Cuộc Sống Điền Viên Sau Khi Xuyên Qua

Chương 30



Đường Hà và Chu Nam Sinh vào sân, Chu Từ thị thấy hai người bọn họ cùng trở lại, nhịn không được chân mày chau lại.

Nam Sinh là con ruột bà, Chu Từ thị cho là, hôn sự của hắn không hoàn toàn do bà làm chủ, nhưng đối tượng phải do bà xem xét, bây giờ cháu gái nhà mẹ đẻ bà đã vào ở trong nhà, thái độ của bà đã rất rõ ràng. Nhưng mà trong nhà, từ nhi tử cho đến cha chồng, nhắc đến cứ như đi mua nợ. Chu Từ thị trong lòng vừa thê lương vừa giận.

Lòng người vốn thiên vị, Châu Nương là cháu gái ruột của bà, trên người huyết mạch tương thông, bà thân mật với cháu gái hơn người bên cạnh một chút. Trước kia không có tâm tư cũng coi như thôi, hiện tại tâm đã nổi lên, cảm thấy cháu gái biến thành con dâu không thể tốt hơn. Con dâu là người nhà mẹ đẻ mình, sau này tự nhiên thân mật với mình, từ từ có thể kéo nhi tử thân cận với mình, ý nghĩ đem cháu gái biến thành con dâu ngày càng kiên định.

Nhìn lại cô nương bên cạnh, tùy tiện có thể lựa ra thói xấu.

Ban đầu bà thấy Đường Hà rất tốt, nhưng tốt quá lại hạ thấp cháu gái, dẫn tới nam nhân nhà mình và cha chồng có ý muốn làm mai, bà nhìn Đường Hà không vui lòng. Trong lòng so đo, nghĩ nàng không biết nẫu nướng, không biết châm tuyến nữ nhi gia, không phải kém cỏi thì là cái gì?

Nhưng mà một người khách nhân, giúp chủ nhà hái rau trở lại, không có đạo lý phải nhìn vẻ mặt cau có.

Chu Từ thị đè xuống không vui trong lòng, cười nói hai câu cảm tạ khách khí, để Đường Hà đi vào trong bếp. Chu Từ thị có lòng muốn tâm sự với nhi tử một chút, lại thấy hắn trả lời hữu lễ khiêm tốn, coi mẹ mình như trưởng bối mà ứng phó, bà thở dài một hơi, vuốt lại áo cho hắn, thấy hắn cứng đờ thân thể, trong lòng hơi buồn, “Con… ôi, con đi đi.”

“Vâng,” Chu Nam Sinh cất bước đi tới chỗ Đường gia huynh đệ.

“Nam Sinh…” Thấy Tam nhi quay đầu nhìn về phía mình, Chu Từ thị muốn khuyên hắn không nên thân mật với huynh đệ Đường gia quá, tránh cho người hiểu lầm, nhưng đây không phải lời nên nói khi đãi khách, liền sửa lời nói, “Châu Nương là biểu muội thân thiết của con, đến nhà chúng ta chính là khách nhân, con nên trò truyện với con bé, không nên lạnh nhạt với nó.”

“Vâng…”

————

Chu gia có đất đai, Đại nhi, Tam nhi thỉnh thoảng cùng người trong thôn vào núi săn thú, nhưng Chu gia mở cửa hàng, thường ngày trong nhà bận rộn mua dưa, trái cây và sản vật núi rừng của thôn dân, cung cấp cho cửa hàng. Cửa hàng tuy nhỏ, nhưng làm ăn cũng tạm được, bọn họ mời lão chưởng quỹ trấn trên có kinh nghiệm hỗ trợ xử lý, Chu Nam Sinh biết chữ, trong cửa hàng có chuyện gì phần lớn đều do hắn trông nom.

