Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trọng Sinh

Chương 12: Gặp mặt



"Dì Lưu! Những thứ này đều là cho con mang đến Mỹ à?" Đỗ Nhược xem bao lớn bao nhỏ trước mắt ước chừng chiếm hết phòng khách, âm thầm líu lưỡi.

Dì Lưu lưu loát đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên tay, suy nghĩ một lát: "Hay là quá ít?"

Đỗ Nhược cả kinh, vội vàng nói: "Đã quá nhiều rồi."

Dì Lưu liếc nhìn Đỗ Nhược, "Phốc xuy" nở nụ cười một tiếng: "Được rồi! Dì đã biết! Mấy thứ này a, con cũng đừng nói không cần, dì đã hỏi qua vợ chồng có con xuất ngoại, đây đều là kinh nghiệm tổng kết được."

Đỗ Nhược biết Dì Lưu là dọa bản thân mình, không khỏi lau mồ hôi lạnh.

"A..." Dì Lưu vỗ tay xuống đùi.

Không phải là đã quên cái gì chưa có mua đi, Đỗ Nhược ghé mắt.

Quả nhiên...

"Dì đã quên mua cho con một ít vải bông. " Dì Lưu sốt ruột nói.

"Dì Lưu, vải bông?" Để làm gì? Chẳng lẽ là làm tã cho bé cưng? Đỗ Nhược cảm thấy tư tưởng của mình có chút quỷ dị.

"Lúc bé cưng vừa mới sinh, làn da rất mềm, vải bông là tốt nhất, mới không làm cho da bé cưng bị thương." Dì Lưu thấy Đỗ Nhược một mặt ngây thơ, lập tức nhất thời giải thích.

Đỗ Nhược dở khóc dở cười, đều có thể đoán trúng?!"Dì Lưu, vải bông, ở nước ngoài cũng có thể mua được."

"Như vậy a, vậy được!" Dì Lưu nhìn Đỗ Nhược bị dọa sợ, chỉ có thể thỏa hiệp: "Con phải nhớ đi mua, nhớ chưa? Về sau không rõ chuyện gì, liền gọi điện thoại về! Có nghe hay không?"

"Vâng." Đỗ Nhược cúi đầu, ngoan ngoãn đáp, không nói tiếp đề tài này nếu không dì Lưu lại khóc.

Ăn xong cơm chiều, những thứ cần thu thập đều thu thập xong, Đỗ Nhược liền cùng Dì Lưu ở trong phòng khách nói chuyện, nghe dì Lưu tán gẫu mấy chuyện đã trải qua.

"Con nhanh đi lên tắm rửa, đêm nay đi ngủ sớm một chút!" Đã đến giờ, dì Lưu liền bắt đầu đuổi người.

"Vâng thưa dì!" Đỗ Nhược biết Dì Lưu là muốn tốt cho mình, cũng không kiên trì.

Đỗ Nhược đi đến đầu cầu thang, quay đầu nhìn lại, dì Lưu vẫn ở chỗ cũ nhìn mình. Nghĩ nghĩ, lại quay lại, ôm lão nhân quan tâm mình hơn hai tháng này: "Dì Lưu, cám ơn dì..."

Hốc mắt dì Lưu lại đỏ hồng, nén nước mắt, ôm lại Đỗ Nhược, ở bên tai Đỗ Nhược nhỏ giọng trêu cười: "Đều sắp làm mẹ rồi, còn dễ dàng làm nũng như vậy..."

"Ha ha" Đỗ Nhược khẽ cười.

Hai người lại hàn huyên một trận, Đỗ Nhược mới trở lại phòng mình nghỉ ngơi.

Nằm ở trên giường, Đỗ Nhược không biết mình như thế nào, càng ngày càng hồi hộp, mộtchút buồn ngủ đều không có. Cô đành phải nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp chậm dần, làm mình yên tĩnh.

Ngay lúc Đỗ Nhược sắp tiến vào giấc ngủ, hô hấp của cô bỗng dưng dừng lại một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Trong phòng không có mở đèn, tối đen, nhưng mà Đỗ Nhược biết, vừa mới có người tiến vào.

Đỗ Nhược bất động thân mình nhắm mắt lại, người tới có vẻ như cũng không có bất cứ động tác gì, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ trong gian phòng, nếu không phải công phu Đỗ Nhược cũng rất cao, căn bản cũng sẽ không phát hiện ra.

