Cuộc Chiến Thượng Vị

Quyển 1 - Chương 9: Công chúa dạy con



Ngồi trên xe ngựa trở về, không khí có chút nặng nề. Lúc này, phụ thân cũng khôngcưỡi ngựa, thay vào đó ngồi vào trong xe ngựa, kề sát người mẫu thân,nhỏ giọng lấy lòng, cặp sinh đôi thì chụm đầu vào một chỗ, cảm xúc ỉuxìu. Từ Man tựa vào bên người mẫu thân, trong lòng khó tránh khỏi phiềnmuộn, nàng chỉ mới tới đây, đối với mọi thứ còn mông lung, nhưng hômnay, thái độ của tổ mẫu và Đại cô làm cho nàng cảm thấy có chút vô lực,tuy rằng không đến mức thương tâm vì những người thân chỉ gặp qua mộtlần đó, nhưng cũng cảm thấy uất ức thay mẫu thân mình, cũng cảm thấy đau lòng thay cho phụ thân khi có những người thân thiển cận, nhưng lạikhông cách nào bỏ được kia.

“A Man, con thấy không thoải mái sao?” Phụ thân cùng mẫu thân dừng câu chuyện lại, vươn tay sờ đầu Từ Man, ôn nhu hỏi.

Từ Man trong lòng đau xót, nhăn cái mũi nhỏ ngẩng đầu nói: “Tổ mẫu không thích chúng con sao ạ?”

Tay phụ thân khựng lại, nụ cười chưa rút đi, ngược lại rất thông suốt nói: “Trên đời này không ai có nghĩa vụ phải thích ai, cũng không có nghĩa người thâncủa con nhất định phải thích con, A Man, con còn nhỏ… chờ con trưởngthành, sẽ hiểu được.”

Từ Man khẽgật đầu, xem ra phụ thân đã sớm hiểu ra và cũng đã chấp nhận rồi, cóđiều, ngẫm lại quá trình chấp nhận kia… Từ Man không nhịn được mà đaulòng thay phụ thân.

“A Man chỉmuốn là người được mọi người yêu thích.” Trong sách không phải nữ chínhlà loại người như thế sao? Bằng không nàng ta sao có thể bày kế lật đổquận chúa và phủ Đại trưởng công chúa, để cho nữ phụ bị người người hậnđến chết, chết oan chết uổng.

Đại trưởngcông chúa tò mò, kéo bàn tay nhỏ của nữ nhi, hỏi: “Vì sao A Man muốn tất cả mọi người đều thích con? Có a đa a nương và cả các ca ca không đủsao?”

Từ Man bĩubĩu làn môi vểnh, hùng hồn nói: “Chỉ cần mọi người đều thích A Man, thìsẽ không có người xấu nào có thể khi dễ a đa a nương và các ca ca nữa.”

Phụ thân TừVăn Bân nghe vậy, chỉ cho là lời nói ngây thơ của con trẻ, không khỏibật cười ha ha, nhưng Đại trưởng công chúa lại thu lại nụ cười, vịn lênvai nữ nhi, nghiêm túc nói: “A Man, con phải nhớ kỹ, con không giống với những bé gái khác.”

Từ Man nghi hoặc nhìn mẫu thân, có chút mờ mịt.

“Đúng, có lẽ con nói rất đúng, làm một cô bé khôn khéo hiểu chuyện, làm một cô bérất biết tâm kế, có lẽ mọi người đều thích, cũng đều nguyện ý tới gần,nhưng cuộc sống như vậy chẳng lẽ không mệt sao?” Đại trưởng công chúanhìn nữ nhi, cũng không quan tâm nàng có thể nghe hiểu hay không, vẫnnói tiếp: “Có thể nắm giữ hết thảy mọi thứ trong tay, ai mà chẳng muốn,nhưng a nương lại hy vọng A Man của ta, ngây thơ hồn nhiên, trong lòngkhông cần bận tâm thứ gì. A Man là quận chúa, là thiên chi kiêu nữ, ngay cả công chúa thứ xuất của tiểu cữu con cũng so ra kém hơn con. Tâmnguyện của A nương là muốn con sống tự do tự tại, cho dù ngang ngược,thì cũng tốt hơn so với việc cứ phải dè dặt thăm dò đoán ý người khác,nghẹn khuất chính mình.”

Từ Man trong lòng chấn động, nàng chưa từng nghĩ tới, sự thật cư nhiên là như vậy,trong truyện A Man rất ngang ngược, quả thật sống bừa bãi, nếu khôngphải nữ chính sống lại, có thể A Man đã sống khoái hoạt cho đến chết.

