Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 47



Đường Hà buông lỏng miệng, người hai nhà đều thở dài nhẹ nhõm.

Hơn nữa Chu Nam Sinh, nghe nói xong nụ cười trên mặt chưa lúc nào dừng lại, vừa nói chuyện thành thân, khóe miệng không nhịn được dẩu lên.

Ngày đó bị nàng cự tuyệt khổ sở, hôm nay đạt được ước muốn thì vui mừng.

Chu Bắc Sinh nghe chuyện xảy ra, nghĩ mãi không hiểu, hỏi hắn, “Tam ca, huynh bị trúng tà à? Làm sao lại vội vàng cưới Hà biểu tỷ thế?”

Chu Nam Sinh cười, “Ta thích.”

“Tam ca, thành thân với Hà biểu tỷ, hào hứng như vậy sao?” Chu Bắc Sinh mê hoặc không giải thích được, “Ta thấy tỷ ấy cũng chỉ bình thường thôi.”

Chu Nam Sinh liếc xéo đệ đệ một cái, “Nàng là thê tử tương lai của ta, không cần đệ thấy tốt, ta coi nàng như một đóa hoa là được rồi.”

Hết lần này tới lần khác nhớ tới nàng, nàng mỉm cười, nàng cúi đầu, nàng mặt mày sắc sảo.

Chu Bắc Sinh nhìn ca hắn cười đến xuân ý nhộn nhạo, vẻ mặt im lặng, hừ một tiếng bỏ đi.

Đại tẩu Chu Nam Sinh, Dương thị trêu ghẹo nói: “Tam thúc, hôm nay mới là lễ nạp thái, ta xem khóe miệng đệ cười đến tận mang tai rồi, sau này Tiểu Hà vào cửa, không phải đệ chân mang theo gió, bước đi phiêu phiêu đấy chứ?”

Chu Nam Sinh nghe vậy, theo bản năng sờ lên môi mình, lại thấy quá mức ngớ ngẩn, lập tức tay nắm thành quyền, chống đỡ ở khóe miệng làm bộ ho hai tiếng. Tiếp thu ánh mắt hài hước của Đại tẩu, hai lỗ tai không khỏi nóng lên. Hắn ngượng ngùng cười cười với Dương thị, “… Trong lòng sung sướng, không nhịn được.”

Dương thị trở về phòng, không nhịn được cảm khái với nam nhân mình, “Hôm kia Đường Hà ở chỗ chúng ta, ánh mắt Tam thúc trả nợ rõ rệt, thật giống như đối với muội ấy không có tâm tư gì, mới có mấy ngày, không hiểu Đường Hà kia làm gì mà lọt vào mắt đệ ấy, trở thành người trong lòng đệ ấy. Ôi, chàng không hiểu được đâu, ta mới nói tên Đường Hà với đệ ấy, vẻ mặt lập tức ôn hòa, hai con ngươi hận không thể biến thành hai đóa hoa đào, theo gió thổi tới Đường Hà.”

“Đó là thê tử đệ ấy sẽ đưa qua cửa, đệ ấy suy nghĩ một chút, vui mừng, không phải là bình thường sao.” Huynh đệ hắn hiểu nhanh lắm, thành thân là chuyện rất vui, có thể ngày đêm không mong đợi sao? Chu Đông Sinh hắc hắc cười, thừa dịp bốn bề vắng lặng, kéo thê tử vào trong ngực, “Kể từ khi ta cưới nàng, không để nàng ở trong lòng sao? Cuộc sống trôi qua thật sung sướng. Hắc hắc, nương tử, chúng ta tối nay…?”

Dương thị dựa vào trong ngực nam nhân, vốn là nghe được lời âu yếm, lòng vui như hoa nở, câu sau thấy hắn càng nói càng không giống nàng mong muốn, không nhịn được oán hận, véo tay hắn, hừ nói: “Không có cửa đâu!” Liền đẩy nam nhân ra, tức giận vén rèm cửa lên, đi ra khỏi phòng.