Đột ngột người đó vươn một bàn tay về phía cô, Đỗ Nhược theo trực giác dùng tay phải bảo vệ bụng, tay trái nhanh như tia chớp bắt lấy tay của người kia, dùng sức giơ chân lên cấp tốc đá, sau đó dưới chân giẫm giẫm, rời vị trí kia.

Chỉ nghe người nọ đột nhiên kinh hô một tiếng, thân thể nhanh nhẹn uốn éo, khó khăn lắm tránh đi công kích của Đỗ Nhược vào bộ vị trọng yếu của hắn, chính là phần eo lại bị trúng một cước của Đỗ Nhược, hừ hừ một tiếng.

Đỗ Nhược nghe xong, nhíu nhíu mày, lúc nãy bởi vì phải che chở bé cưng, bản thân cũng không dùng lực đạo lớn, vì lo lắng sẽ làm bị thương bé cưng.

Rất nhanh, nam nhân đứng lên, nhìn như thong thả kì thực nhanh chóng hướng Đỗ Nhược đi tới, bất ngờ không phòng ngự vươn tay ôm eo Đỗ Nhược, Đỗ Nhược còn chưa kịp hành động, ngay sau đó một tiếng nói trầm đặc "Đừng nhúc nhích."

Ngươi nói không động sẽ không động sao?

Đỗ Nhược làm sao có thể nghe theo, tay phải xuất chưởng, chính là khoảng cách gần, hơn nữa Đỗ Nhược có điều cố kị, rất nhanh bị người đó kiềm chế.

Người đó bị Đỗ Nhược không nghe lời liền chọc giận, chặn ngang ôm lấy Đỗ Nhược, một lần nữa vứt cô lên giường.

"Tề Thâm!" Nếu Đỗ Nhược đến bây giờ còn không biết người này là ai, thì thật ngu. Tề Thâm tựa như không có nghe được Đỗ Nhược nói, trái lại tiếp tục động tác. Lúc Đỗ Nhược bị người đàn ông này ôm lấy mình, hai tay rất nhanh bảo vệ bụng, nháy mắt bị ném tới trên giường nhanh, lập tức muốn từ trên giường ngồi xuống, nhưng người đàn ông này cũng không cho cô cơ hội, rất nhanh dùng thân thể ngăn Đỗ Nhược lại.

Đỗ Nhược không dám dùng lực giãy giụa nữa, chỉ sợ người đàn ông này đè đến bé cưng, đành phải khàn khàn cổ họng: "Anh đè em!"

Tựa như không có nghe được lời nói của cô, Tề Thâm gắt gao ôm lấy Đỗ Nhược: "Thực xin lỗi". Thực xin lỗi đã để cho em một mình đối mặt mọi chuyện lúc mẹ em qua đời, nhưng cũng xin đừng có bỏ đi?

Khi anh nói xin lỗi, Đỗ Nhược không tự chủ nhớ lại năm đó, mặc dù là anh hiểu lầm chuyện cô phá thai, nhưng cũng không nên tức giận rời đi ba tháng như vậy. Sau khi trở về câu nói đầu tiên cũng là tràn ngập hối hận thực xin lỗi, thực xin lỗi không có ở cùng cô ba tháng kia, nhưng đã trễ, ba tháng kia là bước ngoặt đời cuộc đời cô, từ thiên đường đến địa ngục, từ kiêu ngạo đến điên cuồng. Cô đã vì người Kiều gia mà trở nên mê muội, mê tâm, vì muốn làm ra một phen thành tích, đem đứa nhỏ trong bụng chân chính bỏ qua. Hai người... không thể quay trở về như trước được nữa.

"Trong ba tháng này, anh suy nghĩ thật lâu, anh nghĩ có thể là em sợ hãi, là anh không tốt, cho nên mới phải xoá sạch đứa nhỏ, nhưng mà, không có vấn đề gì, chúng ta về sau sẽ lại có..." Tề Thâm nhìn vào Đỗ Nhược: "Nhược Nhược..."

"Đừng nói nữa..." Đỗ Nhược nhẹ nhàng mà đánh gãy lời nói Tề Thâm.

Sắc mặt Tề Thâm dần dần xanh mét, một lát, âm thanh tựa như rít từ trong kẽ răng: "Vậy nói gì? Em muốn nói là em chuẩn bị xuất ngoại, hử?"