Chu gia mở cửa hàng, của cải có chút ít. Đường gia khó được ăn mặn một lần, nếu là có khách đến chơi, Đường Lý thị cắn răng cũng có thể lấy vịt gà, thịt cá ra chiêu đãi, chẳng qua sẽ xót ruột hồi lâu. Chu gia hào phóng hơn rất nhiều, buổi trưa ăn đã có món mặn rồi, đến buổi tối, càng có thịt có rượu, rất thịnh soạn. Đường Lý thị thấy vậy âm thầm chặc lưỡi hít hà, càng thêm tiếc nuối Đường Hà và Chu Nam sinh không có cơ hội. Về phần Chu Bắc Sinh, bà chỉ cảm thấy thiếu niên toàn thân thư sinh phong lưu, hoàn toàn không trông cậy vào được. Bà và Đường lão trong miệng nói quấy rầy, người hai nhà phân chủ khách ngồi xuống, trên bàn không nhắc đến chuyện tiểu nhi nữ, chỉ nói chút chuyện thời gian thu hoạch, nhân tình thân thích, một bữa cơm ăn xong cả chủ và khách đều vui vẻ.

Tiễn khách đi xong, Chu Từ thị nói vơi Châu Nương, “Con chịu khó nhanh nhẹn một chút, mâm bàn chén bát con giúp biểu tẩu dọn dẹp đi.”

Thấy Châu Nương gật đầu, bộ dáng thật sự không thể nói linh hoạt, Chu Từ thị thầm nghĩ, khó trách Nam Sinh không biểu hiện gì. Thiếu niên lang người nào không thương thiếu nữ xinh đẹp? Châu Nương thiếu một phần yêu kiều, chính là Đường Hà hôm nay tới, so ra nhan sắc con bé không sánh bằng. Nhưng mà làm mẹ, cho tới bây giờ luôn không thích con dâu nhan sắc quá động lòng người, nếu thế, nhi tử ngày đêm sẽ nghĩ tới, trong lòng còn có mẹ nữa không? Huống chi nữ nhân có gia đình phải biết nóng biết lạnh, đầy đặn một chút, mới có thể an tâm phụng dưỡng già trẻ trong nhà.

Chu Thị chờ mong khổ tâm của bà, có một ngày Tam nhi có thể hiểu.

“Hôm kia không phải con nói thêu được mấy cái hà bao sao? Có may giầy không? Con lấy mấy thứ thích hợp, đi tặng cho dượng con và lão gia tử đi.”

“Con không làm hai… giày vải chỉ may được một nửa, hay là con âm thầm tính toán kích thước làm cho biểu ca, còn kích thước lão nhân gia con không biết được…” Thấy sắc mặt cô trầm xuống, Châu Nương càng nói càng nhỏ.

“Thêu thùa có làm tốt trước tiên đưa cho lão gia tử, con muốn lấy lòng lão nhân gia, thì phải biểu đạt tâm ý, hiện tại mùa hè, nhưng đảo mắt đã vào thu rồi, khí hậu lạnh xuống, con làm xong tất, quần áo mùa đông, chẳng lẽ không làm người ta ấm tận trong tim sao?” Chuyện đơn giản như vậy, phái nữ trời sinh sẽ kỹ lưỡng, sao còn chờ dạy bảo đây?

Châu Nương liên tục gật đầu. Chu Từ thị nhìn nàng biết điều nghe lời, đè xuống một tia chần chừ trong lòng. Chu lão gia tử tiễn muội muội đi xong, hồi tưởng đến chuyện hai người nói, một mình suy xét hồi lâu, sau ông gọi nhi tử và con dâu nói chuyện.

“Con dâu, ta thấy cháu gái con ở được một thời gian rồi, con bé đang tuổi lớn, nhà chúng ta có nam nhân chưa thành hôn, ở nữa sẽ không tiện. Ta tính sáng ngày mai, con đưa con bé về nhà đi.” Lão gia tử trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Cái này rõ ràng là không tán thành Châu Nương làm cháu dâu Chu gia. Chu Từ thị kinh hãi, vẫn muốn tranh thủ, “Cha, ý của con người cũng rõ ràng, con là mẹ Tam nhi, Châu Nương là cháu gái ruột, con có ý thân càng thêm thân. Châu Nương ở nhà ta non nửa tháng rồi, mới bắt đầu người không phản đối, hài tử tính cách không hư…”

“Không phải hư…” Lão gia tử cắt đứt lời nói của con dâu, “Chẳng qua không thích hợp.”

