Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 1: Cuộc hôn nhân vô nghĩa (H+)



Đêm tối trong một căn phòng sang trọng, ánh đèn mờ yếu ớt chiếu rọi lên hai cơ thể đang quấn lấy nhau trên giường

Cô gái nằm bên dưới nắm chặt drap giường, đôi mắt nhắm chặt hàng mi cong vút run rẩy, cô cắn môi dưới chịu đựng những đợt tấn công của người đàn ông với thân hình cao 1m 87

Hắn nắm lấy eo thon, thân hình to lớn đè lên người cô. C.ự vật to dài kia càn rỡ đâm vào

Chân mày kiếm nhếch lên, trông bá đạo mà ngông cuồng. Đôi mắt phượng nhíu lại xoáy chặt vào người con gái bên dưới không rời. Từng nhất cử nhất động của cô đều bị ánh mắt sắc bén tựa diều hâu của hắn nhìn thấy không bỏ sót bất cứ điều gì. Sóng mũi cao và đôi môi hé mở, hắn thở gấp khuôn ngực rộng lớn cũng vì thế mà phập phồng

Mái tóc của hắn lấm tấm mồ hôi, cánh tay cơ bắp kia nổi đầy gân, nắm chặt lấy eo thon cô gái, th.úc hông kịch liệt

Kiều Uyển Nhi co quắp từng ngón chân, cô cảm giác như mình sắp không thở được nữa, nỉ non hướng về phía người đàn ông mà nhỏ nhẹ

'' Ưm... dừng lại... á...''

Hắn cúi xuống hôn lên từng giọt nước mắt, đôi môi lạnh khẽ quét đến bên tai cô gặm cắn

'' Hừ... hít thở đi, đừng khiến cho tôi phải cáu''

Qua bao nhiêu lần không thể đếm xuể, hắn gầm lên rồi đâm thật mạnh phóng thích tất cả

Cô xụi lơ, cả cơ thể không tự chủ được mà run rẩy. Cứ vậy mà yếu ớt nằm trên giường thở dốc

Hắn sau khi làm xong việc nên làm, dửng dưng đứng dậy rồi đi về phía phòng tắm. Chẳng bao lâu thì rời khỏi phòng, để mặc cô gái bé nhỏ nằm đó

Hắn, Lục Nghiên Dương, người đàn ông lạnh lùng mà cả thành phố đều phải cung kính khi nghe đến tên, khiến bao cô gái phải điêu đứng hiện tại là chồng của cô

Nhưng nực cười thay, cuộc hôn nhân này là vô nghĩa

Cả hai kết hôn vì lợi ích, đôi bên vốn chẳng có tình cảm. Hắn lại là tên đàn ông với tính khí cao ngạo

Cùng cô triền miên, chẳng qua vì hắn muốn có một đứa con nối dõi và phát tiết chứ thực chất chẳng phải yêu đương gì

Kiều Uyển Nhi không có tiếng nói, đành phải tuân theo mọi mệnh lệnh của người chồng trên danh nghĩa này mà thôi

Ba tháng trước tại buổi tiệc là dành cho giới thượng lưu...

Kiều phu nhân bà Lam An Hạ kéo con gái vào một góc rồi bực dọc lên tiếng như thể đang cố đè nén giọng nói

'' Đừng có như những buổi tiệc trước đó, trốn vào một góc chẳng chịu nói chuyện với ai. Con trai tài phiệt đầy ra đó cũng chẳng thấy con đáp trả mấy câu''

Kiều Uyển Nhi trong lòng không thích nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng nở nụ cười

'' Dạ, mẹ''

Lam An Hạ khoanh tay trước ngực

'' Đừng chỉ biết nói thôi, mẹ sẽ tìm người nào vừa mắt cho, tránh cho con lại tìm nhầm ai đó chẳng ra gì''

Nói xong, bà bỏ đi. Để lại cô đứng một mình ở góc hành lang tối tăm

Nhìn bóng lưng mẹ rời đi, trong lòng cô dâng lên cảm xúc khó tả. Người này thật sự là mẹ ruột mình hay sao?

Nốt ruồi nhỏ dưới khoẻ mắt trái khiến cho đôi mắt sâu thẳm của Kiều Uyển Nhi càng thêm buồn

Cô sinh ra ở Kiều gia, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng. Trong mắt mọi người cô như một viên ngọc không tì vết, sáng lấp lánh. Vẻ đẹp rạng ngời đó khiến cho người xung quanh vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ

Vừa mới tốt nghiệp đã được nhận vào làm ở tập đoàn lớn. Tương lai của cô sáng lạn còn hơn cả vầng thái dương ngự trị trên cao

Haha, nhưng mấy ai biết cô hoàn toàn không thích cuộc sống như thế này. Nói đúng ra, chính là chán ghét đến cùng cực

Vì trở thành người hoàn hảo, cha mẹ luôn bắt ép cô thành thục tất cả mọi thứ

Kéo đàn phải thông thuộc tất cả nhạc cụ, múa ba- lê phải uyển chuyển, múa cổ phong phải thoát tục

Nấu ăn phải trình bày đẹp mắt, ngon miệng

Cắm hoa, vẽ tranh,... mọi thứ đều thật hoàn mỹ

Cô không dám chống lại sự kỳ vọng của cha mẹ, nhưng thật sự mệt quá

Kiều Uyển Nhi biết, họ luôn nói làm mọi thứ vì muốn tốt cho cô. Thực chất để sau này tìm được một cuộc hôn nhân vừa ý

Chẳng hạn như bây giờ, tìm một người gia cảnh tốt gả cô đi

À không, là bán mới đúng

Kiều Uyển Nhi cắn răng, mệt mỏi thở dài. Lồng ngực như có thứ gì đó đè nén, ngột ngạt không chịu được. Cô vào nhà vệ sinh, trang điểm che đi quầng thâm nơi bọng mắt. Thoa chút son đỏ rồi ngắm chính mình trong gương