Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Chương 49



Sau khi đoán được bệnh nhân trong phòng đúng là Phương Trạch thì Vũ Thần không đi vào.

Quanh đi quẩn lại, cậu và Phương Trạch lại trở lại quan hệ người bệnh – y tá ban đầu.

Lúc Vũ Thần nhận được điện thoại của y tá chăm sóc phòng bệnh Phương Trạch thì cậu biết hôm nay lại không thể yên ổn làm việc rồi. Người chăm sóc Phương Trạch là một cô bé vừa mới tốt nghiệp, lúc Vũ Thần chạy tới gặp cô bé tay chân luống cuống đang bưng bàn ăn, đứng ở ngoài phòng bệnh, cậu không trách cứ gì, cậu thực sự quan tâm nhận lấy bàn ăn rồi hỏi: “Ngài Phương không làm khó cô chứ?”

“Không có, nhưng là anh ta không nói gì cả, cho nên tôi mới nhờ anh tới đây xem sao.”

“À, được rồi, để đấy cho tôi.” Vũ Thần biết Phương Trạch đang nhằm vào cậu, cậu liền giao việc khác cho nữ y tá chăm sóc Phương Trạch. Khi cậu đẩy cửa bước vào, quả nhiên thấy Phương Trạch im lặng nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phương Trạch nghe được tiếng vang liền quay đầu lại, nhìn thấy đúng là Vũ Thần bước vào, rất là kinh ngạc. “Em… tại sao lại tới đây?”

“Anh muốn nằm ở đây trong bao lâu? Đến chữa bệnh phải nghe theo lời dặn của bác sĩ. Y tá không rỗi như anh đâu, đừng làm cô ấy khó xử.” Vũ Thần đặt bàn ăn ở trước mặt Phương Trạch rồi bắt đầu tra hỏi. Đã hai năm rồi, cậu không bao giờ còn là Vũ Thần trước đây nữa, tự nhiên không cần xem sắc mặt Phương Trạch mà cư xử.

“Ừm, hôm nay anh xuất viện, cũng không nghĩ em sẽ nhàn rỗi. Anh không có thói quen ăn điểm tâm nên em nói xin lỗi cô bé kia giúp anh, để trợ lý của anh qua đây thu dọn đồ rồi xuất viện.” Kỳ thật Phương Trạch rất muốn mặt dày mày dạn nói với Vũ Thần thêm vài câu, song sợ phản tác dụng khiến Vũ Thần phiền chán nên không nói nhiều thêm.

“Ở đây có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh thì không cần lãng phí tiền bạc. Tôi đây chúc mừng anh bình phục xuất viện.” Vũ Thần vốn tưởng rằng Phương Trạch sẽ mặt dày ở lại bệnh viện mười ngày nửa tháng nữa, lại không nghĩ rằng khi anh vừa hạ sốt đã xuất viện, điều này khiến cậu khá bất ngờ.

Trong lòng Phương Trạch hi vọng nghe được sự thân thiết từ lời nói của Vũ Thần, nhưng thực tế là ngay cả câu hỏi han theo tính chất công việc cũng không có, điều này làm anh ít nhiều có chút mất mát. Lại nghĩ đến sắc mặt khẩn trương của Vũ Thần lúc vọt vào đám người kia thì trong lòng anh cân bằng rất nhiều: “Hôm qua nhìn thấy em đẩy đám người đó ra, anh cảm thấy thật đáng giá, cho dù thật sự bị đâm chết…” Có lẽ Vũ Thần cũng có để ý một chút tới anh, Phương Trạch tự an ủi chính mình.

“Tôi là vì xác định anh có thật sự bị đâm chết không thôi, hơn nữa tôi chỉ hiếu kỳ và đồng tình nên mới ngó vào đám người đó không được chắc? …Đừng nói ngày hôm qua mấy lần tôi đạp không đủ mạnh. Muốn xuất viện thì làm thủ tục mau đi.” Vũ Thần nói xong những lời này liền ung dung ra khỏi phòng bệnh. Cậu cũng coi như nhìn thấu, cùng người vô lại như Phương Trạch thì không thể có quá nhiều chuyện để nói với nhau, cho một chút ánh mặt trời thì có thể sáng lạn ư(1), thật đúng là, cho mình là ai chứ… Tuy rằng cậu thầm oán giận trong lòng, nhưng cậu cũng biết ngày hôm qua phản ứng của mình khẩu thị tâm phi cỡ nào.

