Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 41: Nụ hôn thứ bốn mươi mốt



Khách vào “Liêu trai kinh mộng” được yêu cầu chia thành từng nhóm, Hạ Lam đứng đằng sau che cho Cố Chinh. Cố Chinh thỉnh thoảng quay lại muốn nói chuyện với Hạ Lam nhưng đều bị cậu nhắc phải chú ý an toàn phía trước, thật ra là do Hạ Lam đang xấu hổ không dám nhìn anh.

Trời đất ơi! Cố Chinh xoa đầu mình! Dịu dàng lắm lắm luôn!

Tim Hạ Lam tràn đầy niềm hân hoan, thích Cố Chinh chết đi được!

Cố Chinh không cách nào trò chuyện riêng tư với Hạ Lam, đành tiếp tục điều tra về Hà Duy Duy. Anh chợt thấy tin mới nhất nói hình như cô cũng đang ở Hoành Điếm tham gia biểu diễn thời trang, thế là lại bắt đầu khó ở.

Hạ Lam cũng đang vọc di động, cơ mà cậu toàn tìm mấy thứ kỳ quái kiểu “Chàng trai tôi thích xoa đầu tôi là có ý gì”, “Làm thế nào để tạo sự lãng mạn trong nhà ma” hoặc “Cách theo đuổi người khác”.

Cậu nghiên cứu vấn đề cuối cùng rất kỹ lưỡng.

Phương pháp đơn giản nhất là phô bày sức hấp dẫn, nâng cao năng lực bản thân, hiểu ý đối phương, đối xử tử tế và quan tâm trân trọng, sau đó tạo khoảnh khắc lãng mạn để tỏ tình.

Hạ Lam suy ngẫm một lát, cậu cảm thấy mình nên tập trung nâng cao năng lực bản thân trước, bởi hiện giờ cậu và Cố Chinh có chênh lệch quá lớn, chắc hẳn phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới có thể bắt kịp anh, điều này làm cậu có chút tuyệt vọng. Dù chẳng thể đoán trước kết quả cuối cùng, nhưng Hạ Lam nghĩ, không sánh bằng Cố Chinh thì đành chịu, điều quan trọng là sau này cậu không phải hối hận.

Bạn Hạ Sơn Phong ôm ý chí kiên cường bước vào nhà ma, bắt đầu thôi!

Bốn phía âm u đen như mực, tối đến mức giơ tay lên không thấy ngón, Hạ Lam nhanh chóng túm lấy lưng áo Cố Chinh, chỉ cảm thấy từng trận gió lạnh thổi tới. Cậu chẳng thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, càng thêm sợ hãi. Du khách chỉ được tiến về trước chứ không được lùi ra sau, họ lại không nhìn thấy nhau nên đi rất chậm. Cố Chinh hơi ngửa đầu, ghé sát vào Hạ Lam, thấp giọng hỏi: “Sợ thật à?”

“Đáng sợ thật mà.”

Cố Chinh đưa tay ra sau vẫy vẫy, Hạ Lam có thể cảm giác được tay anh đang khều cậu, cậu hơi sửng sốt, không chắc việc này có đúng như mình nghĩ không. Cậu dè dặt buông áo anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cố Chinh.

Bàn tay thon thả, vuốt thôi cũng biết đẹp, đầu ngón tay hơi lạnh nhưng lòng bàn tay ấm áp, chắc hẳn chưa làm việc nặng bao giờ.

Hạ Lam thấy Cố Chinh không từ chối nên vui lắm, lại nắm chặt một chút. Cố Chinh cũng nắm chặt tay Hạ Lam, còn dùng ngón cái xoa xoa cạnh bàn tay cậu như đang dỗ dành trẻ nhỏ. Tim Hạ Lam lập tức đánh lô tô, nhất thời quên luôn cả sợ, tay Cố Chinh to hơn tay cậu, nắm một lúc là ấm lên, vừa dịu dàng vừa đáng tin cậy.

Chết cũng không tiếc!

Linh hồn của Hạ Lam đang hát vang trên chín tầng mây.

