Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Chương 2



“Con về rồi hả?” Người trong phòng lao tới ôm lấy Vũ Thần, “Ba có một tin tốt nói cho con cho?!”

Vũ Thần từ bệnh viện tan tầm về gần như cạn kiệt sức lực rồi, nào còn dư lực đáp lại cái ôm nhiệt tình của Vũ Phong, hắn rất là bực mình đánh rớt “Koala” trên người mình: “Vừa mới tan tầm, mệt chết được…”

“Ta sinh con nuôi con, bây giờ cho ta ôm một cái không thể chắc?” Lúc Vũ Phong nói xong, nhìn sắc mặt âm trầm của đứa con mới phát hiện tình huống không ổn, “Con không vui sao? Ở bệnh viện lại chịu khổ rồi?”

Vũ Phong thấy đứa con không hé răng, tự thở dài một hơi: “Đều là lỗi của ta, ta ngay từ đầu không nên để con đi học y, con không đi học y sẽ không bị điều chỉnh tới khoa y tá, không học khoa y tá thì không cần làm nam y tá, không làm nam y tá thì có thể tìm được đối tượng rồi… Con à, đây đều là lỗi của ba, ba xin lỗi con a…”

“Ba, đừng có không đứng đắn… Tiểu Nhung đâu?” Vũ Thần đối với hành vi của ba hắn đã nhận quá vô số vắc-xin tiêm phòng bệnh, trong cơ thể đã sản sinh ra kháng thể rồi, cho nên đối với bệnh động kinh của ba hắn rất là bình tĩnh. Ba làm sao buồn chán như thế, người tuổi cũng bốn mươi mấy rồi mỗi ngày còn phải ôm một cái, cũng không biết ba mỗi ngày là như thế nào giải phẫu cho bệnh nhân, bệnh nhân ấy nếu như thấy trạng thái ở nhà của ba còn dám để ba mổ cho mình không nữa? Điều này khiến Vũ Thần rất sớm trước đây hoài nghi năng lực của ba hắn có phải là biểu hiện giả dối hay không nữa.

“Nhung Nhung còn chưa về, chờ Nhung Nhung về chúng ta hẵng ăn cơm.” Bị đứa con chỉ trích, Vũ Phong lập tức khôi phục trạng thái bình thường, “Con à, nói cho con một tin tốt, có muốn nghe không?”

Tin tức gì tốt, bà thím bán đậu hũ ở chợ lại tặng hai khối đậu hũ cho con chứ gì, còn là hàng siêu thị đại hạ giá lại kéo đi tranh nhau mua sao? Ở trong mắt Vũ Thần, tin tốt của ba hắn đều là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi. Cho nên Vũ Thần không dậy nổi hứng thú.

“Nói đi.”

“Con à, ta lấy quan hệ để con vào bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo công tác, con rốt cục có thể thoát khỏi bệnh viện XX rồi. Có hài lòng không? Ba có oách không?” Vũ Phong nói xong thì khoe khoang đứng ở bên cạnh đứa con.

Có thể thoát khỏi bệnh viện XX, còn là vào làm việc ở bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo? Vũ Thần hồ nghi thoáng nhìn qua Vũ Phong, bộ dáng không đứng đắn ấy giống như đang dối gạt hắn. Bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo là bệnh viện tổng hợp hiện đại hóa mang tính xây dựng quan hệ hợp tác giữa hai chính phủ, so với bệnh viện mình bây giờ đang làm quả thực không đáng nhắc tới, bệnh viện bây giờ mình làm quy mô không lớn đãi ngộ lại không tốt, tiền lương mỗi tháng vốn không nhiều lại thêm cắt xén thì chẳng còn mấy đồng, mà bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo kia đãi ngộ tự nhiên nhiều khách quan hơn. Nếu là thật sự có thể vào bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo lại làm sao không phải chuyện tốt, Vũ Thần trong lòng nổi trống luôn ấy chứ.

“Ba, ba gạt con vui vẻ hử? Bây giờ quan hệ đâu có tốt như vậy a?”

“Ta lừa con thì ta là chó con, quan hệ con không cần lo, ba con đây còn là mua được chút mặt mũi, có đi không nói một câu? Cơ hội tốt như vậy a… Đó chính là bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo, chính con cũng rõ ràng.”

“Thực sự? Ba chừng nào thì có tầng mạng lưới quan hệ này a? Con sao không biết?”

