Cuộc Chiến Thượng Vị

Quyển 1 - Chương 17: Lời mời của biểu ca



Nhìn Từ Mankhẽ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, Gia Cát Sơ Thanh kéo taynàng, thân thiết hỏi: “A Man hiện tại thấy sao rồi?”

A Man nhănmũi một cái, nghĩ có nên rút tay về không, nhưng lại cảm thấy như vậy có quá mức sĩ diện, liền hơi cứng ngắc cười nói: “Cám ơn tiểu ca ca quantâm, A Man tốt hơn nhiều rồi.”

Gia Cát SơThanh quan sát sắc mặt Từ Man, tuy rằng còn có hơi tái nhợt, nhưng trông tinh thần có khá hơn, đôi má phúng phính tròn tròn như cuộn len, haimắt to tròn đen lúng liếng như lấp lánh ánh nước, khiến người nhìn thấyliền yêu thích.

“Thái y có nói, khi nào thì có thể xuống giường không?” Lời này là hỏi Từ Hải Thiên.

Từ Hải Thiên nhường chỗ mình vừa ngồi cho Gia Cát Sơ Thanh, mình thì dời đến một chiếc ghế tròn cũng ngồi cạnh Gia Cát Sơ Thanh.

“Lưu thái ynói A Man còn nhỏ tuổi, đang là thời điểm phát triển, khôi phục cũngnhanh, đại khái còn cần một tháng mới có thể xuống giường đi lại.”

Gia Cát SơThanh gật gật đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không dấu được vẻ ai oán củaTừ Man, nhịn không được phì~ cười một tiếng, tiểu nha đầu này, thật sựlà càng nhìn càng thấy đáng yêu.

“A Man cóthấy buồn không? Muội muốn cái gì, tiểu ca ca tặng cho muội.” Gia Cát Sơ Thanh xoa đầu Từ Man, đáy lòng một mảnh mềm mại, trong nhà chỉ có hắnlà nhỏ tuổi nhất, lại kém hơn huynh trưởng nhiều tuổi, hơn nữa thân thểkhông tốt, cha mẹ mặc dù yêu thương cũng không thể bồi bên cạnh mãiđược, hắn luôn cảm thấy có chút cô đơn, cho nên từ lần trước nhìn thấybộ dáng nha đầu kia làm nũng với hai huynh trưởng thì không tài nào quên được, thầm nghĩ nếu nhà mình cũng có một muội muội như vậy thì thậttốt.

Muốn cái gìá? Từ Man thầm bĩu môi, nàng muốn máy tính, tivi, điện tử, hắn có thểcho nàng sao, nếu mà đưa nàng mấy trò xếp hình, cửu liên hoàn, bao cát,búp bê linh tinh gì đó, chi bằng khỏi đưa thì hơn.

Gia Cát SơThanh thấy Từ Man không nói lời nào, cũng không có cảm xúc phấn khởi gì, bèn nói tiếp: “A Man, muội thích đèn lồng không? Lần trước qua tiếtnguyên tiêu, trong nhà có làm một chiếc đèn xoay, có kể lại một câuchuyện về con thỏ trong 12 con giáp, chơi rất vui.”

Từ Man ngẩng đầu lên, lộ ra vài phần tò mò. Đèn xoay, nhớ rõ là một loại đèn lợidụng sức gió mà chuyển động ở cổ đại, bên trong là tranh vẽ xoay tròn,thông thường đều thuật lại một câu chuyện xưa đơn giản. Tuy kiếp trước A Man cầm tinh con tuất, nhưng kiếp này lại tuổi thỏ, cho nên đối vớinhững vật liên quan đến thỏ, cũng có chút hứng thú.

Gia Cát SơThanh vẫn luôn quan sát Từ Man, đương nhiên thấy rõ ý động trong mắtnàng, kỳ thật sau khi về nhà thấy chiếc đèn kia, hắn liền nghĩ tới TừMan, bởi vì con thỏ con ngây ngô trên hình vẽ kia, trông thật giống nhưbộ dáng lúc Từ Man phồng má, vừa dịu ngoan vừa đáng yêu. Hơn nữa ngàyhôm đó bởi vì chuyện của mình, mà liên lụy khiến Từ Man không thể đingắm hoa đăng. Gia Cát Sơ Thanh trong lòng có chút áy náy, bèn hạ chiếcđèn kia xuống, đợi thân thể tốt rồi, sẽ đưa cho Từ Man.