“A nương…” Từ Man ngập ngừng không biết nên nói thế nào.

“A Man, connhìn đi…” Thoáng kéo ra một góc rèm cửa sổ xe ngựa, Đại trưởng công chúa chỉ ra bên ngoài nói: “Trên đời này có rất nhiều người, nữ nhân đãchiếm một nửa, có vài người,,vì sinh tồn, vì đủ loại mục đích mà khôngthể không bôn ba trong cuộc sống, không thể không trăm phương ngàn kế.Thế nhưng, A Man, con thì không cần, trên thế gian này, chỉ cần conmuốn, trừ giang sơn và hoàng vị của tiểu cữu cữu con ra, bất cứ thứ gì,con đều có thể có được! Cho nên… con không cần mọi người phải thíchcon.”

Bàn tay nhỏ bé của Từ Man run run, hai mắt mở to.

“Bởi vì! Nơi con đứng, cao hơn họ rất nhiều. Con… sẽ luôn nhìn xuống bọn họ.” Đạitrưởng công chúa yêu thương vuốt ve hai má nữ nhi, rốt cục cũng lộ rakhuôn mặt tươi cười.

“A Man, con phải nhớ kỹ, con! Là quận chúa! Là quận chúa của phủ Đại trưởng công chúa!”

Những lờinày, giống như một con dấu, ấn thật sâu vào trong lòng Từ Man, cũng đánh vỡ hết tất cả thiết tưởng của nàng. Trước khi xuyên không nàng đã từngđọc không ít tiểu thuyết xuyên không, trong tiểu thuyết nữ nhân vậtchính phần lớn đều là những cô gái trầm ổn có trí tuệ có tâm kế, mỗingười họ cầu sinh tồn, vạch đủ mọi kế hoạch tính toán, có vài người làvì được gả vào nhà tốt, có vài người là vì cải thiện hoàn cảnh thậm chícải tạo cả phu quân, còn vài người thậm chí có thể nắm được mạch máukinh tế của quốc gia, mà sống vui vẻ thịnh vượng, cũng có người tronghoàng cung bước từng bước một lên vị trí tôn quý nhất.

Cho nên, sau khi đến nơi này, nàng vẫn luôn muốn mình hướng tới những phương hướngđó mà phát triển. Nàng không rành tâm kế, không biết tính kế, nhưng nàng còn nhỏ, nàng có thể học. Nàng thiếu kiên nhẫn, lá gan lại nhỏ, nhưngnàng có thể rèn luyện nhiều hơn, để cho chính mình hỉ nộ không hiện ramặt. Đến lúc đó, cho dù Hoàng Tú Oánh xuất hiện, nàng cũng cao quý hơnnàng ta, cũng được lòng người hơn nàng ta, và cả việc nàng biết được hầu hết chuyện sẽ xảy ra, nàng không nhất định sẽ thua Hoàng Tú Oánh. Huống chi, chỉ cần nàng có thay đổi, chỉ cần nàng không cần biểu ca của nàngta, nói không chừng với tính cách của Hoàng Tú Oánh, không nói có thểtrở thành bằng hữu, cũng ít nhất có thể không xâm phạm lẫn nhau.

Đáng tiếc,nàng đã xem nhẹ thân phận quận chúa của mình, cũng xem nhẹ tình yêu sâuđậm của mẫu thân đối với nàng. Có lẽ, kiếp thứ nhất Từ Man đúng là ácđộc, kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng đó chẳng qua là do những người khác nói mà thôi. Ngược lại đối với mẫu thân Từ Man và với hoàng gia mà nói, nói không chừng bọn họ thấy như vậy mới chân chính là một vị quận chúa. Cảthiên hạ này đều là của hoàng gia, cùng lắm chỉ giành một nam nhân nhỏnhoi, trả thù một nữ nhân, còn là nữ nhân thuộc gia tộc mà Hoàng đế chán ghét, thì chuyện này có gì không đúng. Sợ là ý tưởng muốn trở thành một đứa bé khôn khéo hiểu chuyện của Từ Man, mới có thể bị mẫu thân khôngđồng ý, nữ nhân của hoàng gia các nàng trừ phi cần thiết, còn lại tuyệtđối không tự ủy khuất mình!

