Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Chương 48



Đọc xong chương này mà bó chiếu toàn thân với vợ chồng nhà em Thần – anh Trạch. Cười chết người. =))

Bởi vì muốn tiếp tục làm việc, Vũ Thần lập tức quẳng hết chút lo lắng cỏn con ở trong lòng. Nhưng cậu lại có cảm giác ông trời muốn đối nghịch với mình, lúc gần tan ca, ma xui quỷ khiến Vũ Thần lại gặp Phương Nhan.

Lúc Vũ Thần nhìn thấy Phương Nham trước mặt mình, cậu hơi bất ngờ, nhưng không có biểu hiện giật mình, mà ngược lại cậu thật tự nhiên phóng khoáng chào hỏi hắn.

Phương Nham thoạt nhìn tốt hơn nhiều so với lần cuối cùng Vũ Thần nhìn thấy hắn, tuy rằng mặc quần áo bệnh nhân, nhưng trên mặt cũng có chút huyết sắc. Không biết có phải là ảo giác hay không mà Vũ Thần thấy ngạo khí trong mắt Phương Nham dường như biến mất, cả người nhu hòa rất nhiều. Nhưng mà đồng nghiệp nói ở phòng bệnh thì bản tính dã man của Phương Nham không có sửa.

“Đã lâu không gặp. Hiện tại sống cũng không tệ chứ?” Mặt Phương Nham mang ý cười, khiến cho cảnh hai người bất chợt xuất hiện cùng lúc không có vẻ xấu hổ.

“Tốt lắm. Hiện tại tôi làm ở bệnh viện, nếu anh cần gì cũng có thể nói với tôi.” Vũ Thần bình tĩnh hòa nhã nói ra những lời này, hoặc cũng bởi vì đối phương thản nhiên làm cậu cũng không để ý những chuyện không vui trước kia. Nhưng Vũ Thần không muốn nói thêm chuyện gì với Phương Nham, lại nói, “Nhưng bây giờ tôi phải tan ca rồi, có chuyện gì thì anh có thể nói với y tá phụ trách chăm sóc anh.”

Phương Nham cười gật đầu nói lời tạm biệt, trong mắt không có sự sắc bén như xưa nữa.

Nhìn thấy Phương Nham như vậy, Vũ Thần không thể không nghĩ mình là đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Có lẽ thời gian thật sự có thể thay đổi một con người.

Sau khi về nhà, Vũ Thần vốn định bàn bạc với Vũ Phong về việc có nên thuê một bảo mẫu hay không, dù sao bây giờ công việc của cậu cũng đi vào quỹ đạo, cũng không có thời gian chăm sóc cẩn thận cho Vũ Mao, cho nên cậu muốn hỏi ý kiến của Vũ Phong. Nhưng còn chưa nói tới chuyện đó thì Vũ Phong lại nói trước với cậu về việc hôm nay ông đã gặp Phương Trạch.

Vũ Phong truyền đạt hết đầu đuôi gốc ngọn lời nói của Phương Trạch ra, Vũ Thần lẳng lặng nghe xong nhưng không có phản ứng gì. Đối với giải thích của Phương Trạch, Vũ Thần cũng không nói suy nghĩ trong lòng cậu cho Vũ Phong, chỉ sau khi nói chuyện xong mới thản nhiên nói: “Nực cười.”

Đúng thật là vô cùng nực cười, vì sao chuyện tới bây giờ còn muốn nói dối cậu, cậu đã nhìn thấu Phương Trạch rồi.

Vũ Thần cười nhạt làm cho Vũ Phong hiểu được thái độ của con trai, cũng không tiếp tục hỏi han nữa, dù sao chuyện tình cảm này người làm cha như ông không thể xen vào.

Thấy Vũ Phong không hỏi tới nữa, Vũ Thần liền lập tức bỏ qua đề tài nhạy cảm này, sau khi hỏi ý kiến của Vũ Phong và được ông đồng ý thì Vũ Thần liền quyết định ngày hôm sau sẽ tới công ty gia chính(2) tìm bảo mẫu.

Chuyện xảy ra hôm nay không coi là nhiều, nhưng nhiều ít cũng để lại vướng mắc trong lòng Vũ Thần. Tỷ như Phương Nham thản nhiên tươi cười, Phương Trạch thì nửa thật nửa giả khiến trong lòng cậu cảm thấy không vui, vì thế đêm nay cậu bị mất ngủ.