“Ngày mai, ca sẽ phái người đưa lại đây.” Gia Cát Sơ Thanh không đợi Từ Man mở miệng, liền lập tức nói.

Từ Hải Thiên ngồi một bên, trông bộ dáng ân cần của Gia Cát Sơ Thanh, bỗng nhiênkhông biết tại sao, trong lòng có chút khó chịu, Gia Cát Sơ Thanh tuy là khách, nhưng hắn ta lôi kéo là muội muội mình, lấy lòng cũng chính làmuội muội mình, chính là, muội muội là của hắn và của đại ca, vị biểu ca tự dưng từ đâu chui ra này cư nhiên bỏ qua bọn họ, điều này làm cho nhị ca hắn vốn có chút tính chiếm hữu, lần đầu tiên có cảm giác ghen tị.

“Ai, biểu ca, hôm nay sao huynh đến đây được vậy, Đại cô chịu thả huynh đi sao?” Từ Hải Thiên chua lè nói.

Lúc này GiaCát Sơ Thanh mới buông tay Từ Man ra, quay đầu trả lời: “Ta đã nói với a nương là đến thăm A Man muội muội, thuận tiện cũng đi ra hít thở khítrời một chút, cứ ru rú mãi trong phủ cũng không tốt, a nương liền đồngý.”

Từ Hải Thiên sờ sờ cái mũi, xem bộ dáng người ta bình tĩnh thản nhiên mà mình lạitrông có vẻ keo kiệt, vì thế ngữ khí dịu đi rất nhiều, lại hỏi: “Thânthể huynh sao rồi? Đệ nghe a nương nói, sau khi huynh trở về liền phátsốt, hiện tại đã khá hơn chưa?”

Gia Cát SơThanh sắc mặt ửng đỏ, lại nhìn ánh mắt cũng đồng dạng nghi vẫn của TừMan, cảm thấy có chút ngượng ngùng, trong lòng hắn không muốn Từ Mancũng đối xử với hắn như những người khác, không muốn làm cho một muộimuội đáng yêu như vậy, thấy mình thân thể yếu ớt nhiều bệnh, không đủđảm đương được việc gì. Hắn càng hy vọng Từ Man có thể đối đãi với mìnhgiống như hai anh em sinh đôi kia, sẽ làm nũng với hắn, dựa vào hắn. Đây là một loại cảm giác rất kỳ diệu.

“Huynh đãtốt hơn nhiều rồi, cơn sốt mấy ngày trước đã lui rồi, Hầu thái y có nói, chỉ cần huynh đừng kích động quá mức, ngày thường chú ý nghỉ ngơi, thìcũng sẽ như người bình thường.” Gia Cát Sơ Thanh bất giác nhấn mạnhnhững chữ cuối.

Từ Man nhìnvành tai hơi phiếm hồng của Gia Cát Sơ Thanh, bỗng dưng cảm thấy hắncũng mới chỉ là một đứa bé, hiện tại vẫn có tính trẻ con, nhưng thật rahắn đối với nàng quả thật rất tốt, đôi mắt chân thành không trộn lẫn giả dối kia, làm cho Từ Man vốn bị vây trong trạng thái cảnh giác xa cách,bắt đầu sinh lòng xấu hổ, mềm lòng nói: “Tiểu ca ca thân mình nhất địnhsẽ khá lên.”

Gia Cát Sơ Thanh ánh mắt lóe sáng quay đầu lại, nhìn Từ Man trịnh trọng gật đầu một cái.

Từ Man thấyhắn thật buồn cười, cũng không nói nhiều nữa, bệnh tình của Gia Cát SơThanh ở trong sách cũng có miêu tả, kiếp thứ nhất là hắn bị nữ phụ giàyvò mà chết, kiếp thứ hai lại bởi vì tác giả mở ‘bàn tay vàng’, làm choHoàng Tú Oánh tìm được một vị danh y ẩn sĩ, cũng không biết uống vàoloại thuốc gì, liền tốt lên bảy tám phần, chỉ cần không vận động quákịch liệt, nghe nói hắn sống đến bảy tám chục tuổi cũng không có vấn đề. Kiếp này, có lẽ là kiếp mà Hoàng Tú Oánh đã sống lại, cho nên Gia CátSơ Thanh thể nào cũng sẽ không chết sớm.