Tiếng đóng cửa trong phòng bệnh yên tĩnh có vẻ chói tai, Phương Trạch theo tiếng vang phục hồi lại tinh thần, nhìn tô cháo bốc hơi trước mặt lẩm bẩm: “Chẳng lẽ muốn tiếp cận em nữa còn phải dùng phương pháp này ư?” Đồng tình cũng tốt, hiếu kỳ cũng được, Phương Trạch lập tức bấm số điện thoại của trợ lý.

… …

Bởi vì đợi ở phòng trực ban gần hai tiếng đồng hồ mà không thấy trợ lý của Phương Trạch tới làm thủ tục xuất viện nên Vũ Thần đành phải đi tới phòng bệnh của Phương Trạch. Khi Vũ Thần tới nơi thì thấy cửa đang khép kín, nghe được bên trong truyền ra tiếng người nói chuyện thì liền dừng bước.

Ngoại trừ Phương Trạch ra, bên trong còn có một giọng nam, giọng nói này Vũ Thần rất quen thuộc, ngoài Phương Nham thì còn có thể là ai đây.

“Đều là người lớn như vậy, cũng không biết chú ý thân thể của mình, chúng ta thật đúng là anh em có khác.” Phương Nham ngồi bên giường bệnh nói đùa.

“Không sao cả, chỉ là bệnh cũ thôi.” Phương Trạch như là không biết việc Phương Nham nằm viện, nhìn thấy hắn mặc quần áo bệnh nhân thì không tránh khỏi giật mình. “Tại sao lại vào bệnh viện?”

“Anh là một con người rảnh rang, em nằm viện không phải cũng là có dụng ý khác sao?”

Phương Trạch không nói gì, im lặng gật đầu. Nếu anh ở lại bệnh viện không đi thì càng khiến Vũ Thần phiền chán, trong lòng không khỏi lo lắng, không muốn chuyển đến đề tài tới Vũ Thần.

Phương Nham cũng không phải đơn thuần tới thăm bệnh, Phương Trạch im lặng nên hắn đành đi vào vấn đề chính. “A Trạch, nếu không phải vì tôi thì cậu cũng không thích đàn ông…”

Phương Trạch lập tức ngồi dậy, nhìn thẳng Phương Nham nói: “Anh không phải không biết tính em, không phải do anh làm hại, việc trước kia hãy quên đi. Anh cũng họ Phương, là con trai của Phương gia, là anh trai của Phương Trạch này, hơn nữa Phương gia còn nợ anh một ân tình.”

“Chắc là ỷ lại đi, nhiều năm như vậy…” Bởi vì cha mẹ Phương Trạch bận làm ăn, tiền tài và các mối quan hệ làm Phương Trạch ít khi cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, sau khi con nuôi Phương gia là Phương Nham đến thì đã đem lại sự ấm áp cho Phương Trạch, điều này không nói cũng biết.

“Em vẫn luôn ỷ lại vào anh và cảm giác cứ lẫn lộn cho nên đã bỏ lỡ…”

“Là cậu bé kia sao? Mấy hôm trước anh còn nói với cậu ta vài câu.” Phương Trạch còn chưa dứt lời thì Phương Nham đã ngắt lời anh. “Cậu thích mới mẻ, bất cần đời, nhưng tôi biết cậu cuối cùng vẫn trở lại bên tôi. Nhưng sau khi Vũ Thần xuất hiện, cậu thay đổi rất nhiều, dần dần chỉ một lòng một dạ với cậu ta. Tôi rất sợ cứ như vậy mà mất cậu, cho nên mới ép cậu ở cạnh tôi hai năm qua. Loại cảm giác mất mát này giống như bị cha mẹ ruột vứt bỏ, tôi không muốn trải qua loại thống khổ này nữa.”

Phương Trạch yên lặng, thì ra trong lòng người vẫn mang lại sự ấm áp cho anh lại cô đơn lạnh lẽo như vậy, huống chi Phương Nham đã hi sinh cho anh nhiều như vậy.

