Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 537: Ngoại truyện, tâm sự thiếu niên: Thư Duệ (một)



Ta mới từ thư viện đi ra ngoài, đã nhìn thấy La Hạo Viêm, Văn Tinh Vực mang theo một tiểu nha đầu tám tuổi, hình như đang chờ ta, ta có chút ngoài ý muốn đi về phía bọn họ.

Ta vừa muốn nói chuyện với bọn họ, không nghĩ tới, tiểu nha đầu này cầm roi chỉa vào người ta hỏi: "Thì ra ngươi chính là Lâm Thư Duệ, nghe nói nhà ngươi là từ nông thôn rất xa đến đây, nhà ngươi là làm ruộng. Có phải ngươi nói, nữ hài La gia chúng ta không bằng nha đầu nông thôn nhà ngươi hay không? Đây không phải là chê cười sao? Một nha đầu ở nông thôn, lại cũng dám tới gọi nhịp cùng La gia chúng ta? Thật là không biết tự lượng sức mình, hôm nay bản thân ta muốn kiến thức một chút, tiểu thôn cô của Lâm gia các ngươi là người gặp người thích như thế nào?"

Ta nghe xong lời nha đầu này nói, mới cẩn thận đánh giá nàng một chút, một thân quần áo đỏ thẫm, đai lưng rộng bên màu vàng kim, túi thơm ngọc bội cung thao, trên đầu tết một vòng bím tóc nhỏ thả xuống, mặt mày như vẽ, ngũ quan rất tinh sảo, rất huênh hoang mà nhìn chằm chằm ta.

Ta có chút không hiểu nhìn về phía La Hạo Viêm và Văn Tinh Vực, hai người bọn họ khoát khoát tay, La Hạo Viêm nói: "Ngượng quá, hai người chúng ta nói chuyện trong lúc vô tình bị muội muội của ta nghe được, muội muội của ta là một đứa tính tình nóng nảy, bởi vậy lúc này, nhất định đòi tới cửa đi xem một chút bảo bối nhà ngươi."

Ta lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, nói: "Muội muội của ta không phải là con khỉ chơi đùa, tùy ý các ngươi nhìn tới nhìn lui, muội muội của ta như thế nào, là chuyện của Lâm gia chúng ta, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng lấy muội muội của ta ra so sánh với bất kỳ kẻ nào."

Nói xong, ta cũng không thèm nhìn ba người bọn họ một cái, tự ý muốn đi, ai ngờ nha đầu thối kia, lại thật vung một roi ra trước, ta nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, theo bản năng lùi chân, dùng tay phải che mặt, nhưng là vẫn là bị đánh trúng cánh tay, ta dưới cơn nóng giận, trở tay kéo một cái, cướp roi qua, đang muốn rút ngược trở về, đột nhiên nhớ tới đối phương chỉ là một tiểu nha đầu, chỉ đành phải ném roi đi.

Tiểu nha đầu đã sợ cháng váng rồi, có thể nàng cũng không nghĩ đến sẽ đánh trúng ta, cho là ta dưới cơn thịnh nộ sẽ trút lên nàng, hai hàng nước mắt trong veo, ngay cả La Hạo Viêm và Văn Tinh Vực cũng có chút ngây người, hết thảy sự việc xảy ra quá nhanh, bọn họ cũng không kịp phản ứng.

Ta không thèm đếm xỉa đến bọn họ nữa, vừa lúc xe ngựa trong nhà cũng tới đón ta, ta lo lắng vết thương do roi trên cánh tay mình sẽ bị nương nhìn ra, ống tay áo này đã rách, roi của nha đầu thối này lại là mang răng nhỏ, quá ghê tởm.

La Hạo Viêm thấy ta lại muốn đi, vội đi theo tới đây, nói: "Huynh đệ, thật xin lỗi, muội muội của ta ở nhà vốn là có chút tùy hứng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng như vậy, ta thay nàng nhận lỗi với ngươi. Vừa lúc, ta cũng có nhiều ngày không có đi thăm cô cô rồi, không bằng, hôm nay cùng nhau đi qua, ta cũng nhận lỗi với cô cô."