Đỗ Nhược không khỏi dựng thẳng lông tơ lên, trực giác của cô nhận thấy nguy hiểm, cô lại có chút sợ hãi quỷ dị, người đàn ông này rất tức giận.

Đỗ Nhược quay mặt, nhưng giọng nói lạnh lẽo: "Đứng lên! Anh đè nặng em."

"Trả lời vấn đề." Tề Thâm bất vi sở động, nhưng toàn bộ đường cong hai gò má đều buộc chặt, anh nhìn cô, muốn đoán ra suy nghĩ của cô.

Trả lời cái gì? Trong mắt Đỗ Nhược có một tia mê mang, có vẻ như lại quay trở về khi đó, anh cũng giống như bây giờ muốn cô trả lời. Cô đã từng lặp đi lặp lại nhiều lần làm tổn thương người đàn ông này, đến khi anh không quay đầu lại, rời xa cô. Không bao lâu, liền truyền đến tin tức anh và con gái vị thủ trưởng quân khu kết hôn. Đỗ Nhược nghĩ mình đã quên nhưng trên thực tế tới tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ. Tề Thâm buông hai tay, híp mắt nhìn cô gái dưới thân, lúc trước vừa xuống xe, sau khi nghe được Đỗ Nhược đêm mai tám giờ bay thì lửa giận cùng sợ hãi cùng thi nhau nhảy nhót trong lồng ngực anh. Và biết được cả sự tình ba tháng này của Đỗ Nhược thì đau lòng không nguôi, anh dùng sức hôn lên môi Đỗ Nhược, đầu lưỡi mãnh liệt thăm dò vào khoang miệng của cô, tùy ý đảo lộn quậy phá.

Quá bất ngờ làm cho Đỗ Nhược khiếp sợ hô nhỏ, cô dùng hai tay đẩy anh thế nhưng đẩy không ra! Đỗ Nhược tức giận phát hiện bản thân mình ngược lại bị anh giảo hoạt chế trụ hai tay cùng hai chân, dường như là trừng phạt, dùng khí lực lớn hơn hôn cô, môi mạnh mẽ cạy mở khớp hàm của cô, xâm nhập vào trong, không ngừng mà hút, mút, câu, triền.

Phẫn nộ, Đỗ Nhược hung hăng một ngụm cắn nát môi anh, lông mi Tề Thâm hơi hơi run rẩy giật mình, miệng đầy mùi máu tươi vẫn như cũ thờ ơ, cường hôn cô, cho đến khi cô không còn chống cự mới nới lỏng cuốn lấy môi Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược nhân lúc Tề Thâm tạm dừng, hít sâu một hơi, cả người chứa đầy khí lực, đưa khuỷu tay đẩy lồng ngực của anh, thân thủ nhanh nhẹn xoay người xuống giường, cách xa Tề Thâm vài bước, cúi đầu thấp giọng nói: "Em đêm mai tám giờ bay."

Nhìn bộ dạng này của Đỗ Nhược, Tề Thâm chỉ cảm giác ngực phát trướng, trong lòng càng trầm xuống, anh cắn chặt môi, ngữ khí dày đặc: "Rời đi? Em đã hỏi qua anh chưa?"

Em... cho tới nay không từng muốn cùng với anh một chỗ cả đời, mới có thể dễ dàng buông tha cho con của chúng ta như vậy, mới có thể rời đi lúc anh không biết? Nhưng những lời này Tề Thâm không thể nói ra miệng.

Đỗ Nhược đứng đối diện Tề Thâm, thủy chung rũ mí mắt xuống, bình tĩnh nói: "Em nhớ được anh đã nói, chúng ta chia tay."

Tề Thâm nhắm đôi mắt lại, sau một lúc lâu, bỗng dưng mở to mắt nhìn về phía cô, cơ bắp trên mặt không chịu khống chế, cánh môi đóng mở vài lần, đắng chát nói: "Anh chưa nói qua. Anh chỉ là cần thời gian..." Cần thời gian suy nghĩ rõ ràng, chấp nhận sự thật em không cần con của chúng ta...

Nhưng cho dù đến lúc này, trong lòng mình cũng không nguyện ý chia tay, Tề Thâm cảm giác mình thật đáng buồn. Không có sao? Đỗ Nhược giật mình ngây ra một lúc, rất nhanh trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, là bản thân mình nhầm lẫn.