“Con không cần biết, đây chính là cơ hội tốt giúp con thoát khỏi bệnh viện hạng ba kia, con còn muốn do dự sao?”

Vũ Thần nghe thấy ba hắn nói như vậy, cảm giác chuyện này có bài bản, hắn nghĩ đến vô lương bóc lột khi lọt vào ở bệnh viện XX, nếu như thật có thể vào bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo nói không chừng tất cả đều sẽ thay đổi, chuyện tốt như vậy rơi vào trên người mình không đáp ứng chẳng phải đồ ngốc sao? Nghĩ tới đây Vũ Thần không còn suy nghĩ thêm nữa mà lập tức cùng ba hắn xác định chuyện này.

“Lúc nào có thể đi làm?”

“Hắc hắc, vậy là ngoan rồi a, lo lắng nhiều thế làm chi? Ba sẽ hại con sao? Con ngoan…” Vũ Phong vỗ nhẹ đầu Vũ Thần, lại muốn xông tới, thế nhưng Vũ Thần xoay người một cái thì vượt ra khỏi vòng tay ba hắn.

Vũ Thần nghĩ thầm này còn nói sẽ không hại hắn, hắn làm y tá xét đến cùng cũng do một tay ba hắn tạo thành. Có điều nghĩ lại thì, trong lòng hắn vẫn là cảm tạ ba, bản thân đều lớn như vậy còn cần cha vì công việc của hắn bán chút mặt mũi, hắn lại nổi lên hối hận lúc ấy ở đại học không có hảo hảo học tập chuyển qua một khoa chuyên ngành. Nghĩ vậy Vũ Thần đối mặt với ba hắn cảm thấy rất là xấu hổ.

“Ừ, biết rồi. Cảm ơn ba.”

“Con à, con nói gì cơ? Cảm ơn ba…??” Vũ Phong nghe đến câu nói ấy lại bổ người về phía Vũ Thần, “Ba không có nuôi không con a!”

Vũ Phong cứ thế treo ở trên người hắn khiến hắn muốn thu hồi câu nói vì quá xúc động này, lập tức gạt cái tay của Vũ Phong ra: “Không khác lắm…”

Ngay khi Vũ Thần sống chết đẩy cái người đang dính như kẹo cao su trên người hắn ra thì cửa mở, truyền đến âm thanh.

Vũ Nhung vào cửa chợt nghe đến động tĩnh trong phòng khách, liền hô lên: “Ba, anh, ta về rồi…” Ở cửa nói một câu ta đã về là thói quen của người nhà họ Vũ, dựa theo lời Vũ Phong mà nói thì nhà càng có thêm nhân khí.

Vũ Phong nghe thấy con gái đã về, lập tức từ trên người Vũ Thần tụt xuống: “Nhung Nhung, đã về rồi… Tới ôm một cái!”

“Ba! Con một ngày không gặp ba rồi.” Vũ Nhung cũng bổ qua ôm lấy Vũ Phong.

Vũ Thần một bên đứng nhìn hai người kia mà không biết nói gì, người nhà mình sao lại không bình thường như thế?

“Anh, một ngày không gặp rồi, anh không nhớ em sao? Thật là.” Vũ Nhung trực tiếp ném túi sách cho Vũ Thần, “Mỗi ngày về nhà đều lạnh nhạt như thế không cùng em ôm, thực không phải với danh anh trai.”

Vũ Thần nghe thấy Vũ Nhung nói như vậy lúc này thì gõ một cái bộp lên trán nó, con bé dối trá này còn không để anh trai nó vào mắt, không cho nó biết tay thì nó không biết trời cao đất rộng là gì rồi: “Xem em còn nói ra lời như vậy?!”

“Ba, anh đánh con!!!!” Vũ Nhung gần như hí rống lên, đây là mánh khóe Vũ Nhung quen dùng.

“Cái gì? Con lại khi dễ em gái, người đều đã lớn vậy rồi?” Vũ Phong nghe thấy tiếng kêu của Vũ Nhung lúc này liền xông qua nhéo lỗ tai Vũ Thần.

“Đừng nhéo a! Đau chết!”

Vũ Phong thả lỗ tai Vũ Thần ra, “Mau nói xin lỗi em con đi, hơn 20 tuổi rồi, còn tranh chấp với em nó?”

