Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 50: Cuộc họp thảo luận việc trừng phạt liên quan đến sự kiện cắn người của Zoey



Editor + Beta: Khuynh Tiếu

Ngay tại thời điểm khi giáo sư Snape còn mải mê với quyển sách, và con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm trong chậu nước thuốc vẫn đang uốn lượn cơ thể, ngâm mình tắm táp một cách thực hạnh phúc, cố gắng gột sạch mùi vị dính trên người, thì con Fawkes lòe loẹt bỗng hùng hổ bay vào, ném xuống thêm một phong thư cho giáo sư Độc dược, sau đó liếc mắt đầy khiêu khích nhìn Ngụy Nhiễm chìm trong thứ nước thuốc với cái màu kỳ cục, giũ giũ bộ lông đuôi óng ánh rực rỡ, làm ra vẻ mặt mà theo cảm nhận của Ngụy Nhiễm, nó tuyệt đối chính là “cười nhạo”, cuối cùng mới dùng một tư thế bay tương đối quái dị —— có lẽ dưới cái nhìn của nó, đấy gọi là phô trương nhan sắc —— để rời khỏi căn hầm.

—— Con chim chết bằm này! Một người một rắn bên trong căn hầm đồng thời mắng thầm cùng một câu.

Ngụy Nhiễm buồn bực bởi cô bị chế nhạo, thế nhưng tâm trạng của giáo sư Snape lại phức tạp hơn nhiều, ngoại trừ sự bất mãn vì hành động của con Fawkes, hắn còn cảm thấy càng khó chịu với phong thư do nó mang đến! Hắn vừa phẫn nộ nghĩ, vừa mạnh tay xé toạc phong bì, rút lấy tờ giấy rồi mở ra, mấy câu văn đơn giản hết cỡ liền đập vào mắt:

“Xin hãy đến văn phòng của tôi.

PS: Đừng mang Zoey tới.

Albus.”

Giáo sư Độc dược nhìn ba dòng chữ này, thực sự là không hiểu nổi con ong mật già đó rốt cuộc có chuyện gì mà phải gọi hắn đến văn phòng của lão —— nên biết rằng hồi sáng, trước lúc đi bệnh thất thăm con rắn của mình hắn đã giải thích với lão về chuyện xảy ra trên sân bóng Quidditch ngày hôm nay rồi. Vậy thì tại sao bây giờ lão lại gọi hắn đến? Chẳng lẽ lão lại muốn bắt đầu mở buổi họp mặt công bố sản phẩm kẹo và đồ ngọt mới của mình nữa à? Thế nên mới không thể để Zoey đi cùng, phòng ngừa nó giật đồ ăn với lão sao?

Giáo sư Snape ném bức thư qua một bên, liếc nhìn con rắn cưng đang ngâm mình trong nước thuốc, vỗ vỗ đầu nó, trầm ngâm một chút xong mới nói: “Zoey, ngoan ngoãn ở yên trong thuốc,tự tắm rửa sạch sẽ, ta không hy vọng có một con rắn mùi tỏi đầy người bò lên trên giường của ta!” Dứt lời, hắn liền bước nhanh chân rời khỏi căn phòng làm việc.

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm nằm trong chậu nước, buồn bực động đậy cơ thể, nếu vừa ngâm thuốc vừa được phối hợp thêm ly sữa bò để khử luôn mùi vị trong miệng cùng một lúc thì tốt biết mấy? Phải biết rằng bánh ga-tô pho mát thực sự cũng chẳng hiệu quả là bao đâu.

Mới tiến vào văn phòng Hiệu trưởng, giáo sư Snape liền phát hiện, ngoài hắn ra, ba vị chủ nhiệm của ba Nhà khác đều đã ngồi chờ đông đủ, hắn đột nhiên cảm thấy hơi khó hiểu —— có chuyện gì mà cần cả bộ sậu nhân viên quản lý phải tham dự vậy?

