Cuộc Hôn Nhân Ấm Áp

Chương 6



Trên đường, trợ lí  Vương  bưng khay đi vào, đặt cà phê lên bàn, lúc đặt nước chanh thì Thiệu Thành Hi dùng cằm ra hiệu hướng về Hàng Tiểu Ý đang đứng ở cửa sổ sát đất, trợ lí Vương  hiểu ý, mang nước chanh qua đưa cho Hàng Tiểu Ý.

Hàng Tiểu Ý nhìn cốc nước chanh nóng  thì giật mình nhìn sang Thiệu Thành Hi.

Anh cũng không nhìn cô, bắt chéo hai chân, bàn tay trắng nõn thon dài đặt trên đầu gối, Ngô Tư Tư đối với vấn đề này thỉnh thoảng gật đầu, một mặt xa cách, trước mặt người khác, anh vốn là một bức tường không dễ dàng tiếp cận.

Thiệu Thành Hi không nói nhiều, trên cơ bản chỉ nói một vài câu, khiến Ngô Tư Tư đổ mồ hôi lạnh.

“Lúc trước anh Thiệu lựa chọn con đường kiến trúc, nhất định đã chịu không ít khổ?”

“Không tồi.” Vẫn như trước lời ít mà ý nhiều.

Không tồi? Hàng Tiểu Ý nghiêng đầu nhìn về phía tủ sách gỗ lim lớn trong văn phòng, trên kệ tràn ngập sách chuyên ngành.

Năm đó Thiệu Thành Hi đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ,  đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, không có người nào hiểu rõ hơn cô, buổi tối chưa bao giờ ngủ trước mười hai giờ, ngày nắng to đi công trình vì thế tụt huyết áp phải vào bệnh viện, chỉ vì một hạng mục mà lấy bản thân ra uống rượu, uống đến nỗi loét dạ dày, đến bây giờ cũng không được hai chữ ‘Không tồi’.

Mọi người chỉ thấy quầng sáng của thiên tài mà quên đi cái giá phải trả cho sự nỗ lực của thiên tài.  

Ngô Tư Tư nhìn mặt Thiệu Thành Hi rất bình tĩnh, có chút lúng túng, chỉ có mấy chữ như vậy , bản thảo này mang về không biết viết thế nào? Không khỏi chuyển ánh mắt hướng về phía Hàng Tiểu Ý cầu cứu.

Không nghe thấy tiếng nói chuyện trong văn phòng, Hàng Tiểu Ý mới quay đầu lại nhìn, liền thấy ánh mắt của Thiệu Thành Hi và Ngô Tư Tư đều dừng trên người cô: “ Sao? Có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt lạnh lùng của Thiệu Thành Hi đột nhiên lại hiện lên một nụ cười: “Con người của tôi không quen nói nhiều trước mặt người ngoài, hay là cô Ngô đưa bản thảo cho Tiểu Tiểu, để hỏi tôi, tôi sẽ thả lỏng hơn.” 

Nghe xong lời Thiệu Thành Hi nói, Ngô Tư Tư thở dài một hơi, mặc kệ ai hỏi, chỉ cần anh nguyện ý mở miệng là được, vội vàng đứng lên kéo Hàng Tiểu Ý ngồi vào vị trí của cô, cùng Thiệu Thành Hi mặt đối mặt.

Khoảng cách gần như vậy, cộng thêm bộ dạng cười như không cười của Thiệu Thành Hi, khiến trong lòng Hàng Tiểu Ý nhảy lên.

Đành nhận bản thảo, nhìn tiêu đề phía trên , Hàng Tiểu Ý có chút đau đầu.

Nhẹ thở ra một hơi, Hàng Tiểu Ý ngẩng đầu nhìn Thiệu Thành Hi, đọc theo bản thảo : “Anh Thiệu, tôi muốn hỏi một chút về cuộc sống tình cảm của anh, anh không ngại chứ?” Giọng phát thanh viên chính tông thật mềm nhẹ thư thái.

Khóe miệng Thiệu Thành Hi  hơi cong lên: “Không ngại, cô cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói hết không giấu giếm.”

Nhìn không thấy nụ cười, Hàng Tiểu Ý cúi đầu : “Hiện tại anh đã có đối tương lui tới chưa?”

“Không có.” Thiệu Thành Hi rất phối hợp.

“Đến bây giờ anh Thiệu đã có bao nhiêu mối tình rồi? “

“Hai.”

“Hai? Hàng Tiểu Ý chợt ngẩng đầu nhìn anh, Thiệu Thành Hi và cô là mối tình đầu, vậy trong hai năm này Thiệu Thành Hi lại có thêm một người bạn gái, cũng có lẽ đang nói bây giờ, Hàng Tiểu Ý đột nhiên cảm thấy  trong lòng khổ sở muốn chết.

