Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 48: Trận đấu Quidditch đầu tiên của Harry Potter (2)



Editor + Beta: Khuynh Tiếu

Khi giáo sư Snape lên tới trên khán đài và ngồi xuống, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cảm giác được từng đợt gió lạnh buốt bèn chui tọt vào bên dưới lớp áo chùng của chủ nhân, chỉ lộ ra một cái đầu be bé, quan sát tình huống xung quanh. Mà giáo sư Snape cũng không cảm thấy khó hiểu vì cái bản tính loài rắn sợ lạnh trời sinh này của con thú cưng của mình chút nào.

Lẽo đẽo bám theo sau chính là gã Quirrell khập khà khập khiễng, gã ngồi ở vị trí góc chéo ngay đằng trước giáo sư Độc dược.

Lúc ngửi thấy mùi tỏi toát ra từ khắp người Quirrell, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm phiền muộn vùi luôn cái đầu của cô vào bên dưới áo chùng của chủ nhân, ầy! Chẳng trách sao cả bầy chuột sống trong phòng học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đều muốn dọn nhà, ngửi phải cái mùi buồn nôn này từ khoảng cách gần như thế, bất cứ ai cũng sẽ không chịu nổi!

Sau khi chú ý đến kiểu hành vi “đáng yêu” của thú cưng của mình, giáo sư Snape nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu bé tẹo bị cô núp đi, trong lòng âm thầm lắc lắc đầu: Chẳng lẽ trốn vào thì có thể không ngửi thấy liền sao? Song lại chợt nghĩ, cả người hắn cũng dính đầy hương vị đủ các loại thuốc do phải trường kỳ tiếp xúc với độc dược, nhưng con rắn nhỏ vẫn thích hít ngửi mùi bám trên áo quần, trên giường gối của hắn, giáo sư Độc dược không khỏi lại cảm thán thêm một chút —— thì ra con rắn hắn nuôi cũng cảm thấy rất hứng thú với độc dược đấy! Điều này, rất tốt!

Chờ đợi không lâu lắm, ngay sau tiếng còi của bà Hooch, trận thi đấu liền chính thức bắt đầu.

Gryffindor và Slytherin vẫn mãi là hai nhà ký túc xá luôn căm ghét, so bì lẫn nhau của học viện phép thuật Hogwarts, tất cả những trường hợp có thể tranh cao thấp một hồi, bọn họ đều sẽ tuyệt đối không bỏ qua. Mà trước đó, Slytherin đã giành được mọi giải thưởng lớn hàng năm trong suốt sáu năm liền, bao gồm cả cúp Quidditch và Cúp Nhà, đương nhiên, xác thực cũng có thêm nguyên nhân từ phía chủ nhiệm nhà Slytherin —— từ cái hành vi trừ điểm bất công không thèm che giấu của giáo sư Snape, nhưng dù vậy, sự thực này vẫn là chuyện làm đám sư tử con khó chịu vô cùng.

Có điều, đối với nhà Gryffindor mà nói, năm nay hy vọng của bọn họ rất lớn, bởi năm nay, bọn họ vừa mới nghênh đón đứa bé sống sót Harry Potter. Tuy rằng từ hôm khai giảng đến giờ nhân vật truyền kỳ này chẳng có tí tẹo cống hiến nào trừ việc làm Gryffindor giảm mất không ít điểm vì hai sự kiện ngoài ý muốn, thế nhưng nếu cậu nhóc đã có thể khiến cô chủ nhiệm McGonagall luôn nghiêm khắc và cẩn thận chấp hành quy định phá lệ cho phép lấy thân phận học sinh mới năm nhất để gia nhập đội bóng nhà, thì cậu nhất định phải là một tay Tầm thủ khá giỏi rồi!

Nghĩ tới đây, Gryffindor lại hăng hái hẳn lên một cách càng mãnh liệt!