Mây đen kéo đến dày đặc khắp trời khiến khoảng không trước mắt mọi người đều phủ kín một tầng màu xám ảm đạm, Vũ Thần nhìn ngoài cửa sổ, có chút hối hận hôm nay không lái xe đi làm, hơn nữa thời tiết quỷ quái như vậy khiến việc cậu đi tới công ty gia chính cũng hỏng bét. HIện tại cậu chỉ cầu khấn khi cậu về nhà thì trời không mưa. Nhưng trận mưa to này lại cố tình rơi xuống đúng lúc Vũ Thần sắp tan ca, điều này làm cậu hoài nghi nhân phẩm của mình có phải có vấn đề hay không. Mưa ngoài cửa sổ không có dấu hiệu dừng lại, mà giờ có đi ra ngoài cũng chưa chắc đã đón xe được, cho nên Vũ Thần đành phải chờ ở văn phòng.

Mưa rơi va vào cửa sổ tạo thành tiếng vang khiến đầu óc Vũ Thần hơi bộp chộp, cậu liền buông quyển sách trên tay đi tới phía trước cửa sổ.

“Mưa tới lúc nào mới ngừng đây… Trời mưa chả đúng lúc gì cả…” Vũ Thần oán giận, nhưng mưa lại càng lớn.

Chờ cơn mưa này tạnh thì xem ra không được, vẫn là ra ngoài đón taxi vậy… Vũ Thần đành dẹp bỏ ý nghĩ chờ mưa tạnh rồi về nhà, cậu cầm lấy chiếc dù có những bông hướng dương mượn của cô bạn đồng nghiệp chuẩn bị ra ngoài đón xe.

Lúc Vũ Thần bung chiếc dù bé nhỏ đi ra khỏi khu phòng bệnh, một người đàn ông với thân hình cao lớn cầm dù kẻ caro màu xanh đậm đi tới hướng Vũ Thần. Trời mưa rất lớn, chỉ có lác đác vài người đang rảo bước trong mưa, người đàn ông đi tới có khí chất khác người thường mang dù caro xanh đậm khá là nổi trội, đi từ trước mặt tới, Vũ Thần làm sao có thể không chú ý đến anh ta chứ.

Anh ta sao lại tới đây? Đến thăm anh trai anh ta sao? Nhìn thấy Phương Trạch, trong lòng Vũ Thần tự hỏi tự đáp, sau đó bước nhanh hơn, lập tức hai người chạm trán.

Phương Trạch đi tới phía Vũ Thần, anh thật sự cảm thấy người trước mắt dù đang che chiếc dù có những bông hoa hướng dương màu vàng cũng không có chút nào không tự nhiên, mà lại khiến bầu trời u ám này tăng thêm phần đẹp đẽ. Phương Trạch từ xa đã nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của Vũ Thần thì đại khái cũng đoán được Vũ Thần không vui, anh liền thản nhiên cười nói: “Trận mưa này nhất thời không về nhà được, em không lái xe đúng không? Anh với em đi đón Vũ Mao nhé?”

Anh ta sẽ không nghĩ tới việc ra trời mưa đi. Lời nói dõng dạc đều có thể nói ra như vậy, chẳng lẽ bị sét đánh giữa đường à… Anh ta dựa vào cái gì chứ?

“Tôi có dù, đừng chắn đường.” Vũ Thần không có ý cụp dù lại, vòng qua Phương Trạch tiếp tục bước về phía trước.

“Nè, dù của em hơi nhỏ, rất có thể bị nước mưa tạt vào. Dùng tạm của anh đi!” Phương Trạch cũng không ngại việc Vũ Thần không nhìn anh, trực tiếp kéo Vũ Thần vào đứng dưới dù của anh.

Động tác bất ngờ của Phương Trạch khiến Vũ Thần hơi bất ngờ, cậu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì đo ván với mặt đất, dù cũng rơi trong mưa. Vì thế cậu đẩy Phương Trạch ra, mắng to: “TMD, anh có phải bị bệnh không a, tôi quen biết anh sao? Tôi thích đi dưới mưa đấy, liên quan quái gì tới anh!”

