Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Chương 47



Mặc kệ là ai thì phản ứng đầu tiên đối với việc đàn ông sinh em bé đều là vẻ khó có thể tin, đương nhiên Phương Trạch cũng không ngoại lệ. Sau một buổi tối bình tĩnh suy xét, anh khẳng định hết thảy những gì Vũ Thần đã nói, Vũ Thần không cần phải nói đùa như vậy, cũng không có lý do gì để lừa gạt anh. Tuy rằng ấn tượng không rõ ràng lắm song Phương Trạch vẫn mơ hồ nhớ được rằng ba Vũ Thần từng nói qua với anh về việc đàn ông sinh em bé. Lúc này Phương Trạch mới bừng tỉnh đại ngộ, kỳ thật lúc ấy ba Vũ Thần đã ám chỉ với anh rằng việc Vũ Thần có thể mang thai là chuyện thật.

Đêm đó Phương Trạch mơ một giấc mộng khó tin. Đúng là cảnh tượng xuất hiện trong trí nhớ, mà đoạn trí nhớ trong mộng lại thật rõ ràng. Phương Trạch đuổi theo một người phụ nữ mang thai, sau khi anh bắt lấy tay người phụ nữ kia, lại nhìn thấy mặt người đó và Vũ Thần giống nhau như đúc, lạnh nhạt nhìn anh. Vì thế Phương Trạch rất nhanh đã tỉnh mộng, trong giây lát anh nghĩ đến một ngày nào đó hai năm trước đây anh nhìn thấy Vũ Nhung và một người phụ nữ mang thai đi chung với nhau, ánh mắt của người phụ nữ kia và Vũ Thần giống nhau như tạc. Lúc này Phương Trạch mới hiểu được vì sao khi đó Vũ Nhung lại sốt ruột như thế, và vì sao anh mắt người phụ nữ kia nhìn vào mắt anh lại luống cuống như vậy.

Hết thảy đều đã có đáp án.

Nhưng về việc Vũ Thần vì sao tiếp tục giấu anh thì Phương Trạch rất hiếu kỳ.

Phương Trạch biết thái độ của Vũ Thần ngày hôm qua là tuyệt đối không còn muốn nhìn thấy anh nữa, dù có thấy đi nữa cũng là hờ hững, có thể là đổi một kế hoạch khác sẽ có được thu hoạch ngoài ý muốn, hi vọng tất cả những chuyện này vẫn chưa được coi là muộn.



Qua nhiều năm như vậy, Vũ Phong nuôi nấng hai đứa con trưởng thành, tâm tư của ông cũng giống bao người làm mẹ khác, tình trạng gần đây của Vũ Thần ông đều thấy hết, nhưng chỉ có cha là thấu hiểu tâm lý của con nhất. Lúc ông nhận được điện thoại của Phương Trạch thì Vũ Phong càng thêm xác định được nguyên nhân tâm trạng Vũ Thần không tốt, cho nên ông không nói nhiều lời với Phương Trạch mà đã đồng ý hẹn gặp luôn rồi.

Phương Trạch thấy vui mừng rằng Vũ Phong không từ chối gặp anh, nói không chừng anh có thể đạt được bước đột phá nhờ có Vũ Phong chăng. Nhưng mà lúc gặp mặt thì Phương Trạch mới ý thức được việc vãn hồi toàn bộ mọi chuyện không có chút lạc quan nào cả.

“Bác trai có thể bớt chút thời gian gặp mặt thật sự là cháu rất cám ơn. Gần đây Vũ Thần có khỏe không ạ?” Biểu hiện của Phương Trạch cũng không câu nệ gì nhiều, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí.

