Cuộc Sống Mang Bầu Của Nam Y Tá

Chương 13



Lời tác giả:

Thịt thịt, các người hiểu chứ!!! → đây

Coi như là bù cho cả 1 chương trước đi  ~~o(≧v≦)o~~

Có thịt ăn(H), đừng quên để lại bình luận nha ~ … Lệ chạy gấp rút…

────

Phương Trạch sau khi tỉnh lại, nhìn người bên cạnh bèn nở nụ cười thỏa mãn. Trên người Vũ Thần còn lưu lại căn cứ chứng minh tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, từng dấu hôn đậm hoặc nhạt hiện rõ ở cổ và ngực của cậu.

Tối hôm qua, sau khi làm xong, Phương Trạch vốn định rửa sạch dịch thể ở trong cơ thể cậu, nhưng Vũ Thần sống chết không cho Phương Trạch đụng vào cậu nữa, cứ nằm mê man ở trên giường. Phương Trạch không thể làm gì khác đành phải ôm cậu, cùng nhau ngủ tới sáng sớm.

Phương Trạch đứng lên, ôm lấy Vũ Thần đang ngủ say trên giường, chuẩn bị tắm rửa cho cậu. Nhưng động tác lớn thế này khiến cho hạ thể Vũ Thần đau nhức không thôi, cậu bị đau quá nên mở mắt. Khi cậu ý thức được Phương Trạch đang ôm mình, liền lập tức kêu to ra tiếng: “Buông tôi xuống! TMD, anh còn muốn sao hả?” Tiếng kêu của Vũ Thần bén nhọn đủ để xuyên thủng màng nhĩ: “Buông tôi…!”

“Tôi không làm cái gì hết, chỉ là tắm rửa cho cậu thôi. Tối hôm qua không mang áo mưa, dịch kia ở lại bên trong lâu quá thì không tốt lắm với thân thể cậu.” Phương Trạch vẻ mặt vô tội giải thích.

Vừa bị nói như vậy, Vũ Thần lập tức cảm giác được sự ẩm ướt trơn dính rất đáng ghét, không khỏi khẩn trương lên: “Anh để tôi xuống dưới… Anh… Tôi tự đi về nhà tắm!” Trong đầu hiện lên những hình ảnh khó coi tối hôm qua, Vũ Thần thật không dám nhìn thẳng Phương Trạch.

“Hay là để tôi giúp… Tôi tự bằng lòng phục vụ cậu mà.” Phương Trạch hoàn toàn làm l;ơ lời nói của Vũ Thần, trực tiếp ôm cậu đem vào phòng vệ sinh.

“Không cần… Tôi chịu không nổi! Anh, TMD, nghe không hiểu tiếng người sao? Buông…!” Tay Vũ Thần vịn lấy cánh cửa phòng tắm, tránh khỏi cái ôm của Phương Trạch, cậu thật không ngờ chân mình bây giờ lại hoàn toàn vô lực, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.

Phương Trạch vội vàng nâng Vũ Thần dậy, nhưng lại bị cậu gạt ra.

“Đừng đụng tôi… Tự tôi có thể đi được!” Vũ Thần bối rối mặc quần áo vào, không để ý mình đang bị đau đớn như xé rách cơ thể, mang theo thân thể không còn chút sức lực nào trốn ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn bóng dáng Vũ Thần chạy trối chết, Phương Trạch không có dũng khí để đuổi theo cậu nữa.

Vũ Thần đầu óc trống rỗng đi ra khỏi khu phòng bệnh. Cậu chậm rãi tới gần xe điện của mình, lại phát hiện chìa khóa không ở trên người, lúc này mới nhớ tới ví tiền của cậu đang để ở phòng trực ban, cũng không muốn đi lấy; ngoại trừ di động thì trên người không có đồng nào. Cậu chính là cho dù có chết cũng không muốn quay về lấy ví tiền, chỉ có thể ngồi taxi, tới nhà sẽ gọi ba cậu đem tiền xuống dưới trả.

Toàn bộ bệnh viện cũng bắt đầu làm việc, Vũ Thần một bộ dáng chạy trối chết, khiến cho ai nhìn đến cũng tưởng cậu là người đáng thương không có tiền chữa bệnh. Vũ Thần thật vất vả đi đến cửa, chuẩn bị đón taxi, nhưng bây giờ là giờ cao điểm, rất hiếm xe nào còn trống. Mà trên người Vũ Thần ngay cả tiền để đi xe buýt cũng không có.

