Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Chương 7



Vũ Thần không có chọn lựa nào đành phải đổi cơm trưa cho Phương Trạch, không thể làm gì khác hơn là trấn an mình rằng dạ dày của bệnh nhân chịu không nổi cơm canh nguội lạnh, để trong lòng có thể cân đối chút ít.

Sau khi cho Phương Trạch ăn cơm xong, Vũ Thần mới tới nhà ăn giải quyết cơm trưa.

Hắn đã đói bụng lâu rồi, nuốt ngấu nuốt nghiến ăn đến mức có chút no căng. Đang muốn đi chung quanh tiêu hóa cơm trưa, tiện đương len lén lười, không nghĩ tới một cuộc gọi của tổ trưởng Vương gọi qua, kêu hắn trở lại.

Tổ trưởng Vương trong điện thoại dong dài nửa ngày, nói là muốn Vũ Thần nhanh chóng trở lại phòng bệnh, nếu không Phương Trạch sẽ khiếu nại hắn. Vì vậy Vũ Thần cúp điện thoại rồi đi về phía phòng bệnh.

Thực sự là phiền phức, vừa buông bát đã tìm tới rồi, còn để cho người ta an tâm không chứ, hắn cũng kêu gào mấy câu rồi đi vào phòng bệnh.

“Ngài Phương, xin hỏi có chuyện gì không?” Vũ Thần tận lực bày ra thái độ của y tá hòa ái. Hắn một đường chầm chậm chạy tới, hơn nữa bên ngoài vô cùng oi bức, toàn bộ lưng hắn đều ướt sũng mồ hôi, trán và hai bên cánh mũi còn tràn ra mồ hôi tinh mịn, hơi thở phì phò, trên mặt còn mang theo một vệt phơn phớt đỏ.

“Nhìn cậu mệt không nhẹ? Chạy vội tới sao?” Phương Trạch liếc dáng mồ hôi đầm đìa của Vũ Thần, lại tiếp tục xem tài liệu trên tay.

“Không phải nhờ phúc ngài, sao tôi có thể vội như thế chứ?” Đây không phải nhìn có chút hả hê thì là gì chứ, cố ý gọi tôi qua làm tôi xấu mặt chứ gì? Còn nói muốn khiếu nại ông đây ư?! Rời khỏi phòng bệnh còn chưa tới nửa giờ đã trách cứ! Vũ Thần rất bất mãn với loại hành vi phô trương thanh thế của Phương Trạch, rõ ràng là muốn trêu cợt hắn, nghĩ tới đây nét mặt hắn hoàn toàn âm trầm đi: “Ngài Phương, ngài huy động nhân lực mà gọi tôi tới là có chuyện gì vậy?”

Động tác xem lướt văn kiện của Phương Trạch hơi dừng lại chút, ngẩng đầu nhìn Vũ Thần hơi bần thần, trầm mặc non nửa ngày mới mở miệng: “Pha cho tôi một cốc cà phê.”

“Pha cà phê?!” Vũ Thần nghe thấy y mở miệng lần nữa mà thiếu chút té xỉu. Thực biết hưởng thụ, còn muốn uống cà phê?! Bệnh viện không phải quán cà phê, ông đây cũng không phải phục vụ mà sai khiến đâu nhá?! Mất công mất sức bắt ông đây về là muốn uống cà phê ư?!

Dáng dấp Phương Trạch thản nhiên khiến hắn càng thêm khó chịu, “Ngài Phương, bệnh viện cũng không có cà phê, nước sôi thì lại có. Hơn nữa tôi có thể nói với ngài rằng, qua vài ngày nữa ngài sẽ giải phẫu, uống cà phê kích thích rất lớn đối với dạ dày.”

“Phải không? Vậy rót cốc nước đi.” Vũ Thần coi như làm hết trách nhiệm của mình, nếu Phương Trạch lại làm khó hắn thì không thể nào nói nổi nữa.

Vũ Thần có chút nhịn không được bưng nước qua cho Phương Trạch. Mà bình nước ấy ngay bên cạnh Phương Trạch, khiến Vũ Thần lại không nhịn được oán giận, đứng dậy là có thể lấy rồi mà còn sai ông đây mới thoải mái sao?!

“Ngài Phương còn cần gì không? Nếu không còn gì, tôi đi trước vậy.” Vũ Thần cảm thấy cùng Phương Trạch ở trong cùng một không gian sẽ không tự chủ được mà xông lên, cho nên hắn muốn nhanh chóng đi ra ngoài một chút.

“Cậu không phải y tá riêng của tôi sao? Cậu còn muốn đi ra ngoài làm gì? Không phải phục vụ chuyên môn cho tôi sao?” Phương Trạch buông tài liệu trên tay ra, đứng dậy tới sát Vũ Thần mà nói.

Vũ Thần cảm giác được hơi thở ấy phun trên mặt hắn, vô thức lui về phía sau một bước.

