Cuộc Sống Bình Thản Hoàn Mỹ Sau Khi Trùng Sinh

Chương 14: Chuyến du lịch tốt nghiệp



Theo lời của Âu Dương Hiên  buổi tụ hội tốt nghiệp kỳ thật phải nói chính xác là một chuyến du lịch .

Trước kỳ thi của bọn Âu Dương Hiên, Ngô Thần và Lưu Mẫn đã đến tỉnh  A . Nhà của Lưu Mẫn thực chất chính là ở tỉnh A, chỉ là chú Lưu muốn đi đến thành H phát triển nên bọn họ mới đến thành H. Hiện tại chú Lưu cũng đem toàn bộ công ty chuyển đến tỉnh A , Lưu Mẫn tự nhiên cũng quay trở về, chỉ là không ở một mình một nhà nữa, mà là ở cùng nhà ông bà nội Lưu.

Cuộc thi tuyển sinh của Ngô Thần và Lưu Mẫn diễn ra vào lúc thời tiết khá mát mẻ. Bây giờ nhìn thấy nhiều phụ huynh đứng giữ trời nắng chang chang chờ con mình thi tốt nghiệp, Ngô Thần vô cùng  may mắn vì kỳ thi của mình đã sớm chấm dứt. Mà cuộc thi lần trước, cô cũng chỉ cho ba mẹ đưa đến sau đó bảo bọn họ rời đi, dù sao khi thi xong các cô cũng vẫn còn có hoạt động khác ~

Tiếng chuông thông báo cuộc thi chấm dứt  vang lên, Ngô Thần cùng Lưu Mẫn đã cũng đứng ở trước cổng trường cùng chờ đợi 8 người kia.

“Ở đây!” Ngô Thần vẫy vẫy tay khi nhìn thấy bọn họ.

“Đến đây a, mấy đứa đã chuẩn bị xong hết chưa?” Ma Giai nắm lấy cánh tay của Ngô Thần  hỏi 2 người bọn cô.

“Đồ đạc, chuẩn bị cái gì vậy a?”

Ngô Thần tò mò  hỏi bọn họ.

“Em không biết gì sao? Đợi lát nữa chúng ta sẽ  đi Trương Gia Giới a!” Đường Vũ tò mò  hỏi Ngô Thần.”Chị còn cố ý dặn dò Lưu Mẫn cơ mà , chị bảo cô ý phải nhớ nhắc em ~!”

Ngô Thần nhìn Lưu Mẫn, vì sao mình lại không biết nhỉ?

Cô thấy trong tay của Lưu Mẫn trong tay mang hai cái tui to. Hình như lúc cô vừa bước ra cửa cái túi này là mẹ cô đưa cho Lưu Mẫn, lúc ấy Ngô Thần còn rất tò mò không biết  bên trong là cái gì đây!

“Đừng nhìn nữa, đồ đạc của em ở trong này này. Lần trước chị gọi điện thoại đến nhà của em,em không có ở nhà, là dì nhận  điện thoại. Sau đó chị nói luôn chuyện này với dì, dì nói rằng sẽ giúp e chuẩn bị đồ đạc sẵn” Lưu Mẫn buồn cười  nhìn vẻ mặt rối rắm của Ngô Thần. Cái bộ dạng này thật sự rất là đáng yêu  ~!

“Được rồi ~ dù sao mọi người cũng đã quyết định , em đây cứ đi theo mọi người là tốt rồi.” Nói xong Ngô Thần te te chạy lại định cầm lấy túi đồ của mình, nhưng mà Lưu Mẫn không có đưa cho cô. Lưu Mẫn bây giờ đã cao gần đến 1m6 cầm hai cái túi trong tay cũng không nặng, nhưng mà nếu đưa cho Ngô Thần, thân thể của cô vẫn còn nhỏ thế kia, Lưu Mẫn vẫn là không nên để cho con bé bị mệt.

Lúc nà một bàn tay khác nhận lấy túi đồ của Ngô Thần trong tay của Lưu Mẫn ~ chắc chả cần phải nói là ai các bạn cũng biết đúng không! Đúng vậy , chính là bạn trai bé nhỏ của Ngô Thần: Âu Dương Hiên. Cậu thật sự là một đưa bé tâm lý a!

“Được rồi, đi thôi.” Hoàng Tuấn ra lệnh một tiếng, một đám thiếu niên mỗi đứa chậm rãi  ngồi lên một chiếc xe . Bởi vì đều là con một của gia đình  , bọn họ rất vui vẻ vì được cùng bạn bè đi ra ngoài, nhưng vấn đề là thói quen người nhà dưỡng thành, cho nên mỗi người đi một xe.