Mắt thấythời gian trôi qua nhanh, canh giờ mà Gia Cát Sơ Thanh hứa với mẫu thâncũng sắp đến, hắn quay đầu nhìn gã sai vặt ngoài cửa đang thấp thỏm lạikhông dám bước vào, trầm mặc trong chốc lát, lại vươn tay nắm tay TừMan, im lặng một lúc, đoạn cẩn thận hỏi: “Trung tuần tháng tư, A Man cóxuất môn không?”

Từ Man khó hiểu, mình vẫn còn là một đứa bé, có được xuất môn hay không, cũng không phải chuyện nàng có thể quyết được.

Hiển nhiênGia Cát Sơ Thanh vừa hỏi ra miệng liền hối hận, xấu hổ sắc mặt càng ửngđỏ, đành gượng cười hai tiếng, lại quay đầu nhìn Từ Hải Thiên giải thích nói: “Hai mươi tháng tư là ngày mừng thọ tổ mẫu huynh, hai người nếurảnh nhớ đến phủ huynh chơi, được không?”

Từ Hải Thiên tất nhiên là gật đầu, khoác vai Gia Cát Sơ Thanh, thân thiết nói: “Biểu ca đã mời, tất nhiên không thể từ chối, nhưng việc này còn phải xinphép a nương, muội muội nhà đệ nhỏ tuổi, không thể đi theo đám nhi langchúng đệ xuất môn được.”

Gia Cát SơThanh lập tức quay người lại, cười nói: “Đó là dĩ nhiên, a nương nhàhuynh chắc chắn sẽ gởi thiệp mời công chúa nương nương nể mặt di giá,chắc chắn tổ mẫu sẽ rất vui.”

Từ Man chỉngây ngốc nhìn hai anh em họ, nếu không phải kiếp trước nàng dầu gì cũng là một người trưởng thành, lại đã đọc qua nguyên tác, thì đã không hiểu hai người họ đang nói cái gì, cái gì mà kêu là mời a nương nàng nể mặtdi giá, kỳ thật là nếu a nương không đi, nàng cũng không được đi, cái gì mà kêu tổ mẫu sẽ rất vui vẻ, lão bà kia ghét a nương còn không kịp, làm sao mà sẽ vui vẻ cho được, cũng không phải tự tìm ngược, lại nói ngàymừng thọ của Gia Cát lão phu nhân, nói vậy đám họ hàng thân thích nhà họ Hoàng kia ắt hẳn đều đến dự, nếu mẹ nàng cũng đi, phỏng chừng sẽ khôngđược tự nhiên.

Nghĩ nhưvậy, Từ Man sinh ra vài phần không muốn, vả lại, nàng còn nghi ngờ, bởivì sau khi Hoàng Tú Oánh sống lại, lần đầu tiên gặp Từ Man, là khi TừMan năm tuổi, thời điểm đã qua sinh nhật của Gia Cát lão phu nhân, nhưng hiện tại nàng mới ba tuổi, đây rốt cuộc là nội dung cốt truyện lại mộtlần nữa không khống chế được, hay là đến tháng tư, nàng có việc khôngthể đến phủ Gia Cát?

“A Man muộimuội, muội dưỡng thương cho tốt nhé, không còn sớm nữa, huynh phải trởvề rồi.” Gia Cát Sơ Thanh lưu luyến cuối cùng cầm tay Từ Man, đứng lên,lại nói tiếp: “Đèn xoay kia, ngày mai huynh sẽ cho người đưa tới.”

Từ Man ngửa đầu nhìn hắn, lại bất giác lộ ra đôi má lúm, chớp chớp mắt cười nói: “Cảm ơn tiểu ca ca, tiểu ca ca đi thong thả.”

Gia Cát SơThanh liền cẩn thận từng bước rời đi, xuất phát từ đạo đãi khách nên TừHải Thiên cũng đi theo tiễn khách. Từ Man nhìn căn phòng trống trơn, thở phào một hơi, lúc này xem như người đã đi hết rồi, nàng mới cảm thấymình sắp chết đói.

