Cuộc Hôn Nhân Đẫm Nước Mắt

Chương 36: Lời Tạm Biệt Cuối Cùng



Trạch Đông đứng trước nhà Trạch Hạo do dự một hồi lâu, Quân Dao có thể thấy anh qua lớp kính cửa sổ Quân Dao liền kích động mà bước xuống sàn đến té ngã, cô không có cánh nào thoát khỏi lớp xiềng xích này Quân Dao bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà khóc đầy đau thương tuyệt vọng.

" Cho tôi gặp anh ấy làm ơn đấy."

Trạch Hạo ung dung ngồi ăn sáng hắn lạnh lùng ra lệnh.

" Mở cửa cho cậu ấy vào."

Một người hầu liền chạy ra mở cổng, Trạch Đông vội vàng đi vào bên trong nhìn thấy Trạch Hạo anh ta liền đứng lại nói.

" Em muốn gặp cô ấy lần cuối."

Trạch Hạo ngồi đó thưởng thức tách trà uống một ngụm rồi đặt xuống nói.

" Được thôi."

Trạch Hạo vẫy tay ra lệnh cho người hầu đi lên mở cửa phòng cho Quân Dao, chiếc xích mắc vào chân được tháo ra cô đưa tay sờ và do lúc tối qua cô bị Trạch Hạo bạo hành cô đã vùng vẫy đến bị thương những vết đỏ khắc sâu vào cổ chân đến đau đớn.

Cô người hầu đó nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường nói.

" Thiếu gia bảo cô xuống nhà."

Quân Dao nghe cô ta nói trong lòng có cảm giác bất an nhưng vẫn đi theo cô ta xuống nhà, đứng trên bậc thang đôi môi của Quân Dao bất giác run run nước mắt đã chảy ra từ khóe mắt gương mặt đầy sự tuyệt vọng, Trạch Đông ngước lên nhìn cô, đập vào đôi mắt anh là những vết thương và cơ thể gầy hao xanh xao của Quân Dao, trái tim anh như thắt lại anh ta liền quay sang phẩn nộ với Trạch Hạo.

" Anh điên rồi sao tại sao lại đánh cô ấy."

Trạch Hạo vẫn ung dung nhìn Trạch Đông ngang ngược nói.

" Cô ta là người phụ nữ của tôi, tôi có quyền làm những gì mình thích."

Trạch Đông đi đến dìu lấy Quân Dao, cô liền ôm lấy anh khóc nức nở.

" Em xin lỗi vì đã làm luyên lụy đến anh."

Trạch Đông đưa tay nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc của Quân Dao an ủi nói.

" Anh không sao em đừng cảm thấy áy náy, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày đẹp nhất anh vẫn sẽ mãi chờ đợi em đừng khóc nữa anh sẽ đau lòng lắm đấy."

Quân Dao nghe Trạch Đông nói lại càng chạnh lòng hơn.

" Đừng chờ đợi em nữa xin anh hãy đi tìm hạnh phúc mới quên em đi, khoảng thời gian ở cùng anh em rất hạnh phúc em muốn trả lời câu hỏi của anh ngày hôm đó để cảm thấy nhẹ lòng hơn."

Quân Dao nghẹn ngào định nói tiếp nhưng lại bị Trạch Hạo cắt ngang.

" Đủ rồi."

Nói rồi hắn kéo mạnh tay của Quân Dao ngã vào lòng mình trên gương mặt là sự chiếm hữu cực độ của hắn, Trạch Đông đau lòng nhìn người mình yêu nằm trong vòng tay người đàn ông khácnhưng người đó lại là anh trai của mình, đôi mắt hai người nhìn nhau đầy sự đau thương và tiếc nuối vô bờ bến.Anh thật sự rất muốn làm nhiều điều cùng cô, muốn chở che, bảo bọc cho Quân Dao khỏi những điều xấu xí của cuộc đời này. Muốn dùng tình yêu thương để chữa lành vết thương trong cô đang mang. Muốn nắm tay cô đi qua bao tháng ngày giông bão. Nhưng mà, những thứ Trạch Đông muốn đó lại làm anh cảm thấy tiếc nuối khi từ bỏ đi tình yêu duy nhất của mình. Mỗi loại tiếc nuối đem lại một nỗi đau riêng mà chỉ người quyết định từ bỏ mới cảm thấy được.

Suy cho cùng, tình yêu mang đến kì vọng thì cũng sẽ mang đến tiếc nuối. Quan trọng là cố gắng đừng để những sự tiếc nuối phải xảy ra. Vì cuộc đời vô thường lắm, giữ nhau được lúc nào hay lúc ấy nhưng bây giờ hai người đã mãi mãi chia xa.

Trạch Hạo hôn vào hổm cổ của Quân Dao rồi hắn điên cuồng sờ soạn khắp cơ thể cô thay cho lời muốn nói rằng Quân Dao là của hắn, cô đưa tay đẩy Trạch Hạo ra nức nở nói.

" Xin anh hãy cho tôi một chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt anh ấy."

" Tại sao tôi lại phải dừng lại trong khi cô mới chính là vợ của tôi."

Trạch Hạo vẫn không dừng lại hành động của mình hắn tay càng làm tới đưa tay vào áo của Quân Dao, cô chỉ biết nghẹn ngào thốt ra những lời nói từ biệt đến đau lòng.

" Mau rời khỏi đây đi em xin anh."

Trạch Đông nhìn cô đầy tuyệt vọng rồi cũng quay người rời đi, Quân Dao nhìn theo bóng lưng của anh trái tim như bị ai đó đâm nhiều nhát dao vào, người đàn ông đó thật ngu ngốc tại sao lại yêu một người như cô anh xứng đáng có được một tình yêu đẹp, mỗi đêm đối với cô điều trôi qua đầy xót xa vì nhớ những khoảng thời gian ở cùng anh, sao này cô sẽ không biết mình sẽ ra sao đã chết hay vẫn còn bị giam cầm trong chính căn nhà này nỗi đau đớn tuyệt vọng đã lấn sâu vào bên trong cô.