“Có ý nghĩ không an phận đối với em trai của mình có phải rất biến thái hay không? Ngày đầu tiên tới Phương gia, tôi đã quyết định phải quý trọng và bảo vệ cậu, có lẽ thời gian quá dài khiến thứ tình cảm này đã bị vặn vẹo đi. Trải qua hai năm này, tôi mới biết rằng mình đã sai lầm rồi, đều là do tôi ích kỷ. Giờ cậu không cần băn khoăn về tôi nữa, hết thảy đã là quá khứ.” Phương Nham nói xong thì cười thoải mái, khuôn mặt thanh tú ấm áp vô cùng.

Phương Nham cười sáng lạn có chút chói mắt, dường như đây là lần đầu tiên Phương Trạch nhìn thấy Phương Nham như vậy. “Hai anh em đều ỷ lại nhau, sao lại khác thường chứ? Không có anh thì Phương gia đã biến mất rồi, và cũng chẳng có em ngày hôm nay.”

“Không phải đã qua rồi sao? Cho nên A Trạch, cậu phải giành lấy hạnh phúc của mình. Cậu không muốn quan tâm tôi thì bồi thường tôi bằng cách thanh toán viện phí đi. Không đi làm, chi tiêu ở bệnh viện lại rất lớn.”

Phương Nham bỏ đề tài kia qua một bên không chút để ý, lại bị Phương Trạch tưởng là thật.

Ma xui quỷ khiến, Vũ Thần đứng ở ngoài cửa nghe rõ ràng đoạn đối thoại này. Đúng là lòng hiếu kỳ hại chết người a, Vũ Thần đứng bất động trước cửa phòng.

“Tổ trưởng Vũ, tại sao anh lại đứng ngây ra ở đây vậy?”

Đột nhiên bị người gọi, Vũ Thần bị dọa nhũn cả chân, chỉ còn kém nước xỉu trên mặt đất.

Vũ Thần nhìn lại, gọi cậu là y tá chăm sóc Phương Nham, người thanh niên đẹp trai tên Thượng Tử Tinh.

“Không có việc gì, tôi phải quay về phòng trực ban. Cậu cũng mau đi làm việc đi…” Quả nhiên ban ngày ban mặt thì không thể làm cái loại chuyện nghe lén này, huống chi đây là chuyện riêng của người bệnh.

“Tôi đang tìm ngài Phương, vừa rồi lúc tôi không chú ý không biết anh ta đi đâu rồi. Anh có nhìn thấy không?” Hàng lông mày tuấn khí của Thượng Tử Tinh nhíu chặt lại, khó nén được vẻ mặt lo lắng.

“Có thể là ở quanh đây thôi. Cậu đi tìm xem, tôi đi trước nhé.” Vũ Thần cố ý không nói cho Thượng Tử Tinh biết Phương Nham đang ở trong phòng bệnh trứoc mắt, cậu sợ mình bị bại lộ, sau khi lừa Thượng Tử Tinh thì cậu vội vàng trở về văn phòng.

Sau khi trở lại văn phòng, những điều Phương Nham nói với Phương Trạch không tài nào biến mất khỏi đầu Vũ Thần.

Sao có thể để ý như vậy chứ? Ai muốn coi anh em bọn họ làm trò gì chứ…

Vũ Thần quả thực chán ghét bản thân như vậy, quá dễ dàng bị ảnh hưởng, quá dễ bị lung lay.

Chẳng lẽ là yêu đương quá ít, không có kinh nghiệm nên mới dễ dàng chịu thiệt sao? Với mối tình đầu, Vũ Thần không chỉ nhận được kinh nghiệm tình ái(2), cậu lại còn nuôi con chồng trước, thật sự là thất bại thảm hai. Còn chưa hưởng thụ hết quá trình yêu đương đã bị chết từ trong trứng nước, sau khi một mình nuôi con thì càng không có khát khao gì.

Nếu có kinh nghiệm đối mặt với tình cảm thì có phải sẽ thay đổi lý trí một chút hay không? Lần đầu tiên Vũ Thần cảm thấy cuộc sống của mình bi ai như vậy, rõ ràng chưa yêu đương gì đã bị bé con trói buộc.

Vũ Thần như đi vào cõi tiên, vừa lật bệnh án, vừa lẩm bẩm: “Làm gì có ai quan tâm tới một người đàn ông đã có gia đình như mình chứ?” Đều đã làm cha của đứa bé một tuổi, còn miên man suy nghĩ cái gì a… “Haiz, nếu có người theo đuổi mình, nhất định mình sẽ đồng ý.” Khi cậu thì thầm nói, không phát giác có người đi vào văn phòng.