Cơn mưa tầm tã rất nhanh đã làm Vũ Thần ướt đẫm toàn thân, Phương Trạch lại gần che mưa cho cậu, cậu hoàn toàn không cảm kích chút nào mà lại tiếp túc lao ra khỏi dù của Phương Trạch. Gạt tay Phương Trạch ra, mưa che khuất tầm mắt của Vũ Thần, vì thế cậu cũng lười nhìn Phương Trạch, liếc mặt một cái, nhặt dù lên che tiếp tục đi, ngoài miệng vẫn không ngừng mắng chửi như trước.

“Che dù cho em mà cũng chán ghét vậy sao?” Phương Trạch theo sát người mang dù màu vàng phía trước, trận mưa to này tựa hồ dập tắt hi vọng của hai người, thái độ của Vũ Thần không giống như tuyên cáo thất bại của anh, mà là cảnh cáo rõ ràng: anh thực sự không có tư cách làm gì hết.

Vũ Thần đi đến vỉa hè chờ xe, taxi đi ngang qua không có một chiếc nào còn trống, xe bus thì đầy ắp người, cậu đành phải đi về phía tàu điện ngầm. Vũ Thần không phải không nghe thấy người phía sau luôn miệng nói muốn đưa cậu về mà là cậu dứt khoát thờ ơ với anh.

“Loại người như anh dù có làm tài xế cho tôi, tôi cũng không cần. Anh muốn đi theo tôi, tôi sợ người khác có thể sẽ cho rằng tôi và anh đều là bệnh nhân tâm thần đấy.” Vũ Thần nói ra những lời độc miệng, cậu rất hiếm khi dùng lời nói ác độc để mắng một người như vậy, cậu vừa mắng vừa giẫm mạnh lên vũng nước dưới chân để giải tỏa bất mãn của mình.

Nước đen ngòm bắn tung tóe lên ống quần Phương Trạch nhưng anh không để ý mà lại mang dù che cho Vũ Thần. “Em muốn anh phải làm sao đây? Em vẫn hận anh thế sao…”

Phương Trạch đúng là âm hồn không tan, anh cứ đi theo Vũ Thần khiến cậu phát cáu lên được. Cậu giật lấy dù của Phương Trạch ném xuống đất, gần như nhắm hai mắt hô lớn: “Tôi có bệnh mới hận anh. Chính là anh không cần xuất hiện trước mắt tôi nữa, được không? Tùy tiện xông vào cuộc sống của người khác, sau đó không nói một tiếng rồi bỏ đi, rắm(3) cũng không để lại một cái. Hiện tại lại tới tìm tôi, TMD, anh coi tôi là cái gì chứ? Cút cho tôi, biến cho khuất mắt tôi đi.”

Phương Trạch nhướng mày, hơi híp mắt lại nhằm nhìn rõ người trước mắt một chút, giọng nói bình thản: “Biến mất? Nếu anh chết rồi, em sẽ không phiền nữa nhỉ?”

“Ai muốn quản sống chết của anh chứ…” Chẳng lẽ là do quá mức buồn chán mà phải chơi trò một khóc hai nháo ba thắt cổ làm xiếc chắc? Vũ Thần chẳng tin Phương Trạch là người thích chơi đánh cuộc may rủi thế đâu, cậu cảm thấy không nhất thiết phải đôi co với Phương Trạch, hiện tại cậu chỉ muốn chạy nhanh về nhà tắm nước ấm.

“Anh chết rồi em sẽ không cần phiền nữa, Vũ Thần…”

Vũ Thần đi về phía trước, nghe được giọng nói rất lớn phía sau, lại cảm giác người phía sau cách cậu càng ngày càng xa. Vũ Thần dừng bước, quay đầu lại thì thấy Phương Trạch vượt qua khỏi dải phân cách lao ra giữa đường lớn.

“Anh mới ở trường diễn ra hả? Là muốn diễn kịch cho tôi xem sao? Phương Trạch, tôi nói cho anh biết, không cần như vậy đâu. Anh còn có thể đứng ở đường cái làm cột chỉ đường sao?” Đối với màn diễn khôi hài của Phương Trạch, biểu hiện của Vũ Thần cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn nói rất mỉa mai. Nếu Phương Trạch thật sự chết như vậy trước mặt cậu, cậu nhất định càng khinh thường Phương Trạch hơn.