TMD, đúng là xui xẻo hết chỗ nói; bị một người đàn ông cường gian không nói, hiện tại ngay cả nhà cũng không về được, ngay cả lúc uống nước mà cũng bị nghẹn, trên đường phố, người xe đi lại đông đúc khiến cho Vũ Thần nhìn có chút chóng mặt.

Cậu nhìn thấy một chiếc xe trống đang muốn ngăn lại, chợt một chiếc X6 chạy lại dừng ở trước mặt cậu. Cửa kính xe hạ xuống trước mặt Vũ Thần, người ngồi bên trong lại là Dịch An.

“Tối hôm qua cậu trực ca hả? Bây giờ trở về nhà sao?” Vũ Thần đang trước mắt thật là chật vật không chịu nổi, nếu như Dịch An không lái xe lại thật gần thì cũng không thể nhận ra đây là cậu.

Vũ Thần như vậy, một bộ dáng nghèo túng bị Dịch An thu vào trong mắt, sắc mặt của hắn hơi âm trầm.

“Bây giờ tôi tan ca nên đi xe về nhà.” Cậu tránh xe của Dịch An, đi đến một bên đón xe, Dịch An thấy tư thế Vũ Thần bước đi rất không tự nhiên, lòng nghi ngờ bèn xuống xe đi đến cạnh Vũ Thần.

“Làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi.” Hắn thử dò hỏi. Người trước mắt, sắc mặt vô cùng tái nhợt, đôi môi không có nửa tia huyết sắc; đôi mắt to trong sáng lúc trước, bây giờ đầy vẻ ủ rũ và u sầu. “Ca đêm thực sự vất vả sao?”

“Cám ơn ý tốt của cậu, tôi không sao.” Vũ Thần miễn cưỡng tươi cười lịch sự. “Tôi bây giờ phải về nhà, không quấy rầy cậu làm việc.”

Vũ Thần muốn nhanh chóng tránh đi, mà một bước sải rộng của cậu khiến dưới thân truyền đến đau đớn vô cùng; hai chân Vũ Thần như dính vào nhau, bước đi rất khó khăn.

“Hay là tôi đưa cậu về nhé, sức khỏe của cậu lúc này có vẻ không tốt lắm.” Dịch An kéo tay cậu, không nghĩ tới Vũ Thần không đứng vững, người trực tiếp lao về phía trước, hắn nhanh chóng đỡ lấy cậu.

“Đứng cũng không vững, cậu đừng cậy mạnh.” Dịch An đem Vũ Thần nhét vào ghế phó lái; cậu thật sự không kháng cự lại được, đành phải an phận ngồi trên xe.

Cần cổ của Vũ Thần có những dấu vết màu đỏ sậm, hiện ra rõ ràng trên da thịt trắng nõn, Dịch An thấy nhưng không hỏi cậu xem đã xảy ra chuyện gì. Xe chạy thẳng một đường, Vũ Thần nhìn ngoài cửa sổ, không nói lời nào. Dịch An không thể làm gì khác đành phải mở chút nhạc nhẹ để giảm bớt không khí nặng nề trong xe.

Dịch An lái xe tới dưới nhà Vũ Thần, hắn vốn định đưa Vũ Thần lên lầu, nhưng bị cậu trực tiếp cự tuyệt nên Dịch An đành phải thôi.

Lúc Vũ Thần bước lên cầu thang thực sự là cố gắng hết sức, đau đớn ở phía dưới chỉ có tăng chứ không có giảm. Lúc Vũ Phong đi ra mở cửa liền bị sắc mặt trắng bệch của Vũ Thần dọa cho hoảng sợ.

Vũ Phong không ngừng hỏi cậu làm sao lại biến thành bộ dáng chật vật như thế này, nhưng Vũ Thần không rảnh để ý tới, chỉ bức bối nói chẳng nên lời gật đầu cầm quần áo đi vào phòng tắm.

“Con trai, con làm sao vậy? Ca đêm hôm trước mệt như vậy sao?” Vũ Phong đứng ở ngoài cửa phòng tắm hỏi, nhưng từ bên trong phòng tắm chỉ truyền ra tiếng nước ào ào.

Vũ Phong không khỏi lẩm bà lẩm bẩm một câu, lúc này, điện thoại vang lên, sau khi nhìn thấy màn hình hiển thị đúng là Dịch An gọi tới, Vũ Phong cầm lấy di động, chạy nhanh đến ban công, đè nén âm thanh nói chuyện, sợ Vũ Thần trong phòng tắm nghe được.