“Tiểu Nhung… … Xin lỗi.” Vũ Thần cảm thấy oan ức, ở bệnh viện chịu bóc lột, ở nhà còn phải bị em gái dẫm nát dưới chân ức hiếp, này con mẹ nó sao khổ sở bức bách như thế a!”

“Anh, này còn tạm được! Thưởng cho anh một nụ hôn…” Nói xong ở trên mặt Vũ Thần hung hăng hôn một cái.

Vũ Thần bị hôn xong mạnh lau hết nước miếng dính trên mặt, này chảy nước miếng ghê người!

Đây đều là cái gì người nhà a, Vũ Thần sắp điên rồi, ở bệnh viện ở nhà mỗi một chỗ sống yên ổn….

Bỗng nhiên, di động của Vũ Phong vang lên, Vũ Phong nhận xong vẻ mặt hoàn toàn thay đổi thành người khác, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có một bệnh nhân tình huống chuyển biến xấu, ta hiện tại phải về bệnh viện một chuyến, cơm tối hai đứa các con ăn đi. Đừng bắt nạt em con!” Bàn giao xong thì vội vội vàng vàng ra ngoài.

Vũ Thần nhìn cánh cửa đóng lại có chút im lặng, ba cũng thật là! Đem con ba thành ai chứ.

“Anh, giúp em làm bài tập…”

“Ừ…”

“Anh, rót chén nước tới…”

“Ừ…”

“Anh, em đói bụng…”

“Ừ…”

Vũ Thần khóc không ra nước mắt, em gái gì gì đó không dễ chọc a!!!

… …..

Vũ Nhung là em gái Vũ Thần, bây giờ học cấp 3, anh em tuổi tác hơn kém cũng không lớn. Mẹ Vũ Thần vào lúc sinh Vũ Nhung thì khó sinh mà chết, điều này khiến cho Vũ Thần đối với ký ức về mẹ hắn chỉ dừng lại ở thời điểm 6,7 tuổi, mà Vũ Nhung thì càng không cần nói, vừa sinh ra đã mất đi mẹ rồi, lại nói tiếp thì Vũ Phong là rất không dễ dàng đem hai người con nuôi lớn. Mà Vũ Nhung thì hoàn toàn theo tính Vũ Phong, này lại khiến cho Vũ Thần khổ sở, mất rất nhiều tinh lực đối phó với cha con hai người.

Vũ Phong ở khoa não của bệnh viện làm bác sĩ chủ nhiệm, kinh nghiệm lâm sàng của hắn phong phú tỉ suất sai lầm giải phẫu cơ hồ là 0, hắn vốn định để đứa con kế thừa y bát cơ, không nghĩ tới lúc báo danh lại bị điều tới khoa y tá. Cho nên bây giờ Vũ Phong thấy đứa con làm y tá cật lực mà không có kết quả tốt, cũng ít nhiều thấy phiền lòng. Chuyện đem Vũ Thần tới bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo là chuyện chắc chắn rồi, trong lòng Vũ Phong rốt cục hạ xuống một tảng đá lớn. Trừ lần đó ra, Vũ Phong càng lo lắng vẫn là con nó đến bây giờ vẫn chưa nói qua đối tượng lần nào, hắn ở bên cạnh đẩy a phán a chính là không thấy con nó mang theo bạn gái về nhà, khiến hắn lo lắng chỉ kém báo tên cho Vũ Thần tham gia chương trình thân cận thôi. Cho nên hắn cũng mong muốn sau khi Vũ Thần đổi một hoàn cảnh có thể như nguyện tìm được một cô gái tốt làm đối tượng.

… ….

Mà tối hôm nay Vũ Thần nằm ở trên giường trằn trọc, nghĩ đến mình cuối cùng thoát khỏi áp bách của chủ nhiệm mặt khỉ và y tá trưởng phì trư càng hưng phấn đến mất ngủ.

=========

Lời tác giả:

Chương này có chút cảm giác phụ tử XX… XE rồi… PIA ta đi…

Vì vậy Vũ gia bình thường nhất chính là Vũ Thần rồi… Rống rống….

Vũ Thần cũng không biết ở bệnh viện Nhân Ái Hữu Hảo sẽ có người so với mặt khỉ và phì trư càng thêm tà ác chờ hắn nga…

Híp mắt hắc hắc… Chương sau tiểu công hoa lệ gặt hái! o(≧v≦)o~~

.:End 2:.