng này, tất cả đối với cô mà nói, đều là tốt đẹp mà lại êm tai như thế. . .

Giống như là, vĩnh viễn muốn ở lại trong giấc mơ này, không bao giờ thức dậy nữa.

Còn có thể thở, không khí này thật tốt.

Đầu cô mơ hồ đau nhức, rõ ràng đêm qua, cả người lẫn xe đều từ trên vách núi rớt xuống, độ cao mấy trăm mét, sau khi xảy ra tai nạn, đúng nha, cô sớm nên tan xương nát thịt rồi, nhưng mà, tại sao lại ở chỗ này?

Căn phòng này vừa quen thuộc mà lại xa lạ, trên tường còn dán giấy khen, nét chữ cứng cáp phía trên giấy khen chính là viết tên của cô, trên bàn bày một ống đựng bút có hình con ếch. Cố Ninh nhớ rõ, ống đựng bút này chính là quà tặng sinh nhật của mẹ cô cho cô khi cô được 15 tuổi. Nơi này chính là phòng của cô, nói cho đúng hơn, là phòng của cô 10 năm về trước.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế này? Cố Ninh còn chưa kịp nghĩ nhiều, “Xoảng” – ngoài cửa có tiếng thứ gì đó vỡ vụn, kéo suy nghĩ của cô trở về.

– “Tôi đã nói, tôi đang vội đến công ty, không ăn sáng ở nhà, cô đừng cản đường tôi! Cái gì cũng làm không được! Vướng tay vướng chân!”

– “Xuân Sinh, anh… Đừng giận em, em lập tức dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, em xin lỗi mà.”

Sau tiếng đàn ông lớn tiếng trách cứ, là tiếng phụ nữ cuống quít cẩn thận giải thích. Cố Ninh giật mình, cô lập tức ngồi dậy, đẩy cửa phòng ra thì nhìn thấy một người đàn ông đứng trong phòng khách với vẻ mặt vẻ giận dữ và không kiên nhẫn. Mà dưới chân của người đàn ông này, là một người phụ nữ đeo tạp dề đang kinh sợ thu dọn mảnh vỡ của ly thủy tinh.

Ly sữa bị rơi vỡ, trên sàn gỗ tràn ra một mảng lớn sữa trắng xóa, nhìn hết sức không hài hòa, thậm chí có chút chói mắt. Cảnh tượng này, chính là giai đoạn trước khi cha mẹ cô ly hôn, cô đã từng nhìn thấy rất nhiều lần.

Hướng tầm mắt lên trên, nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, trong nháy mắt, tim Cố Ninh đập rộn lên, không ngừng va chạm đến màng tai, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cố Xuân Sinh! Người này là cha của cô! Cũng là người đã hại chết cô! Nắm chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào trong da thịt cô cũng không cảm thấy đau, thân thể cứng ngắc dựa vào trên khung cửa, chỉ như thế, cô mới có thể làm cho mình giữ vững thanh tỉnh, không đến mức lập tức xông lên!

Vì sao Cố Xuân Sinh lại ở chỗ này? Cố Ninh nhìn lại áo ngủ trên người mình và hoàn cảnh chung quanh, rốt cuộc cô cũng cười ra tiếng, không biết bởi vì cái gì, cô đã trở về 10 năm trước, trở về thời điểm khi tất cả mọi việc đều chưa xảy ra.

Tất cả đều không phải nằm mơ!

Kiếp trước, cô chết không nhắm mắt, cuối cùng thì ông trời đối xử với cô không tệ, không hề bạc đãi cô! Để cho cô có thể trở về thời điểm này!

– “Ninh Ninh, sao cuối tuần lại dậy sớm như vậy, không ngủ thêm chút nữa đi con?” Thẩm Lan thấy Cố Ninh mở cửa phòng, nhưng chỉ đứng ở cửa ngây ngốc nhìn hai người, kéo kéo tóc nói.

Khi Thẩm Lan nói chuyện, trong mắt chợt lóe lên một tia kích động, bà không muốn để cho con gái thấy bà và Cố Xuân Sinh cãi nhau. Bà đã nhường nhịn đủ đường, vừa nãy Thẩm Xuân Sinh muốn đi ra ngoài, bà thấy đối phương không động đến bữa sáng trên bàn, cho nên mới bưng sữa đến, muốn để Cố Xuân Sinh uống xong rồi mới đi, không ngờ còn chưa kịp mở miệng, Cố Xuân Sinh đã phất tay đánh đổ ly sữa trong tay bà, làm cho bà trở tay không kịp để ly sữa rơi xuống đổ tràn ra đất.