Dịch An trở lại bệnh viện, vẫn là không yên tâm về Vũ Thần, liền nghĩ gọi điện cho Vũ Phong để hỏi một chút về tình hình của Vũ Thần.

“Bác trai, Vũ Thần bây giờ thế nào rồi? Vừa rồi là cháu đưa cậu ấy về nhà, thấy tình trạng của cậu ấy rất kém.”

Vũ Phong nghe đến đó rất kinh ngạc, liền vội vàng hỏi: “Cháu đưa nó trở về? Nó không phải lái xe điện sao?”

Dịch An ở đầu dây bên kia đành phải đem tình hình nói qua với Vũ Phong một lần. Vũ Phong nghe xong không khỏi nhíu mi, sau khi cúp điện thoại lại lo lo lắng lắng.

Trong phòng tắm, Vũ Thần đứng dưới vòi hoa sen, rửa sạch thân thể bị tàn phá không chịu nổi. Hạ thân hơi chút tê liệt, từ dưới thân cậu chảy ra ít dịch thể trắng đục cùng tơ máu, cậu nghĩ đến một đêm hoang đường hôm qua thì không nhìn được cười lạnh. TMD, có ai làm y tá làm giống như ông đây không, hầu hạ bệnh nhân còn đem mình tiếp theo cùng, bị đàn ông cường gian. TMD, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tưởng tượng đến bộ dáng bị Phương Trạch đặt dưới thân đêm qua, Vũ Thần không khỏi run rẩy cả người. Đã bị thương tổn rõ ràng như vậy rồi mà lại còn ở trong tay anh ta đạt cao trào, Vũ Thần cảm thấy thật ghê tởm, không ngừng lau rửa thân thể của chính mình, muốn hoàn toàn xóa sạch dấu vết Phương Trạch lưu lại trên người cậu.

Sau khi tắm rửa xong, Vũ Thần đi ra gọi điện cho tổ trưởng Vương xin nghỉ giả ba ngày rồi ngã xuống giường. Vũ Phong vững vàng đi tới dựng cậu ngồi dậy sấy tóc.

“Con, đứa nhỏ này, như thế nào mới làm ba bớt lo đây? Cứ như vậy mà ngủ rồi bị cảm thì làm sao bây giờ?” Vũ Phong một bên cầm máy sấy, một bên ác miệng thầm nghĩ: “Thân thể không thoải mái phải không? Nghỉ ngơi hai ngày cũng tốt…”

Mặc kệ Vũ Phong nói cái gì, Vũ Thần đều không đáp lại, ánh mắt dại ra, thần sắc lộ vẻ mệt mỏi vô cùng.

Sau khi sấy khô tóc Vũ Thần, Vũ Phong mới vội đi làm. Vũ Phong nhìn tình trạng không tốt của con trai, tâm tình nặng nề bước ra khỏi cửa.

Vũ Thần nằm ở trên giường, không ngừng xoay người điều chỉnh tư thế, nhưng đau đớn ở phía dưới vẫn không giảm bớt. Nơi mẫn cảm như vậy bị thương rất dễ dàng bị nhiễm trùng, vì thế, Vũ Thần rời giường, uống hai viên thuốc kháng sinh Cephalosporins, lại tìm một lọ thuốc mỡ erythromycin bôi ở đằng sau.

Trở lại trên giường, Vũ Thần nằm xuống liền ngủ ngay, cậu không còn tinh lực suy nghĩ thêm gì nữa.

Vũ Thần rơi vào trạng thái lơ đãng qua hết ba ngày, Vũ Phong và Vũ Nhung rõ ràng cảm thấy tâm tình của cậu không tốt lắm, cậu miễn cưỡng tươi cười nhưng không che giấu được thần sắc ảm đạm trong mắt.

Ngày đầu tiên ở nhà, luôn có một người xa lạ gọi điện cho Vũ Thần, nhưng mỗi lần cậu bắt máy thì đối phương lại không nói lời nào, vì thế, Vũ Thần buồn bực không thôi, đành phải tắt di động.

Vũ Phong cố ý hỏi Vũ Thần vì sao không lái xe về nhà, cậu đành phải nói xe điện không còn điện. Chuyện xảy ra đêm hôm đó, Vũ Thần không nói với bất kỳ ai, tất cả sự tủi thân đều giấu ở trong lòng. Cậu không muốn làm cho người nhà lo lắng vì cậu, hơn nữa, cậu biết phần công việc này tương lai không thể thay đổi được, cậu không muốn lại làm cho Vũ Phong phải bận tâm vì mình. Cuộc sống dù sao cũng phải tiếp tục, cậu đành phải thỏa hiệp.