Liếc nhìnHồng Thược ở bên ngoài không dám vào, Từ Man khoát tay nói: “Bưng cháotrắng lên cho ta, lại kêu người làm chút rau, đúng rồi, ta muốn ăn ngảilau xào khô.” (ngải lau: cây họ ngải, có thân dài như lau, giống như cần đước á)

Nằm mãi trên giường thấy thời gian trôi qua thật chậm, ngay tại lúc Từ Man thiếuchút nữa đem tóc ra đếm từng cọng thì rốt cuộc đã đến cuối tháng 2, mắtthấy ý xuân lan tỏa ấm áp, đã là đầu tháng ba, Từ Man đi đứng cũng đãtốt hơn nhiều, chỉ tiếc thái y vẫn không cho phép nàng xuống giường, nói ít nhất phải đợi hơn nửa tháng nữa, bức Từ Man khổ không biết làm sao,đành phải kêu người khiêng giường nhỏ đặt ngay cửa sổ, rồi kêu tỳ nữ bếnàng lên giường ngồi, ngắm nhìn cảnh xuân muôn hoa khoe sắc ở bên ngoàiđỡ ghiền.

Một cơn gióxuân khe khẽ thổi vào, Từ Man hơi nheo mắt, quay đầu lơ đãng nhìn chiếcđèn lồng xoay treo trên đầu giường. Chiếc đèn xoay kia có tám mặt, mỗimặt là một con thỏ nhỏ, hoặc ngồi hoặc nhảy, có con cầm cà rốt gặm ngonlành, mỗi một hình đều sinh động, đều cực đáng yêu, làm cho Từ Man vốnthích những thứ dễ thương, càng luyến tiếc cất đi, mới kêu người treolên đầu giường, mỗi ngày có thể nhìn thấy, cũng làm cho hai vị ca ca cócảm giác nguy cơ, trong khoảng thời gian này, cư nhiên có thứ đồ chơinào bên ngoài có hình thỏ liền thâu gom về hết, chỉ vì muốn đổi lại ánhmắt vui sướng và sùng bái của muội muội nhà mình.

Hồng Quế từbên ngoài tiến vào, trông thấy dáng vẻ thích thú của quận chúa nhà mình, bèn hì hì cười, khom người nói: “Thưa quận chúa, Quan ma ma đã trởlại.”

Ngón tay TừMan đặt trên giường khẽ động một cái, cảm giác vốn thư thả thoáng chốcbị đánh tan, nếu nàng chỉ là một tiểu nha đầu không biết trước cốttruyện, vừa mới xuyên không đến đây, như vậy nàng chỉ biết chờ đợi hoặcnghi hoặc. Nhưng Từ Man chẳng những biết được đại khái nội dung trongsách, cũng đồng dạng biết được những vai chính và vai phụ ở tương laicùng với vài ý định của họ.

Vị Quan mama này tuy nói là người của phủ công chúa, nhưng bà ta chính là người do Từ phủ lão phu nhân cố ý đưa cho Từ Văn Bân mang theo vào phủ trưởngcông chúa, nói cho hay là tìm một lão nhân quen thuộc mà chăm sóc, mớicó thể yên tâm, trên thực tế, là con mắt của Từ gia lão phu nhân.

Quan ma malần này lấy danh nghĩa về thăm người thân, mà nghỉ phép về nhà, kì thựcchỉ là về Từ phủ tìm lão phu nhân báo cáo chuyện tình, người khác khôngbiết, nhưng sao Từ Man có thể không biết được? Con trai duy nhất củaQuan ma ma năm đó được giao cho lão ma ma Sở thị bên người lão phu nhânlàm con, hiện tại đang làm người hầu bên cạnh Từ gia đại bá. Mụ Quan mama này chẳng những tâm tư nhiều, lại còn xảo quyệt, năm đó Đại trưởngcông chúa không cho bà ta nhúng tay vào chuyện ở chính phòng, bà ta liền ỷ vào phần tình cũ ngày xưa từng chăm sóc Từ Văn Bân lúc còn nhỏ ở Từphủ, mà tự động đến chỗ Từ Man làm ma ma. Ở trong viện của Từ Man, địavị của bà ta thậm chí còn vượt qua cả nhũ mẫu Niên thị của Từ Man.

Từ Man thoạt nhìn không thèm để bụng, nhìn ra ngoài cửa sổ, thân thể này của nàng,nhưng với trái tim được gọi là Từ Mãn, nàng mới không quên, trong sách,mụ Quan ma ma kia cấu kết cùng Hoàng Tú Oánh, vậy mà gây ra không ítchuyện ở trong phủ, ngay cả cách giáo dục tiểu Từ Man từ nhỏ cũng cóliên quan đến mụ ta.