“Không phải em rất muốn nhìn thấy anh chết sao?”

“Ai để ý sống chết của anh chứ.” Vũ Thần hô to, nước mưa che mờ tầm nhìn của cậu, cậu gắng sức nhìn Phương Trạch đi về phía trung tâm con đường. Mưa to như vậy, xe cộ thì chen chúc nhau, muốn xe đụng vào anh ta, còn không bằng tự anh ta đi đụng vào xe thì hơn.

Đèn giao thông chuyển qua màu xanh, tất cả xe cộ đều tranh thủ mấy chục giây ngắn ngủi đi cho mau. Phương Trạch nghĩ thời cơ đã tới, vọt vào dòng xe cộ.

“Chết tiệt, tên hỗn đản này chẳng lẽ thật sự bị sét đánh rồi…” Vũ Thần thấp giọng mắng, không tự chủ được mà bước nhanh tới giữa đường.

Giữa đường hỗn loạn, những chiếc xe xung quanh đều bị bức phải dừng lại, Vũ Thần không nhìn thấy tình huống ở giữa đường, cậu vội vàng chạy tới, ngoài tiếng mưa rơi còn có tiếng ồn ào của người và còi xe… Nhất định là bởi vì quá ầm ĩ nên cậu mới có thể khẩn trương như vậy. Vũ Thần tự an ủi trong lòng.

Vũ Thần xuyên qua xe cộ và đoàn người, nghe được một giọng nam thô to: “Cậu không muốn sống nữa phải không? Phí vật lý trị liệu một phần tôi cũng chẳng chi đâu. Cậu muốn chết thì cũng đừng đụng vào xe tôi. Nếu không phải ông đây phanh lại kịp thì cậu đã sớm bị đánh bay rồi.”

Phương Trạch ôm bả vai nằm trên mặt đất, bên cạnh là tay tài xế xe tải đang chửi bậy và quần chúng vây xem. Vũ Thần nhìn đến cảnh này đúng là dở khóc dở cười, nhưng ít ra còn có một tia an lòng, may mắn không phải là cảnh tượng kinh khủng như trong tưởng tượng của cậu.

Vũ Thần nhìn Phương Trạch trước mặt, không lưu tình chút nào đạp hai chân anh. “Không còn kiên nhẫn sống tiếp cũng không cần gây cản trở giao thông. Anh nằm đây không thấy ngột ngạt sao?”

Quần chúng vây xem mờ mịt nhìn người có gương mặt thanh tú đang đạp và đạp người nằm dưới đất, trình độ điên cuồng không khác gì người kia khi vọt tới trước mũi xe tự sát. Có vài người dân có chút hảo tâm xen vào can ngăn nhưng lại bị người bị hại lớn tiếng quát cho lùi trở lại.

Cuối cùng, mấy cảnh sát giao thông tới mới chấm dứt trò hề này.

Toàn thân Vũ Thần và Phương Trạch ướt sũng ngồi ở đồn cảnh sát giao thông ghi chép khẩu cung, đến khi hai người đi ra thì mưa cũng đã tạnh.

Vũ Thần mặc quần áo ẩm uớt, gió thổi qua khiến cậu lạnh run, trong lòng lại càng khó chịu. Đều là bị người điên này làm hại, hại ông đây phải đi ghi chép khẩu cung với anh ta. Sớm biết thì đã không quản chuyện anh ta rồi.

“Tôi thực là, TMD, không có việc gì mà tự chuốc khổ vào thân.” Vũ Thần liếc người đàn ông cao lớn đang ôm bả vai đi phía sau, hận không thể đạp cho mấy cái.

“Kỳ thật là em lo lắng cho anh đúng không? Xem ra…”

“Anh tự giải quyết cho tốt đi! Tôi bắt xe về.” Vũ Thần giả vờ không nghe thấy gì, bước nhanh tới phía trước.

“Anh bảo trợ lý Trương lái xe tới, hiện tại không bắt xe được đâu, cùng đi được không?” Phương Trạch ôm bả vai, chịu đựng đau nhức đuổi theo Vũ Thần.

“Không cần.”