Mà Ngô Thần vẫn còn nhỏ, cho nên gia đình cô đem cô giao cho Lưu Mẫn, mà Lưu Mẫn cũng vô cùng đắc ý khi được giao cho nhiệm vụ này.

Bọn họ sau khi đến được Trương Gia Giới , ăn qua loa bữa cơm, bọn họ đều tự trở về phòng nghỉ ngơi. Ngô Thần cùng Lưu Mẫn vẫn rất khỏe, chỉ ngồi xe vài giờ thôi mà, chẳng qua mấy người kia sang nay phải đi thi , mà thi xong không được nghỉ ngơi lại phải ngồi xe. Bọn học chắc không quen ngủ trên xe , cho nên một đám trở về phòng nằm xuống là  ngủ mất.

Khi Ngô Thần cùng với Lưu Mẫn cũng chuẩn bị nghỉ ngơi  , có người gõ cửa phòng Ngô Thần  .

“Ai thế?” Lưu Mẫn hỏi.

“Tớ, Âu Dương Hiên. Tiểu Thần đã ngủ chưa?”

Ngô Thần nhìn thoáng qua Lưu Mẫn, liền đứng dậy trên người vẫn mặc bộ váy ngủ đi mở cửa.”có chuyện gì thế?”

“Hình như em chưa muốn ngủ? có muốn đi dạo hay không?” Âu Dương Hiên nhìn một thân váy ngủ  của Ngô Thần.

Ngô Thần quay lại nhìn thoáng qua gương mặt đã mơ mơ màng màng  muốn ngủ của Lưu Mẫn, nhẹ giọng nói”Ừm thôi, em không đi đâu . Hôm nay buổi sáng anh đã dậy sớm như thế, lại ngồi xe lâu như vậy  , anh không mệt à? Nghỉ sớm một chút đi, sáng mai còn phải dậy sớm mà!”

Ngô Thần nhìn Âu Dương Hiên, tuy rằng nhìn qua cậu trông vẫn rất có tinh thần, nhưng là dù sao vẫn là một đứa trẻ, thức lâu như vậy cũng nên đi ngủ ! Lúc này, bởi vì hai người lại ngồi xe cùng với nhau, Đường Vũ kéo Lưu Mẫn lôi ngồi cùng với cô , Ngô Thần bị giao cho  Âu Dương Hiên. Sau khi lên xe Âu Dương Hiên vuốt vuốt mũi, cô cũng biết rằng cậu  cũng mệt mỏi , Ngô Thần muốn cậu ngủ trên xe nhưng cậu không chịu ngủ. Cuối cùng Ngô Thần dựa vào Âu Dương Hiên mà ngủ, khi tỉnh lại nhìn thấy Âu Dương Hiên cũng dựa vào đỉnh đầu cô lẳng lặng  ngủ.

Bây giờ cô không muốn cậu phải chịu mệt mỏi. Sau khi Âu Dương Hiên rời đi , Ngô Thần cũng rất nhanh cũng tiến vào mộng đẹp, trước lúc nhắm mắt cô nghĩ, không biết anh ấy có nghĩ đến mình không nhỉ ~!

Sáng sớm ngày hôm sau, nhân viên phục vụ khách sạn   thực xứng với chức vụ sáng sớm đã lên gọi dậy.

Cốc cốc cốc, “Xin chào, thời gian của các vị đã đến, xin mời dậy ạ.” Sau đó lại gõ cửa vài tiếng.

Ngô Thần mông lung  tỉnh lại, nghe được cách vách lại vang lên  tiếng gõ cửa. Thật sự phục vụ tận tâm!

Trẻ con thật tốt, sáng sớm dậy cũng không cần trang điểm, không cần chăm sóc da, chỉ cần dậy rửa mặt bôi chút kem dưỡng ẩm là được rồi. Một vài người bắt đầu lục tục đi đến dưới  nhà ăn sáng.

Đồ ăn sang đơn giản  là mì nước, hoặc là cháo còn có trứng gà, cộng thêm một vài món ăn sang khác.

Những đồ ăn này thực sự làm cho một vài người không có hứng thú, Ngô Thần cũng chỉ là tùy tiện ăn một ít, ăn một quả trứng gà. Cầm lấy một bịch sữa đem từ nhà theo, chậm rì rì  hút. Mẹ Ngô rất cẩn thận  đem những thứ Ngô Thần cần mỗi ngày đều chuẩn bị , ngay cả sữa cũng để vào hai hộp, để cho Ngô Thần uống, còn ngày mai có thể đến cửa hang mua.

