Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Chương 35



Editor: Mỹ Mạnh Mẽ

Đã gần một tháng Đường Khải Sâm chưa thấy Khương Vãn Hảo, nhưng tên và dáng vẻ người phụ nữ này, gần như không có lúc nào là không hành hạ anh.

Bà nội bị bệnh phải nhập viện điều trị, anh ở bên cạnh chăm sóc, mỗi ngày đều nghe bà nhắc đến cô. Lúc thì nhớ đến canh gà hầm của Khương Vãn Hảo, rồi  Khương Vãn Hảo ngốc nghếch miệng lưỡi vụng về đọc báo chí cho bà, nhớ cả kĩ thuật mát xa không ra gì của Khương Vãn Hảo, còn tiếc nuối không kịp nhận cháu Bắc Bắc...

Anh nghe đến phiền chán, trong lòng cũng đặc biệt không thoải mái, tìm đầu bếp khách sạn năm sao hầm canh gà cho bà nội, kết quả bà nội đến liếc một cái cũng không them: “Không phải A Hảo làm, ngửi một cái là biết không giống.”

Đường Khải Sâm thật không biết Khương Vãn Hảo hầm thì có cái gì đặc biệt? Không phải là canh gà sao? Chẳng lẽ còn cho vào cái gì bí truyền vào chăng?

Kết quả bà nội ngay cả thợ đấm bóp anh cố ý dùng nhiều tiền mời đến cũng  ghét bỏ: "Ấn ta cả người đều đau, kém xa A Hảo."

Anh tự mình đọc báo cho bà nghe, bà vẫn như thường không bằng lòng: “Giống y như người máy một chút cảm xúc cũng không có, ta nghe đến mệt rã rời, A Hảo đọc sẽ không nhàm chán như vậy!”

Đường Khải Sâm xem như đã hiểu, bà nội chọn tới chọn lui, nói đến cùng chính là muốn cái người tên là Khương Vãn Hảo này mà thôi. Nghĩ đến tất cả những việc mình làm lúc trước, anh không có mặt mũi nào đi tìm đối phương, huống chi hôm trước cô đã nói kiên quyết như vậy, không muốn có bất kì liên hệ gì với anh, kể cả anh có đi chưa chắc cô đã đồng ý. d.d.l.q.d.

Anh liền dứt khoát cái gì cũng không làm, không nói một lời hầu hạ lão nhân gia. Kết quả Đường lão phu nhân thấy anh càng ngày càng im lặng ít nói, càng thêm ghét bỏ anh: “Theo đuổi lâu như vậy cũng không đuổi tới tay, nếu cháu cho nó một nửa kiên nhẫn như đối với hồ li tinh kia, thì A Hảo đã sớm hồi tâm chuyển ý."

Đường Khải Sâm cũng không phản bác, kỳ thực anh cũng không có kinh nghiệm theo đuổi phụ nữ, với Lộ Lâm lúc trước giống như là tự nhiên mà vậy bước đến cùng nhau, rốt cuộc là ai chủ động anh cũng không nhớ rõ.

Người già dối với cái gì cũng trở nên cảm tính, cho nên bà nội mỗi ngày đều nói liên miên cằn nhằn, không có chuyện gì còn nhắc tới Bắc Bắc: "Đáng thương cho chắt nội của ta, cụ nội này sắp đi cũng không nghe được một tiếng chắt gọi, cũng không biết đời này còn có cơ hội nhận tổ quy tông hay không..."

Đường Khải Sâm cảm thấy bị lão nhân gia cằn nhằn đến đầu cũng phình ra, nghĩ tới Bắc Bắc lại càng thêm tâm phiền ý loạn. d.d.l.q..d

Đến tối nghỉ ngơi cũng không yên ổn, một mình anh nằm trên giường lớn khách sạn, thỉnh thoảng trong đầu lại nhớ lại hình ảnh Khương Vãn Hảo nằm dưới thân anh lần trước, trên chính cái giương này, dường như vẫn còn hơi thở và nước mắt của cô. Nhưng hiển nhiên ga giường không biết đã thay bao nhiêu lần rồi!

Anh gọi quản lí đến đổi phòng ngay lập tức, trằn trọc trăn trở, vậy mà ban đêm vẫn mơ thấy cô như những đêm trước. Khương Vãn Hảo trong mộng không hề trừng mắt lạnh lùng với anh mà cười thật dịu dàng thật rung động lòng người, cô như vậy làm cho anh cảm thấy cực kì thư thái, cảm giác ôm vào trong ngực không cần nói tuyệt vời đến thế nào.  d.d.l.q.d.