Bỗng nhiên, một ánh sáng lóe lên như tia chớp, theo sau là tiếng sấm đinh tai nhức óc, quỷ khí dường như ùa ra từ bốn phía, càng lúc càng lạnh. Có tiếng đàn chợt vang lên, ai oán não nề như đang khóc than kể lể, ai nghe thấy cũng nổi gai ốc. Hai tay Hạ Lam nắm chặt tay Cố Chinh, nghe mấy người đằng trước la hét ầm ĩ, cậu bèn nghển cổ nhìn.

Cố Chinh thấp giọng hỏi: “Tôi chắn tầm mắt của cậu à? Hay cậu lên đây đứng đi.”

Thật ra Hạ Lam có thể nhìn lướt qua vai anh, nhưng cũng chỉ thấy toàn đầu người lúc nhúc, hơn nữa đường đi hẹp như vậy, nếu cậu đổi chỗ với Cố Chinh sẽ y như ôm nhau xoay một vòng. Hạ Lam lập tức sung sướng đồng ý!

Cố Chinh chậm rãi nghiêng người, Hạ Lam cũng nghiêng người muốn bước ra trước, cả hai đứng trong tư thế mặt đối mặt. Dưới bóng đêm, ánh sáng hắt lên gò má bọn họ, lồng ngực cơ hồ dán sát vào nhau, Hạ Lam có thể thấy ánh sáng trong mắt Cố Chinh, hai người đứng giữa một khoảng cách chật hẹp, chỉ cần cúi đầu một chút là hôn luôn. Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.

Muốn hôn quá…

Sau khi đổi vị trí xong, Hạ Lam có chút tiếc nuối, vừa định xoay người, bỗng nhiên cảm thấy môi Cố Chinh chạm lên chóp mũi cậu. Cậu tức thì quên luôn cả chuyện chú ý đường, quay đầu lại nhìn chằm chằm Cố Chinh.

Cố Chinh cười cười, anh vươn tay búng mũi cậu một cái, khen: “Mũi cao nhỉ.”

Nụ cười của Cố Chinh dưới ánh sáng mờ ảo quả thực đẹp như một giấc mộng, Hạ Lam rất rất muốn hôn anh, cũng rất rất muốn hỏi: Thầy vô ý thật sao?

Nhưng xung quanh nhiều người, lại không có lý do chính đáng, cậu đành cười gượng hai tiếng, lưu luyến không rời xoay lưng lại.

Đương nhiên anh ấy vô ý rồi!

Theo đuổi Cố Chinh là phải trường kỳ kháng chiến, đừng xúc động, đừng xúc động nha bạn Hạ Sơn Phong!

Cậu vừa quay đầu thì chợt thấy, trong luồng sáng phía trước, một người phụ nữ mặc áo trắng trễ vai xuất hiện, ánh mắt mê dại, tiếng đàn réo rắt xung quanh, dưới ánh đèn mờ cũng thấy cô ta rất đẹp, chắc là Nhiếp Tiểu Thiến (1).

Hạ Lam bắt chước Cố Chinh vươn tay ra sau, để ngụy biện, cậu còn giả vờ thảng thốt: “Ôi, đáng sợ quá! Thầy Cố, nhanh lên!”

“Không sao.” Cố Chinh bật cười, nhích về phía trước một chút, đưa tay nắm chặt tay Hạ Lam, ngực anh gần sát lưng cậu. Anh cao to hơn Hạ Lam, tay kia che vai cậu để cậu không bị đụng vào tường, tư thế này trông như đang ôm Hạ Lam từ đằng sau vậy.

Hạ Lam lập tức kích động, siết chặt tay Cố Chinh, còn kéo tay anh ra trước, vì thế Cố Chinh lại nhích đến gần thêm, ngực dán thẳng lên lưng Hạ Lam, Hạ Lam ra vẻ sợ hãi: “Thầy Cố đưa hết hai tay cho tôi đi!”

Cố Chinh nắm chặt một tay Hạ Lam, Hạ Lam kéo nốt tay kia của anh lên, vì thế Cố Chinh hoàn toàn ôm lấy cậu, hai người từ từ bước đi.

“Đúng là rất có cảm giác an toàn.” Hạ Lam giả đò cảm khái.