Nghỉ ngơi ba ngày, Vũ Thần mới đi làm trở lại. Cậu vừa đến bệnh viện liền đi tìm tổ trưởng Vương yêu cầu đổi ca, vô luận như thế nào, cậu không muốn nhìn thấy… Phương Trạch nữa. Tổ trưởng Vương hỏi cậu vì sao không thể không đổi ca, cậu lại không thể nói lý do rõ ràng.

“Vũ Thần à, làm gì mà không đổi ca thì không được, công việc của tôi cũng không dễ sắp xếp.” Vương Linh nhìn người thanh niên trước mắt không kìm nổi giáo huấn, nói: “Ngày đó quản lý Dịch gọi điện đến, muốn tôi đem ca đêm của cậu đều đổi về ban ngày rồi. Hiện tại, cậu, ca đêm không cần trực nữa, có một nữ y tá cùng cậu trông coi ngài Phương ; có điều, ca của cô ấy trên cơ bản đều là ca đêm. Cậu xem, cậu quá thoải mái rồi.”

Vũ Thần nghe thấy ca đêm của mình đều được thay đổi, tỏ vẻ rất kinh ngạc. Hay là Dịch An muốn tổ trưởng điều chỉnh? Cậu khó hiểu hỏi: “Tôi không cần trực ca đêm?”

“Đúng vậy, hôm đó cậu gọi điện thoại xin phép tôi; không lâu sau thì quản lý Dịch gọi điện đến bảo tôi sửa bảng phân chia ca.”

“Như vậy à? Ừm, không có gì …” Vũ Thần vốn còn muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ quấy rầy công việc của Vương Linh, liền không lắm miệng thêm nữa.

Không phải làm ca đêm hẳn là quá tốt rồi? Phương Trạch cũng không có khả năng ở trong bệnh viện cả đời, cứ từ từ chịu đựng thôi…

Vũ Thần thở dài, đang chuẩn bị đi mặc quần áo, Vương Linh lại nói: “Hôm qua ngài Phương mới phẫu thuật, cậu làm việc phải chú ý một chút, không cần lơ là khinh suất.”

“Làm phẫu thuật? Không có vấn đề gì chứ?” Lúc sau, Vũ Thần nói, lại nghĩ mình thật là đồ miệng rộng, ông đây còn trông nom sống chết của hắn cái gì chứ? Mình thật, TMD, lắm lời.

Vương Linh nói tất cả đều thuận lợi, không có vấn đề gì lớn, rồi bảo Vũ Thần đi làm việc.

Sau khi Vũ Thần thay quần áo y tá, chuẩn bị đi xem tình trạng hiện tại của Phương Trạch. Cậu đứng lưỡng lự ở ngoài phòng bệnh thật lâu, mới cố lấy dũng khí bước vào.

Cậu sợ mình có thể sẽ vì muốn trút hận quá mà bóp chết người trên giường bệnh, cho nên, cậu không ngừng nói với bản thân phải bình tĩnh, tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính.

Vũ Thần đi vào phòng bệnh, đứng ở xa nhìn Phương Trạch nằm trên giường.

Vẫn còn ngủ?! Lúc Vũ Thần lòng đầy nghi ngờ đi tới bên giường bệnh, cửa bên sườn phòng vệ sinh đột nhiên mở ra.

“Tiểu tình nhân?!” Người vừa từ bên trong đi ra, nhìn thấy Vũ Thần cũng là vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Lại là hắn, người đàn ông tên A Nham kia. Vũ Thần vẫn duy trì lý tính lấy thái độ đã rèn luyện khi làm việc hàng ngày trả lời: “Tôi là y tá chăm sóc ngài Phương, xem ra ngài đã hiểu lầm. Ngài tới thăm bệnh sao?”

Người đàn ông đó nửa tin nửa ngờ nói: “Y tá?” Sau đó lại tự giới thiệu: “Tôi là anh trai của Phương Trạch, Phương Nham.” Ánh mắt rất cao ngạo, đúng là không ai bì kịp.

Vũ Thần đánh giá người đàn ông anh tuấn trước mắt, trong đầu lộn xộn không thôi. Anh trai? Tên A Nham này không phải tình nhân của Phương Trạch sao?

Lúc Vũ Thần còn đang khó hiểu không thôi, người trên giường tỉnh lại.

.:End 13:.