Cuộc Sống Có Thể Vớ Vẩn Hơn Nữa Không!?

Chương 7



Lúc La Húc Đông về nhà thì Mã Tiểu Thiên đã ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ ngoài phòng khách.

La Húc Đông nói: “Anh về rồi.”

Mã Tiểu Thiên cười tươi như hoa đào: “Ai ya, anh về rồi à, chồng yêu anh vất vả rồi.”

La Húc Đông nhìn mỹ nhân trước mặt cười xán lạn như vậy, gãi gãi đầu: “Hì hì, không vất vả.”

Mã Tiểu Thiên đổi tư thế, bắt chéo hai chân: “Anh ăn chưa?”

La Húc Đông: “Vẫn chưa nữa.”

Mã Tiểu Thiên lập tức sa sầm, vẻ mặt như đưa đám: “Ồ? Tối nay Tiểu Quý Tử mời em ăn cơm rồi, ăn cũng được lắm.”

La Húc Đông thay giày xong, để cặp táp xuống, nhìn Mã Tiểu Thiên biến sắc, lập tức lập tức ân cần nịnh nọt: “Vợ yêu hôm nay đi ăn ở đâu thế?”

Mã Tiểu Thiên mập mờ nói: “Cũng chẳng phải nơi to tát gì, anh cũng có đi qua rồi.”

La Húc Đông: “Nơi nào thế, em nói đi.”

Mã Tiểu Thiên cũng không trả lời, nhưng không ngừng hừ lạnh.

La Húc Đông nhịn không được: “Em hừ cái gì?”

Mã Tiểu Thiên đổi bộ mặt mẹ kế: “Em hừ thì đã là gì, em có thể biến hóa nữa cơ!”

La Húc Đông: “Biến thành Sailor Moon à?”

Mã Tiểu Thiên nổi giận: “Biến thành Chung Quỳ1!”

La Húc Đông: “Nói bậy, Chung Quỳ bắt quỷ mà!”

Mã Tiểu Thiên: “Đúng rồi, em bắt quỷ mà, chuyên bắt những con hồ li tinh đi cướp chồng em.”

Sắc mặt La Húc Đông hơi tái đi, nịnh nọi nói: “Vợ yêu vất vả rồi, Chung Quỳ cứu khổ cứu nạn, chồng em đưa em đi Spa nhé.”

Mã Tiểu Thiên nhảy khỏi ghế gỗ, chỉ thẳng vào La Húc Đông hét lên: “Spa cái rắm, Lạc Thiết Đản! Có thú tội hay không thì bảo!”

La Húc Đông bất lực: “Thú tội gì?”

Mã Tiểu Thiên đi vòng quanh La Húc Đông: “Quy tắc của em anh biết rồi đó, nghiêm khắc thú tội! Nhưng chống cự thì càng nghiêm khắc hơn!!”

La Húc Đông không vui: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”

Sau đó Mã Tiểu Thiên bày ra một tư thế: “Hôm nay Tiểu Quý Tử vớ được một người lắm tiền nên mời em đi Tiếu Giang Nam, anh đoán xem, em thấy một người nói là đi làm ngoài giờ cùng với một con hồ li tinh nói nói cười cười ở Tiếu Giang Nam ăn cơm.”

La Húc Đông im lặng.

Mã Tiểu Thiên tiếp tục nói: “Em thổi phồng anh như Khuất Nguyên2 trước mặt Tiểu Quý Tử, áo trắng phiêu phiêu, cầm kì thi họa, tuổi trẻ hứa hẹn, rất yêu cuộc sống.”

La Húc Đông cười: “Em ví anh như Khuất Nguyên nhảy sông tự tử, bị oan uổng mà chết có phải không?”

Mã Tiểu Thiên không để ý tới anh tiếp tục nói: “Kết quả ư? Ừ, em phi, quay đầu lại, thì đã nhìn thấy hồ li tinh mặt dày ngay tức khắc câu dẫn người đàn ông của em.”

La Húc Đông sa sầm: “Đừng nói khó nghe vậy chứ, gì mà hồ li tinh, chỉ ăn cơm thôi cũng la hồ li tinh à?”

Mã Tiểu Thiên: “Em thấy là anh nhanh thừa nhận đi, thú tội đi, cái tên mặt dày kia là ai?”

La Húc Đông im lặng cúi đầu xuống.

Mã Tiểu Thiên tiếp tục hỏi: “Phải là cái tên tình nhân hay phải nói là tên phụ tình kia không?”

La Húc Đông nhỏ tiếng nói một câu: “Người tình trước của anh.”

Sau đó cúi thấp hơn nữa.

Mã Tiểu Thiên nghĩ về lúc bản thân đã hỏi qua La Húc Đông rằng nếu người kia có quay lại tìm anh làm lành, anh đồng ý hay không đồng ý, lúc đó La Húc Đông không có trả lời mình.

Theo như mọi chuyện hôm nay xảy ra thì…

Mã Tiểu Thiên a lên một tiếng rồi cắn tay người nãy giờ cúi thấp đầu là La Húc Đông kia.

Sau đó nhả ra, không ngừng la lối: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy, QJ em xong lại muốn phụ tình, anh làm em chịu sao thấu, em tốt với anh như thế bla bla, anh lại giống như vậy bla bla.”

La Húc Đông bị cắn một cái thì không vui, nghe đến lúc Mã Tiểu Thiên nói ra chuyện QJ thì lại càng không vui, sau đó không để ý đến cậu nữa, bản thân đi đến vi tính làm việc.

Có ai biết rằng Mã Tiểu Thiên thấy La Húc Đông không để ý đến mình, lại càng tức giận hơn, chạy vào phòng ngủ, lấy gối ném vào lòng La Húc Đông.

“La Húc Đông! Lạc Thiết Đản! Anh không phải là người! Em với anh chưa xong đâu!!” Nói rồi đóng cửa lại cái rầm.

La Húc Đông nhảy lên, đập cửa nói: “Đây ra nhà anh, em ra đây cho anh!”

Mã Tiểu Thiên cài chốt cửa, vỗ vỗ tay, leo lên giường, cười gian: “Ai bảo dám ngoại tình, cho anh tê chân chết luôn, đáng đời!”

1 Chung Quỳ: Vị thần bắt quỷ trong truyền thuyết Trung Quốc.

2 Khuất Nguyên: (340 TCN – 278 TCN) là một chính trị gia, một nhà thơ yêu nước nổi tiếng của Trung Quốc. Đến cuối đời ông bị vua Tương Vương (người nối ngôi Sở Hoài Vương) đày ra Giang Nam (phía nam sông Dương Tử). Ông thất chí, tự cho mình là người sống trong bẩn đục, suốt ngày ca hát như người điên, làm bài phú “Hoài Sa” rồi ôm một phiến đá, gieo mình xuống sông Mịch La tự tử.