Trận chiến giữa hai kẻ địch lâu năm này, vừa mới bắt đầu thì đã nồng nặc mùi thuốc súng, cái sự tranh giành bạt mạng của đôi bên đều tương đối hung tàn, nhiều lần xảy ra những động tác phạm quy, cái còi của bà Hooch bận tối mắt tối mũi, mà cậu nhóc nhà Gryffindor giữ nhiệm vụ tường thuật thỉnh thoảng còn đốp vô mấy câu thêm mắm dặm muối làm đám nhà Slytherin tức muốn bốc khói…

Trong bầu không khí như thế, theo tỷ số tăng lên, hiện trường cũng càng lúc càng náo nhiệt.

Bấy giờ, Ngụy Nhiễm dường như đã dần dần thích ứng với cái hỗn hợp mùi thuốc và mùi tỏi quanh mình, thò nguyên cái đầu vốn chỉ để lộ đôi mắt ra ngoài, chẳng qua thứ cô quan sát không phải là tình trạng thi đấu kịch liệt trong sân, mà là cái gã xấu xa rất có khả năng đang âm mưu điều gì đó ngồi ở góc trái đằng trước!

Dù sao, đối với loại thể thao bay lượn đầy thô lỗ này, Ngụy Nhiễm cũng chẳng hứng thú là bao, dưới cái kiểu thời tiết như vầy, cô càng muốn ở lại căn hầm, nằm bên cạnh lò sưởi ấm áp trong phòng ngủ của chủ nhân cô, vui vẻ hạnh phúc ngủ ngon lành…

Ngay lúc ấy, Ngụy Nhiễm dường như loáng thoáng nghe được chủ nhân của cô lẩm nhẩm điều gì đó, tuy rằng âm thanh vô cùng nhỏ yếu, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn khuôn miệng hắn, nó quả thực đang động đậy không ngừng, còn cặp mắt của hắn thì liên tục nhìn chằm chằm đằng xa. Ồ, đã bắt đầu đọc thần chú rồi à? Chẳng lẽ —— Ngụy Nhiễm lập tức phản ứng lại, quay sang hướng mà tầm mắt của giáo sư Snape đang quan sát, không ngoài dự đoán phát hiện, cây chổi của Harry Potter thực sự đã bắt đầu gặp sự cố rồi!

Trông thấy cảnh tượng như vậy, Ngụy Nhiễm bèn híp mắt nhìn lên khán đài bên nhà Gryffindor, cô nhận ra đám học trò kia vẫn chưa phát hiện chỗ bất thường nào cả, vẫn đang theo dõi các tay Truy thủ, Tấn thủ trình diễn trận đấu với những đòn tấn công và phòng thủ chuyển đổi không ngừng. Nói như thế, thật sự là chỉ có mình chủ nhân cô luôn chú ý quan tâm đến sự an toàn của đứa bé này thôi sao? Ngay cả bạn thân của nó cũng không…

Nghĩ tới đây, Ngụy Nhiễm liền có chút khó chịu, như vầy mà sau này đám sư tử con lỗ mãng kia còn hiểu lầm chủ nhân của cô được nữa cơ đấy, đúng là tội lỗi tày trời! Có điều, nếu đã như vậy…

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vặn vẹo thò cơ thể núp hẳn bên trong áo chùng của giáo sư Snape từ trước lúc thi đấu ra ngoài, men theo làn áo bò lên đùi hắn —— hu hu, không có áo chùng bao phủ, cảm giác lạnh quá đi! Ngài chủ nhân à, bây giờ tôi giúp ngài cắn cái tên mắc dịch người đầy mùi tỏi kia một phát, cho nên, để trừ khử vị lạ trong miệng tôi, tối nay ngoài miếng bánh ngọt khi uống thuốc xong, ngài phải nhớ lấy thêm một phần đồ ngọt đến khen thưởng tôi đó!

Sau giây lát lặng lẽ cầu khấn chủ nhân của mình có thể thưởng phạt phân minh, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm cóng tới mức run cầm cập bèn trượt theo chân tà áo chùng xuống, phần bụng dán trên mặt đất lạnh buốt, chậm rì rì bò đi —— cô lại rủa thầm lần nữa, tại sao món thuốc sinh trưởng đó không tiện thể biến cô thành thằn lằn luôn đi? Đời không chân khó sống quá rồi!