“Rất tốt. Cậu tìm tôi đơn giản là vì Tiểu Thần. Chuyện đã qua lâu như vậy, đôi bên buông tha nhau không phải tốt lắm sao? Vì sao còn lẵng nhẵng theo nó?” Vũ Phong không vòng vo với Phương Trạch, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

“Cậu ấy nói với bác là cháu quấn quýt lấy cậu ấy sao? Cháu chỉ là không tìm thấy cơ hội để giải thích mà thôi. Cháu vẫn còn muốn ở bên Vũ Thần.” Phương Trạch cũng phải bội phục sự kiềm chế của Vũ Phong, nếu đổi lại là cha mẹ nhà khác có khi đã xông tới cho một trận rồi.

“Nó không nói với tôi cái gì hết, nếu cậu không gọi cho tôi thì tôi còn không nghĩ tới chuyện này liên quan tới cậu. Lần này gặp cậu, tôi cũng chưa nói cho nó biết.” Vũ Phong hiểu rất rõ cá tính hay giấu chuyện vào lòng của Vũ Thần, chính bởi vì thế mà ông mới muốn hẹn gặp Phương Trạch, tốt nhất không nói cho Vũ Thần rồi giải quyết vấn đề giữa bọn họ.

“Chuyện đứa bé cháu cũng biết rồi. Cho nên bác trai có thể đứng về bên cháu không?” Nào có người cha nào không muốn giành công bằng cho con cái, cho nên điều Phương Trạch nói cũng không có nắm chắc lắm.

Nói đến đứa bé, Vũ Phong có chút kinh ngạc lại chưa biểu lộ ra, ông vẫn chưa hỏi Phương Trạch. “Biết thì thế nào? Cậu cho rằng đứa bé sẽ kết nối hai người ở chung với nhau được ư? Hơn nữa tôi cũng không có quyền lựa chọn thay cho tiểu Thần. Hay nói cách khác, tôi không muốn giao tiểu Thần cho cậu. Tôi tin tưởng tiểu Thần cũng không muốn đâu. Cho nên cậu hãy nhanh chóng buông tay đi.” Vũ Phong đứng ở lập trường người cha giải thích nên có thể hiểu được.

“Hai năm nay cháu tìm Vũ Thần bác cũng biết, lúc trước bác muốn cháu hết hi vọng, còn nói Vũ Thần xuất ngoại tu nghiệp… Cháu cũng có điều tra qua, thậm chí cháu còn hoài nghi liệu có phải bác và Dịch An cố ý giấu cậu ấy đi không… Nếu hai năm đó cháu giải thích rõ ràng với Vũ Thần thì hiện tại cậu ấy cũng không hiểu lầm với cháu sâu sắc như vậy? Cho nên cháu sẽ không buông tay đâu.” Nghe thấy câu trả lời của Vũ Phong, Phương Trạch cũng không loạn trí, trong giọng nói vẫn lộ vẻ kiên trì.

“Được, vậy cậu nói đi. Vì sao lúc trước không lập tức đi giải thích rõ ràng với tiểu Thần, mà hơn một tháng sau mới tìm nó. Nếu cậu để ý nó thì sao lâu như vậy mới tìm nó giải thích?” Trong giọng nói Vũ Phong có hơi chất vấn, ông biết vấn đề ông vừa hỏi đây cũng là vấn đề Vũ Thần muốn hỏi từ lâu.

“Lúc ấy công ty xảy ra vấn đề lớn, cho nên một tháng đó cháu đều ở nước ngoài. Cháu có gọi điện cho Vũ Thần nhưng không ai bắt máy cả. Chờ tới lúc cháu trở lại tìm cậu ấy, thì bệnh viện nói cậu ấy đã xuất ngoại tu nghiệp. Sau đó tìm bác, muốn biết Vũ Thần rốt cuộc đi đâu thì bác lại không nói cho cháu biết. Lúc cháu đích thân đi thăm dò thì cũng không có chút manh mối nào, điều này khiến cháu ngờ rằng Vũ Thần không xuất ngoại, mà là có người giấu cậu ấy đi. Cháu nói nhiều như vậy, bác còn chưa tin cháu sao?” Phương Trạch hít sâu một hơi, trong lời nói lộ ra sự bất đắc dĩ nhàn nhạt.