“Tiểu Thần, vì sao em lại mang theo sữa đến đây mà không nói với bọn chị ,bọn chị cũng không mang đó ~!” Đường Vũ u oán  nhìn Ngô Thần.

“A? Em không biết mà, những thứ này đều là mẹ chuẩn bị cho em!” Ngô Thần âm thầm thầm nghĩ, nếu như em nói cho mọi người biết em cầm sữa theo, các người lại không cười nhạo em sao ~ em có thể phát biểu ý kiến à ?

Nhưng mà khi bọn Ngô Thần chuẩn bị đi Trương Gia Giới, ở trên đường khi xuống xe nghỉ ngơi, cô có ghé qua quán bên đường mua chút cơm trưa. Lúc ấy bọn họ nhìn thấy Ngô Thần mua mấy thứ này  đều bĩu môi, nói Ngô Thần cô là đang đi chạy nạn chứ không phải đi du lịch.

Nhưng  khi bọn đi dạo xung quanh cũng đã là giữa trưa, giữa trưa thời điểm đi ra ăn cơm  , bọn họ phát hiện ra ý kiến này của Ngô Thần cỡ nào  sáng suốt! Đồ ăn trong khu này làm cho người ta không dám khen tặng, “Không phải người ta nói đồ ăn ở Trương Gia Giới tốt lắm à?” Hải Biên không nhẫn nại mà nói .

“Đồ ăn ở Trương Gia Giới đúng là rất ngon, nhưng là đó là ở nội thành,  đây mới là ven thành mà thôi.” Nói xong, Ngô Thần đem cơm trưa và thịt gắp cho Hải Biên. Hải Biên đem  cơm với  thịt bỏ vào trong miệng, đơn giản gặm gặm mấy miếng, sau đó lại thôi. Về phần mấy người kia cùng với tình huống của Hải Biên cũng không sai biệt lắm.

Chỉ có Ngô Thần một người vẫn ăn trông rất ngon miệng. Tuy rằng đồ ăn không ngon lắm, nhưng mà món cá này hương vị cũng không tệ. Ăn no thì mới cao lên được!

Ăn xong sau Ngô Thần mới phát hiện một đám người đều nhìn cô  ~

“Làm sao vậy? Ăn không quen sao?” Ngô Thần buồn cười  hỏi bọn họ.

“Tiểu Thần, anh thật bội phục em, sao mà em có thể đem những món này ăn đến vui vẻ như vậy hả?.” Cao Hứng  kích động hét lên vớiNgô Thần.

“Em thấy ăn cũng được mà. Các anh có muốn ăn cá hay không, hương vị cũng ngon lắm.”

Mộ Dung Tấn bĩu môi ghét bỏ  nhìn thoáng qua  món cá, “Hổng thèm!”

“Vậy lát nữa các anh đói thì sao, lát nữa chúng ta phải leo núi đó, các anh còn có sức không?” Ngô Thần hảo tâm  nhắc nhở .