“Cha hài tử,” Chu Từ thị nhìn về nam nhân nhà mình nhờ giúp đỡ, “Ông nói một câu đi.”

“Nghe cha đi.” Nhũ danh Tiểu Cẩu tử, đại danh Chu Nãi Khang, Chu lão thản nhiên nói, “Ta cũng cảm thấy không thích hợp.”

“Thành thân sống với nhau, chỉ cần không cãi nhau là được, có gì mà thích hợp hay không thích hợp?” Chu Từ thị đáy lòng bị kích thích hỏa khí, “Hơn nữa Châu Nương không thích hợp chỗ nào?”

Lao gia tử không so đo với con dâu, lãnh đạm giải thích: “Mặc dù Đông Sinh là lão Đại, nhưng cửa hàng chúng ta thường ngày do Nam Sinh chủ trì, sau này thê tử nó phải làm nửa đương gia nương tử, ta để ý Châu Nương kiến thức, năng lực trên người đều không được.”

“Châu Nương mới chỉ mười bảy tuổi, thường ngày đều ở ruộng làm việc, hiển nhiên không có kiến thức gì, đợi con bé gả tới đây, Nam Sinh đưa con bé đi rèn luyện, nhãn giới mở rộng, năng lực tự nhiên có.”

“Cái người này, mặc dù con người phải cho cơ hội mới trở thành tài, nhưng phải là người không quá kém, kém quá đỡ thế nào cũng không đỡ dậy nổi.” Lão gia tử lắc đầu, thấy con dâu còn muốn duy trì biện bạch, ý bảo bà dừng lại, “Nói thật là, ta sợ đến lúc đó Châu Nương chưa luyện ra được, con bé đã bị cha mẹ nó khuyến khích lấy của cải Chu gia thành của cải Từ gia rồi.”

Lời này quá giết tâm. Chu Từ thị lập tức đỏ vành mắt, “Cha, người đây là ngoài sáng nói Châu Nương, thực ra là ngầm nói con sao? Kể từ khi con xuất giá, nơm nớp lo sợ hầu hạ một nhà già trẻ hai mươi mấy năm, mặc dù không phải xuất sắc, nhưng cũng cảm thấy mình tận tâm hết sức, chưa từng đào nhà chồng bổ nhà mẹ đẻ…” Nói chưa hết lời, âm thanh đã có chút tắc nghẹn.

Chu lão gia tử nháy mắt cho nhi tử mình. Chu lão gia vội vàng dụ dỗ thê tử mình, “Không phải cha có ý tứ này, ta còn không biết bà sao, tuyệt đối tận tâm tận lực. Ta rất hài lòng, cha cũng rất mãn ý, đúng không cha?”

Chu lão gia tử ở thế công nước măt nữ nhân, bất đắc dĩ “Ừ” một tiếng.

“Ta biết mười lượng bạc Đại ca ta nợ lâu lắm rồi, nhưng huynh ấy có chút khó khăn, ta và huynh ấy là huynh muội ruột thịt, ta không thể có ăn có uống mà nhìn một nhà huynh ấy không gì bỏ bụng, chuyện mượn bạc không phải ta đã nói với cha và ông rồi sao? Ta sẽ thúc dục huynh ấy, bảo huynh ấy nhanh chóng trả lại.” Chư Từ thị tự giác đoán được nguyên nhân cha chồng phản đối, “Chúng ta không thể vì chuyện này mà nhìn Châu Nương, phải không…”

Nhận được ám hiệu ho khan của lão cha. Chu lão nói thật, “Không chỉ mười lượng, đại cữu ca tố khổ vay tiền bà lúc trước, sau lấp liếm mượn mau một hai ngân từ ta, sau khi bà cho mượn mười lượng, huynh ấy lại xin tiền bọn nhỏ nữa—-huynh ấy cố ý tìm đến cửa hàng, Nam Sinh ghi sổ chi cho huynh ấy hai lượng bạc. Mấy năm nay đại cữu ca thiếu chúng ta phải đến hai mươi lượng rồi.”