“Đừng đi… Em…” Sắc mặt Phương Trạch trắng bệch, trán toát mồ hôi, anh bắt lấy cánh tay Vũ Thần như là tìm một trụ cột để chống đỡ thân thể.

Vũ Thần không kịp phản ứng, thân thể cao hơn cậu một cái đầu gục trên người cậu. Không thể không giúp Phương Trạch, Vũ Thần mắng to ra tiếng: “Thao, lên xe rồi ngất không được hả? Người gì mà yếu thế, bị đá mấy cái mà đã không chịu được sao…”

Vũ Thần vươn tay sờ trán Phương Trạch, cảm giác nhiệt độ có thể làm phỏng tay.

“Hừ, muốn dạy bảo ngưòi điên này thì mình xem như cũng điên rồi.” Vũ Thần vốn định phủi mông chạy lấy người, nhưng Phương Trạch lại cúi đầu nỉ non điều gì đó.

“Chỉ cần một cơ hội là tốt rồi. Vũ Thần… Anh đúng là lừa em… Nhưng chỉ là muốn giữ em lại bên người…”

Vũ Thần ngừng động tác, nghiêm túc nghe xong, khó chịu nói: “Hôn mê bất tỉnh còn ở nơi này nói điên nói dại cái khỉ gì chứ…”

Lúc Vũ Thần đang do dự thì trợ lý của Phương Trạch gọi điện tới.

Rốt cục có thể thoát khỏi người điên này…

Vũ Thần cố hết sức dìu Phương Trạch lên xe, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu không ngồi xe Phương Trạch về nhà.

Thật vất vả ngồi taxi về đến nhà, Vũ Thần lập tức chạy đi tắm nước ấm đề ngừa cảm lạnh. Vì thế Vũ Phong không có mắng cậu vì tội đội mưa về nhà.

Vũ Thần tắm rửa xong, ăn cơm chiều như hổ đói, thấy bảo bảo ngáp đành phải mang theo Vũ Mao lên giường.

Dỗ nửa ngày, bé con rốt cuộc cũng ngủ, nhưng vừa mới ăn xong cơm chiều nên dạ dày có chút trướng trướng, hơn nữa trước khi về nhà còn náo loạn một phen, không có cách nào ngủ được. Cuối cùng Vũ Thần không ép mình ngủ mà lên mạng, ở trên mạng lang tháng tới hai giờ sáng thì cậu rốt cuộc cũng buồn ngủ, lúc này mới ngã ra giường ngủ.



Cậu mang theo quầng thâm to đùng, đi đằng sau cô y tá, Vũ Thần vẫn không lấy lại tinh thần được. Cảm giác chân như đã bị đơ… Giờ đây Vũ Thần chỉ muốn ở lại phòng trực ban thôi.

Cô y tá thấy tinh thần tổ trưởng không tốt, liền hỏi: “Tổ trưởng, anh có khỏe không? Bệnh nhân phòng này mới tới hôm qua…”

“A, bệnh gì, giai đoạn cuối sao?” Vũ Thần đối với bệnh nhân nan y đã sớm tỏ ra quen rồi, nên mới hỏi như vậy.

“Không phải, ngài Phương vốn không phải sắp xếp cho chúng ta chăm sóc… Tối hôm qua lúc nhập viện thì sốt cao, sau lại kiểm tra thấy bả vai bị ngoại thương và viêm dạ dày mạn tính.”

Ngài Phương, sốt cao, ngoại thương, viêm dạ dày mãn tính… Không biết có phải tối qua ngủ quá ít hay không mà Vũ Thần đột nhiên cảm thấy choáng váng, cậu dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được bệnh nhân trong kia là ai…

○○○

Công ty gia chính: các tổ chức cung cấp các dịch vụ gia đình, như: bảo mẫu, giúp việc, lau dọn nhà cửa,…

.:End 48:.

Tối qua nhắn tin tán gẫu với thầy đẹp trai. Tôi đang tự hỏi làm sao thầy lại có thể nhắn tin với tôi mà không bị vợ đập cho tàn người (sau khi đi học về, tôi ngồi trước máy tính, vừa lướt wp, vừa nhắn tin với thầy, kết thúc lúc hơn 11h tối.) >”



Chương trướcChương tiếp

Báo lỗi chương Bình luận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.