Chu Đông Sinh cảm thấy không giải thích được, ngượng ngùng sờ sờ mũi, cúi đầu nói với huynh đệ mình, “Chịu đựng đi, tối nay không có thịt ăn đâu.”

Cuối cùng con dâu Từ thị là Đường gia khuê nữ, bà đã chuẩn bị tinh thần. Chẳng qua bà vẫn không nhịn được, nói thầm với Chu lão hai câu: “Đường gia khuê nữ dáng vẻ to gan, lão gia tử tự thân xuất mã mới bằng lòng nhả ra. Cô nương gia chủ ý lớn như vậy, sau này Nam Sinh nhà ta không phải bị con bé nắm trong tay?”

Chu lão trong bụng cũng đồng ý, chẳng qua ông vừa bắt đầu đã tán thành hôn sự này, ấn tượng đối với Đường Hà tốt, lại sợ thê tử có suy nghĩ này, sau này quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại không tốt, vì vậy không phụ họa theo bà, chỉ cười nói, “Tóm lại hiểu lầm được hóa giải, duyên phận tiếp tục là tốt rồi. Hôn sự này không thất bại, Nam Sinh nhà ta cao hứng thành dạng gì rồi, chính nó không đắn đo, ta xem nó vui vẻ thành một đoàn. Không câu nệ người nào cường thế, dù sao đôi bên tình nguyện, cuộc sống gia đình trôi qua tạm ổn là được. Ta làm cha mẹ, liều chết hợp lại sống vì con cái. Hôm nay Nam Sinh mãn ý, ta nên xem trọng con dâu tương lai mới phải.”

Từ thị nghe được không biết là tư vị gì, “Phụ tử hai người đều nhằm vào chỗ khuyết, khuyên ta không nên làm ác bà bà đây.”

Chu lão cười, dụ dỗ thê tử, “Sao có thể chứ, dõi mắt cả Chu gia thôn, có mỗi thê tử ta hòa khí với con dâu nhất, ai gả vào nhà chúng ta thì người đó có phúc rồi!”

Từ thị bị ông dụ dỗ, dở khóc dở cười, lườm ông một cái, “Ông cũng đừng cho ta đội mũ cao, ta hiểu được ‘gia hòa vạn sự hưng’. Hôn sự với Đường gia mặc dù có khúc chiết, cũng là lỗi của ta, ngày sau con bé qua cửa, hiểu được chuyện biết dùng người, ta sẽ không làm khó con bé. Huống chi ta cũng đau lòng nhi tử, bị kẹp ở chính giữa không phải khó làm người sao?”

Hồi tưởng lúc trước nói cùng nhi tử, lại không nhịn được vui rạo rực, theo sát nam nhân khoe khoang, “Nam Sinh nói, ta ở trong lòng nó, chính là nó thành thân, ai cũng không chiếm được vị trí của ta.”

Chu lão cha nghe vậy, trong lòng không biết là tư vị gì, lời này nhi tử cũng chưa nói với mình, “Tiểu tử thúi, đọc hai ngày thi thư, lại đi nói những lời buồn nôn dụ dỗ người.”

Từ thị nghe trong lời ông nói không che dấu vị chua, đắc ý cười, “Lời này Tam nhi nói thật hay, ta thích nghe, ngọt đến tận tim.”

Chu lão rất hâm mộ đố kỵ, nhưng không muốn tranh giành ăn dấm chua với thê tử, không thể làm gì khác hơn là giả vờ hừ hai tiếng, suy nghĩ sau này cũng tìm cơ hội để Tam nhi nói cho mình nghe mới phải.

———

Chu thị thấy hôn sự hai nhà Chu Đường có thể thành cũng rất cao hứng. Bà nói với Lý thị, “Lão nhân gia ta trong hơn mười năm đã thấy nhiều đám hỏi, người này gả chồng có duyên phận không, ta nhìn một cái là biết. Ta nói Tiểu Hà và Nam Sinh thích hợp, trước mặt mặc dù không quá thuận lợi, nhưng giờ không phải tới rồi sao?”