Cố Xuân Sinh nghiêng mặt nhìn Cố Ninh, trong lòng trầm xuống, không biết tại sao, hôm nay ánh mắt Cố Ninh nhìn ông, làm cho ông cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái, đó là một loại oán hận ẩn nhẫn mà lại bừng bừng phấn chấn.

Cố Xuân Sinh ngẩn ra, chẳng lẽ Cố Ninh biết hết tất cả rồi sao?

Nhưng lập tức, ông đã bác bỏ suy đoán của chính mình, không thể nào, rõ ràng ông đã rất cẩn thận, không để lộ ra một chút sơ hở nào. Sau khi Cố Xuân Sinh phân tích một phen, bỏ đi nghi vấn trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cất giọng nhàn nhạt, mở miệng tỏ vẻ thâm tình nhưng có chút không kiên nhẫn nói:

– “Rời giường thì đi ra ăn sáng đi, chớ có ngu ngốc đứng ở đó nữa.”

Nói xong, cũng không đợi Cố Ninh trả lời, Cố Xuân Sinh sửa sang lại caravat, xách theo túi công văn, đổi giày, lập tức đi ra ngoài.

Sau khi Cố Xuân Sinh đi, Cố Ninh đi tới bên cạnh Thẩm Lan, ngồi chồm hổm xuống, cầm lấy tay Thẩm Lan.

– “Mẹ.” Mới kêu lên một tiếng, nước mắt cô lập tức chảy xuống.

Cô không ngờ, lại có thể nhìn thấy mẹ cô một lần nữa, thật tốt. Nước mắt Cố Ninh rớt xuống trên mu bàn tay của Thẩm Lan, tay bà có chút run run, bà hơi hoảng hồn, vội vươn tay ra lau đi nước mắt trên mặt cô, nói:

– “Ninh Ninh, con đừng khóc, gần đây cha con chịu nhiều áp lực công việc, cho nên tính tình hơi kém một chút, có phải… dọa con sợ rồi hay không.”

Gần một năm nay, thời gian Cố Xuân Sinh về nhà càng ngày càng ít, hơn nữa tính tình cũng càng ngày càng kém, nếu bà ngẫu nhiên hỏi hai câu, Cố Xuân Sinh nhất định sẽ nổi trận lôi đình, tính tình đại phát. Vài lần như vậy, về sau Thẩm Lan không hỏi gì nữa, chỉ thật cẩn thận duy trì hòa bình ngoài mặt, nhưng cho dù là như vậy, hai vợ chồng ở chung cũng không hài hòa, Cố Xuân Sinh vẫn có thể chọn đại một lý do nào đó, lúc nào cũng có thể giận dữ, thế cho nên không khí trong nhà lúc nào cũng đều vô cùng áp lực, Cố Ninh cũng thay đổi, càng ngày càng hướng nội, thường xuyên tự giam mình trong phòng.

Thẩm Lan cảm thấy, bản thân bà khổ sở cũng không quan trọng, nhưng bầu không khí thế này lại làm khổ sở con gái bà. Bà sờ sờ đầu Cố Ninh, tháng sau, Cố Ninh đã sắp thi tốt nghiệp rồi, đây là giai đoạn mấu chốt nha. Cố Ninh cố gắng cầm tay Thẩm Lan, lắc lắc đầu, lau lệ trên khóe mắt, nói:

– “Mẹ, con không sao.” Dứt lời, cô lập tức đứng lên, vì để cho Thẩm Lan yên tâm, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Con đi rửa mặt rồi mới ra ăn sáng.”

Trước tấm gương trong phòng vệ sinh, cô vẫn mang theo gương mặt ngây thơ như trước, là thiếu nữ mang theo hơi thở thanh xuân, nhưng trong đôi mắt kia, nhìn kỹ lại dường như đã hiểu rõ thế sự xoay vần, nhìn thấu hết tình người ấm lạnh. Cố Ninh vừa mới nhìn lướt qua tờ lịch treo trên tường ở phòng khách, dãy số hiển thị ngày tháng trên lịch kia cho cô biết, cô đã trở về 10 năm trước.