Từ Man chậmrãi cúi đầu, nhìn hai tay tuy nhỏ, nhưng lại được bảo dưỡng cẩn thận,dần dần như đã rõ ràng. Trong sách, ở kiếp sau khi sống lại, A Man chẳng qua là không biết mục đích của Hoàng Tú Oánh, mới có thể bị nàng ta làm cho nghiêng lệch, nếu mà là quận chúa của kiếp trước, tất nhiên đấukhông lại Hoàng Tú Oánh, cứ xem kết cục chết thảm của Hoàng Tú Oánh ởkiếp trước là có thể biết được. Lại nói sau khi sống lại, Hoàng Tú Oánhnơm nớp lo sợ cỡ nào, mãi đến khi gả cho biểu ca nàng ta mới xem như yên hài lòng, Từ Man đã đọc qua truyện, biết rõ nhất điểm ấy.

Nhưng hiệntại thì khác, nàng cũng đồng dạng biết được cốt truyện, mà thân phận cao quý của nàng còn sờ sờ ra đó, nàng không cần thiết phải cẩn trọng từngbước giống như Hoàng Tú Oánh, cái gọi là ‘dưới cường quyền hết thảy âmmưu quỷ kế đều không có chỗ nào che giấu được’, cho nên, một kiếp này,chỉ cần nàng nắm giữ được tình tiết truyện, kỳ thật, nàng căn bản khôngcần sợ Hoàng Tú Oánh nữa, chỉ cần không cùng đối nghịch với nàng ta làđược rồi.

Quận chúa là phải sống cho ra một quận chúa kiêu ngạo!

“Được rồi,nàng nói nhiều như vậy con nó nghe có thể hiểu được sao, nó chỉ mới có 3 tuổi thôi.” Từ Văn Bân nhìn tiểu nữ nhi cúi đầu cụp tai, nhìn như không có tinh thần, đau lòng vội vươn tay ôm vào trong ngực, bất mãn nói.

Đại trưởng công chúa lườm trượng phu một cái, mặc dù không nói gì, nhưng cũng hôn lên mặt con gái một cái.

“Nếu tối nay muốn đi xem đèn nguyên tiêu, bây giờ trở về dùng bữa tối cũng thậtphiền toái, chi bằng bây giờ chúng ta đến Lục Liễu Cư một chuyến đi, ănvịt muối*, thế nào?” Từ Văn Bân ôm nữ nhi, lại nhìn nhìn hai đứa contrai buồn bã ỉu xìu, nghĩ lại bữa trưa hôm nay thực sự quá đầy dầu mỡ,bèn mở miệng đề nghị.

(*NgườiNam Kinh (Đại Minh) cho rằng từ khi Chu Minh lập thủ phủ tại Nam Kinh,thì Nam Kinh đã nổi tiếng bởi các món vịt muối, vịt giòn, vịt sấy, vịtnướng, vịt trăm vị… Khi thủ phủ được chuyển đến Bắc Kinh thì các món vịt của Nam Kinh cũng được lưu truyền đến đó, do đó món vịt nướng Bắc Kinhcó nguồn gốc từ Nam Kinh.)

“Thật á! A đa là tốt nhất!!!”

“A…!! Con muốn ăn đùi vịt!!! Con muốn ăn măng thập cẩm!”

Quả nhiên,cặp sinh đôi phản ứng thật lớn, thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, đụng phảiđầu. Từ Man nhớ tới món vịt muối Nam Kinh, cũng chậm chậm lộ ra nụ cười, lúm đồng tiền lúm càng sâu vào, hiển lộ ra ngọt ngào.

Lục Liễu Cư, kỳ thật nổi tiếng chân chính là thực phẩm tươi sạch, cùng với những món chay mặn, chẳng qua vì món vịt muối ở nơi này và những món rau thập cẩm làm vô cùng ngon, hơn nữa còn tọa lạc tại một địa điểm khó cầu, cho nên không ít quan lại quyền quý trong thành Kiến Khang đều thích đặt bàntrước, thậm chí còn bao phòng thường niên. Từ Văn Bân ngày thường làmtrong Thượng thư đài, cũng có một vài bạn tốt, cũng coi như khách quencủa Lục Liễu Cư, tự nhiên cũng quen biết với ông chủ nơi đây, bèn gọitên tùy tùng bên người đến Lục Liễu Cư trước một bước, đặt bàn.

