Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Vật Liệu Ma Dược

Chương 18: Chuyến du hành đến Hẻm Xéo (1)



Editor + Beta: Khuynh Tiếu

Ps: Hi! Mình là editor mới (kiêm chức quản gia của chủ nhà ^_^), từ giờ mình sẽ làm tiếp các hố trong nhà giúp ss Khuê đến khi ss ấy có thể trở lại. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ :-D

Sau cái hôm con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm chờ đợi trước lối vào tầng hầm gần như cả một ngày ấy, cánh cửa tầng hầm không còn bị khóa thêm lần nào nữa. Cũng từ đó, mỗi buổi sáng khi con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm thức dậy, cô sẽ luôn tìm thấy vài lát bánh mỳ cắt sẵn để trong phòng bếp, mặt trên cũng được quét lên chút mứt hoa quả —— tuy rằng không biết tại sao chủ nhân của mình lại cho rằng một con rắn sẽ thích bánh mì phết mứt quả, nhưng được ăn những lát bánh mì to nhỏ, có thể dễ dàng bỏ vào miệng chứ không cần mới sáng sớm đã phải ngốn trái cây thực sự là chuyện khiến cô thỏa mãn vô cùng.

Theo lẽ tự nhiên, sau khi ăn xong bữa sáng, cô sẽ bò xuống tầng hầm để xem giáo sư Snape làm thí nghiệm. Mặc dù con rắn nhỏ vốn hiểu cực ít về Độc Dược học như Ngụy Nhiễm căn bản chẳng biết mấy thứ tài liệu kia rốt cuộc có thể làm gì, song điều này cũng không thể ảnh hưởng cô yêu thích bầu không khí trong căn phòng thí nghiệm và dáng vẻ nghiêm túc của chủ nhân mình.

Và tất nhiên, một ưu thế khác của việc được vào căn phòng dưới tầng hầm chính là, lúc bắt đầu đói bụng, cô sẽ lập tức bò lên bả vai của giáo sư, ngay khi hắn làm xong một phân đoạn thí nghiệm bèn kịp thời quấn lấy cổ hắn, tuyên bố đã đến lúc dùng bữa. Cái này không chỉ là vì vấn đề ấm no của cô, mà còn vì cơ thể khỏe mạnh của chủ nhân cô nữa đó ——

Ở những thời điểm như vậy, nếu việc thí nghiệm không phải đặc biệt then chốt hoặc khẩn cấp, giáo sư Snape đều sẽ ngừng lại, sau đó thu dọn đơn giản một chút, nhẹ nhàng vỗ đầu con rắn nhỏ của mình, rồi cũng không hề tỏ ra bực bội mà rời khỏi căn hầm thí nghiệm, đi vào nhà bếp giải quyết vấn đề dân sinh của một người một rắn.

Tuy rằng bữa ăn bây giờ không quá rắc rối, nhưng dù nói gì đi chăng nữa, không chỉ riêng dạ dày của bản thân cô được lấp đầy mà cơ thể của chủ nhân cũng được giữ gìn, cho nên, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rất thỏa mãn.

Cuộc sống mỗi buổi chiều và bữa tối cứ lặp đi lặp lại y như thế, nói một cách ngắn gọn thì, sau một khoảng thời gian ngắn, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đã nghiễm nhiên trở thành trợ lý sinh hoạt của giáo sư Snape —— công tác bao gồm: chú ý theo dõi hắn nấu ăn, dùng bữa, canh chừng hắn tắm rửa, ngủ nghỉ đúng giờ giấc.

Dĩ nhiên, bàn về việc đi tắm quả thực là chuyện khiến cả đôi bên cực kỳ quẫn bách ——

Con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm không hiểu tại sao chủ nhân của mình không thích sạch sẽ đến vậy, đặc biệt là sau nguyên một ngày hầm chế thuốc phép, thậm chí một con rắn như cô cũng muốn gắng hết sức ngâm nước để loại bỏ mùi thuốc trên người, nhưng chủ nhân của cô quanh năm bọc kín cơ thể trong lớp áo chùng phù thủy màu đen, ngay cả khi chiếc áo đã bị thuốc phép hun khói đến mức nồng nặc mùi, hắn vẫn không chịu xử lý bản thân cho sạch sẽ, đúng là quá đáng lắm rồi!