10 năm trước, cô vẫn còn học cấp 2, một tháng sau, chính là thi lên cấp 3.

Cố Ninh 15 tuổi, hung hăng úp mặt chôn vào trong nước lạnh, mãi cho đến khi cảm thấy không thở nổi mới ngẩng đầu lên. Cô nhìn hốc mắt mình đỏ lên trong gương, khóe môi lộ ra một tia cười lạnh.

Thật tốt, mẹ vẫn khoẻ mạnh, cái gì cũng đều chưa xảy ra. Tất cả vẫn còn kịp. Mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, nếu trời cao đã cho cô một cơ hội được trở về quá khứ, như vậy, lúc này đây cô nhất định phải sống cho thật khỏe mạnh, sẽ cố gắng sống cho thật tốt.

Nhưng những người đã nợ cô, cô nhất định muốn bọn họ phải hoàn trả gấp trăm ngàn lần.

Trên bàn cơm, ánh mắt Cố Ninh không ngừng di chuyển trên gương mặt mẹ mình. Thẩm Lan múc thêm một chén cháo đưa cho cô, cười hỏi:

– “Hôm nay con làm sao vậy? Hay là trên mặt mẹ có cái gì? Sao cứ nhìn chằm chằm vào mẹ vậy, có phải thấy mẹ đã già đi hay không?”

Cố Ninh mất nửa ngày mới kịp phản ứng lại, cười cười, nói:

– “Mẹ, tại con thấy mẹ trở nên xinh đẹp hơn thôi!”

Thẩm Lan có chút ngoài ý muốn, trước kia Cố Ninh chưa bao giờ nói như vậy.

– “Hôm nay sao miệng con lại biết nói ngọt như vậy, chớ nói nhảm nữa, mẹ đã lớn tuổi rồi, xinh đẹp hay không xinh đẹp cái gì chứ.”

Cố Ninh ôm lấy cánh tay Thẩm Lan một phen, nói:

– “Con nói thật mà, nói bậy chỗ nào chứ.”

Thẩm Lan cười, từ trước đến nay, Cố Ninh rất ít khi nói với bà như vậy. Tuy rằng Thẩm Lam đã hơn 40 tuổi, nhưng dáng người gầy yếu, khí chất rất tốt, ngoại trừ một chút nếp nhăn nơi khóe mắt, trên mặt bà cũng không nhìn ra dấu vết của tuổi tác, có thể nói là mới ngoài 30 thôi, cũng không sai biệt lắm, Cố Ninh ngược lại không có nói quá.

Cố Ninh bưng chén cháo trên bàn, vội vàng uống xong, bỏ chén xuống, một bên mang giày một bên nói:

– “Mẹ, hôm nay thời tiết rất tốt. Con muốn ra ngoài đi dạo.”

– “Vậy con nhớ trở về ăn cơm chiều đó.”

– “Vâng, con nhất định sẽ về kịp mà.”

Mới vừa đi ra cửa, Cố Ninh lập tức đuổi đi nụ cười, trên mặt là một mảnh lạnh như băng. Lần này, không cần biết dùng cách gì, cô sẽ không để cho sự việc kiếp trước lại tái diễn nữa. Cố Xuân Sinh và Dương Mộng Đình, hai người này… Trong lòng cô âm thầm thề độc, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Bên ngoài, ánh mặt trời là một mảnh xán lạn, nhưng không đuổi được hàn ý trong lòng Cố Ninh, cô qua lại trong đám người, cảm thấy tất cả xung quanh có một vài chuyện không được đúng lắm.

Ra khỏi tiểu khu, Cố Ninh leo lên một chiếc xe bus, chờ lúc xuống xe cô mới phát hiện, cô lại có thể đi đến biệt thự Lan Đình.

Biệt thự Lan Đình được cho là khu nhà giàu có nhất ở thành phố Z. Cố Xuân Sinh và Dương Mộng Đình chính là mua nhà ở chỗ này.

Cố Ninh đứng giữa giao lộ ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đến nơi này, cô không khỏi tự giễu cợt mình, chẳng lẽ cô thật sự muốn chạy vào trong đó, cùng người bên trong đồng quy vu tận sao?