Trông thấy hắn xuất hiện, Dumbledore bèn nhẹ nhàng gật gật ra hiệu cho hắn ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói: “Được rồi, rất tốt, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu cuộc họp đêm nay… Severus, hồi sáng này Nhà Slytherin giành chiến thắng trong trận đấu Quidditch, mặc dù là trò Potter bắt được trái Snitch vàng thật, chà, tâm trạng của thầy chắc đang tốt lắm nhỉ? Muốn dùng chút trà sữa không?”

“Albus.” Giáo sư McGonagall nghiêm túc nhìn ông Hiệu trưởng, “Tôi nghĩ rằng thầy có chuyện quan trọng cần tuyên bố.” Tôi nghĩ rằng, là một Gryffindor, thầy không nên vui mừng vì thắng lợi của Slytherin như thế. Cho dù thầy thật sự chỉ vì Harry Potter bắt được trái Snitch vàng nên mới vui mừng, thì cũng đừng có nhè ngay lúc này, lúc mà tôi, chủ nhiệm Nhà Gryffindor, người đang cảm thấy cực kỳ tồi tệ cũng có mặt ở đây để thảo luận cái sự bại trận của Gryffindor với thầy Snape chủ nhiệm Nhà Slytherin chớ —— mặc dù bị thua có mỗi 10 điểm thôi, nhưng thua kiểu này mới càng nhục hơn đó!

Tiếp nhận lời kháng nghị của giáo sư McGonagall, Dumbledore hơi cười cười, “Được rồi được rồi, thế thì chúng ta bắt đầu thảo luận việc chính. Trên thực tế, ban nãy tôi vừa nhận được vài kháng nghị và đề xuất từ giáo sư Quirrell hiện vẫn phải nằm ở bệnh thất, thầy ấy cho rằng Severus không nên dung túng Zoey, để mặc nó bò loạn khắp nơi như vậy, dầu sao trường chúng ta cũng có rất nhiều phù thủy vị thành niên, mà những học sinh đó rất có thể sẽ đụng phải kết cục y như thầy ấy —— như bị cắn chẳng hạn.”

“Điều này là không thể nào!” Giáo sư Sprout luôn yêu mến con rắn nhỏ giật mình lắc đầu, “Lâu đến vậy rồi mà Zoey vẫn luôn thật ngoan, ít ra nó cũng ở chung khá tốt với đám học trò trong lớp của tôi, thậm chí là bao gồm cả học sinh Nhà Gryffindor!”

“Đúng, tôi cũng nghĩ như thế này.” Giáo sư Flitwick rung rung bộ râu mép của mình, “Zoey là một con rắn rất thông minh, nó hiểu rõ không được tùy tiện cắn người, nó thậm chí có thể nghe hiểu lời giảng giải của tôi, ờ, nếu không phải vì nó không có khả năng hô thần chú, không chừng tôi đã tin tưởng nó có thể sử dụng phép thuật rồi. Mọi người biết đấy, dạy dỗ một con rắn học phép thuật là kiểu thực nghiệm giàu tinh thần nghiên cứu cực kỳ luôn!”

Bấy giờ giáo sư McGonagall cũng nhẹ nhàng gật đầu, nói một cách rất chính đáng, rất công bằng: “Tôi cũng cho rằng chuyện ngày hôm nay chỉ là sự kiện ngoài ý muốn, tuy tôi không có mặt trên khu khán đài giáo sư, nhưng mà tốt nhất chúng ta vẫn nên tìm hiểu rõ trước, xem xem rốt cuộc cái gì đã khiến Zoey muốn bò đi cắn Quirrell…”

Nghe xong ý kiến của giáo sư McGonagall, mấy người đang ngồi bèn quay sang nhìn nhau, dần dần chìm sâu vào suy nghĩ.

“Sinh vật giới phép thuật bình thường đều rất mẫn cảm với môi trường xung quanh, Zoey là một con rắn thì lại càng đặc biệt.” Giáo sư Flitwick vuốt râu, suy đoán dựa theo trí thông minh của ông, “Tôi nghĩ chắc hẳn nó đã cảm nhận được hơi hướm không tốt lành gì nên mới chủ động phát ra công kích, mọi người biết đấy —— giống như loài chuột vừa nghe thấy mùi của mèo từ rất xa thì sẽ đào tẩu vậy. Zoey rất có thể đã cảm giác được trên người giáo sư Quirrell có chỗ nào đó không đúng! Đương nhiên, cũng không phải là không có xác suất ngộ thương… nhưng mà nó rất nhỏ.”