“Cho nên công ty chiếm vị trí số một, Tiểu Thần là vị trí thứ hai sao?” Vũ Phong dở khóc dở cười lắc đầu, lại nói: “Thật sự bởi chuyện công ty mà gạt bỏ tiểu Thần sang một bên lâu như vậy sao?”

“Cháu thừa nhận lúc ấy cháu có lỗi khi đem chuyện công ty ưu tiên hàng đầu, nhưng đó đúng là bất đắc dĩ. Bằng không, bây giờ thấy Vũ Thần, cháu cũng sẽ không liều mạng níu kéo như vậy.” Lập trường của Vũ Phong rõ ràng như vậy, nhưng Phương Trạch cũng không thể rút lui nữa, mặc dù anh rất kiên trì, “Những lời này bác có thể nói với Vũ Thần không? Bây giờ cậu ấy không muốn gặp cháu, lại không muốn nghe cháu giải thích.”

Kỳ thật Vũ Phong cảm giác được sự áy náy trong giọng nói của Vũ Thần, lại nhớ tói mình cả đời lận đận. Ông im lặng một lát mới nói: “Chờ tâm tình Tiểu Thần tốt một chút tôi sẽ nói cho nó biết. Trong khoảng thời gian này đừng quấy rầy nó nữa.”

“Vậy ạ? Nếu bác có thể giải thích với Vũ Thần thì tốt quá.” Phương Trạch tựa như thấy được hi vọng, dù sao thái độ của Vũ Phong đã không còn dứt khoát như trước nữa.

“Tôi chưa từng nói sẽ giúp cậu, hết thảy là do Tiểu Thần quyết định.”

Cảm thấy không có cái gì để nói nữa, Vũ Phong uống chút nước rồi đứng dậy nói lời tạm biệt với Phương Trạch.

“Bác phải đi về sao?” Phương Trạch thấy Vũ Phong phải đi cũng kinh ngạc đứng dậy, đi theo Vũ Phong do dự hỏi: “Có một vấn đề vừa rồi cháu nghĩ muốn hỏi bác, nhưng…”

“Hả? Vấn đề gì?” Vũ Phong xoay người lại, cũng hơi khó hiểu nhìn người trẻ tuổi cao hơn ông một cái đầu kia.

“Chính là bảo bảo, nó thật sự.. Cháu chỉ cảm thấy đột nhiên mình biến thành cha cảm thấy thực kinh ngạc. Bảo bảo và Vũ Thần đều tốt đúng không ạ?” Phương Trạch không thể không cảm thán thế giới này thật kỳ diệu, mặc dù Vũ Thần đối với anh không có chút tình nghĩa nào, nhưng còn bảo bảo thì vẫn có thể hàn gắn lại quan hệ giữa bọn họ.

“Tốt lắm. Bé con kia rất khiến người ta yêu. Nhưng mà chưa chắc nó sẽ thừa nhận cậu là cha. Được rồi, điều nên hỏi cậu đã hỏi xong…” Vũ Phong không muốn nói tới cùng với Phương Trạch, nhưng ít ra hiện tại ông sẽ không để cho Phương Trạch nếm được trái ngọt(1) đâu.

Phương Trạch quả thật không có tư cách nói về chuyện của bảo bảo, đành phải ngoan ngoãn im lặng, đưa Vũ Phong lên xe.



Vũ Thần trở lại văn phòng, tình cờ gặp một đồng sự có quan hệ không tồi với cậu là Tạ Hưng, hai người liền cùng nhau tán gẫu một lát. Vũ Thần giờ mới biết gần đây Tạ Hưng đã được thăng chức, nhưng cậu ta ngày càng thêm khổ sở. Bởi vì việc Vũ Thần vừa mới lên làm tổ trưởng cũng giống tình trạng của Tạ Hưng nên cậu và Tạ Hưng tán gẫu rất hợp ý.