“Làm sao vậy, cô có vấn đề gì sao?” Thiệu Thành Hi đầy hứng thú  nhìn sắc mặt cô.

Hàng Tiểu Ý mặt không biểu cảm lắc đầu: “Không sao.”

Thiệu Thành Hi nhíu mày gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Hàng Tiểu Ý hít sâu một hơi, cô gắng ôn hòa nhã nhặn: “Anh Thiệu đối với tình cảm anh có thái độ gì không, có tin chuyện vừa gặp đã yêu không?”

Thiệu Thành Hi bưng cà phê uống một ngụm, lưng dựa vào ghế sô pha, bày ra vẻ lười biếng: “Vừa thấy đã yêu, không có thử qua, vì vậy không biết.”

“Về phần thái độ trong tình cảm, đối với người bị bỏ qua hai lần mà nói, cũng không có thái độ gì, chỉ cần không bị bỏ là thỏa mãn rồi.” Thiệu Thành Hi vừa cười, khuôn mặt đẹp trai hòa thuận vui vẻ.

Hàng Tiểu Ý: “...” 

Từ trước đến giờ, câu nói này của Thiệu Thành Hi chính là câu nói đầu tiên làm cô cứng họng.

Ngô Tư Tư vô cùng cảm khái, Thiệu Thành Hi đối với người khác trả lời lạnh nhạt, tính khí lại không tốt, hiện tại xem ra là đối với người nào mà thôi, kẻ đần cũng có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Thiệu Thành Hi và Hàng Tiểu Ý không bình thường. 

Lại nhìn một chút câu hỏi kế tiếp, Hàng Tiểu Ý nhìn về phía Ngô Tư Tư: “...Thực ra, các người là tạp chí tài chính và kinh tế sao lại hỏi chuyện đời sống tình cảm nhiều như vậy?”

Ngô Tư Tư cười:  "Chúng tôi cũng không phải là tài chính và kinh tế tạp chí chính thống ,  mọi người đối với đời sống tình cảm của giới trẻ có rất nhiều hứng thú."

Hàng Tiểu Ý không còn cách nào, bưng nước chanh trên bàn uống một ngụm, trong lòng kìm chế suy nghĩ muốn mắng chửi người, đem tài liệu trong tay đưa cho Thiệu Thành Hi, cố gắng bình tĩnh: “ Nếu vậy thì anh Thiệu tự mình nhìn và trả lời từng câu một đi?”.

Thiệu Thành Hi không nhận, chỉ nhìn Hàng Tiểu Ý cười, Hàng Tiểu Ý bị anh cười đến có chút sợ, nhíu lông mày: “Anh cười gì?”

Thiệu Thành Hi đứng lên, nhìn về phía Ngô Tư Tư: “Cô Ngô, thật ra vấn đề còn lại, Tiểu Tiểu rất rõ ràng, cô phỏng vấn Tiểu Tiểu một chút là được rồi,  một lát nữa tôi còn có buổi họp, không thể giữ mấy người ở lại nữa"

Ngô Tư Tư sững sờ, nhìn Hàng Tiểu Ý, đây là tình huống gì?

Thiệu Thành Hi chỉnh lại caravat: “Cô Ngô không biết sao? Hai bạn gái trước của tôi trong đó một người chính là Tiểu Tiểu, vì vậy chuyện của tôi , cô ấy rất rõ.”

Ngô Tư Tư đã hiểu nhìn về phía Hàng Tiểu Ý, thì ra là như vậy.

Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi với ánh mắt cam chịu, người này đúng thật khiến người ta một lời khó nói hết.

Dường như Thiệu Thành Hi  không phát giác gì, tự mình đưa ba người xuống dưới tầng, Ngô Tư Tư được quan tâm mà lo sợ: “Lần này cảm ơn anh Thiệu, chờ khi sửa xong bài viết, tôi sẽ mang tới cho anh Thiệu xem qua.” 

Thiệu Thành Hi thản nhiên nói:” Không cần, cô đưa Tiểu Tiểu xem là được rồi, Tiểu Tiểu đồng ý, các cô gửi bản thảo đi là được.”

Ngô Tư Tư tỏ vẻ “Tôi hiểu”  nhìn Hàng Tiểu Ý. 

Ngược lại Thiệu Thành Hi nhìn về phía Hàng Tiểu Ý, nét mặt biểu lộ một nụ cười: “Cô không ngại đi chứ, Tiểu Tiểu?”

Trong nội tâm Hàng Tiểu Ý cứ như đang có một ngàn con dê đầu đàn chạy nhanh qua, Thiệu Thành Hi, trước kia do anh diễn kịch mà trở mặt nhá.

“...Nếu như tôi nói để ý?” Hàng Tiểu Ý chưa từ bỏ ý định. 

Thiệu Thành Hi bất đắc dĩ nhướng mày: “Vậy thật ngại, Cô Ngô , bản thảo này hết hiệu lực đi.”