“Tôi đồng ý với ý kiến của giáo sư Flitwick.” Giáo sư Sprout gật gật, tuy rằng bản thân bà không có ý tưởng gì, song bà vẫn bổ sung thêm một câu: “Bằng không tôi chẳng tin nổi có con rắn nào sẽ chịu đi cắn một gã mùi tỏi khắp người, mấy người phải biết cái mùi đó thiệt sự là ——”

“Rất không tốt, chúng tôi hiểu rõ.” Dumbledore gật gù với vẻ kinh nghiệm sâu sắc đầy mình, rồi lại quay sang nhìn giáo sư Snape trầm mặc mãi từ nãy đến giờ, “Vậy Severus, thầy có ý kiến gì không? Về con rắn của thầy?”

“Tôi đồng ý quan điểm này.” Giáo sư Snape nhàn nhạt nói, “Zoey rất sợ lạnh, khiến nó bò được ra bên ngoài trên khu khán đài lạnh như thế, nhất định không chỉ đơn giản là muốn cắn người thôi đâu.” Nếu không phải thực sự đã phát hiện ra cái gì, con rắn lười biếng đó chắn chắn sẽ rúc vào trong người hắn ngủ say như chết cho mà xem. Như vậy, rốt cuộc nó đã phát hiện ra cái gì chứ? Là hắn đang niệm chú hay gã Quirrell đang hạ nguyền rủa? Bất luận nói thế nào, con rắn này đều đã giúp hắn một phen, cho dù —— kết quả cũng không hoàn toàn vừa ý đến thế.

“Nếu mọi người đều nghĩ như vậy ——” Dumbledore khẽ gật đầu, “Được rồi, tạm thời không đề cập tới việc nhốt Zoey nữa. Tuy nhiên vì để nhận lỗi, tôi nghĩ, Severus à, trước khi đến kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, tạm thời ngừng hẳn hoạt động đến từng lớp học nghe giảng bài của Zoey —— cứ coi đây là trừng phạt chuyện nó cắn người, dù sao chúng ta cũng cần để nó biết, cắn người là không đúng! Hơn nữa, cắn đồ ăn của người khác thì lại càng không đúng…”

—— Chỉ sợ cái này mới là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến thầy quyết định như vầy đi. Bốn vị chủ nhiệm Nhà bao gồm cả giáo sư Snape đều nghĩ thầm cùng một thứ, coi bộ thầy phẫn uất vì Zoey cướp mất đống đồ ngọt yêu dấu của thầy cũng được lâu lắm rồi nhỉ?

Ngó lơ mọi ánh mắt móc mỉa, chê cười và hiểu rõ của các vị chủ nhiệm Nhà, Dumbledore tiếp tục nói: “Còn một chuyện thực đáng tiếc khác là, do vết thương mới và cái chân vẫn chưa lành lặn, giáo sư Quirrell của chúng ta không thể không nằm nghỉ dưỡng ở bệnh thất khoảng hai tuần. Tôi nhất thiết phải tìm ra một vị giáo sư dạy thay, cho nên —— Severus?”

Giáo sư Snape đứng lên, khóe miệng hơi co giật, “Rất xin lỗi, Albus, nếu thầy đã hủy bỏ quyền lợi đi học của Zoey, tôi nhất định phải giúp nó học bù, để tới khi thời gian trừng phạt kết thúc, nó có thể thuận lợi bắt kịp tiến độ. Trừ phi thầy tìm được một người thay tôi dạy môn Độc dược cho cái lũ ngu xuẩn óc mọc toàn cỏ kia, nếu không tôi không rảnh!” Nói xong, giáo sư Độc dược cũng chẳng thèm quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi văn phòng Hiệu trưởng —— cự tuyệt Dumbledore, nhìn vẻ mặt ngột ngạt đó của ông già, cực kỳ khoan khoái!

~~~~~