Không, tuyệt đối không được, sống lại một lần, cô không muốn chết, cũng không nỡ để cho hai người bọn họ chết dễ dàng như vậy, chết có gì đáng sợ, cô muốn để cho hai người kia sống thật khỏe mạnh.

– “Cố Ninh?”

Nghe thấy có người gọi mình, Cố Ninh xoay người lại, ở phía sau là bạn học cùng lớp với cô – Ninh Ngật.

Cố Ninh nhớ lại, ở kiếp trước, cô và Ninh Ngật cũng không thân quen bao nhiêu, có lẽ nên dùng từ xa lạ để hình dung thì đúng hơn, mức độ quen biết có thể nói là chỉ biết tên của nhau mà thôi. Nhưng cô nhớ rõ trong ngày cưới của cô, ngoài dự đoán Ninh Ngật lại đến tham dự, lúc ấy cô không cảm thấy nguyên nhân là bởi vì cô, cô chỉ nghĩ rằng có thể là do quan hệ bạn bè cùng lớp lúc trước của hai người.

Cấp II, bạn cùng lớp có thể chia ra làm 3 loại, một loại là tích cực học tập, một loại là đúng lúc hưởng lạc, còn có một loại chính là tự do lăn lộn giữa hai loại kia. Mà Ninh Ngật, ba loại kể trên đều không thuộc loại nào, thành tích của Ninh Ngật không thể nói là nổi trội xuất sắc, nhưng cũng không thể nói là kém cỏi, cậu vẫn trải qua được cả ba năm học. Người này rất ít khi đến trường, cho dù có đến, phần lớn cũng hay nằm úp sấp lên trên bàn học mà ngủ gật. Ảnh hưởng không tốt đến thành tích của lớp, sau khi chủ nhiệm lớp vài lần không liên hệ được với gia đình cậu, không biết là vì nguyên nhân gì đột nhiên lại mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Cố Ninh không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi ngược lại:

– “Cậu ở gần chỗ này sao?”

– “Ừ, ba của mình ở đây mà.”

Ba của mình ở đây, thật ra là một câu nói đầy ẩn ý, Cố Ninh cười cười, nhưng vẫn chưa nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Thật vậy sao?” trong lúc Ninh Ngật đang tích cực trò chuyện với mình như vậy.

Nếu là ở kiếp trước, có khả năng cô sẽ chỉ chào hỏi thoáng qua với Ninh Ngật này mà thôi, dù sao thì hai người cũng không quen thân bao nhiêu. Lúc trước học cùng với Ninh Ngật, cô đã cảm thấy đối phương có một phong cách làm việc rất riêng, số lần hai người trò chuyện với nhau cũng không nhiều, phần lớn chẳng qua chỉ là “Tôi giúp bạn, bạn giúp tôi hết giờ học” linh tinh. Mãi cho đến rất nhiều năm về sau, Cố Ninh mới biết, cha của Ninh Ngật – Ninh Thanh Dương là luật sư rất có tiếng tăm ở thành phố Z, cực kỳ am hiểu chuyện ly hôn, khách hàng của ông có không ít nhân vật nổi tiếng trên thương trường, dùng lời thô tục để hình dung, chính là giúp cho người phụ nữ sau khi ly hôn tranh giành tài sản.

Sau khi Ninh Thanh Dương ly hôn, thì tự do vùng vẫy trong bụi hoa, nghe nói lúc trước, hai vợ chồng họ chia tay trong hòa bình, trách nhiệm nuôi con cũng không phải Ninh Thanh Dương, cho nên Ninh Ngật đối với việc này vô cùng rộng lượng. Tuy Ninh Thanh Dương thay đổi không ít bạn gái, nhưng trước sau vẫn chỉ có một đứa con là Ninh Ngật, quan hệ giữa hai cha con cũng vô cùng kỳ lạ.

Lúc nãy, Ninh Ngật nhìn bóng dáng phía trước có chút giống với bạn học của mình, cho nên mới bật thốt ra gọi tên cô, không ngờ quả đúng là Cố Ninh. Ninh Ngật nhún vai nói tiếp:

– “Thật là đúng lúc, vừa vặn ở phía trước có cửa tiệm mới khai trương, chúng ta đến đó uống nước đi, chỗ này nắng quá.”

