Cuộc Gọi Từ Thiên Thần

Chương 29: Một thiên thần thần nơi địa ngục



Luctor et emergo[1]

[1]. Tiếng Hà Lan trong nguyên bản: Tôi đấu tranh để không chết đuối. Khẩu hiệu của tỉnh Zeeland thuộc Hà Lan.

Nhà kho trên đảo Coney

5 giờ sáng

Lạnh băng và ẩm ướt, căn phòng chật hẹp tối tăm nồng nặc thứ mùi thối rữa.

Hai tay bị còng vào đường ống dẫn, hai chân bị trói gô lại bằng dây ni lông, Alice gắng hết sức kéo căng sợi xích với hy vọng đoạn đường ống hoen gỉ sẽ rời ra. Nhưng hệ thống đường ống vẫn trơ trơ còn cô bé đổ sụp xuống mặt đất ẩm ướt.

Một tiếng thổn thức tuyệt vọng xé toang cổ họng cô nhưng tắc nghẹn lại bởi miếng băng dính.

Đừng khóc!

Cơ thể cô run lên bần bật. Cái lạnh nung đốt tứ chi, cắn rứt da thịt, thấu tận xương. Hai vòng thép của chiếc còng cứa nát cổ tay gây nên cơn đau dữ dội lan tới tận gáy.

Thử nghĩ xem…

Nhưng cái lạnh và cơn stress khiến mọi nỗ lực tập trung trở nên khó khăn. Một cảm giác lo sợ và bất lực chẹn ngang lồng ngực. Một tiếng chin chít vang lên đằng sau bồn rửa nhầy nhụa. Alice ngẩng đầu lên và thấy một con chuột to cỡ con mèo con. Một lần nữa, tiếng hét ngắn gọn nghẹn lại nơi cổ họng. Khiếp sợ chẳng kém gì cô, con vật luồn lách dọc bức tường phía đối diện rồi ẩn nấp dưới cái giường xếp.

Bình tĩnh nào…

Cô nuốt nước mắt vào trong, cố gắng mở hàm, nhưng dải băng dính cách điện siết chặt quanh miệng khiến cô nghẹt thở. Tuy nhiên cô đã lách được lưỡi ra ngoài qua mép miếng giẻ bịt miệng và dùng răng cửa nhấm được một mẩu băng dính để giải phóng môi dưới. Cô hít thật sâu nhiều ngụm không khí hôi hám. Cô thở đã dễ dàng hơn, dù nhiệt độ thấp nhưng cô vẫn cảm thấy nhịp tim mình gấp gáp.

Thuốc của mình!

Cô bỗng nhận ra rằng mình sẽ không thể tuân thủ quy trình điều trị! Từ khi trải qua cuộc phẫu thuật ghép tim, túi xách của cô đã trở thành một tủ thuốc đúng nghĩa. Cô sống gần như bình thường với điều kiện phải uống thuốc đủ và đúng một loạt các loại thuốc đặc hiệu: dĩ nhiên là có thuốc viên chống đào thải phần ghép, nhưng trước nhất là thuốc chống tăng huyết áp và chống rối loạn nhịp tim để đề phòng chứng tăng huyết áp động mạch.

Bác sĩ điều trị cho cô đã thường xuyên nhắc nhở: không uống thuốc có thể khiến thận cô tổn thương nghiêm trọng chỉ trong vài ngày, thậm chí là trong vài giờ! Quá trình đó có thể bắt đầu bất cứ khi nào, nhất là trong trường hợp mất nước.

Đúng lúc này, họng cô đang khô rát. Cô cần uống nước để tránh suy giảm khả năng lọc của thận. Lết trên sàn, hai tay vẫn bị còng, cô di chuyển dọc theo đường ống tới tận bồn rửa, nhưng vòi nước lại tít trên cao. Bị cuốn theo đà hy vọng, cô gồng các cơ bắp và một lần nữa thử giằng đường ống ra với một sức mạnh không ngờ tới. Tuy nhiên cô phải bỏ cuộc rất nhanh chóng: mỗi lần ra sức đẩy, những cạnh thép sắc nhọn của cái còng lại cứa vào da thịt cô đến tóe máu. Từ bỏ cuộc đấu, cô buông mình trượt dọc theo tường. Nằm trên sàn, cô có cảm giác mình chỉ còn là một con vật bị xích tùy quyền sinh sát của người chủ. Thoáng bối rối, cô quyết định tớp thứ nước tù đọng bốc mùi đang chảy ri rỉ trên sàn.