Ta không thèm đếm xỉa đến hắn, cho dù ta nói không để cho hắn đi, hắn có chạy đến nhà ta, ta cũng không ngăn được. Ta cũng buồn bực, mấy người này, làm sao cứ thích chạy tới nhà ta như vậy, mọi người còn vô liêm xỉ nói, bởi vì nương ta, làm cho bọn họ cảm nhận được sự ấm áp của mẫu thân, chẳng lẽ nhà bọn họ cũng là không có mẫu thân sao?

Ta lên xe ngựa nhà mình, ba người bọn họ cũng ngồi xe ngựa đi theo qua, ta vừa vào cửa lớn, thì có một bóng dáng màu hồng chạy như bay mà đến, ta vội vàng đưa tay ôm lấy, ta biết, trừ Yên nhi không có người khác.

Ta cùng muội muội mặt dán mặt, hỏi: "Nhớ Đại ca rồi?"

Yên Nhiên vội vàng gật đầu nói: "Nhớ, nhớ quá."

"Đại ca xem thử, một tháng không gặp, sao Đại ca cảm thấy ngươi lại mập rồi?" Ta nhéo hai má nhỏ nhắn mềm mại của tiểu muội, cố ý trêu chọc nói.

Quả nhiên, Yên Nhiên nghe xong, phồng má, bĩu môi, nói: "Đại ca đáng ghét nhất rồi, nương nói ta một chút cũng không mập, chẳng qua là có chút mập của con nít."

"Được, muội muội không mập, muội muội của ta đáng yêu nhất rồi. Đại ca đưa ngươi lên thật cao." Ta cười giơ tiểu muội lên.

Tiểu muội năm nay bốn tuổi rồi, vốn là, nương muốn dẫn nàng đi về An châu, nhưng là phụ thân ra ngoài còn chưa có trở lại, ta cũng muốn ở lại kinh thành đọc sách, sang năm, ta muốn thi học trò nhỏ, nương nói, dứt khoát sẽ ở kinh thành cùng ta hai năm, nói là chờ cha ta trở lại sẽ cùng trở về.

"Yên Nhiên muội muội, sao ngươi không gọi Vực ca ca cùng Viêm ca ca thế?" La Hạo Viêm hỏi.

Yên Nhiên nằm úp sấp từ trên bả vai Thư Duệ, hướng về phía La Hạo Viêm và Văn Tinh Vực ngọt ngào mà gọi hai tiếng ca ca, lại nhìn thấy một nha đầu La gia đứng bên cạnh, Yên Nhiên cũng cười gọi câu: "Chào tỷ tỷ."

La Hạo Viêm nghe xong vội nói: "Yên Nhiên của chúng ta thật ngoan, đây là Tố Tố tỷ tỷ, cũng là muội muội của ta."

Yên Nhiên hiển nhiên không có hiểu rõ, bởi vì, nàng nhìn thấy tay áo của ta bị làm rách, vén ống tay áo của ta ra, vừa lúc nhìn thấy vết thương do roi của ta, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng mà thổi mấy hơi, hỏi: "Ca ca, đau không?"

Ta cười nói: "Vốn là đau, tiểu muội vừa thổi, là hết đau ngay rồi. Nương đâu rồi, đang làm cái gì vậy?"

"Ở phòng bếp đó, làm đồ ăn ngon, cho Đại ca." Lời Yên Nhiên nói, có khi vẫn là không có Logic.

Đang nói, nương đi ra, chào hỏi cùng mấy đứa Văn Tinh Vực trước, Yên Nhiên vội trượt từ trên người của ta xuống, chân nhỏ lạch bạch chạy tới, hô: "Nương ơi, Đại ca, tay đau, thổi thổi, có máu."

Nương nghe xong, ba bước cũng làm hai bước đi tới, sờ sờ toàn thân ta trước, sau đó, vén ống tay áo của ta lên, đau lòng hỏi: "Làm sao làm thành như vậy? Đây là vật gì đánh?"

Nương ta luôn không có hứng thú với múa đao múa gậy, cho nên vết thương do đao, kiếm các loại đều không phân rõ, về phần vết thương do roi, chỉ sợ nàng còn chưa từng nhìn thấy đâu.