Lúc trước Chu lão gia tử vừa đi, Lý thị vội kêu khuê nữ đến hỏi, Đường Hà mặc dù không kể đầu đuôi mấy lần giao phong, nhưng để cho bà yên tâm, cũng nói sơ lược đại khái. Vì vậy Lý thị lúc này đã biết Chu lão gia tử hứa hẹn cho ở riêng, trong lòng giật mình, khuê nữ lại âm thầm có chủ ý như vậy, lại cao hứng vì nàng biết tranh thủ, cứng cỏi hơn so với mình năm đó, tỉnh tỉnh mê mê bị mẹ chồng khi dễ. Khuê nữ đã có chủ ý, sau này có gả cũng là người có phúc, hai người đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể sống vui vẻ.

Lý thị bây giờ mới buông lỏng, nghe lời Chu thị nói, bà không khỏi gật đầu đồng ý, cười nói: “Người nói rất đúng, bọn chúng có kết quả tốt, con hiện tại chờ đến ngày, mau chóng đưa Tiểu Hà ra cửa, ôi, tâm của con thật không chịu được dày vò.”

Chu thị cũng cười, “Ta cũng bị dọa đến sợ, ta nhìn Tiểu Hà từ nhỏ đến lớn, con bé thường ngày thanh âm buồn bực, không lên tiếng, ai biết con bé chủ ý lớn như vậy. Ta nói này, con và Nhị Đản quá cưng chiều hài tử.”

Lý thị bật cười, “Con đã trải qua, chủ yếu là chịu khổ, hiểu được nữ nhân ngày sau gả, làm dâu nhà người không thể so sánh với cô nương tự tại, liền chiều theo ý Tiểu Hà, cha Tiểu Hà mới thật là thương yêu khuê nữ, ông ấy nhức đầu chuyện Tiểu Hà không chịu gả, hôm nay hai nhà chính thức trải qua yên ổn, ông ấy lại buồn, ngày ngày thở dài thở ngắn, tiểu áo bông tri kỷ sắp thuộc về người khác rồi.”

“Tối hôm qua ông ấy than thở cùng con, nói khuê nữ xuất giá rồi, làm việc trở về không có ai ríu rít, lấy nước nóng cho ông ấy ngâm chân, không có ai xoa bóp vai cho ông ấy. Hắc, người nói xem, con gả cho ông ấy hai mươi mấy năm, sinh con dưỡng cái, lo liệu việc nhà cho ông ấy, chưa từng thấy ông ấy nói với con một câu nóng hổi, kết quả khen ngược, khuê nữ chỉ đem cho ông ấy chậu nước nóng, mà ông ấy quy hết công lao lên người con bé.”

Chu thị bật cười, “Khuê nữ hiểu chuyện, sẽ là công lao của con. Huống chi ta thấy Tiểu Hà không chỉ hiếu thuận mỗi cha con bé, đối với con cũng nóng hôi hổi đấy thôi. Ta nghe mẹ Đào Đào nói, Tiểu Hà còn xoa bóp ngang hông cho con đấy.”

Lý thị gật đầu, trong tươi cười có thương yêu, lại có mất mát, “Cũng không biết chuyện thế nào, nghĩ đến chuyện đính thân cho con bé, lòng con vừa yên bình lại vừa khổ sở.”

“Làm mẹ đều như vậy, nhà có nữ nhi sắp trưởng thành, không có hôn sự ngày ngày rầu rĩ, có hôn sự lòng chua xót không nỡ.” Chu thị than thở theo, “Ban đầu Nhị Đản có sáu đường tỷ, mỗi lần gả một người, lòng ta như bị dao cắt.”

Lý thị vội hỏi: “Tam bá nương, sắp đến trung thu rồi, bọn tỷ muội đại cô có trở về thăm người không?”

“Giờ vẫn chưa có ai nói trở lại.” Chu thị lắc đầu, “Bọn họ tất cả đều làm mẹ chồng, chưa chắc đã rảnh rỗi.” Trong lời nói già nua không che dấu vắng lặng tịch mịch.