Cô dựa dẫm, thuận theo anh hoàn toàn, yêu cầu gì cũng đồng ý, không khác lúc cô còn ở bên anh cho lắm, từng tiếng trong vắt gọi anh “Khải Sâm”. Anh ôm cô, hôn, trên mặt cô còn ửng hồng xấu hổ, nằm dưới thân anh bị anh xâm chiếm, thời điểm đó âm thanh rên rỉ của cô khiến anh gần như muốn nổ tung.

Đây không phải Khương Vãn Hảo ngốc nghếch ngốc nghếch, rõ ràng chính là yêu tinh! Cảm giác tiêu hồn đắm chìm trong cơ thể cô vẫn còn mới mẻ, nóng bỏng siết chặt, khiến cho anh cực kì thoải mái.

Chờ đến khi bỗng nhiên bừng tỉnh mới phát hiện thế nhưng tất cả đều là giấc mộng, anh ở cái tuổi này còn mộng – xuân, mà đối tượng thế nhưng lại là Khương Vãn Hảo. Thật ra lúc trước anh cũng mơ thấy cô vài lần, nhưng mỗi lần tỉnh lại nghĩ về cô mà giải quyết, cũng không có cảm giác gì. Lần này lại không như thế, sau khi anh dựa vào những hồi ức còn sót lại phát tiết xong, trong lòng lại càng thêm bí bách, hình như trong lòng có cái gì đó lén lút sinh sôi. 

Đường Khải Sâm phát hiện anh lại có chút nhớ nhung Khương Vãn Hảo, không chỉ bởi vì dục vọng xấu hổ bí ẩn, mà hình như còn có… một loại tình cảm khó nắm bắt. Anh đối với cảm giác này có hơi hoảng sợ, nên cực lực khắc chế, nhưng ban đêm lại phóng túng bản thân ảo tưởng cô. 

Kết quả chính là càng khắc chế càng phiền lòng, cuối cùng biến thành hỏng bét.

Tính tình bà nội cũng càng ngày càng không tốt, kết quả mới nhất của bác sĩ cho thấy các chỉ số sức khỏe của bà đều xuống thấp, lại thêm tâm trạng suy sụp, nếu không nhanh chóng phẫu thuật thì sẽ rất nguy hiểm.

Bà cũng đồng ý phẫu thuật, chỉ có một yêu cầu là được gặp Khương Vãn Hảo. Đường Khải Sâm cũng không dám chậm trễ, vội vàng tìm người khắp nơi, cuối cùng biết được cô đến tìm Chu Tử Nghiêu.

Đoạn đường này tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, nhưng vẫn phải tới, kết quả là bắt gặp một màn như vậy. Hai người ở đầu đường ôm hôn, dáng vẻ khó chia lìa, hình ảnh kia giống như thanh chùy thủ sắc bén hung hãn đâm thẳng vào ngực anh… 

***

Vãn Hảo chưa kịp điều chỉnh tâm tình của mình, trước mặt lại bất ngờ xuất hiện một đôi giày da kiểu nam sang chảnh, cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn đối phương mang theo chút kinh ngạc. 

Đáy mắt sâu thẳm của Đường Khải Sâm còn vương tơ máu, anh nhìn cô một hồi, thấp giọng mở miệng: "Bà nội bệnh nặng, trước khi phẫu thuật muốn gặp em."

Sự tình khẩn cấp, Vãn Hảo quá rõ ràng tính tình bướng bỉnh của bà nội, vì thế lập tức đáp ứng. Cô không nói thêm gì với Đường Khải Sâm, thực ra là cũng không có lời nào để nói, sau khi lên xe cứ thất thần nhìn cảnh vật ngoài cửa kính.  

Sắc trời tối dần, cửa kính phản chiếu khuôn mặt có vẻ mệt mỏi của cô, thi thoảng cũng phản chiếu ánh mắt anh nhìn cô. Vãn Hảo dứt khoát nhắm mắt lại, không muốn có bất kì trao đổi gì với anh.

Đường Khải Sâm cảm thấy trái tim trống rỗng của mình lại bị người ta hung hăng đánh thêm một quyền, Khương Vãn Hảo không nói chơi, cô thật sự không muốn có bất kì dính dáng tới anh ——

Lão phu nhân chậm chạp không tiến vào phòng phẫu thuật rốt cuộc đã gặp được Vãn Hảo như ý nguyện, run rẩy đưa tay qua, bà đeo mặt nạ dưỡng khí nên nói chuyện cũng không được rõ ràng, mỗi lần hô hấp đều gợn lên một vệt suwong trắng mơ hồ.