Nương nắm tay của ta, đang muốn vào nhà dùng rượu cồn lau cho ta, trong nhà có rượu cồn độ cao nương tự mình chiết xuất, chính là dùng để khử trùng cho vết thương.

La Hạo Viêm bước lên phía trước mấy bước, gọi: "Cô cô, đây là muội muội La Tố Tố của ta, thật xin lỗi, vết thương của Thư Duệ, là muội muội ta làm, bởi vậy lúc này, nàng cũng cùng tới đây xin lỗi."

La Hạo Viêm nói xong đẩy La Tố Tố một cái, La Tố Tố đang nhìn nương ta ngẩn người đó, nàng đại khái chưa từng thấy sự chung đụng giữa mẫu tử huynh muội như nhà ta, thấy La Hạo Viêm đẩy nàng một cái, lắp ba lắp bắp mà: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Yên Nhiên biết được vết thương của ta là La Tố Tố này gây ra, thở phì phò mà đi tới, đẩy La Tố Tố một cái, nói: "Ngươi hư, không cho ngươi tới nhà ta."

Nương ta nhìn ta, muốn hỏi cái gì, thấy có người ngoài ở đây, vẫn là nuốt trở lại. Lúc này, mấy đứa Thư Ngạn cũng từ bên ngoài trở lại, ba người bọn họ đang vào học ở học quán phụ cận.

Ta một tháng không có về nhà, mấy đệ đệ thấy ta đều rất thân cận, nương ta giữ mấy đứa Văn Tinh Vực ở lại ăn cơm, không nghĩ tới, mới vừa vào phòng ăn, Tiểu Dực lại tiến vào, thằng này dùng lời nương ta mà nói, chính là tự đến quen, vào cửa đã nói: "Cô cô, ta tới vừa vặn. Hôm nay người đầy đủ hết như vậy?"

Ta cũng không ưa hắn như vậy, rõ ràng chính là biết hôm nay mộc hưu, Văn Tinh Vực có thể sẽ sang đây thăm Yên Nhiên, hắn đề phòng Văn Tinh Vực giống như đề phòng cướp, hết lần này tới lần khác còn chết không thừa nhận, rất biết giả bộ mà.

Không nghĩ tới Yên Nhiên nhìn thấy hắn, cũng rất cao hứng mà lôi kéo tay của hắn, nương ta muốn mặc váy quây cho muội muội, ta nhìn Tiểu Dực rất tự nhiên nhận lấy, rất thuần thục mà thay cho muội muội, ta nhìn Văn Tinh Vực một cái, bộ dáng hình như rất bị đả thương. Cái này cũng không có biện pháp, Tiểu Dực không cần đọc sách ở thư viện giống như chúng ta, có thời gian rảnh liền chạy đến tìm muội muội.

Tiểu nha đầu bên cạnh thấy vẻ mặt Tiểu Dực, đi tới đẩy Yên Nhiên một cái, gào lên: "Ngươi nha đầu thối này, dựa vào cái gì bảo Dực ca ca tới hầu hạ ngươi? Ngươi biết Dực ca ca là ai sao?"

Tất cả mọi người nhìn về phía nàng, Tiểu Dực lạnh mặt nói một câu: "Câm miệng. Ta làm cái gì còn hình như không tới phiên ngươi tới khoa tay múa chân."

Yên Nhiên vốn là nhỏ hơn La Tố Tố nhiều như vậy, thoáng cái đã bị đẩy tới trên mặt đất, Tiểu Dực vội bế Yên Nhiên lên, đau lòng hỏi: "Yên nhi ngoan, nói cho Dực ca ca ngã đau không?"

Yên Nhiên lắc đầu, vùng vẫy từ trên người tiểu Dực xuống, chẳng ai ngờ rằng, nàng chạy thẳng tới chỗ La Tố Tố, đẩy La Tố Tố một cái không đẩy động được, liền vươn chân ngắn của mình ra, đá qua La Tố Tố, mắng: "Người xấu, người xấu, đi ra ngoài, ngươi làm đau Đại ca của ta, lại bắt nạt ta."