“Tôi theo đuổi cậu, cậu có đồng ý không?”

Giọng nam trầm thấp từ sau truyền đến, Vũ Thần đột nhiên quay đầu. “Hả!”

Dịch An vòng tay đứng dựa vào cửa, áo dài rộng màu trắng kết hợp với chiếc áo sơ mi kẻ sọc đậm màu không mất đi sự nghiêm cẩn, gọng kính màu bạc lại tăng thêm cảm giác cấm dục.

“Cậu… đến đây lúc nào?” Hiện giờ thật mất mặt, Vũ Thần hận không thể tiêm một mũi thuốc gây mê cho chính mình.

Dịch An đẩy mắt kính, giống như muốn nhìn thấu Vũ Thần. “Còn cậu đang nghĩ gì? Không chuyên tâm gì hết… Muốn yêu đương à?”

“Không, không có. Ai… ai rảnh rỗi chứ! Lúc tan ca tôi còn muốn đến công ty gia chính tìm bảo mẫu.” Vũ Thần khẩu thị tâm phi trả lời, bởi vì chột dạ quá nên nói lắm.

“Muốn tìm bảo mẫu?”

“Ừ, tôi và ba đều bận việc, Vũ Nhung cũng không thể về nhà mỗi ngày. Cho nên tôi muốn tìm bảo mẫu. Như vậy thì tôi và ba ba đều có thể thoải mái một chút.”

“Khi tan ca tôi đưa cậu đi.” Kỳ thật Dịch An muốn hẹn Vũ Thần đi ăn cơm chiều, giờ thì đã được như ý muốn.

Vũ Thần không lái xe đi làm, không lằng nhằng gì đã đồng ý luôn.

“Cậu tới đây không phải là muốn hẹn ăn cơm chiều với tôi chứ? Gọi điện cũng được mà.” Vũ Thần thấy vừa rồi Dịch An lẳng lặng đứng ở cạnh cửa, vẫn có hơi chú ý bèn hỏi.

“Đương nhiên không phải, hôm nay có một người bệnh đổi loại thuốc mới, tôi tới xem tình hình chút thôi.” Chính xác thì Dịch An đi ngang qua đây để nhìn Vũ Thần, thấy cậu để ý như vậy mới tìm cớ nói dối.

Vũ Thần nhẹ nhàng thở ra, tưởng tượng tới chuyện mình yêu đương ngu ngốc không thay đổi được thì vẻ mặt lại uể oải. “Cái kia… Dịch An.”

“Hả?” Vũ Thần muốn nói lại thôi chắc là có tâm sự, khóe miệng Dịch An mang theo một tia cười nhợt nhạt hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cậu có cảm thấy tôi xã giao ít không? Hình như cũng không tiếp xúc mấy…” Nghĩ đến cũng là do Vũ Thần không khéo về xã giao, sau khi làm một siêu cấp ‘vú anh’ thì không rảnh bận tâm, cũng ít cơ hội quen biết đi.

“Vấn đề này…” Dịch An kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh Vũ Thần, nhưng lại chần chừ không mở miệng, cố ý trêu tức Vũ Thần.

“Tại sao ngồi xuống lại không nói gì, muốn làm tôi gấp chết sao?” Vũ Thần đợi nửa ngày không nghe được câu trả lời, lại thấy Dịch An bày ra khuôn mặt tươi cười nhìn cậu, mới thực sự phát cáu hỏi.

“Bộ dáng tức giận rất đáng yêu! Có muốn cắt tóc không?” Dịch An hoàn toàn không để tâm câu hỏi vừa rồi của Vũ Thần, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc thật dài sau đầu cậu. “Tóc dài không ít a, hay là cắt tóc kiểu húi cua cho thoải mái.”

Đối với động tác của Dịch An, Vũ Thần cũng không có phản cảm gì mấy, nhưng là đối với chuyện kiểu tóc thì rất chấp nhất. “Không cần, kiểu tóc húi cua bình thường lắm. Cuối tuần tôi muốn đổi kiểu tóc mới.”