“Chúng ta tuy có chút của cải, nhưng hai mươi lượng không phải số ít, ta thấy đại cữu ca một chút ý tứ không có, lần trước tìm đến Nam Sinh, nói muốn nhập cổ phần vào cửa hàng chúng ta. Tiền còn phải vay, khi nào huynh ấy có bạc nhập cổ phần? Chẳng qua nói suông, muốn bằng nhân tình ăn hoa hồng.”

Chu Từ thị vừa khiếp sợ vừa khó chịu, lẩm bẩm nói: “Ta không biết… Ta cho là…”

“Ta bảo bọn nhỏ gạt con,” Chu lão gia tử bình tĩnh mở miệng, “Những năm con đến Chu gia này, không có công lao cũng có có khổ lao, nên để cho con chút thể diện. Châu Nương tới nhà chúng ta, ý tứ ta và Tiểu Cẩu tử đã hiểu, chúng ta không mở miệng, ý muốn cho tiểu hài tử một cơ hội, nếu như thích hợp, Nam Sinh vừa ý, thân càng thêm thân cũng rất tốt, đáng tiếc…” lão gia tử ý vị thâm trường lắc đầu, “Đáng tiếc Châu Nương lớn mật, đi quấn quýt Tiểu Tứ, thấy không trông cậy được, lại đi quấn Tiểu Tam. Ta nói này mẹ Nam Sinh, Nam Sinh là người đàng hoàng, mặt mũi nguyên vẹn, không sứt mẻ chỗ nào, con là mẹ ruột, làm sao lại chịu để cho nhi tử bị như vậy? Chọn ba lấy bốn đều chấp nhận?”

Chu Từ thị đỏ mặt, nhu thuận nói: “Châu nương nói nó nhất thời mê muội…”

“Bản tính đứa nhỏ này… Tóm lại không thích hợp,” Chu lão nói tiếp lời lão cha, “Đại cữu ca hai ngày trước lại đến cửa hàng tìm Nam Sinh, chỉ kém không bắt Nam Sinh gọi huynh ấy là cha vợ nữa thôi. Mẹ hài tử, ban đầu ta và cha không có ý định nói cho bà biết, nhổ cỏ không nên nhổ tận gốc, hiện tại bà đã biết nguyên do, không cần suy nghĩ nhiều.”

Nhà mẹ đẻ thân thiết, đại ca làm vậy thật mất thể diện, vừa làm bà mất mặt, lại tổn hại bạc của bà, Chu Từ thị thở dài một hơi, không nói thêm nữa.

Suy nghĩ một chút, Chu từ thị lại nói, “Nhưng mà Tam nhi đã lớn như vậy…”

“Cháu gái Tiểu Hà của bà cô không tệ,” Chu lão gia tử nói, “Hôm nay ta đã cẩn thận nhìn qua, đã định với bà cô con rồi, ta quyết định con bé. Hai con tính một chút, mời người tới cửa làm mai đi.”

Chu Từ thị vì nhà mẹ đẻ làm mất mặt, lúc này mặc dù bất mãn Chu lão gia tử không bán hai giá (ý là cương quyết, không để cho ai bàn bạc, nói lời nào), nhưng không dám phản đối.

Nhưng bà là mẹ ruột Nam Sinh, chọn thê tử cho nhi tử, làm mẹ không được lên tiếng, quá uất ức đi. Ban đêm ngủ, không khỏi thở dài thở ngắn, Chu lão khuyên bà, “Ta nhìn Tiểu Hà không tệ, bà không hài lòng cái gì?”

Chu Từ thị mơ hồ cảm thấy, Đường Hà vào cửa, bà làm mẹ quyền lợi bị coi rẻ, điều này vô luận thế nào bà cũng không vui mừng được. Dĩ nhiên lời này không nên nói rõ.

“Ta thấy Tiểu Hà là một hài tử hiểu biết, dễ nói chuyện với Nam Sinh, Nam Sinh cứu đệ đệ con bé, hai đứa coi như có duyên phận.” Chu lão nói.

Dù Chu Từ thị không cùng ý kiến, nhưng lão gia tử đã lên tiếng, Chu Từ thị không còn cách nào, đành phải mời người tới cửa làm mai.