Bây giờ đã đến giữa trưa, ánh nắng mùa hè hết sức gay gắt.

– “Được chứ.”

Ninh Ngật ngẩn người, hoàn toàn không ngờ mình vì lễ phép cho nên mới thuận miệng đề nghị như thế, Cố Ninh lại có thể gật đầu đồng ý.

– “Vậy chúng ta đi thôi.”

Nói là đi uống nước, thật ra thì bọn họ đi đến nhà hàng Tây, mới khai trương không bao lâu, là Ninh Thanh Dương đầu tư, vẫn đang trong lúc hoạt động thử nghiệm, Ninh Ngật cũng là cổ đông, vốn dĩ hôm nay hắn muốn đến nhà hàng xem xét một chút, cho nên mới thuận tiện mở lời mời Cố Ninh.

Hai người kêu một ly nước, không khí nhất thời có chút lạnh nhạt, Ninh Ngật tùy tiện tìm được đề tài, không ngờ lại có thể trò chuyện được với Cố Ninh. Nếu là Cố Ninh kiếp trước, tuyệt đối sẽ không như vậy. Nhưng mà hiện tại Cố Ninh đã sống hơn hai mươi mấy năm, cô đã lăn lộn ở xã hội lâu như vậy, sớm rèn luyện được sự sắc bén, nói chuyện cũng rất có kỹ xảo.

Lúc chia tay, dưới sự cố ý của Cố Ninh, mối quan hệ giữa hai người đã gần giống như bạn bè thật sự, Ninh Ngật cười cười, nói:

– “Cố Ninh, hóa ra cậu không lạnh nhạt giống như vẻ bề ngoài của cậu nha.”

– “Cậu cũng vậy, về sau nên thường xuyên đến trường học mới đúng.”

Hai người nhìn nhau cười.

Sau khi Cố Ninh ra khỏi nhà hàng Tây, thì thở phào một hơi, cô muốn nắm được tất cả những cơ hội để đảo ngược mọi việc, đem những người đó ra hung hăng chà đạp ở dưới chân, để cho bọn họ sống không bằng chết.

Cô lại nhớ tới chuyện ở kiếp trước.

Thẩm Lan cùng tuổi với Cố Xuân Sinh, chính là người vợ đồng cam cộng khổ với Cố Xuân Sinh, sau khi Thẩm Lan học xong trung học thì không đi học nữa mà đến Thâm Quyến làm công, cho đến khi kết hôn, bà đem từng chút, từng chút tiền tích góp được đều đưa cho Cố Xuân Sinh, để cho Cố Xuân Sinh xem như tiền vốn mang đi làm ăn.

Lúc đó có vô số người phát tài, thật ra thì trong đó bao gồm cả Cố Xuân Sinh, Cố Xuân Sinh rất có đầu óc, ban đầu thì bao thầu công trình nhỏ, từng chút một mà bắt đầu làm ăn lớn, sau này mở được một công ty riêng.

Đàn ông lập nghiệp, cũng không phải chuyện ly kỳ gì, đại khái đều có vài phần tương tự như trong mấy bộ phim truyền hình. Cố Xuân Sinh phát đạt, tự nhiên là càng ngày càng không vừa mắt đối với người vợ đồng cam cộng khổ khi xưa, cảm thấy không thể cùng với một Thẩm Lan đã quen sống tiết kiệm ngồi chung một bàn, ở cùng một chỗ với Thẩm Lan khiến cho ông ta mất mặt mũi.

Vì thế, ông ta ở bên ngoài có “gia đình” của chính mình, mặt khác có một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp, nhiều năm như vậy, lại có thêm một đôi trai gái nữa, tốt đẹp như thế sao lại không thấy mỹ mãn cho được? Có chuyện như vậy, đem hai chuyện ra so sánh, Cố Xuân Sinh tự nhiên không còn muốn nhìn thấy Thẩm Lan, ông ta cảm thấy bà chính là chướng ngại của mình, vì thế càng ngày càng không muốn gặp mặt bà.

