Cuộc Đời Chín Ngày

Chương 1



Ngày 8 tháng 5 năm 2001

Thuốc ngủ, rượu whisky, cần sa. Nằm xuống. Mình biết mình làm gì. Chỉ nghĩ đến phương pháp. Chỉ nghĩ đến những động tác. Chỉ nghĩ đến bản thân, ở đây, trong phòng khách này, đến chai rượu, đến những viên thuốc. Chỉ mình mình thôi. Cái nút. Ống thuốc. Há miệng, để thuốc lên lưỡi, đưa chai lên môi. Nuốt. Nghĩ đến phương pháp. Không gì khác. Không nghĩ đến bố, không nghĩ đến mẹ. Nhất định không. Nghĩ đến nỗi nhục nhã của mình. Chỉ một mình, ở đây. Mình và nỗi nhục của mình. Mình biết mình đang làm gì. Rồi bố mẹ sẽ hiểu. Có thể. Mà mình đâu thèm quan tâm đến việc họ có hiểu hay không! Không… Không nghĩ đến điều ấy. Không nghĩ đến ai hết.

Hôm nay, mình là người quyết định! Mình không thiết gì cuộc sống này nữa. Nó là một cuộc tra tấn, một sự sỉ nhục. Mình là người quyết định. Và mình quyết định sẽ vứt quách nó đi. Mình hoàn toàn làm chủ được tình thế!

Và nếu không đủ can đảm, nếu có ý định đứng dậy hay dừng tất cả những việc này lại, mình sẽ nghĩ đến nàng. Đến nàng, cuộc sống của mình và là người đã từ chối mình. Không nghĩ đến ai khác, những người yêu thương mình, mà nghĩ đến nàng, người không hề yêu mình, không muốn yêu mình. Thậm chí không hề muốn thử yêu mình. Làn da mịn màng, đôi mắt xanh biếc, nụ cười của nàng. Nụ cười của nàng! Đó chính là sự ve vuốt mà vẻ đẹp của nàng trao tặng cho những ai đến gần. Giờ nó đã trở thành một nỗi đau. Không, tất cả những gì thuộc về nàng đã khiến mình lạc lối, đã xô mình đến vực thẳm này. Vực thẳm của cái chết đối lại với nỗi trống rỗng của cuộc đời mình. Nào có khác gì nhau đâu?

Chúa ơi, sao đầu óc con quay như chong chóng thế này. Chúa ơi… Tại sao con lại kêu tên Người? Người có ở đó không? Có từng ở đó không? Người có thấu được những lời cầu nguyện của con? Thôi nào Chúa ơi, chúng ta hãy thanh toán nợ nần nhé! Làm sao Chúa trời nhân từ thế lại tạo ra một con người tuyệt vời như nàng ở cận kề con rồi lại chối từ không trao nàng cho con? Vì mục đích gì vậy? Để con phải đau khổ ư? Người đã thành công rồi đấy! Con đang đau khổ đây. Đến mức không thiết sống nữa. Thế nào, Người tự hào về mình ư? Con trả lại Người tương lai của con đấy. Hãy đem nó cho kẻ khác đi. Người chỉ mách con vực thẳm thì con xuống đó đây.

Mình không sợ.

Chỉ nghĩ đến phương pháp. Mẩu giấy vẫn còn bốc khói. Phê thêm một chút nữa. Đưa mình ra khỏi chính mình để tách khỏi nàng. Này đây tâm hồn mình bay bổng, được ru đưa bởi khói và rượu. Tiếp đến là thuốc ngủ. Đó là phương pháp. Mình đang vã mồ hôi. Không sợ.

Chỉ vài giây nữa thôi.

Nghĩ đến nàng.

Mình đã quyết định nói hết với nàng. Ngày hôm nay, ngày mình tròn hai mươi tuổi. Để tự mình giải thoát khỏi những mối ngờ vực. Và cuối cùng là để biết. Mình đã chuẩn bị thật kỹ… Nhưng liệu có cần phải chuẩn bị không nhỉ? Mình có biết bao nhiêu điều muốn nói với nàng. Nhưng nào nàng có muốn nghe, muốn hiểu. Mình đã nói với nàng tình yêu thời thơ ấu. Phần đầu của câu chuyện.

- Nhưng hồi đó bọn mình mới có chín tuổi mà, Jeremy! nàng vừa cười vừa nói.

Mười tuổi. Không trẻ con lắm đâu khi đã lên mười. Mình yêu nàng đến phát điên, còn nàng thì rất quý mình.

Với nàng, tất cả chỉ là một trò chơi con nít, một vài nụ hôn trong sáng, một tình cảm thân tình trìu mến, một giai điệu yêu kiều. Một kỷ niệm xa vời nhuốm màu dĩ vãng.