Tiểu Dực nhìn La Hạo Viêm, La Hạo Viêm vội nói: "Xin lỗi, ta mang nàng về trước. Cô cô, chuyện hôm nay, là muội muội ta không đúng. Ngày khác, ta đặc biệt tới bồi tội cho cô cô."

Nương ta nhìn ta, lại nhìn La Tố Tố, nói: "Nhà ta quả thật không hoan nghênh khách nhân như vậy. Sau này, quản giáo tốt rồi hãy mang ra ngoài."

Một câu nói của nương ta, nói cho La Hạo Viêm đỏ bừng cả khuôn mặt, La Tố Tố nhìn chằm chằm nương ta, nói: "Ngươi dám đuổi ta đi? Ngươi, một thôn phụ nông thôn như ngươi, ngươi lại dám đuổi ta đi? Ta, ta, ta lấy roi quất ngươi."

La Hạo Viêm vội vàng kéo nàng lại, nói: "Cô cô, chúng ta đi trước, lát nữa trở lại nói tỉ mỉ."

Nương ta nhìn ta một cái, ta vội giải thích lại chuyện vừa rồi, còn may, có Văn Tinh Vực ở một bên làm chứng, Văn Tinh Vực nói: "Cô cô, thực ra, La Tố Tố này bản tính không xấu, chính là bị cha nàng La thúc thúc làm hư rồi, nếu không, mới vừa rồi nàng đánh Thư Duệ một cái, cũng sẽ không bị hành vi của mình dọa sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vào cửa cũng đã xin lỗi cô cô."

Tên ngu ngốc Văn Tinh Vực này, những lời này nói ra, nương ta có thể thích hắn mới lạ đấy? Đừng nói nương ta, ngay cả ta cũng phủ định hắn rồi, đây coi là cái gì? Còn luôn miệng nói Yên Nhiên là vợ của hắn, lại che chở vợ như vậy?

Văn Tinh Vực vừa mời dứt lời, Tiểu Dực lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói: "Bản tính không xấu, là có thể tiến lên đẩy Yên nhi muội muội, Yên nhi muội muội mới mấy tuổi? Bắt nạt một tiểu hài tử bốn tuổi, tính là cái gì?"

Quả nhiên, nương ta nghe xong lời Tiểu Dực nói, nói: "Chính là lý này, nàng đánh Duệ Nhi, Duệ Nhi học nghệ không tinh bị nàng đánh, coi như là Duệ Nhi xui xẻo, nhưng là, Yên nhi nhà ta cũng không đắc tội nàng, nàng tại sao phải cho là tất cả mọi người phải nhường nàng, ta không thích người điêu ngoa bốc đồng như vậy."

"Đúng đó, cô cô, sau này, cũng đừng để cho nàng vào cửa nữa." Tiểu Dực ở một bên phụ họa nói.

Nương ta nhìn Tiểu Dực, hỏi: "Tiểu Dực, nàng nói chúng ta không biết ngươi là ai? Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai hay không? Ta thấy sau này, nhà ta, ngươi cũng bớt tới đi."

"Cô cô, ta là Tiểu Dực mà? Ta còn có thể là người nào? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không mang đến phiền toái cho các ngươi." Tiểu Dực nhìn nương ta.

Cũng không biết làm sao nương ta vừa nhìn Tiểu Dực là mềm lòng, thằng này, lần nào cũng đến tìm kiếm sự ấm áp của mẫu thân từ nương ta, hắn xem như tìm được điểm yếu của nương ta, biết hắn từ nhỏ không có mẫu thân, nương ta đối với hắn, để tâm nhiều có thể sánh bằng chúng ta.

Văn Tinh Vực cũng nghe ra được trong giọng nói của nương ta là không cao hứng, suy nghĩ một chút, nói: "Cô cô, ta sai rồi, nàng đẩy Yên nhi muội muội, đúng là nàng không đúng."

Bữa cơm này, ăn có chút nặng nề, trái lại thằng Tiểu Dực này, vẫn ngồi ở bên cạnh Yên Nhiên, thỉnh thoảng gắp chút thức ăn cho Yên Nhiên, khều chút xương cá, ta nhìn nụ cười không che dấu được trên khóe miệng hắn, làm sao không được tự nhiên như vậy chứ?