Thế là, sau khi giải quyết xong bữa ăn, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm liền bắt đầu cuộc chiến đấu trường kỳ với việc tắm rửa liên quan tới sức khỏe của chủ nhân cô, dẫu rằng hiện tại vẫn hầu như không có bất cứ hiệu quả nào —— có điều, xét từ mức độ ngoan cố của giáo sư Snape và trình độ kiên định của con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm, cuộc đấu tranh này chắc chắn sẽ kéo dài đến rất lâu về sau.

Chẳng bao lâu sau lần thứ hai con gia tinh đưa thức ăn đến, thí nghiệm của giáo sư Snape dường như đã có chút tiến triển, thế nhưng tiếp theo đó lại là sự phát sinh của một vấn đề mới —— vài loại dược liệu đã tiêu hao gần hết. Sau một đêm xoắn xuýt mãi với chuyện cuối cùng là nên chịu đựng nỗi đau khổ khi di chuyển bằng thuật độn thổ(1) để thăm thú quang cảnh náo nhiệt của Hẻm Xéo hay là ở nhà, ngày hôm sau, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm rốt cuộc vẫn quấn lấy ngài chủ nhân mới vừa thức dậy, yêu cầu cùng nhau ra ngoài…

Tuy giáo sư Snape cũng không để ý chuyện mang theo con rắn vốn chẳng có chút sức nặng nào ra ngoài cho lắm, nhưng hắn vẫn phải cảm thán trình độ thông minh của thú cưng nhà mình —— không ngờ chỉ từ động tác thay quần áo của hắn nó liền hiểu ngay hắn muốn đi ra ngoài, còn chủ động bò lên nữa chứ! Song, điều này cũng không có gì đáng kể, đằng nào thì cửa hàng bán nguyên liệu thuốc phép cũng sẽ không từ chối cho một con rắn đi vào.

Sau khi lại phải chịu đựng nỗi khốn khổ đến mức trời đất u ám, lần đầu tiên trong đời, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm đã đến với Hẻm Xéo.

Nếu như nói lần trước cô vừa mới thoát khỏi kết cục về chầu trời, trong lòng vui mừng vô hạn, vậy thì lần này, Ngụy Nhiễm mang theo mục đích du lịch đi tới nơi đây, cho nên tâm trạng tương đối thả lỏng. Cô tỉ mỉ quan sát mọi cửa hiệu ở bốn phía xung quanh —— mặc dù nhìn sơ qua đều là hình dáng tả tơi lụp xụp, hơn nữa hoàn toàn không có khí thế phô trương như những cửa hàng, trung tâm thương mại của dân Muggle, nhưng con đường nhỏ với phong cách hoài cổ như thế này cũng có một loại thú vị khác biệt.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, rất nhiều cửa hàng ở Hẻm Xéo đưa ra một vài hoạt động giảm giá đặc biệt dành cho những cô cậu phù thủy nhỏ —— ví dụ như, tiệm bán kem khuyến mãi mua hai tặng một, cửa hàng văn phòng phẩm đại hạ giá toàn bộ, cửa hàng đồ chơi cho phép chơi thử tại chỗ… Tóm lại, tất cả những cửa hiệu nào có thể kiếm tiền của tụi học trò đang nghỉ hè cũng đều vô cùng náo nhiệt.

Lẽ dĩ nhiên, giáo sư Snape sẽ không vào xem những cửa hàng như thế. Dù vậy, ngài giáo sư Độc Dược, toàn thân được trang bị bằng bộ áo chùng đen thùi ngay giữa mùa hè, vẫn có thể khiến một đám học sinh Hogwarts trông thấy hắn phát hoảng. Chỉ có điều, giáo sư Độc Dược tỏ thái độ không thèm nhìn hết thảy những ánh mắt khiếp đảm ấy, sau đó một người một rắn đi thẳng tới cửa hàng bán nguyên liệu thuốc phép của Hẻm Xéo.