Còn với mình, đó lại là khởi đầu của cuộc sống. Một thứ ánh sáng nóng bỏng đến trước ánh sáng mùa hè và chia rẽ hai đứa.

- Chúng mình đã trở thành bạn. Thậm chí cậu từng là người bạn tâm tình của mình!

Thất vọng xiết bao khi phải đóng vai đó trong suốt ngần ấy năm để được sống gần nàng. Để phải nhìn những gã bịp bợm làm trò với vẻ bảnh trai hay thân hình cường tráng. Nàng rất thích chiều lòng người khác. Vậy nên mình bỏ đi. Mình đã cố quên nàng. Vô ích. Đau khổ, hy vọng. Đến mức ngạt thở.

Phải chấm dứt tình trạng này. Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi. Như một bức tối hậu thư đem gửi để còn có thể chờ đợi. Thổ lộ tình yêu với nàng, cố gắng chinh phục nàng. Bằng những lời nói sinh ra từ một vết thương được thời gian kết tinh thành những viên ngọc trai lấp lánh.

Mình thấy nàng xúc động và thoáng chút xao lòng trước những gì mình nói.

Nàng đã thuộc về mình trong vài giây. Hay chỉ là tưởng tượng?

Hắn xuất hiện và mọi chuyện đảo lộn.

- Giới thiệu với cậu anh Hugo. Chồng sắp cưới của mình. Những lời lẽ đó làm tâm trí mình tê dại. Nỗi đau đớn, người bạn đồng hành thân thiết bấy lâu nay được chôn chặt đâu đó giữa trái tim và ổ bụng bỗng như bừng tỉnh, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Giống như một đòn tấn công cuối cùng đầy quả cảm trước khi cuộc chiến kết thúc, rất quyết đoán. Nàng là của mình. Nàng sinh ra để cho mình. Nàng là của mình!

Mình tin chắc điều đó đến mức phải gào lên. Hắn đánh mình. Mình ngã xuống, thật thê thảm. Nàng giữ hắn lại. Từ mắt nàng toát lên sự âu yếm, còn từ miệng nàng là sự thương hại.

- Mình yêu anh ấy. Mình không yêu cậu, Jeremy ạ. Mình chưa bao giờ yêu cậu! Mình sẽ không bao giờ yêu cậu! Xin lỗi cậu nhé. Những lời đó là để xoa dịu sự hung hăng của hắn, và để giết chết tình yêu của mình. Những lời phỉ nhổ lên trái tim mình.

Rồi họ bỏ đi.

Và mọi chuyện kết thúc.

Mình đã hút xong điếu cần sa. Giờ thì nằm xuống, một tay cầm mấy viên thuốc ngủ, tay kia nắm lấy chai rượu. Lối thoát duy nhất.

Chúa ơi, con gặp Người ngay bây giờ đây! Chúng ta sẽ thanh toán mọi nợ nần! Người sẽ phải giải thích cho con đấy! Con sẽ không chấp nhận bất cứ lời xin lỗi nào đâu. Con chỉ tha thứ cho Người nếu Người có mặt ở đây mà thôi. Người đã dành cho con điều gì trên thiên đường trong khi địa ngục của con là ở đây? Con sẽ phải ra trước phiên tòa của Người để trả lời về tội lỗi của con ư? Người không chấp nhận hành động tự sát, Người chối từ kẻ tự sát ư? Còn con, Người đã loại con ra khỏi cuộc sống của con đấy thôi. Người sẽ không phải chịu trách nhiệm về hành động của con!

Những hình ảnh vụt lên trong tâm trí Jeremy như những đốm sáng cuối cùng của một ngọn lửa đang lụi tàn. Bố mẹ nhìn hắn ra đi. Mẹ hắn vừa giơ tay ra hiệu vừa khóc. Còn bố hắn lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó. Rồi một cô bé xuất hiện và len vào giữa họ. Em gái hắn đã thế chỗ hắn. Hắn rên lên. Đối thủ mà hắn gặp thật đáng sợ! Cần phải hành động gấp, phải dập tắt nỗi đau dai dẳng này hoặc là chấp nhận nó. Liệu nỗi đau này có biện hộ cho hành động của hắn không?

Hắn cho thuốc vào miệng và nuốt một ngụm whisky. Một luồng khí lạnh chạy dọc dưới làn da hắn. Đủ lạnh và đủ mạnh để dập tắt hai mươi tuổi đời.

Hắn tin mình nghe thấy một giọng nói. Của Victoria chăng? Rồi những lời thì thầm bên tai tưởng chừng như rất xa xôi ấy vẽ nên một nụ cười trên gương mặt sững sờ của hắn.

“Chúc mừng sinh nhật, anh Jeremy!”