Ngô Tư Tư kinh ngạc, vội vàng nhìn Hàng Tiểu Ý. 

Trong lòng Hàng Tiểu Ý  kìm nén, nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Tôi và anh Thiệu hay đùa giỡn kiểu vậy đó, làm sao không để ý được.”

Thiệu Thành Hi hài lòng gật đầu, đưa tay nới lỏng cà vạt một chút, đột nhiên khom lưng kề vào tai cô: “Hàng Tiểu Ý, khuôn mặt giận dữ sẽ dễ có nếp nhăn, phụ nữ phải biết bảo dưỡng nhan sắc mình chứ.”

Hàng Tiểu Ý chưa kịp phản ứng thì Thiệu Thành Hi đã đứng thẳng, trên mặt mang vẻ lạnh lùng chào tạm biệt Ngô Tư Tư, tiêu sái rời đi.

Hàng Tiểu Ý giấu trong lòng một nửa, có chút buồn bực, nhưng lại không biết phiền muộn từ đâu. 

Ngô Tư Tư không hỏi Hàng Tiểu Ý, hôm nay cô có được tư liệu sống đầy đủ như một quyển sách đặc biệt, chuyện của Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi cô không rõ lắm, sẽ không mang chuyện riêng tư ra hỏi, huống hồ cô cũng nhìn ra là Hàng Tiểu Ý không muốn nói đến chuyện này.  

Ngày hôm sau, Hàng Vũ Tề mang theo Nhan Giai về dùng cơm, bởi vì buổi tối Hàng Tiểu Ý còn muốn đến đài phát thanh, vì vậy thời gian cơm tối dự định sáu giờ. 

Nhan Giai người cũng như tên, càng lớn càng đẹp, dịu dàng hòa nhã, giọng nói nhỏ nhẹ, nhu thuận đáng yêu, mẹ Hàng nhìn qua liền cực kỳ yêu mến, không ngừng lôi kéo người ta, Hàng Vũ Tề ngồi một bên tươi cười.

Hàng Tiểu Ý cắn quả táo rồi dựa vào Nhan Giai  bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Mẹ tôi thích cô đấy.”

Nhan Giai ngượng ngùng cuối đầu cười, Hàng Tiểu Ý nhìn Hàng Vũ Tề làm mặt quỷ, Hàng Vũ Tề vẫy tay trả lời cô: “Cô ấy da mặt mỏng, em đừng có trêu ghẹo cô ấy.” 

Hàng Tiểu Ý cười trêu ghẹo : “Mẹ xem anh hai kìa, về sau chắc chắn bị vợ quản rồi.”

Ba Hàng đang ở trong phòng bếp làm đồ ăn, thỉnh thoảng ló đầu ra, vừa vặn nghe được Hàng Tiểu Ý nói, lớn tiếng nói: “Vợ quản nghiêm chính là thương vợ, đàn ông nhà họ Hàng chúng ta đều yêu vợ.”

Nhan Giai liếc mắt nhìn Hàng Vũ Tề, trong mắt mang theo ý cười.

“Hành hạ chó a…” Hàng Tiểu Ý thở dài lắc đầu kết thúc chuyện. 

‘ầm, ầm’ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo là giọng của Hàng Vũ Hằng: “Mẹ, mở cửa, con trai mẹ về rồi đây.”

“Anh ba?” Hàng Tiểu Ý có chút kinh ngạc: “Anh ấy không phải là đang ở đoàn làm phim sao, tại sao lại trở về?”

Mẹ Hàng vỗ đầu một cái: “À, mẹ nói với Vũ Hằng hôm nay Giai Giai tới dùng cơm, anh con nói sẽ cố gắng rút ngắn thời gian để về, mẹ lại quên mất chuyện này.”

Hàng Tiểu Ý nhún vai, Anh ba mà biết bị mẹ quên mất chuyện này có phải nên khóc.

Hàng Tiểu Ý ở gần cửa nhất, cắn miếng táo đi ra mở cửa, ngoài cửa là vẻ mặt mặt hứng của Hàng Vũ Hằng: “Bản thiếu gia một ngày kiếm tỉ bạc, còn tranh thủ về ra mắt chị dâu, mở cửa cũng lâu như vậy.” Trách móc đẩy Hàng Tiểu Ý vào trong.

Hàng Tiểu Ý thản nhiên không để ý vẻ bực tức của Hàng Vũ Hằng, mà nhìn về phía một người đứng sau anh: “Sao anh lại tới đây?”

Thiệu Thành Hi nhíu mày: “ Có vẻ cô không khoan nghênh tôi? Chúng ta có thù hận gì sao?”

Hàng Tiểu Ý trầm mặc. 

“Mà nói về thù hận, đó chính là em đã bỏ tôi hai lần.” Thiệu Thành Hi cười chân thành .

Hàng Tiểu Ý: “.....Mời anh vào.”