“Ừm.” Cố Chinh khẽ hôn lên lọn tóc bồng bềnh sau đầu Hạ Lam, thấp giọng nói, “Đi từ từ thôi, có tôi ở đây, không sao đâu.”

Mấy lời này nghe có cảm giác an toàn lắm lắm lắm luôn đó!!!

Hạ Lam cố gắng kiềm chế bản thân không quay lại ôm hôn sờ mó Cố Chinh, vất vả quá chừng. Đi được một đoạn, cậu bỗng dưng cảm giác cổ chân mình bị ai đó chụp lấy, lần này Hạ Lam sợ thật, cậu hét toáng lên. Cố Chinh ôm cổ cậu, trầm giọng hỏi: “Sao thế?”

“Có người nắm chân tôi!”

Cố Chinh ôm chặt cậu, an ủi, “Đừng sợ, đừng sợ”, sau đó vô cùng trấn định nói: “Xin đừng nắm chân tôi.”

“…” Hạ Lam quay đầu lại, “Họ cũng nắm chân thầy à?”

“Ừm.” Cố Chinh ôm cậu không buông, “Chắc ai đi ngang qua đoạn này cũng bị.”

Vừa nghe anh ấy nói thế đã bớt sợ hẳn…

Hạ Lam mới nghĩ xong, bỗng thấy đằng trước có một đống xương người đang treo lung lẳng, hình như là quỷ treo cổ, đáng sợ hơn, bọn họ còn phải khom lưng chui qua chúng. Hạ Lam tự an ủi bản thân rằng thế này thì mình nhát cũng là chuyện bình thường, cậu ngượng ngùng nói: “Ghê quá à…”

Cố Chinh đáp: “Tạo dựng không khí tốt đấy, rất đáng học tập.”

Sau đó, lúc hai người chuẩn bị cúi xuống đi qua đám xương, anh nắm cằm Hạ Lam, xoay mặt cậu qua hướng mình, nhẹ nhàng hôn lên má cậu một cái, thì thầm: “Bùa hộ mệnh.” Cố Chinh dừng lại một chút, thản nhiên nói, “Xong rồi đó, chui đi.”

HÔN MÁ KÌA! PHẠM QUY!

Hạ Lam hãi hùng dòm Cố Chinh lom lom, chẳng hiểu anh đang làm cái gì. Cố Chinh cũng biết động tác này hơi quá, anh bảo: “Thấy cậu sợ thế nên tôi tạm thời làm ba cậu vậy, nhanh lên, không đằng sau người ta không đi được.”

“A…” Hạ Lam ngơ ngác, cậu vội vàng xoay người chui qua, quên luôn cả sợ, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: Cố Chinh xem mình là con anh ấy sao? Mẹ ơi, tự dưng ảnh hôn cái làm mình hết hồn luôn! Giờ mình giả bộ sợ có được hôn thêm cái nữa không, lần này chọn hôn môi được không?!

Qua cửa này, mọi người lại nghe thấy tiếng sấm, ánh chớp lóe sáng, quan tài tự mở nắp, rừng núi hoang vắng toàn bia mộ, chúng đang rung lên bần bật như thể sắp có quỷ ma từ trong đó chui ra. Hạ Lam lập tức quay đầu muốn ôm Cố Chinh, nào ngờ anh lại nói: “Xin đừng bám lấy tôi, cảm ơn.”

Hạ Lam cứng đờ, chợt nghe giọng một cô bé đứng đằng sau run rẩy: “Xin lỗi, tại… tại tôi sợ quá.”

Hạ Lam quăng lá gan thỏ đế của mình đi, cậu muốn đổi vị trí lại như cũ, không thể để người khác nắm quần áo Cố Chinh hay ôm anh được. Cậu nhỏ giọng nói vào tai anh, Cố Chinh cũng thì thầm trả lời: “Khỏi đổi, nếu đằng sau có người túm tôi tôi cũng không sợ, còn cậu chắc đứng tim luôn ấy.”

Hạ Lam còn định nói gì, nhưng không muốn làm sụp đổ hình tượng của bản thân, hơn nữa Cố Chinh còn nửa ôm nửa đẩy cậu, giục: “Mình đi tiếp thôi” nên Hạ Lam đành im lặng.