Dường như đây là lần đầu tiên Dịch An nhìn thấy bộ dáng bốc đồng của Vũ Thần, bộ dáng đáng yêu không chút giả tạo nhìn không ra là người đã làm cha. Dịch An thầm hồi hộp, giờ phút này thật rất muốn chiếm Vũ Thần làm của riêng, dù là một lát cũng tốt. Dịch An biết cậu không biết từ chối người khác như thế nào cho phải, nên anh đã lợi dụng nhược điểm này mới có thể giấu đi nét mặt đáp lại cậu, “Ừ, được rồi, đến lúc đó nhớ gọi tôi đi cùng nhé.”

Như anh mong muốn, Vũ Thần sẽ không từ chối.

“Dịch An, tôi phát hiện cậu luôn hỏi một đằng trả lời một nẻo, luôn chuyển hướng câu chuyện…” Vũ Thần nổi giận, chỉ một vấn đề mà Dịch An nói lòng vòng vẫn không đưa ra đáp án.

Dịch An đứng dậy, cười cười vỗ đầu Vũ Thần. “Kỳ thật là cậu muốn hỏi vì cái gì lại hẹn hò với phụ nữ đi mà lại nói lòng vòng như vậy?”

“Cậu… Cậu… Không phải, tôi hỏi đứng đắn.” Bị chọc đến chỗ đau, Vũ Thần ấp úng biện bạch, đi hỏi Dịch An vấn đề này làm cho cậu hối hận vô cùng.

“À, cậu thích đàn ông! Vậy tại sao cậu lại chưa từng động tâm với tôi?” Dịch An phát hiện trêu chọc Vũ Thần rất thú vị, anh đưa tay đẩy mắt kính, khó có thể giấu đi khóe miệng tươi cười tỏ vẻ thú vị.

“Ai thích đàn ông chứ! Tôi chưa từng hẹn hò với phụ nữ thì làm sao biết được. Cậu mau đi ra đi, chưa thấy chủ nhiệm nào lại rảnh rỗi như cậu!” Sao còn chưa chấm dứt, Vũ Thần cảm thấy mình càng giải thích càng loạn, nếu nói rõ thì chính là giấu đầu lòi đuôi a… Trong nháy mắt, mắt kính phản lại ánh sáng khiến cậu tựa như nhìn thấy ảo giác rằng đầu Dịch An đang mọc thêm một đôi sừng.

“Còn nói với tôi về đề tài nam nữ thì tôi sẽ gây sự với cậu đấy. Đừng nói là chưa từng ăn đấm của tôi.” Vũ Thần đấu khẩu không lại liền muốn mau chóng đuổi Dịch An ra ngoài.

Dịch An bày ra bộ dáng oan ức, bĩu môi. “Rõ ràng chính cậu hỏi trước.”

“Cậu…” Vũ Thần phát điên không nói lên lời, tự mình đẩy Dịch An ra khỏi cửa. “Không nói nữa, tôi phải làm việc.”

Hai người giằng co ở cạnh cửa, đột nhiên lúc đó cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Dịch An lập tức kéo Vũ Thần không đứng vững vào trong ***g ngực.

“Ngại quá, không có gõ cửa.” Diệp Duy Dật đi vào nhìn thấy hai người đang ôm nhau thì thiếu chút nữa quên mình tới làm cái gì. “Cái kia… Tôi tới là muốn nói hôm nay Phương Trạch không thể xuất viện được, muốn ở lại bệnh viện điều trị thêm vài ngày. Cậu ta bảo tôi tới nói cho cậu một tiếng.”

Vũ Thần đẩy Dịch An ra, sắc mặt lạnh nhạt gật đầu. “Được, tôi biết rồi.”

Dịch An thấy Diệp Duy Dật thì trong lòng liền có chút khó chịu, nghe thấy tên Phương Trạch thì sắc mặt nháy mắt trầm xuống. Dịch An thấy nếu nấn ná lâu sẽ khiến không khí không được tốt, liền đi ra khỏi văn phòng. “Tôi đi thăm phòng bệnh một lát, cậu vội thì cứ làm việc đi. Khi nào tan ca tôi sẽ gọi điện.”

“Ừ.” Vũ Thần gật đầu như gà mổ thóc, nhìn theo Dịch An đi ra khỏi văn phòng. Cậu đã sớm quẳng đề tài quẫn bách vừa rồi ra sau đầu, bởi vì tin tức Phương Trạch không xuất viện mới đúng là sét đánh giữa trời quang. Cậu phải suy xét kỹ lưỡng để làm sao đuổi được tên âm hồn không tan Phương Trạch này ra khỏi bệnh viện. Tuy rằng lúc nghe lén có làm cho Vũ Thần mờ mịt, nhưng vẫn không lung lay được quyết tâm thoát khỏi Phương Trạch của cậu.