Bên cạnh có nhiều người đang đứng, ngoài bác sĩ và hộ lí, còn có Đường Trọng Kiêu và vợ anh ta là Hứa Niệm, đều có vẻ mặt nghiêm trọng. Trước khi đến Vãn Hảo cũng không biết tình hình bà lại không ổn như vậy, so với lúc trước thì gầy hơn rất nhiều, cô phải cúi gần sát người bà mới có thể nghe thấy lời bà nói. 

"Nếu như ta không ra được, con hãy đi cùng bọn chúng tiễn ta một đoạn nhé. Thay ta trông chừng thằng ngốc kia, tất cả đều có người đi cùng, chỉ có nó một mình lẻ loi…” 

Bà nói đã không ra hơi, một câu đứt mấy quãng, nhưng Vãn Hão vẫn nghe hiểu. 

Trước kia vẫn cảm thấy người lão phu nhân không thích nhất chính là cháu trai lớn bạc tình này, cho nên rất hay soi mói bắt bẻ anh, không nghĩ tới phút cuối cùng người nhớ thương nhất lại là anh. Vãn Hảo nhìn mấy hộ lí đẩy xe nằm của bà vào phòng, bàn tay già nua từ từ trượt ra khỏi tay mình, đáy lòng không tránh nổi chua xót. 

Lão phu nhân đã hơn tám mươi tuổi, ở tuổi này, mỗi lần tiến vào phòng phẫu thuật đều cần phải chuẩn bị tâm lí cho tình huống xấu nhất.  

Phẫu thuật tiến hành rất lâu, người ở chỗ này không ai nói chuyện, trừ con gái vừa mới ra đời của Đường Trọng Kiêu phát ra vài tiếng y y nha nha, bên ngoài phòng phẫu thuật vô cùng yên tĩnh.  Đường Khải Sâm ngồi cách Vãn Hảo không xa, giữa bọn họ chỉ cách một chỗ ngồi, cho nên mỗi lần cô nhìn về phía phòng phẫu thuật, ánh mắt luôn chạm vào anh.

Anh vẫn hơi nhắm mắt, áo bành tô màu đen trên người làm lộ rõ sắc mặt tái nhợt, cằm cũng đầy râu, xem ra đã rất lâu không được nghỉ ngơi thật tốt. Tất cả tình cảm của người này, có lẽ đều dành cho người nhà của mình, Vãn Hảo biết anh nhiều năm như vậy, ngoài trừ người nhà họ Đường, cô chưa từng thấy anh để ý người nào nhiều như thế.

Cô chà xát ngón tay hơi lạnh, bệnh viện luôn cho người ta cảm giác âm u lạnh lẽo, ở chỗ nào cũng thấy lạnh cả người. Trên người cô chỉ mặc cái áo khoác ngắn, vừa ngồi một lúc đã thấy rét run.

Hành động nhỏ như vậy, không hiểu sao lại khiến người đàn ông bên cạnh đột ngột mở mắt, cởi áo bành tô trên người choàng lên vai cô. Vãn Hảo muốn từ chối, nhưng thấy Đường Trọng Kiêu và Hứa Niệm đã nhìn qua, cảm thấy nếu cứ đẩy qua đẩy lại thì rất khác người, tình huống bây giờ cũng không thích hợp. Vì vậy nên cô chỉ đành hơi hạ mắt nói “Cám ơn anh.”  

"Chỉ là chuyện nhỏ." Anh nói nhỏ, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào ba chữ “Đang phẫu thuật” màu đỏ tươi. 

Vãn Hảo nhận ra anh đang khẩn trương, bởi vì từ đầu đến cuối tay của anh đều nắm chặt thành quyền, song người đàn ông này luôn giỏi che giấu, cho nên không dễ dàng biểu hiện sự yếu ớt của mình trước mặt người khác. 

Anh nhìn chằm chằm cửa hồi lâu, lại hơi hơi nghiêng đầu nhìn cô một cái, bỗng nhiên nói: "Đói không?"

Lúc này Vãn Hảo mới nhớ ra mình chưa ăn cơm, gặp Chu Tử Nghiêu xong thì đến đây luôn, đến bây giờ đã qua mấy tiếng. Nhưng lúc này làm gì có tâm trạng ăn uống,  vì thế lắc lắc đầu: "Không đói bụng."

