Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 40



Mấy đời Chu thị đã lạy từ đường, dùng qua rượu và đồ ăn, còn lại tộc lão đều từ nhà đi, bọn con cháu của lão gia quá cố, bao gồm Chu lão gia tử và Chu thị cùng nhau lên núi.

Khắp trên Thanh Sơn hoa dại nở rộ, không có dấu chân người đi tới khe núi, nơi lùm cây cành Liên Diệp Mạn, cỏ dại thật nhiều. Đoàn người men theo sơn đạo đi lên, đỉnh đầu mặt trời dần dần nóng rực, Đường Hà nóng đến nỗi thái dương mồ hôi nhỏ giọt.

Đoàn người dừng lại nghỉ ngơi, nàng vội vàng cầm nước cho lão nhân uống. Chu lão gia tử ngồi gần Chu thị, ông cũng thuận thế nhận lấy nước Đường Hà đưa tới, cười nói với muội muội, “Muội không phải hoàn toàn không có phúc khí, ta xem một nhà Nhị Đản đối xử với muội, không kém con cháu ruột.”

Chu thị cũng cười, gật đầu nói, “Thật đúng như vậy, đoán chừng kiếp trước muội đã làm chuyện ác, ông trời phạt muội không thể vì lão Đường gia sinh hạ nhi tử, lưu lại hương hỏa, nhưng lại nhìn muội kiếp này là một lương dân, ông trời chiếu cố muội, lại đứa tới một nhà Nhị Đản hài tử hiếu thuận.”

Vừa dặn dò Đại Sơn mau nghỉ ngơi một chút, “Hài tử ngoan, con cũng uống mấy ngụm nước đi.” Vừa lấy khăn tay ra cho hắn lau mồ hôi, “Đại Sơn mệt lắm rồi hả?”

Chu thị đi đứng bất tiện, không leo núi được, Đường Đại Sơn cõng bà đi, dù hắn trẻ trung khỏe mạnh, cũng mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, lần này hắn ngồi dưới đất, nhận chén muội muội đưa tới, ừng ực hai cái liền uống sạch nước trong chén, tùy tiện lấy tay lau đi nước đọng trên khóe miệng, Đường Đại Sơn thật thà cười nói, “Bà Tam, con không mệt, con còn có thể cõng người qua lại mấy lần nữa.”

Đường lão ở một bên cười gật đầu đồng ý, “Tam bá nương, Đại Sơn cậy mạnh, thường ngày lên núi đốn củi, vẫn như thường chạy tới chạy lui, chính là nó cõng không được, không phải còn có con sao?”

Chu lão gia tử nghe vậy, cười nói với muội muội, “Phụ tử hai người bọn họ hiếu kính, có việc đều tranh làm, muội còn mười mấy cháu ngoại trai, chính là muốn hiếu kính muội, nhưng đều không tìm được cơ hội.”

Chu lão gia tử lớn tuổi, cũng là con cháu cõng lên núi, nhưng là hăng hái nổi lên, có thể tự mình đi một đoạn ngắn. Chu gia con nối dõi nhiều, đám nam tử lần lượt cõng hai lão nhân một hồi, là có thể đi qua đi lại đường núi này.

Chu thị cảm khái cùng lão ca mình, “Cha ta ở dưới thấy con cháu đầy đàn, nhiều người như vậy, vai đụng vai, chân đạp chân đến tế ông, không biết vui thành dạng gì đây.”

Chu lão gia tử xem thường, “Lão đầu tử không quan tâm cái này đâu.” Người đọc sách trong miệng nói rất nhiều tình tình ái ái, trên thực tế không hiểu biết công việc nhà, không để ý con cái, là người bạc tình nhất.

Chu thị biết khúc mắc huynh trưởng, không nói thêm gì nữa.

Tại đây rất nhiều người, trừ trưởng bối lớn tuổi còn nhớ rõ giọng nói và dáng điệu nụ cười của lão thái gia, bọn tiểu bối chỉ nói chuyện với ông vài lần, đã quên mất hình dáng của ông. Vì vậy lần này chỉ lạy tế bình thường cùng gia tộc, đáy lòng một tia bi thống không có, chỉ mỗi Chu Nam Sinh, từ nhỏ đã sớm chiều cận kề cùng lão nhân, đều do một tay ông nuôi lớn, đối với lão nhân gia vẫn còn tình cảm sâu nặng, vì vậy càng đến gần mộ phần ông, tâm tình càng ủ dột, ngay cả bọn huynh đệ tỷ muội trêu ghẹo “Thê tử tương lai ngươi lớn lên thật thanh tú, thoạt nhìn cũng là tính tình ôn hòa ấm áp, ngươi thực có phúc khí ha ha,” hắn chỉ miễn cưỡng đáp lại hai câu.

Mọi người tiếp tục leo núi, gần hai canh giờ, rốt cục cũng đi tới trước mộ phần lão thái gia.