Diệp Duy Dật truyền lời xong, thấy Dịch An đi ra ngoài thì hắn cũng đi ra ngoài. Diệp Duy Dật gọi nửa ngày, Dịch An không trả lời hắn. Trong lòng Diệp Duy Dật cảm thấy bị làm nhục, trở lại phòng bệnh thì kể khổ với Phương Trạch.

Nhưng dường như Phương Trạch hoàn toàn không nghe được trọng điểm lời nói của Diệp Duy Dật. “Bọn họ ôm nhau? Lúc tan ca còn muốn gọi điện cho nhau…”

“Hình như lúc tôi mở cửa thì đụng phải, nhưng nói không chừng là bọn họ đang dựa vào cửa hôn môi. Sau khi tôi vào thì sắc mặt họ rất khó coi. Nếu cậu không thể vãn hồi, tôi còn hấp dẫn được, đáng tiếc a…” Diệp Duy Dật mặt không đổi sắc thêm mắm dặm muối, xem như trừng phạt Phương Trạch một chút vì hại hắn bị dọa.

Phương Trạch im lặng, biết Vũ Thần và Dịch An thân mật như vậy làm cho anh cảm thấy như được nếm thử cảm giác thất bại lớn nhất đời này, đau lòng làm cho anh không thở nổi. Lúc nghe thấy Diệp Duy Dật còn muốn chen vào một chân, Phương Trạch thực sự nổi giận nói. “Đừng có làm gì Vũ Thần! Cậu…”

“Làm sao có thể thế chứ. Phương Trạch, cậu thật hồ đồ. Tôi nói là nói tên bác sĩ mặt lạnh kia kìa, phiền cậu nghĩ cho rõ ràng được không?” Diệp Duy Dật đang ngồi thì nhảy dựng lên, kích động nói ra một đống tiếng phổ thông tỉnh Tứ Xuyên. Đến khi Phương Trạch lạnh mắt nhìn qua thì hắn mới biết được mình thất lễ. “Thật có lỗi, xúc động quá nên nói cả tiếng địa phương.”

Phương Trạch bất đắc dĩ. “Được rồi, từ khi nào cậu lại đổi khẩu vị vậy? Cậu không phải thích luyến đồng sao?” Rõ ràng Phương Trạch còn chưa kịp chữa thương cho mình mà trái lại còn trấn an Diệp Duy Dật, tìm hắn giúp đỡ thật là sai hoàn toàn.

“Chính là đột nhiên cảm thấy đàn ông có cảm giác cấm dục được dạy dỗ sẽ trở nên thú vị thôi, ài, nhưng mà bác sĩ mặt lạnh kia chẳng thèm để ý tới tôi.” Nghĩ đến Dịch An luôn bày bộ mặt đen với mình, Diệp Duy Dật không khỏi thở dài.

“Còn cảm giác cấm dục…” Cảm giác cấm dục, hai người làm sao có thể hôn môi đây. Đây chính là phản ứng đầu tiên của Phương Trạch. Xuất phát từ ghen tị, đầu óc Phương Trạch loạn cả lên, thế nên lời nói dối cũng không phân biệt được.

Phương Trạch chưa nói hai lời đã đuổi Diệp Duy Dật ra ngoài, bởi vì mọi động tĩnh xung quanh đều có thể làm nhiễu loạn suy nghĩ của anh.

Hiện tại Phương Trạch chỉ muốn yên tĩnh một mình.



tương tự câu “Được voi đòi tiên”

nguyên là “toàn lũy đáo vị”: lũy = bậc, lũy 1: dắt tay; lũy 2: hôn môi; lũy 3: âu yếm, đại khái là sờ trên sờ dưới, sờ được đâu thì cứ sờ; toàn lũy: tức là bước cuối cùng đó *nháy mắt*, câu này tức là Vũ Thần đã được Phương Trạch ăn sạch sành sanh đó.

.:End 49:.

@Sky: cô ạ, tôi nhầm r, lần trước ý tôi là anh 3D với Dịch An í, nói nhầm sang Phương Nham, aizz, truyện này được cái, cặp đi với cặp cả, cô nhể.