Cứ thế, Ngụy Nhiễm vừa oán giận vừa bò đến bên cạnh Quirrell, mới ngóc cái đầu bé xíu lên thì đã chạm phải đôi mắt ác độc của gã nhìn chằm chằm Harry, cô không khỏi run rẩy một chút, gã ngụy trang thật lợi hại! Tuy biết rõ từ sớm rằng hình tượng lắp ba lắp bắp ngày thường của gã là giả, nhưng bây giờ, trông thấy cảm xúc chân thật của gã kiểu này vẫn khiến con người ta cực kỳ sợ hãi —— ờ, nếu cô cắn thiệt thì cái tên sau đầu gã sẽ không tính toán xử cô luôn chứ?

Trong lúc cô còn chìm đắm với đống suy nghĩ lung tung, hành động theo dõi chằm chằm ấy hình như đã tạo thành cơn mệt lả đè nặng toàn thân Quirrell, song tầm mắt của gã vẫn không dám rời khỏi Harry, tiếp tục dán chặt vào người ngồi trên cây chổi đằng xa như cũ, có điều cánh tay gã lại đong đưa một cách vô cùng tùy ý, tỏ vẻ muốn hoạt động cơ thể đã bắt đầu nhức mỏi của mình.

Mắt thấy cái tay lập tức sẽ đánh trúng cô, Ngụy Nhiễm không hề chần chừ há to mồm, chỉ trong một giây đồng hồ khi bàn tay nồng nặc mùi tỏi đó bay vào miệng mình, cô liền cạp một phát thật mạnh.

Thế là, các giáo sư khác trên khán đài bèn tức khắc nghe được tiếng tru thảm thiết của Quirrell, đi kèm với tiếng tru là hình ảnh Quirrell nhảy tưng tưng, liều mạng vung vẩy cánh tay phải, cố gắng hất bỏ vật lạ khỏi tay mình. Theo cường độ rung lắc cánh tay của Quirrell, Ngụy Nhiễm sống chết cũng không dám nhả hàm răng cắn bàn tay gã ra, chỉ sợ vừa nhả thì cô rất có thể sẽ ngã chết, đầu cô càng lúc càng choáng, lực cắn cũng chầm chậm yếu đi…

“Ôi trời, giáo sư Quirrell, dừng lại!” Giáo sư Sprout, vị chủ nhiệm nhà Hufflepuff ngồi bên cạnh thuần túy xem trò hay, lúc này mới nhạy bén phát hiện “vật lạ hình dây” bay lượn trên cánh tay không ngừng vung vẩy của Quirrell là cái gì, vội vàng nói: “Là Zoey! Merlin phù hộ, sao nó lại cắn thầy thế này, giáo sư Quirrel ngừng tay mau, tôi nghĩ Zoey sẽ không cắn nữa…”

Cánh tay phải run lẩy bẩy của Quirrell từ từ dừng lại, sau đó gã nhìn thấy một con rắn màu đen —— chính là con thú cưng của giáo sư Snape, đồng nghiệp của gã —— hàm răng nó đang cắn chặt bàn tay gã, cơ thể rủ xuống rất tự nhiên, tạo thành một vật giống hệt sợi dây.

Song song với lúc cánh tay Quirrell ngừng lại, đầu Ngụy Nhiễm đã choáng đến không thể nào choáng hơn, dẫu sao không phải bất cứ người (rắn?) nào cũng có thể giữ tỉnh táo sau một hồi bị rung lắc kịch liệt như thế cả. Hậu quả của cơn choáng đầu chính là cô không thể tiếp tục dùng răng ổn định cơ thể của mình nữa, hai cái răng nọc vừa nhả ra, cơ thể cô liền rớt thẳng xuống…

~~~~~

Editor:

Quirrell: lắc lắc!

Zoey: bay bay~

Quirrell: ngừng lại!

Zoey: chết ngất~

Tiếu: một cảm giác rất yo-most =)))))