Bởi nguyênnhân ‘Tử khí đông lai’*, mà hoàng cung ở nơi này được xây ở hướng đôngnam thành Kiến Khang, nối liền bao quanh là dòng họ hoàng thất tập trung tại một mảng. Mà Từ phủ thì thuộc thần tử, trong nhà chức quan lạikhông thấp, cho nên tọa lạc tại khu phía nam cũng xem như là hiển quý, ở phía tây thành bình thường đều là những quan chức nhỏ hoặc là những gia đình phú thương giàu có, chỉ có phía bắc cách bờ sông gần nhất, đườngthủy phát đạt, nơi này dĩ nhiên trở thành khu vực thương mậu đi thuyềnnhộn nhịp nhất. Nhưng đáng tiếc có đủ mọi loại người tới lui, nên bìnhthường những người nhà cao cửa rộng rất ít đến đây. Cho nên, một vàinhững cửa hiệu buôn bán lâu đời thường mở ở phía tây hoặc là phía nam,Lục Liễu Cư chính là một trong số đó, mở tại phía tây.

(*Tử khí đông lai: tử khí: làn khí tím, mang ý nghĩa may mắn. Vầng khí mây màutím từ hướng Đông bay tới. Thường áp dụng trong phong thủy)

Từ phía namchạy đến tây, xe ngựa phải chạy thêm một đoạn đường, ước chừng sắp đếngiờ cơm, cả nhà Từ Man mới đến được Lục Liễu Cư. Lục Liễu Cư là một tòatiểu lâu ba tầng hình bát giác (tám cạnh), song cửa sổ được khắc phứctạp xa hoa, rất có hương vị của phương nam, trên cổng chính bằng gỗ limkhắc ‘tửu tiên đối nguyệt’ (tiên uống rượu ngắm trăng), lại phối hợp với rừng sơn trà rậm rạp ở viền cạnh, thoạt nhìn trông lịch sự tao nhã hơn so với hình ‘phúc lộc thọ’.

Đoàn nghithức của Đại trưởng công chúa, tất nhiên sẽ không đến đầy đủ, nếu chỉ là ra ngoài dạo chơi thì giữa đường sẽ cho vài người hồi phủ trước, bọn họ sẽ ngồi xe ngựa đơn giản hơn đi đến tửu lâu, sau đó được người quen dẫn đường, đi đến gian phòng đã đặt trước.

Từ Man ngồi trong phòng, nhìn bức ‘Tuế hàn tam hữu’[1] trên tường, cùng với cành hoa mai cắm trong bình thật ứng cảnh, nặng nề thở ra một hơi, lại nhìn thẻ trúc khéo léo mẫu thân cầm trong tay,không khỏi tò mò ló đầu qua.

“A Man muốn ăn cái gì?” Đại trưởng công chúa cầm thẻ trúc vẽ hình ‘La Hán quan trai’ (các vị la hàn ngồi trước bàn chay) ném vào trong chiếc khay tiểu nhị bưng vào, nhìn về phía nữ nhi hỏi.

Từ Man sáplại gần, kinh ngạc phát hiện, tiểu nhị cư nhiên đưa lên một quyển menuvẽ hình thủy mặc, bên trong còn vẽ từng dĩa đồ ăn, còn có cả ghi chú bên cạnh, xem ra đây chính là phúc lợi mà người từng xuyên không mang đến.

“Hồi bẩm quận chúa, đây là Tam đinh bao*, thịt bò thái hạt lựu, củ cải thái hạt lựu, măng thái lạt lựu. Cam đoankhông có thịt heo.” Tiểu nhị dường như đã quen tiếp đãi những đại nhânvật thế này, nên không hề rụt rè, ngược lại lưu loát cười giải thíchnói.

(*Tamđinh bao: món điểm tâm nổi tiếng của Dương Châu, tương tự như bánh bao ở VN mình, nhưng bánh bao được nhồi bằng ba loại nhân được xắt hình hạtlựu, bình thường là một loại thịt, hai loại rau; “đinh” là thái hạtlựu.)

Từ Man nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu, chỉ vào hình cái bánh bao kia, nói: “Lấy một cái.”

Cặp sinh đôi lập tức cũng nhao nhao, chỉ chỏ nói: “Còn món thập cẩm nữa, cả hoành thánh nhân thịt bò nữa.”

Đại trưởngcông chúa cùng Từ Văn Bân nhìn nhau cười, lại chọn món vịt muối, xíumại, bánh bao chay cùng một ít cháo trắng rau dưa, mới phất tay cho tiểu nhị lui xuống chuẩn bị.

Từ Man ngồitại chỗ, nghe tên đồ ăn mà bụng kêu ọt ọt, nghĩ bụng lát nữa được ăn món vịt muối Nam Kinh chính tông, nước miếng rào rào tràn ra, ngay cả tâmtư đùa cùng hai ông anh cũng biến mất, thầm nghĩ, thời gian… nhanh nhanh một chút thì hay biết mấy.