“Tổ B đều là những bệnh nhân có vấn đề tâm lý lớn hơn vấn đề sinh lý, càng khó chăm sóc thêm. Trong tổ tôi có một cô gái mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, sợ làm bệnh nhân phật ý. Cho nên tổ chức công việc của tôi tự nhiên là không tốt lắm. Đặc biệt là có người bệnh, thái độ cực kỳ tệ nữa.”

“Quen thì tốt rồi. Mỗi ngày chúng tôi ở đây đều đối mặt với bệnh nhân mắc bệnh nan y thì trong lòng cũng không dễ chịu gì, kỳ thật những người này đã sớm định ngày chết rồi…” Hiện tại tổ Vũ Thần chịu trách nhiệm chủ yếu là chăm sóc bệnh nhân ung thư, cũng bởi vì đã quen thấy cái chết nên Vũ Thần càng thêm hiểu được cuộc sống thì phải hướng về phía trước.

“Bất quá là vậy. Nhưng mà điều gần đây tôi phiền nhất chính là có một bệnh nhân ngày nào cũng trách cứ tôi, giống như cố ý nhắm vào những người chăm sóc anh ta vậy. Bởi vì người chăm sóc hắn là nam cho nên tôi nghĩ có nên đổi người khác cho anh ta không, nhưng không nghĩ tới bệnh nhân này sống chết không chịu… Tôi cũng không biết làm sao cả. Bệnh nhân này cũng không phải lần đầu tiên nhập viện, hai năm trước hình như cũng vì tự sát một lần mà vào, hơn nữa chăm sóc anh ta cũng là người hiện tại, chẳng qua bệnh tình trước kia của anh ta tôi cũng không biết rõ. Hai năm trước hình như anh ta có xuất ngoại chữa bệnh về tâm lý, cũng không biết vì sao còn tới bệnh viện chúng ta.” Tạ Hưng cảm khái nói lên việc khiến hắn vô cùng phiền lòng.

“Người y tá kia không phải rất có duyên với bệnh nhân này sao?” Nghe đoạn chuyện xưa này, Vũ Thần không khỏi nhớ tới Phương Trạch. Lòng tuy rằng không đau nhưng lại có chút ngứa ngáy.

“Bệnh nhân này rất có thể là cố tình gây sự, haiz, có điều những người nằm viện ở đây đều là không thể trêu vào. Bệnh nhân kia gọi là Phương Nham, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào lớn lên mà quái như anh ta.”

“Tên là Phương Nham…” Trong lòng Vũ Thần lộp bộp một chút, trái tim yên tĩnh chợt nổi lên gợn sóng.

Vũ Thần không muốn nghe nữa, cậu không thể không hoài nghi có phải mình giẫm phải cứt chó(2) rồi không, TMD tại sao cậu lại gặp phải nhiều sự trùng hợp như vậy chứ!



(1)  Ý nói bác Phong sẽ không để cho anh Trạch đạt được mong muốn☺. Bác cũng khoái ngược công nhỉ?

(2)  Nguyên văn QT. Gõ từ này mà buồn cười quá! Hờ hờ hờ…

 Cảnh báo: Nam y tá chăm sóc cho Phương Nham sẽ xuất hiện ở phiên ngoại nhé. Hờ hờ hờ. Đây cũng coi như xì-văn-poil nhỉ? Viễn không cho spoil nhưng mà tôi cứ thích spoil cho dù chỉ là một chút xíu manh mối thôi. Hà hà hà…

Hôm nay lại đi học, lại làm bài trước, lại len lén ngắm thầy nữ vương. Hố hố hố. Tuần mới bắt đầu như thế này cũng không tệ nhể? *nhìn ngó* Có ai ghen với tôi thì cũng đừng đạp tôi nhá! ☺

 V: cô chỉ được có vậy, tôi cũng ngó qua cái phiên ngoại r, mà lúc ý cứ tưởng anh 3D mặt dày chứ, hóa ra lại cảnh cũ tái diễn.

.:End 47:.