Du khách trong nhóm đa số không quen biết nhưng đều túm tụm lại với nhau, Hạ Lam và Cố Chinh không muốn chen chúc với họ nên đi riêng, xung quanh cả hai như có kết giới, mọi người cũng chẳng dám lại gần.

Phía trước đột nhiên vang lên tiếng hét the thé, chờ đám Hạ Lam bước qua, cả hai trông thấy một chiếc kiệu, mới đầu còn bình thường, sau đó một nữ quỷ chợt chui từ trong kiệu ra, móng vuốt trắng bệch nắm lấy tay Hạ Lam, xung quanh tiếng sấm ầm ầm, ma khóc quỷ gào.

“ĐẬU MÁ!” Hạ Lam thét lên, vội vàng hất ra, Cố Chinh bất đắc dĩ nói lớn với nữ quỷ: “Đừng dọa cậu ấy! Còn nắm nữa cậu ấy sẽ khóc mất…”

Mặt nữ quỷ máu thịt đầm đìa, người gầy như que củi, giương nanh múa vuốt thấy ai cũng quơ quào, mọi người la hét né ra xa sợ bị nữ quỷ chụp được, xung quanh bắt đầu hỗn loạn. Cố Chinh vẫn luôn ôm Hạ Lam, một tay quàng quanh eo cậu, tay kia che đầu cậu để hai người đỡ bị lạc nhau.

Hạ Lam vừa được ôm đã tươi roi rói, cậu siết chặt Cố Chinh, ra vẻ bối rối, dụi mặt vào cổ vào tai anh, môi cậu xẹt qua gò má anh, lén lút hôn anh một cái. Nụ hôn rất nhẹ, chắc Cố Chinh không phát hiện.

Một lát sau, Hạ Lam giống hệt bé gấu nhỏ vừa được ăn hai bình mật ong bự, cậu ra khỏi nhà ma mà trong lòng sung sướng lắm, nhưng vẫn diễn sâu tỏ vẻ mình chưa hoàn hồn được, nắm tay Cố Chinh không buông. Cố Chinh để cậu nắm, cười nói cậu nhát cáy, lại vuốt vuốt tóc cậu. Hạ Lam y như chó con rúc vào tay Cố Chinh, lấy đầu dụi dụi lòng bàn tay anh, Cố Chinh cứ cười mãi, cảm thấy Hạ Lam đáng yêu khủng khiếp.

Coi như tham quan xong khu Thanh Minh Thượng Hà Đồ, hai người lại sang cung Tần Vương và động Mộng Ảo. Sau đó, Hạ Lam nói muốn tới Bình Nham Động Phủ, hai người bèn ngồi cáp treo lên núi.

Xe cáp lắc lư, sương mù vẩn vương, núi non trùng điệp y như chốn tiên cảnh, bốn bề yên tĩnh vắng lặng, thỉnh thoảng có tiếng chim hót đâu đây.

Hạ Lam chợt nhớ mấy hôm nay Cố Chinh cứ hỏi xem cậu thích ai, cậu cũng muốn mượn cớ này để hỏi lại Cố Chinh, dù sao cũng phải chắc chắn rằng Cố Chinh có thể thích nam hay không. Tuy thầy Cố sáng tác kịch gay, cũng không ngại việc hôn môi đàn ông tối ngày, nhưng không biết được, lỡ thầy ấy hi sinh vì nghệ thuật thì sao, Trần Khải Ca (2) cũng đâu phải đồng tính luyến ái.

Nghe Hạ Lam nói xong, Cố Chinh hơi sửng sốt: “Cậu hỏi tôi từng thích ai hả?”

————————————————

(1) Nhiếp Tiểu Thiến: Một nhân vật trong Liêu trai chí dị, chết yểu năm 18 tuổi và bị yêu tinh bắt hồn làm nô lệ.

(2) Trần Khải Ca: Đạo diễn của phim “Bá Vương biệt cơ”.

Nhân đây nick name Hạ Sơn Phong của bạn Lam có nghĩa là “Gió núi mùa hè” =)), và mẹ  bản gọi bản là Tiểu Sơn Phong, có thể dịch là bé Gió Núi =))…