Cuộc Sống Ở Chung, “Ấy Ấy” Bắt Đầu

Chương 13: Ngoại truyện 1: Về tên gọi



Chúng tôi là những ngoại truyện nhỏ xinh ~

Bố Quý Kha Tây là thầy giáo dạy toán, hoàn toàn phù hợp với hình tượng giáo viên toán học trong tưởng tượng của các bạn.

Bảo thủ, nghiêm khắc, có một điểm quan trọng hơn hết là, ông có mối tình thắm thiết với anh bạn tên toán học, như si như cuồng.

Tình yêu thầm lặng này đã giúp thầy Quý ra vô số đề thi bức điên học trò, còn giúp phu nhân nhà mình thắng vô số bàn mạt trượt trên QQ.

Về sau, tình yêu thằm lặng này cũng trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc đời của Quý Kha Tây.

Vào cái ngày mẹ Quý sinh Quý Kha Tây, dĩ nhiên thầy Quý cũng đứng chờ ngoài phòng sinh.

Tuy không phải ai cũng trải qua tình cảnh thế này, nhưng có thể đã từng gặp trên TV, cảm giác người chồng chờ đợi vợ mình mẹ tròn con vuông trở ra phải nói là rất đắng.

Phải biết rằng, mùi nước khử trùng ở bệnh viện rất dễ làm người ta khó chịu, giữa mùa đông đứng ở hành lang bệnh viện không chút hơi ấm thật sự rất lạnh, trong phòng sinh thì không ngừng truyền ra tiếng thét chói tai, y tá liên tục hô “Dùng sức! Dùng sức! Hít vào! Thở ra!”, thật sự làm người ta hao tổn thính lực.

Mấu chốt chính là, cái người đứng chờ ngoài kia vừa sợ hãi lại vừa lo lắng?

Làm sao bây giờ, sao vợ kêu thảm như thế?

Làm sao bây giờ, qua mười phút rồi còn chưa thấy ra?

Làm sao bây giờ, không phải khó sinh chứ?

Làm sao bây giờ, lỡ như một xác hai mạng thì phải làm sao?

Cuối cùng, trong lúc sốt ruột thầy Quý đã làm một bài toán để ổn định tâm tình, sau khi vợ vào phòng sinh được mười phút thì bắt đầu lấy giấy và bút rồi vẽ vẽ viết viết.

Về phần đề? Nếu bạn là một thầy giáo nòng cốt đảm đương việc ra đề trong tổ thì có thể không có đề sao?

Toán học quả nhiên rất tốt!

Trong nháy mắt, mùi nước khử trùng đã không còn, hành lang nhỏ không còn lạnh, tiếng kêu thảm thiết cũng không còn nghe thấy nữa.

Thế giới thanh tịnh!

Nhưng lúc này đã xảy ra một sự việc rất đau thương.

Vốn ban đầu đây là một đề toán khá dễ, nhưng không ngờ chỉnh sửa một chút thì sức chiến đấu tăng vọt, muốn cùng thầy Quý quyết chiến một trận sinh tử.

Thầy Quý bực rồi, bùng nổ rồi, ý chí chiến đấu càng ngày càng hăng.

Trên giấy viết kín một trang lại một trang, đường phụ vẽ một đường lại một đường, một mạch lưu loát viết xuống.

Đến điểm mấu chốt rồi.

Làm sao bây giờ, làm sao để suy ra bước tiếp theo?

Ngay lúc thầy Quý cắn bút khổ sở suy nghĩ, một tiếng khóc của trẻ con vang lên.

Bởi vì Quý Kha Tây có thể thuận lợi sinh ra, mà thể lực của mẹ Quý cũng đặc biệt tốt chứ không giống mấy người vừa sinh xong đã lập tức ngất đi, bà nhìn thoáng qua con mình, dùng giọng nói yếu ớt gọi ý tá đi hỏi cha thằng bé muốn đặt tên con là gì.

Y tá vừa mới đến cửa phòng sinh, còn chưa kịp mở miệng hỏi đã nhìn thấy thầy Quý đang ngồi đột nhiên nhảy dựng lên, hoa chân múa tay vui sướng hô lớn.

“Ôi trời, sao tôi không nghĩ ra vậy nè? Kha Tây! Kha Tây! Kha Tây đấy! Dùng bất đẳng thức Kha Tây là có thể làm ra!”(bất đẳng thức cô-si)

Y tá không nghe câu cuối cùng đã nhanh chóng chạy về, nói với mẹ Quý vừa sinh xong: “Ông nhà của chị đặt tên con là Kha Tây.”

“Kha Tây…” Mẹ Quý thầm nhớ cái tên này, mỉm cười nhìn con trai rồi thiếp đi.

Vì vậy, tên của Quý Kha Tây cứ như trò đùa mà được đặt thế đấy.

Thẳng đến bốn năm sau, Quý gia lại chào đón thêm một tiếng khóc chào đời, để có thể tương ứng với tên gọi của anh trai nên được đặt một cái tên rất khí phách – “Kha Nam.”

Nhiều năm sau, Quý Kha Tây nằm trong lòng người yêu giải thích nguyên nhân tên gọi của mình.

Giải thích xong, lại không nhìn thấy phản ứng mình mong muốn. “Học trưởng, anh không cười sao?” Quý Kha Tây hỏi.

Rõ ràng ai nghe cũng cười, nhất là lúc nghe đến tên “Kha Nam.”

Liêu Úc khó hiểu hỏi: “Có gì buồn cười sao? Cái tên Kha Tây nghe rất êm tai.”

Quý Kha Tây lập tức cảm động, vui vẻ đem má cọ cọ lên lồng ngực Liêu Úc: “Học trưởng thật tốt!”

Sau khi kích động nói xong câu đó, cậu liền cảm giác dưới thân có thứ gì đó thức dậy rồi.

Quý Kha Tây đỏ mặt, nhưng vẫn ỡm ờ để bị ăn sạch một lần nữa.

Sau đó, Liêu Úc mệt mỏi ôm Quý Kha Tây vào lòng, nghĩ thầm: Cái tên “Kha Tây” thì có gì buồn cười? Rõ ràng bất đẳng thức Kha Tây là một loại tồn tại rất vĩ đại rất thần kỳ mà.

Quý Kha Tây ngủ say không nhớ rằng, vào cấp ba Liêu Úc đã đạt giải nhất quốc gia môn toán, đồng thời cũng là một gã cuồng toán học.

_______________________________

Bất đẳng thức Cauchy (Kha Tây) là cái này (a + b)/2 ≥ √ab.

Sau khi lên đh là em tạm biệt với môn toán rồi:v chỉ nhớ hình như ông thầy gọi nó là bất đẳng thức Cô-si gì gì đấy.

Còn tên của mẹ Kha Nam đọc là Conan