Lúc con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm vào bên trong cửa hiệu, nhất thời liền cảm thấy tâm trạng thực tệ —— bất kể là ai, khi nhìn thấy kẻ từng muốn giết mình đều sẽ chẳng có ý tưởng gì hay ho cả, mà ông chủ cửa hiệu này chính là người lúc trước xách dao muốn giết cô để lấy nọc đó —— nghĩ đến đây, cô càng nhích sát hơn vào người của chủ nhân mình. À nhắc mới nhớ, quý ngài chủ nhân đang cùng cô đấu tranh về vấn đề tắm rửa trước mắt này còn là ân nhân cứu mạng của cô nữa đấy!

“Ôi, ngài Snape, lần này muốn mua nguyên liệu gì thế?” Ông chủ tiệm rất nhiệt tình đi tới nghênh đón khách quý của mình, đột nhiên tầm mắt phát hiện con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm trên bả vai giáo sư Snape, ông ta bèn nói một cách cực kỳ hứng thú: “Con rắn này xem ra là một con rắn hổ tử vong, ôi chà, ngài Snape lại mua được thêm một con à?”

“Vẫn là con rắn ông bán cho tôi thôi.” Giáo sư Snape nói một câu nhạt thếch, tiện tay cầm lấy danh sách nguyên liệu trong tiệm lật xem.

Ông chủ tiệm nghe xong câu nói giáo sư Snape, bỗng chốc sửng sốt, tự mình quan sát đánh giá Ngụy Nhiễm, ánh mắt đó đúng là làm cho Ngụy Nhiễm có cảm giác sởn gai ốc! Đánh giá cả nửa buổi, ông chủ tiệm mới hỏi một cách cực kỳ nghi hoặc: “Ngài Snape vừa phát minh được loại thuốc ức chế quá trình sinh trưởng của loài rắn nào ư?”

“Hả?” Giáo sư Snape khó hiểu nhìn ông chủ tiệm đứng trước mặt, “Ý ông là gì?”

“Tôi là nói, tốc độ sinh trưởng của rắn hổ tử vong không nên chậm như vậy, hồi tôi mới bắt được nó, nó hẳn đã chính thức bắt đầu thời kỳ sinh trưởng rồi.” Ông chủ tiệm giải thích cẩn thận, “Loại rắn này giai đoạn đầu tốc độ lột da tương đối nhanh, trong vòng một năm, cơ bản là có thể lớn lên đến hình thể ở giai đoạn trưởng thành, dài khoảng 40cm. Nhưng mà, bây giờ coi bộ con rắn này vốn dĩ không hề lớn lên.”

Giáo sư Snape hơi nghiêng đầu nhìn con rắn cưng của mình, sau đó đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu bé xíu của nó, bâng quơ nói: “Có thể là vì lấy nọc trong thời gian dài, hơn nữa còn ăn một ít thức ăn đặc thù. Đã vậy thì, tôi muốn mấy nguyên liệu này, loại tốt nhất.”

Sau khi nhận thấy đề tài câu chuyện cuối cùng cũng dời khỏi bản thân, vị chủ tiệm khủng bố kia cũng rốt cuộc từ bỏ chuyện truy cứu nguyên nhân khiến tốc độ sinh trưởng của cô chậm lại, con rắn nhỏ Ngụy Nhiễm mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, có điều, lúc phát hiện chủ nhân của cô nhìn cô bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu y hệt, cô không nhịn được rụt người lại —— mấy người đừng cảm thấy hứng thú với tôi nhiều như thế có được không hả? Thực ra bây giờ tôi thật sự chỉ là một con rắn mà thôi!

(1) Độn thổ: Apparition – Thần chú không lời. Bùa chú được sử dụng để biến mất ở nơi này và xuất hiện gần như ngay lập tức ở một nơi khác. Người sử dụng phép thuật này được gọi là một Người Độn Thổ. (Nguồn: http://xn--phpthut-iwa0779d.vn/hp/archive/index.php?thread-1345-10.html)