“Không có việc gì chỉ là ăn thôi sao. Em ăn được anh cũng ăn được? Phải ăn mới có sức để đi .” Hoàng Tuấn gọi  người đến đặt đồ ăn. Bởi vì lộ phí của tất cả mọi người đều trên người của cậu ~

~~~

Khi mới đi đến chỗ cáp treo, các cô gái đã không thể bước đi được nữa . Quá mệt mỏi rồi.

“Mệt sao?” Hoàng Tuấn hỏi các cô một câu.

“Mệt a! Chúng ta có thể đổi chỗ để di hay không, chờ ngày mai chúng ta được ăn no  rồi lại đến đây leo núi được không? Nếu không chúng ta ngồi cáp treo đi lên nhé?” Đường Vũ đề nghị .

“Các cậu có ý kiến gì không?” Hoàng Tuấn trưng cầu  ý kiến của mọi người  .

Mọi người nhìn nhau, dù sao cũng chỉ là một đám trẻ con vẫn còn có suy nghĩ không muốn thua kém ai hết, cuối cùng không ai nói chuyện.

“Nếu như vậy, chúng ta quay lại xe đi Hoàng Long động đi. Cảnh sắc chỗ đó rất đẹp, đến lúc đó cũng được ngồi thuyền du lãm, sẽ không mệt  ~!” Ngô Thần đưa ra đề nghị của mình  .

“Các cậu nghĩ sao? Cảm thấy đề nghị của tiểu Thần sao.”

Mấy nữ sinh vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, mà vài nam sinh cái gì cũng chưa nói. Dù sao bữa sáng ăn không được no, bữa trưa ăn cũng không nobắt bọ họ leo núi cũng hơi quá sức.

“Vậy chúng ta ngồi xe đi Hoàng Long động!” Cuối cùng Hoàng Tuấn thống nhất kết luận, tiểu đội mười người tiến đến Hoàng Long động!

“Tiểu Thần, Sao em lại biết nhiều nơi ở đây thế?” Sau khi lên xe, Lưu Mẫn tò mò  hỏi Ngô Thần.

Ngô Thần cô biết con bé từ nhỏ, trong hai năm quen biết nhau, các cô đều không tách khỏi nhau, trên cơ bản là vậy. Mà cô cũng chưa từng được nghe nói qua con bé đã từng tới nơi này, vậy làm sao con bé biết được nhỉ?

“Em tìm hiểu trên mạng đấy! Em  thường xuyên lên mạng hiểu cho nên biết chỗ này có những phong cảnh nào! Dù sao của ta giấc mơ của em là muốn được du lịch thế giới a, những chỗ nổi danh của đất nước sao em lại có thể không xem qua cho được?” Ngô Thần mỉm cười  nhìn Lưu Mẫn.

Kỳ thật Ngô Thần quen thuộc chỗ này trừ bỏ nguyên nhân này là đầu tiên, còn có cái nguyên nhân khác chính là đời trước Ngô Thần đã tới này, hơn nữa còn cùng co bạn thân nhất đi đến đây. Hiện tại cái cô bạn kia cũng chỉ có tám tuổi, thời điểm hai người quen nhau chính là lúc Ngô Thần học sơ trung, Ngô Thần cũng có tính toán, sau hai năm nữa sẽ tìm lại cô bạn kia.

Những chuyến đi kế tiếp  , cả đoàn hầu như đều nghe theo lời nói của Ngô Thần  , dù sao bọn họ cũng không hiểu biết nơi này, mà cô có kinh nghiệm du lịch kiếp trước nên cũng cứu được bọn họ!

Bọn họ ở ngoại thành chơi ba ngày, trong ba ngày này bọn họ cực kỳ nhớ những món ăn mẹ nấu, một đám người lại lăn lộn đếnnội thành. Mà trong nội thành, bọn họ quyết đinh hợp tác với nhua —— nấu cơm dã ngoại!

Bọn họ ở nội thành đi dạo một ngày, trở về mệt  đều ghé vào  trong phòng Ngô Thần  nghỉ ngơi.

“có đi đâu, làm gì nữa hay không?” Vương Ninh tháo xuống cặp kinh xuống, mệt mỏi  tựa vào trên sô pha.

“Các cậu thích làm gì thì làm thôi?” Hoàng Tuấn hỏi mọi người.

“Tiểu Thần, em muốn chơi gì hay không?” Âu Dương Hiên ngồi ở bên cạnh Ngô Thần, thuận tiện cho Ngô Thần dựa vào mình nghỉ ngơi.

“Chỗ nào cũng không muốn đi ! Chỉ là thành phố thôi, có cái gì khác với tỉnh A đâu!” Ngô Thần nói một câu làm cho tất cả đều nhớ nhà.

“Đúng vậy! Thế thì chúng ta về nhà đi!” Đường Vũ lập tức đưa ra ý kiến của cô.

Hoàng Tuấn nhìn chung quanh  một vòng, phát hiện trên mặt bọn họ dều lộ ra vẻ mặt khát vọng.

“Tớ vốn đang tưởng chúng ta có thể đi nấu cơm dã ngoại nữa chứ, nếu mọi người đều nghĩ như vậy thì về thôi, chúng ta ngồi nghỉ lát nữa rồi đi về thôi!” Hoàng Tuấn nói lời cậu muốn nói.

“Ừm? Nếu đại sư huynh muốn nấu cơm dã ngoại, thì cuối tuần chúng ta đến công viên ở tỉnh A nấu cũng được , nấu cơm dã ngoại ở đâu mà chả như nhau?”

“Đúng đúng đấy~!” Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nhận thức đồng ý. Bọn họ  đi du lịch một thời gian, ba me bọn họ lo lắng cho nen chỉ cho bọn họ đi vùng phụ cận ngắm phong cảnh. Sau cuối tuần này bọn họ lại phải học tiếp, làm gì còn ngày nghỉ chân chính nào nữa đâu!

Một đám người chậm rãi  mà đến, lại tiêu sái mà về  !