“Cho nên chỉ cần ngài rung chuông, tôi rất nhanh sẽ chạy tới rồi.” Còn chuyên môn? Thực là ác lòng ác dạ mà! Là ông đây xui xẻo mới được chia tới một người bệnh như thế! Vũ Thần bị hạ thấp mà da gà đua nhau nổi lên.

“Tôi lúc nào cũng có thể cần, cho nên cậu cứ đứng ở đây. Miễn cho tôi phải tìm tổ trưởng tới đi tìm cậu.” Phương Trạch vừa nói vừa nhếch mép cười, ánh mắt lại lộ ra một tia giảo hoạt.

Vũ Thần cảm thấy biểu cảm ấy của Phương Trạch cực kỳ biến thái, nhưng mà bệnh viện xác thực có yêu cầu để y tá tận lực đứng ở trong phòng bệnh, vì vậy vừa rồi Vương Linh đã quở trách hắn một trận qua điện thoại. Vũ Thần không còn cách nào cả, lại không thể cứng rắn với Phương Trạch, không thể làm gì khác hơn là lưu lại bệnh viện, cùng Phương Trạch mắt trừng mắt.

Phương Trạch vẫn ngồi ở sô pha xem văn kiện, vẫn làm chuyện riêng, ngược lại cũng không quản tới Vũ Thần, chỉ là thỉnh thoảng sai bảo Vũ Thần đi làm một số việc như bưng trà rót nước mà thôi.

Vũ Thần vất vả chịu đựng tới lúc tan tầm, bị Phương Trạch lăn qua lăn lại một ngày đã là uể oải lắm rồi, sau khi về đến nhà cả người tựa như cà vướng sương vậy, thoạt nhìn thì chẳng có chút xíu tinh thần nào.

Vũ Phong vừa vào cửa đã phát hiện trạng thái Vũ Thần không tốt lắm, tiện hỏi luôn: “Con trai? Làm sao vậy, nhìn con trông như sắp chết vì mệt vậy.”

“Không có việc gì cả, hoàn cảnh mới còn chưa thích ứng được. Không cần lo lắng.” Vũ Thần kéo ra một nét cười xán lạn, trấn an ba hắn.

“Ờ, từ từ sẽ qua thôi mà… Con trai, ta tin con có thể! Cố gắng lên nha!” Vũ Phong đi tới ôm một cái.

“Lại nữa rồi…”

… ….

Lúc Vũ Nhung trở về, người một nhà hòa thuận vui vẻ ăn bữa cơm tối.

“Anh, gắp cho em cái cánh gà.” Vũ Nhung không mất tí sức lực nào sai bảo Vũ Thần.

Vũ Thần trắng mắt liếc Vũ Nhung rồi vẫn gắp cho con bé một miếng cánh gà, thế nhưng cũng không quên nói móc Vũ Nhung một chút: “Đừng có ngày nào cũng nghĩ tới ăn, sắp thi vào cao đẳng rồi còn buông thả như thế.”

“Em có tư bản buông thả không được sao? Ba ba, ba nói coi, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp là tốt nhất.”

“Đó là tự nhiên, không chơi vui sao có thể học tập chứ, Nhung Nhung, ba yên tâm với con mà!” Vũ Phong vẻ mặt cưng chiều nhìn Vũ Nhung, còn không quên gắp đồ ăn trong bát cho cô.

Ở nhà, chỉ cần hai anh em hơi chút tranh chấp, mặc kệ dù là lý do gì, Vũ Phong đều đứng về phía Vũ Nhung, điều này khiến cho Vũ Thần hoài nghi mình có phải là nhặt được không đây.

Vũ Thần thấy hai người lại đang trình diễn cha con tình thâm, cứ yên lặng mà ăn thôi.

Vũ Phong hình như chú ý tới mình lạnh nhạt với Vũ Thần, vội quan tâm hỏi tình huống hôm nay ở bệnh viện.

Vũ Thần đương nhiên là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, vì vậy đơn giản thuật lại hai câu, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện hôm nay gặp lại Dịch An ở bệnh viện.

“Ba, hôm nay con đã nhìn thấy Dịch An.”

“Ha, Dịch An hả?! Sao lại gặp nó? Nói có nói gì không?” Đột nhiên nhắc tới Dịch An, Vũ Phong có vẻ có chút khẩn trương.

“Không nói gì cả, cậu ta bây giờ còn là cái gì bác sĩ chủ nhiệm, dáng vẻ cũng không tồi.” Vũ Thần trong lòng không cân bằng lắm, thời vận xấu mới khiến hắn học y tá, làm một bác sĩ khốn khổ như thế, Vũ Thần nghĩ đến khoảng cách xa vời giữa bác sĩ và y tá, trong lòng ê ẩm, cơm cũng ăn chẳng vào nổi.