Cố Ninh nhớ rất rõ, kiếp trước, một nhà ba người Dương Mộng Đình cùng với người của nhà họ Cố, buộc mẹ con cô tay không rời khỏi nhà, khiến cho hai mẹ con cô trong một ngày mất đi hết tất cả. Mãi cho đến sau này, Cố Ninh mới biết được, trước đó Cố Xuân Sinh che che giấu giấu, không dám công khai cho mọi người biết ba mẹ con Dương Mộng Đình, chính bởi vì sợ Thẩm Lan sẽ phân chia tài sản của ông ta. Đợi đến khi đại cục đã định, tự nhiên ông ta không hề bận tâm đến nữa.

Cố Xuân Sinh là người có ăn học, trong lòng ông ta hiểu rất rõ bản thân đã phạm vào tội trùng hôn, nếu náo động đến luật pháp, trùng hôn chính là tội phải ngồi tù, cho nên khắp nơi cẩn thận, lường gạt hết tất cả. Cho đến sau này, sau khi đã chờ đợi mười mấy năm, rốt cuộc Cố Xuân Sinh cũng tìm được cơ hội, đuổi hai mẹ con cô ra khỏi nhà, hơn nữa một phân tiền cũng không cho, thiếu chút nữa đã bức chết mẹ con cô, thật là mưu kế thâm độc.

Cố Ninh lấy lại tinh thần, lúc này đây cô không thể ngồi yên chờ đợi, trước hết phải mở rộng quan hệ mới được. Nếu có thể mời Ninh Thanh Dương làm luật sư đại diện khởi tố ly hôn cho Thẩm Lan, chỉ sợ Cố Xuân Sinh chưa hẳn có thể dễ dàng chiếm được lợi thế như vậy.

Nhưng mà, phải làm sao mới có thể thuyết phục được người trời sinh tính tình yếu đuối nhu nhược như mẹ cô, khiến cho mẹ cô chủ động ly hôn, chuyện này phải từ từ nghĩ cách nha.

Cố Ninh về đến nhà, bữa tối đã sớm đặt ở trên bàn, Thẩm Lan vừa cởi bỏ tạp dề vừa nói:

– “Nhanh đi rửa tay rồi ra ăn cơm, xem ra tối hôm nay cha con không trở về ăn cơm đâu, hôm nay mẹ lại nấu nhiều cơm như vậy.”

– “Vâng, cha đi làm sao?” Cố Ninh biết Cố Xuân Sinh ở lại nơi đó, nhưng vẫn giả vờ như tùy ý hỏi.

– “Mẹ cũng không biết, có lẽ là bận chuyện gì đó.”

Trong lòng Cố Ninh lạnh lùng cười, Cố Xuân Sinh vẫn còn một gia đình khác, sao còn muốn quay về đây chứ?

– “Vâng, vậy chúng ta tự mình ăn cơm thôi.”

Ăn xong cơm, Cố Ninh trở về phòng, hôm nay là ngày mồng một tháng năm, là ngày nghỉ cuối cùng. Ngày mai cô phải trở lại trường học.

Kiếp trước, bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng mấy kỳ thi lớn nhỏ cô đều không tham gia, kỳ nghỉ hè kia hệt như một cơn ác mộng, không ít lần cô bị thân thích của Cố Xuân Sinh bên kia khi dễ. Nhưng mà, ác mộng kia mới chỉ là bắt đầu…

Sau này, cô bị Cố Xuân Sinh tùy tiện nhét vào một trường học, bởi vì chuyện xảy ra sau đó, cô bị đả kích nặng nề, thiếu chút nữa đã hủy đi tiền đồ của mình, cho đến khi hết cấp ba, cô mới từ trong lạc đường biết quay đầu lại bắt đầu nghiêm túc học tập, thi đậu trường Đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp thì mới liều mạng kiếm tiền.

Ngay khi cô có chuyển biến tốt, người của nhà họ Cố lại một lần nữa đẩy cô xuống vực sâu, làm sao cô có thể không hận?

Hiện tại, tất cả mọi thứ đều còn yên ổn như ở mặt ngoài, nhưng cô nhớ không lầm, mọi chuyện sẽ bắt đầu từ sau ngày mồng 1 tháng 5 năm nay, giống như một người đánh bắt chậm rãi giăng lưới, nhưng mà lần này, cô sẽ không làm con cá mắc lưới bị nhốt lại nữa, cô muốn trở thành người đi thu lưới!