Lý thị gấp gáp: “Năm nay không phải có chuyện vui của Tiểu Hà sao? Con để Đại Sơn đến nhà cô, nói mọi người tụ tập lại, nhân tiện dặn dò Tiểu Hà biết làm con dâu phải chú ý những gì.”

Thời điểm Lý thị gả cho Đường Nhị Đản, sống cùng Chu thị một thời gian, cũng quen biết sáu nữ nhi của bà, quan hệ khá tốt. Mỗi năm tết đến, nữ nhi Chu thị trở lại thăm mẫu thân, một nhà Đường Nhị Đản ngồi ăn cơm cùng, vì vậy đối với đề nghị mười sáu tháng tám, Chu thị không phản đối.

Hai người rảnh rỗi hàn huyên một hồi, Chu thị để Lý thị đi lấy bấc đèn, bảo bà hướng lên lưỡi đốt, “Gần đây ta luôn cảm thấy như bị cảm nắng, để cho Tiểu Hà cạo gió, con bé làm rất tốt, chính là bấc đèn này, con bé nói không dám.” Chu thị nhớ tới bộ dáng Đường Hà lùi lại ba bước, đã cảm thấy buồn cười, “Ta bảo con bé gọi con tới, ai, con đốt đi, đốt một cái mới thoải mái.”

Lý thị từ trong nhà Chu thị đi ra ngoài, nói đi ra ruộng hái rau. Dọc theo đường đi đụng phải thê tử trưởng thôn, hai người có quen biết, rối rít chúc mừng bà tìm cho khuê nữ được một nhân duyên tốt.

Lần trước Chu gia mang sính lễ tới, trong thôn có nữ nhi đợi gả, người hâm mộ không thiếu, sau sính lễ không dừng ở nhà bọn họ, ngược lại lại mang đến nhà Chu thị, dĩ nhiên không tránh được người trong thôn một phen nghị luận sau lưng. Bởi vì một nhà bọn họ xưa nay nhân duyên không tệ, mấy thím và đại nương quen biết, đã hỏi thăm bà nguyên do, Lý thị không dám nói rõ ràng, chỉ có thể ấp úng qua loa.

Lúng túng như thế mất mấy ngày, rốt cục hôn sự đã định, pháo nổ rung trời, sính lễ mang trở lại, Chu Nam Sinh chính là con rể chính nhi tám kinh. Sắc mặt Lý thị vui mừng, giấu cũng không giấu được, gặp người là cười, người bên cạnh hỏi, bà không sợ làm trễ nải thời gian, kể lại từ lúc Chu Nam Sinh cứu nhi tử, nước miếng tung bay, một đường kể lại khuê nữ và Chu Nam Sinh định ra duyên phận.

Đại thẩm tử, tiểu tức phụ thường ngày giao hảo cùng bà, tự nhiên cổ vũ, nghe được một kinh hãi, ba thán phục, trông thấy Chu Nam Sinh, tất cả đều khen hắn là người tốt, nói hắn và Đường Hà chính là trai tài gái sắc.

Lý thị sung sướng cười liên tục, ngay cả lúc đụng phải mẹ Trương Thanh Trúc, sẽ không mặt lạnh giống bình thường. Chính là mẹ Thanh Trúc nghe được hôn sự Đường Hà, chua nói Đường gia phúc tám đời, gả khuê nữ đến nhà giàu có, sính lễ không cần quá phong phú, con người không nên quá đắc ý. Lý thị nghe, chỉ thấy bà ta hâm mộ, một chút cũng không thấy bà ta nói gở.

Lý thị hái xong rau, dưới trời chiều trở về nhà. Đi vào cửa viện, thấy mấy người Lục phòng, Đường Đại Giang và thê tử Ngô thị ở trong viện nói chuyện với khuê nữ. Bà kỳ quái đi vào, thấy Ngô thị vẻ mặt phờ phạc, Đường Hà vẻ mặt nghiệm túc, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì?”

“Mẹ,” Đường Hà nghiêm mặt nói, “Tẩu nói, bà nội đang ốm.”