Sau khi mọi người làm một phen nghi thức vóc dáng tiều tụy, liền đào mộ phần, mở hòm quan tài ra, không bỏ sót phần nào, đem di cốt lão nhân bỏ vào trong bình.

Di cốt bao gồm cả bình, một lúc sau bị vùi vào trong đất một lần nữa, mọi người chống đỡ ánh mặt trời, bận bịu cả nửa ngày, liền nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Chúng phụ nhân lấy ra cái ăn, nước uống, lấp đầy bụng. Đường Hà sau này sẽ gả vào Chu gia, rất tự giác theo sát một đám đại nương đại tỷ thu xếp.

Chu Nam Sinh ngay từ lúc mở hòm quan tài, trong mắt chứa đầy nước mắt, Đường Hà chú ý đến hắn hồi lâu, thấy hắn không ăn gì, một mình một người lấp đầy đất ở mộ phần cũ, liền thở dài, cầm thiết thu, trầm mặc lấp cùng hắn.

Cuối cùng cũng lấp xong, Chu Nam Sinh tách bụi gai, trồng trên mộ phần cũ, “Như vậy năm sau bụi gai lớn lên, người ta sẽ hiểu, chỗ này đã chôn qua người, tự giác chọn nơi khác làm mộ phần.”

Đường Hà không hiểu những phong tục này, cho nên trầm mặc nghe.

“Bọn họ đều nói ngôi mộ mới phong thủy rất tốt, sau này con cháu đời đời có thể no ấm hạnh phúc, không biết lão thái gia đổi chỗ có quen không.” Chu Nam Sinh giống như là nói với nàng, lại giống như tự nói, nói hai câu thì dừng lại không nói được nữa.

“Nghe nói lúc ông cố ngoại qua đời đã hơn tám mươi tuổi rồi,” Đường Hà trầm mặc một hồi, ấm giọng nói, “Bà Tam nói cho muội biết, lão thái gia buổi tối ngủ một giấc, đang ở trong mộng, bất tri bất giác qua đời, khi ông còn sống không sinh bệnh nặng, không quá khổ sở.”

Đường Hà là người ôn hòa ấm áp, có kiên nhẫn. Kiếp trước rất nhiều bạn bè thích tâm sự chuyện buồn rầu với nàng, nàng lắng nghe, điệu bộ thành khẩn mà đồng tình. Chính là cái người sau khi trở thành người yêu nàng cũng nói, “Có một lần nghe em và người cùng bàn nói chuyện, anh ngồi phía sau nhìn, cảm thấy cô bé này lông mi thật dài, ánh mắt lại hiền lành như vậy, anh nhìn, liền để em ở trong lòng.”

Nàng ở trước mặt Chu Nam Sinh yên lặng như vậy, bất tri bất giác nói hết, “Lão thái gia tinh thần vẫn minh mẫn, ngày thường người cũng không mơ hồ. Chẳng qua là lớn tuổi, tay chân không nhanh nhẹn nữa, cả ngày ngồi ở ghế bành không nhúc nhích, thích nhất là bảo ta đọc sách cho nghe.”

“Người trong thôn đều nói người ba đời con cháu đều có rồi, là lão nhân thọ nhất thôn. Ta không cảm thấy người già, khi còn bé ta còn kêu người là cha.”

“Lúc ta nhỏ, mùa đông ngủ lạnh, người ôm ta trước ngực một chút xíu cho ấm, chờ ta lớn một chút, ngủ còn luôn thích gác chân lên đùi người.”

“Người cho ta học vỡ lòng rất sớm, cầm tay ta dạy viết chữ, luôn nói để cho ta đi thi trạng nguyên. Nhưng nếu ta học quá chăm chỉ không để ý đến người, người sẽ cầm đồ ăn vặt kề bên miệng để trêu chọc ta đi chơi.”

“Ta thích nhất mùa đông mặt trời le lói, người sẽ đem ghế bành vào trong vườn phơi nắng, ta ngồi tựa vào chân người đọc sách, sưởi nắng thoải mái, hai người sẽ ngủ mất.”

“Sau ta lớn lên, người cho ta một cái giường khác, buổi tối ta chơi xấu, nằm trên giường không muốn đi, sẽ giả bộ ngủ, người lại ôm ta đến giường của ta, nửa đêm còn đứng dậy nhìn ta, vén chăn cho ta.”

“Có đôi khi ta náo, không chịu ngủ, người lại học tiếng chuột kêu, làm ta sợ.”

“Muội nói, người như vậy, làm sao sẽ già đây?”

“Ta không biết một ngày kia bắt đầu, người càng ngày càng không muốn nhúc nhích, ta giễu cợt, nói người lười, cho đến một ngày, ta học trở về, phát hiện người bị ngã, lão nhân xương quá giòn, chân bị gãy, không nhúc nhích được, cả buổi chiều nằm trên chất thải của mình.”