Trong góc phòng đối diện, con chuột vẫn đang nhìn cô.

TriBeCa

8 giờ sáng

Mặt trời đã rạng trên vòm trời trong như pha lê.

Vẫn choáng váng với những tiết lộ của Francesca, Jonathan thẫn thờ rời khỏi tòa nhà Excelsior. Anh đi trên vỉa hè tới chỗ đậu chiếc Smart của Claire. Anh ngồi vào sau tay lái rồi chạy xe theo hướng East Village, nơi anh đã hẹn với Madeline. Anh lưỡng lự không biết có nên gọi cho cô để biết chắc cô đã đọc được tin nhắn của anh hay chưa, nhưng rồi lại tự nhủ rằng có lẽ giờ này cô còn đang say giấc.

Khi dừng trước đèn đỏ ở đầu Little Italy, anh máy móc nhìn qua kính chiếu hậu và hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy lần nữa những đường nét thanh lịch và trau chuốt của chiếc Ferrari màu đen trong làn đường bên phải phía sau anh.

Lạ thật…

Anh cau mày để có được nhận định chắc chắn. Không thể nhầm được: vẫn là chiếc xe ấy với ca pô hình dáng đặc biệt, đèn pha hình thoi và khung chắn trước kềnh càng khiến nó trông như một loài bò sát. Anh ngoảnh lại nhìn. Lần này thì chiếc xe đứng yên, nhưng mặt trời phản chiếu trên kính xe khiến Jonathan lóa mắt và không thể nhìn thấy mặt người lái. Anh muốn nhớ số đăng ký của chiếc Spyder nhưng rồi lại lấy làm kinh ngạc khi chiếc xe không hề mang biển số!

Đèn chuyển sang xanh. Một hồi còi buộc anh phải khởi động lại xe và vượt qua ngã tư. Khi rốt cuộc anh cũng có thể nhìn lần nữa vào kính chiếu hậu, chiếc xe bí ẩn kia đã mất dạng…

Nhà kho trên đảo Coney

Có tiếng bước chân.

Alice mở mắt, giật mình tỉnh dậy sau khi lịm vào giấc ngủ chập chờn.

Bây giờ là mấy giờ? Cô đã lịm đi bao lâu rồi? Năm phút hay năm tiếng?

Cái lạnh khiến cô run lập cập. Đôi chân cô tê dại và chiếc còng đang cứa vào hai cổ tay. Cô thử đứng lên nhưng rồi lại từ bỏ ý định đó. Lúc này, cô cảm thấy quá yếu ớt khó mà cựa quậy nổi.

Cánh cửa mở ra với tiếng rít kèn kẹt và cái bóng lực lưỡng của Youri xuất hiện trên khuôn cửa.

- Cyчкa[2]! hắn nổi khùng lên khi thấy cô đã nhấm đứt dải băng dính.

[2]. Tiếng Nga trong nguyên bản: Đồ chó cái!

Hắn túm lấy tóc cô, nhưng cô van xin hắn:

- Tôi cần uống nước! Tôi không mang theo thuốc! Tôi có nguy cơ…

- Câm miệng lại!

Hắn kéo giật cô về phía sau, rứt của cô một nắm tóc. Cô hiểu là mình nên im lặng. Gã người Nga dường như đã trấn tĩnh lại. Hắn áp mặt cô lại gần mặt hắn, hít hà cổ cô, ve vuốt má cô bằng những ngón tay chuối mắn dính nhớp. Alice cảm thấy hơi thở của hắn ngay gần miệng mình mà không khỏi nhăn mặt ghê tởm. Cô quay đi. Chính lúc đó cô nhìn thấy chiếc camera hắn đang cầm trong tay.

Cái bóng đen và thô của Youri nổi bật dưới ánh đèn nê ông nhợt nhạt.

- Mày sẽ được uống nước, hắn hứa, nhưng trước đó hai ta sẽ cùng quay một đoạn phim đã…