“Con trai, mau ăn cơm đi, không có gì phải suy nghĩ cả.” Vũ Phong biết Vũ Thần từ nhỏ đã không thích Dịch An, hơn nữa Dịch An bây giờ năng lực xuất chúng như thế, ông sợ kích động tới Vũ Thần mà không dám nói cho Vũ Thần rằng công việc của nó là do Dịch An sắp xếp hỗ trợ, điều này khiến cho Vũ Phong khó tránh khỏi hơi chút chột dạ.

Vũ Thần oán giận hai tiếng, ngược lại không nhìn ra sự bất thường của Vũ Phong.

… ….

Tối hôm qua Vũ Thần ngủ rất sớm, cho nên khi sáng sớm thức dậy, tinh thần đã hoàn toàn khôi phục. Vì vậy mặt mày hơn hở đi làm.

Lúc tám giờ, Vũ Thần chuẩn xác đi tới phòng bệnh làm kiểm tra sáng cho Phương Trạch. Một loạt vệ sĩ kia còn đứng ở cửa, Vũ Thần hiếu kỳ sao mà trên mặt bọn họ một chút ủ rũ cũng chẳng có, chẳng lẽ là làm bằng sắt?

“Ngài Phương?!” Vũ Thần vào phòng ngủ mới phát hiện Phương Trạch còn chưa rời giường.

Vũ Thần đem nhiệt kế và huyết áp khí đặt ở tủ đầu giường, “Ngài Phương?!” Lại gọi tiếng nữa, Phương Trạch vẫn không có ý muốn tỉnh.

“Sao ngủ hệt như lợn chết vậy?” Vũ Thần lầm bà lầm bầm, đẩy Phương Trạch một chút, nhưng vẫn không thấy động tĩnh.

“Ngài Phương? Ngài Phương…”

Vũ Thần một phen kéo lấy chăn trên người Phương Trạch.

“A!” Hắn thấy Phương Trạch ngủ trần ở trên giường thì sợ tới mức hét lên một tiếng, phản xạ đem chăn choàng lên Phương Trạch.

Con mẹ nó sao không mặc quần áo a?!!! Tôi thao! Chơi ngủ trần sao?! Thật đúng là sở thích quái dị của kẻ có tiền!

Ngoại trừ đường cong cơ thể vóc người duyên dáng khiến Vũ Thần nhìn hết một lượt ra, còn có hạ thể dương cương cũng bày ra trước mắt Vũ Thần.

Woa oa!!! Đầu óc Vũ Thần ông một tiếng nổ tung.

Phương Trạch bị tiếng thét chói tai của Vũ Thần đánh thức, trợn mắt thì thấy Vũ Thần vẻ mặt kinh hồn chưa định lại được.

“Sớm như vậy đã tới rồi?” Phương Trạch ngồi dậy, hai tay ấn huyệt Thái Dương thanh tỉnh đầu óc.

“Kiểm tra sáng, phiền ngài Phương phối hợp một chút.” Vũ Thần thấy y tỉnh, cũng không lười quản y có phải ngủ trần, có phải dựng đứng hay không, trực tiếp lấy ra nhiệt kế quăng ra cho Phương Trạch.

Phương Trạch không có tiếp nhận nhiệt kế, mà là dày mặt nói rằng: “Cậu đo cho tôi đi.”

“Đặt ở bên dưới nách, đây là thường thức mà.” Vũ Thần tới gần bên giường khoa tay múa chân một hồi, đem nhiệt kế nhét vào tay Phương Trạch.

Thấy hắn sát qua, Phương Trạch kéo hắn một cái.

Vũ Thần bị Phương Trạch kéo một cái như thế cả người lung lay, trực tiếp ngã tới trên giường.

“Anh con mẹ nó làm gì a?!” Vũ Thần không giữ được nữa mà nổi khùng, chửi lên ầm ầm. Ra vẻ muốn chống người ra khỏi giường, nhưng hai tay lại bị Phương Trạch gắt gao tóm lấy.

“Buông tay! Ông đây muốn đứng lên!” Chân Vũ Thần cố sức đạp chăn phản kháng, “Quái quỉ! Buông ra!”

Phương Trạch biết nếu không nắm chặt lấy, móng vuốt của con mèo hoang ấy sẽ cào qua cái, cho nên tăng thêm sức trên tay: “Trước khi kiểm tra sáng sớm thì làm một chuyện rồi sẽ buông tay.”

“Chuyện gì?” Con mẹ nó làm chuyện gì mà phải như muốn cường gian thế! Sức lực sao lại cứng rắn vậy a!

Phương Trạch mang theo một dáng nhìn khiêu khích, tiếng nói trầm thấp trả lời: “Tiết hỏa…”

Tiết hỏa?!!! Mẹ nó, sẽ không thật là cường gian chứ?! Con mẹ nó còn bị ông đây đoán được?! Tên đểu cáng này!!

“Tiết cái gì mà tiết a… Mau buông tôi ra mau!!”

=========

Lời tác giả:

>



Chương trướcChương tiếp

Báo lỗi chương Bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.