Đường Khải Sâm nhìn cô chăm chú, cuối cùng cũng không nói gì.

Bên kia Đường Trọng Kiêu và Hứa Niệm cũng đang nhẹ giọng thì thầm. Hai người họ thật sự rất thân mật, Đường Trọng Kiêu nắm chặt tay Hứa Niệm, như là đang im lặng an ủi cô ấy, vừa so sánh như vậy,  bọn họ bên này càng lúng túng hơn.

"Khi đó, cha em phẫu thuật, anh không nhìn thấy tin nhắn kia.”

Bỗng nhiên Vãn Hảo nghe anh nhắc lại chuyện xưa, tuy rằng trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không có quá nhiều cảm giác, chỉ nhẹ giọng nói: "Không sao, đều qua rồi."

Đường Khải Sâm cười nhẹ một tiếng, nghe vào tai như là tự giễu: "Phải không?"

"Ừm."

Vãn Hảo cho rằng đề tài kết thúc như vậy, không nghĩ tới anh lại nói tiếp: "Nhưng anh để ý."

Cô cúi đầu không nhìn anh, cũng không hỏi vì sao, đối với một người đã coi mọi chuyện đều đã qua, thì cái gì cũng không thèm để ý. Dù lúc trước có đau chết đi sống lại, giờ miệng vết thương lại bị rạch ra, cũng không có chút cảm giác nữa rồi.

Đường Khải Sâm cũng không nói thêm nữa, anh luôn trong vai một người đàn ông kiêu ngạo, cho nên bất kể đúng sai phải trái cũng không thể đem hết lòng mình bộc lộ với cô. Song anh vẫn nhẹ nhàng nói với cô một câu: “"Cám ơn em Khương Vãn Hảo, anh khốn nạn như vậy, mà  bây giờ thế vẫn còn có em—— "

Anh đã từng cực kì chán ghét lòng tốt của Khương Vãn Hảo, nhưng lúc này, một mình anh cô độc đối diện với thời khắc sống còn của người thân, lại hết sức cảm kích cô. Thật may quá, dù cho lúc này cô chỉ ở bên cạnh anh, một câu cũng không nói, cũng cho anh niềm an ủi lớn lao…   

Lời này của anh quá cảm tính cũng quá khẽ, Vãn Hảo quay đầu nhìn anh, nyhuwng không thấy được vẻ mặt anh. Anh đã đứng lên đi về phía cửa sổ, thân hình cao to kéo lê một cái bóng đổ dài trên sàn nhà. 

***

Gần sáng mới phẫu thuật xong, bác sĩ chính mang đến tin tức tốt song không quá lạc quan, phẫu thuật thành công, nhưng cần ở lại phòng ICU tiếp tục quan sát, dừ sao thì người ở cái tuổi này, không thể qua loa được.

Mặc kệ thế nào, mọi người đều thở phào một hơi, con gái Đường Trọng Kiêu mới được mấy tháng, bây giờ vừa nháo vừa khóc. Đường Khải Sâm liền nói với anh ta: “Đi về cùng Hứa Niệm đi, anh ở lại.” 

Đường Trọng Kiêu nhíu mày nhìn anh: "Tối qua anh cũng không nghỉ ngơi rồi."

"Không có việc gì." Đường Khải Sâm xoay người nhìn về phía Vãn Hảo, dừng lại một chút mới nói: "Để Trọng Kiêu đưa em về, được không?"

Vãn Hảo khoát tay: "Không cần phiền phức như vậy, tôi tự đi, bên dưới có nhiều taxi.”

Bỗng nhiên Đường Trọng Kiêu ho một tiếng: "Ừm, dù sao lúc này cũng đã muộn rồi, trong phòng bệnh có chỗ nghỉ ngơi, không bằng cô nghỉ tạm ở đây một đêm.”

Đường Khải Sâm cùng Vãn Hảo nhìn nhau, thế mà Đường Trọng Kiêu mặt không đổi sắc lôi kéo vợ mình đi về phía thang máy, nói cực kì thản nhiên: “Xe em hết dầu, không đi được xa như vây.”

Đây là cái cớ thối nát chừng nào, ngay cả Vãn Hảo cũng rõ anh ta đang tạo cơ hội cho hai người họ. Nhưng không phải bình thường người này không hợp với anh trai mình hay sao?