Cái loại cảm giác này... Tề Thâm cắn răng, cảm thấy vết thương trên ngực kia có phải hay không lại bị vỡ, bằng không mình tại sao cảm thấy đau như vậy. Tề Thâm tiến lên, nắm chặt hai vai Đỗ Nhược, lực đạo lớn làm cho Đỗ Nhược hoài nghi xương cốt mình có thể hay không bị anh bóp nát. Đỗ Nhược nghe thấy âm thanh anh hận, gằn từng tiếng vô cùng rõ ràng nói: "Anh nghĩ, có phải hay không em cũng sớm đã chán ghét, cho nên buông tha đứa nhỏ, sau đó, rời đi, có phải hay không toàn bộ đều là ý muốn của em? Có phải hay không trở thành lý do để em cao chạy xa bay?"

Trong bóng đêm Tề Thâm giống như con báo săn gắt gao nhìn thẳng Đỗ Nhược, có vẻ như chỉ cần Đỗ Nhược gật đầu, anh liền đem cô ăn hết vào trong bụng.

Đỗ Nhược cũng không nói cái gì, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó, cũng không nhìn Tề Thâm, không biết suy nghĩ cái gì.

Không chiếm được lời đáp lại.

Tề Thâm suy sụp buông tay ra, lui về sau từng bước, cúi thấp đầu, không nhìn cô gái đã đem bản thân mình trở thành đứa ngốc, tay càng nắm càng chặt, thậm chí có thể nghe được âm thanh khanh khách rung động, ngực truyền đến từng trận đau đớn, Tề Thâm biết vết thương của mình chống đỡ không được bao lâu, nhưng anh không biết mình còn có thể làm cái gì.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Tề Thâm nhìn nhìn phía cửa, lại gắt gao nhìn thẳng Đỗ Nhược, trong lòng dâng lên một tia chờ mong không hiểu.

"Nhược Nhược... Nhược Nhược..." Dì Lưu sửa sang mọi thứ xong liền trở về phòng, không bao lâu, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng vang, lúc đầu còn tưởng là ảo giác, ai ngờ, lại mơ hồ nghe được âm thanh trên lầu truyền đến. Dì Lưu lập tức chạy lên, Nhược Nhược đang ngủ ở trên lầu, nếu là có người xông tới, vậy liền nguy hiểm.

Đỗ Nhược nghe thấy dì Lưu gõ cửa, liếc nhìn người đối diện, nói với Dì Lưu ngoài cửa: "Dì Lưu, có chuyện gì sao?"

"Nhược Nhược, con đã ngủ chưa? Dì vừa mới nghe thấy có tiếng động, có chuyện gì hay không?" Dì Lưu lo lắng Đỗ Nhược một mình không an toàn.

"Ha ha, không có việc gì, chỉ là vừa thu dọn đồ đạc, động tác hơi mạnh." Đỗ Nhược viện cớ, không muốn dì Lưu lo lắng.

"Nga..." Nguyên lai là như vậy, sợ bóng sợ gió một hồi: "Vậy con đi ngủ sớm một chút, dì trở về phòng."

"Vâng." Đỗ Nhược đáp.

"Anh... Trở về đi." Đỗ Nhược nhìn Tề Thâm, cô cần phải suy nghĩ cẩn thận, cẩn thận suy nghĩ bản thân mình đang muốn gì.

Ánh mắt Tề Thâm nháy mắt ảm đạm, xoay người, ngữ khí đạm mạc: "Đỗ Nhược, anh nghĩ, có lẽ là em thật sự đã không còn yêu anh."

Nếu Đỗ Nhược dùng tinh thần lực của mình tập trung nhìn, sẽ phát hiện sắc mặt Tề Thâm tái nhợt, quần áo trước ngực sớm bị nhiễm đỏ một mảnh, chính là Đỗ Nhược trừ bỏ về mặt y thuật, ở trong sinh hoạt không thường dùng tới năng lực này, mà trong phòng không có mở đèn, ai cũng nhìn không thấy. Hoặc là, nhàn nhạt mùi máu tươi, ngày xưa Đỗ Nhược cũng có thể ngửi thấy, nhưng cô bây giờ trong lòng đang tràn đầy suy nghĩ rối rắm.