“Người thường nói, lúc người mười mấy tuổi, rất phong lưu, mặc áo tơ, phe phẩy quạt, đi ở trên đường lớn, luôn có cô nương gia ném túi thơm cho người. Người đi học vẽ tranh, uống rượu ngâm thơ, người như vậy, sao có thể chịu được mình có một ngày lại chật vật như vậy đây?”

“Ta chạy ra ruộng, đêm tối mù mịt vô ích, ta không nhịn được khóc lớn.”

“Ta không biết tại sao ông nội chán ghét người, không ai thân cận cùng người, người chỉ có ta.”

“Ta nói với người ta không đi học, ở lại chăm sóc người, dọn phân, nước tiểu cho người.”

“Ta không phải không thừa nhận, người đã già thật rồi. Người càng ngày càng gầy bé đi, chân tay khô héo nhỏ gầy, giống như cành cây khô trải qua mùa đông không phát triển.”

“Có một ngày buổi tối, ta đứng lên vén chăn cho người, sau đó phát hiện người đã vừa lạnh vừa cứng. Ta không có cách nào, không nhúc nhích được, nói không nói được, không thể làm gì khác hơn là ngồi bên cạnh người, ngồi đến khi trời sáng.”

Đường Hà trầm mặc đưa khăn cho hắn.

Chu Nam Sinh nhớ lại lão nhân này, đã vĩnh viễn ngủ say, mà cách bọn họ mấy bước xa là bọn con cháu, đang khí thế ngất trời ăn cơm, nói chuyện phiếm, bọn họ không hề để tâm tới người đã chết, lần này nhặt cốt, chỉ là một nghi thức bọn họ không thể vắng mặt, bọn họ ngồi cùng một chỗ, trò truyện việc nhà, nói một chút thu hoạch trong ruộng, hôn sự con cái. Đây là thế tục náo nhiệt, hạnh phúc.

Chỉ có người thanh niên trước mặt này, không tiếng động nức nở rơi lệ.

Đường Hà dưới đáy lòng thầm than một hơi, nữ nhân có thiên tính người mẹ, thanh niên yếu ớt bi thương làm cho nội tâm nàng mềm mại.

Không quan hệ gì, nàng nghĩ, hắn sắp trở thành trượng phu của ta, ta nhưng lại đi quan tâm hắn, coi hắn như một nam hài mà dỗ dành. Nam hài này sắp thuộc về mình, ta cứ thử quý trọng hắn xem.

Nàng một lần lại một lần đẩy bàn tay Chu Nam Sinh đã nắm chặt thành quyền, cầm khăn đã bị hắn siết chặt trong tay, ý bảo hắn hơi cúi thấp xuống.

Chu Nam sinh nước mắt mông lung, suy nghĩ nhất thời trống không, thuận theo cúi thấp đầu.

Đường Hà cầm khăn tay lau nước mắt cho hắn, cảm giác được thân thể thanh niên trong nháy mắt cứng đờ.

Thật là bất đắc dĩ, đều đã chuẩn bị thành thân vào động phòng rồi, kết quả đụng vào mặt một chút, người có thể cứng đờ. Ôm thì sao? Hôn môi thì sao?

Ngón tay thiếu nữ ấm áp chạm tới da thịt nhạy cảm, cảm giác như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Chu Nam Sinh mặt trướng đến đỏ bừng, không nhịn được ho nhẹ mấy tiếng che dấu.

Đường Hà vẻ mặt không thay đổi, thu lại khăn, hỏi hắn: “Huynh có muốn uống nước không?” người khóc cần bổ sung nước.

“… Không cần.” Chu Nam Sinh không tự chủ được nhìn theo đầu ngón tay thiếu nữ, nghe câu hỏi của nàng, vội vàng thu hồi ánh mắt, ngăn chặn cảm xúc sôi trào trong lòng, “Xin lỗi, ta… Thất thố rồi!”

Đường Hà lắc đầu một cái, nói: “Khóc lên sẽ khá hơn một chút.”

Chu Nam Sinh cảm giác trong lòng mình trống rỗng, tâm tư ủ dột giống như sương khói tán trên không trung, biến mất không thấy gì nữa. Trống rỗng này làm cho người ta buông lỏng, cho nên hắn không nhịn được thất thần một hồi.

“Thật ra ta không quá thường xuyên nhớ tới lão thái gia,” mười mấy giây đồng hồ sau, Chu Nam Sinh phục hồi tinh thần lại, cười cười xin lỗi Đường Hà, “Người qua đời lâu lắm rồi, ta đã không thương tâm như vậy nữa. Chỉ là ta thường xuyên nhớ tới người. Kỳ quái chính là, cuối cùng ta cũng không nhớ nổi bộ dáng của người.”

“Thật ra thì người càng thân cận, chúng ta lại càng không nhớ nổi mặt.” Đường Hà nhẹ nhàng nói.