Cuộc Chiến Học Đường

Chương 11: Chap 11



.. – Selca .. Selca .. – Như hét toáng lên

” Tút .. Tút .. Tút ”

– Lucy à,sao vậy hả? – My đứng dậy

– Selca .. Nó .. nó .. – Lucy lắp bắp

– Sao hả Lucy? – Kỳ tức giận đập bàn

– Nó .. nó .. nói là .. cứu nó .. – 1 giọt nước mắt lăn dài trên má Như

– Aishhhh – Kỳ tức tối đá văng cái ghế gần đó

Tụi hắn đang bước vào,thế là cái ghế bay về chỗ hắn,hên là hắn né sang 1 bên,không là đi luôn rồi.Hắn quát tháo lên: [ nãy giờ mấy anh chị này làm wá ghê luôn áh,hên là lớp không còn ai,chỉ còn 7 anh chị thui đấy ==” ]

– Ai làm gì vậy hả?

– Tôi làm đấy – Kỳ trừng mắt

– Cô muốn gì? – Hắn bước đến

– Cái thai của Selca,anh tính làm sao?

– Tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm rồi cơ mà!

– Nó sắp chết ở nhà kia kìa – Kỳ quát tháo lên làm bọn hắn giật cả mình

Bọn hắn chẳng nói chẳng rằng,hắn quắc tay 1 cái,3 tên chạy ngay theo.Còn 3 nhỏ thì cũng lật đật chạy theo.Bọn hắn mỗi người 1 chiếc xe: Hắn 1 chiếc Lamborghini Veneno đen,Lộc 1 chiếc Zenvo ST1 trắng,Quân 1 chiếc Lamborghini Reventon bạc,Phong 1 chiếc Aston Martin One-77 xanh lam

– Mấy cô tính đi bộ à? – Quân hỏi

– Lên xe đi – Lộc lên tiếng

3 nhỏ nhìn nhau rồi gật đầu,rồi lên xe của Lộc,Quân và Phong.3 chiếc xe bắt đầu phóng đi,khoan,Yuu nói 3 chiếc sao? Còn hắn đâu? À,hắn vừa nghe như vậy đã phóng xe đi trước với 1 tốc độ như xẹt lửa [ mà khoan,hắn pít nhà nó sao? @@ ] Tim hắn thật nhói khi nghe Kỳ nói:” Nó sắp chết … ” Mặt hắn giờ khó coi vô cùng,lạnh băng,không 1 tí cảm xúc,nhưng hắn không khóc,vì răng hắn bây giờ đang cắn chặt môi,làm môi ứa cả máu.Nhưng không biết hắn có linh cảm thế nào lại tới đúng nhà của nó.Hắn vừa xuống xe là dùng hết tốc lực chạy ào vào nhà,chạy thẳng lên lầu mở cửa từng phòng,nó ở phòng 3,vừa thấy dáng người nhỏ bé của nó nằm dưới sàn nhà,hắn vội chạy vào bế thốc nó lên.. Máu .. Là máu .. Tay chân nó toàn là máu .. Hắn nhìn xuống sàn,là 1 lọ thủy tinh bị vỡ,có lẽ đã đâm vào tay chân nó làm nó ra nhiều máu thế này .. Hắn bế nó lên,đi xuống nhà dưới thì gặp 6 con người kia vừa tới

– Gọi cấp cứu,nhanh lên – Hắn quát tháo lên

Lộc lấy điện thoại ra,bấm số cấp cứu

– Nhưng người làm đâu hết rồi? – Quân đưa mắt nhìn tứ phía

– Anh Ân lúc sáng bảo cho họ nghỉ hết rồi – My nói

Hắn nhìn cô gái nhỏ bé ở phía dưới mà lòng đau như cắt,khoan đã,hắn nhìn vào mặt cô,1 giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt dính đầy máu từ tay của cô,hắn nhìn cô,rồi hôn nhẹ lên giọt nước mắt ấy,rồi lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt của cô.6 người kia nãy giờ vẫn im lặng,mắt hướng về phía ngoài ngóng đợi gì đó .. 2 phút trôi qua,xe cấp cứu vừa tới,hắn vội vã bế nó chạy ra ngoài xe,6 người kia cũng im lặng lên xe của 3 tên kia đi theo chiếc xe cấp cứu kia.Trên xe cấp cứu,hắn cầm chặt tay nó,mắt tràn đầy sự giận dữ và lo lắng nhìn nó, chìm vào mớ suy nghĩ hỗn lộn ” Hy à,em không sao chứ?Tôi rất lo lắng cho em.Em là 1 cô gái mạnh mẽ mà,hãy cố lên .. Hy à,có lẽ tôi đã thích em rồi .. ”

Chốc sau,xe cũng đã tới bệnh viện SINTA – bệnh viện cao cấp,rộng lớn,với nhiều bác sĩ danh tiếng cao vút,là 1 bệnh viện của Mỹ do ba mẹ tụi hắn mua về

– Bệnh nhân ra máu khá nhiều,vào phòng cấp cứu 01 ngay – 1 bác sĩ ra lệnh với các y tá

Nó được đẩy vào phòng cấp cứu,hắn ngồi ở ghế đợi,gương mặt không chút cảm xúc nhìn về phòng cấp cứu.6 người kia cũng vừa đi đến

– Bảo à,Hy đâu? – Phong hỏi

Hắn chỉ tay về phía cửa,6 người kia cũng lặng lẽ ngồi xuống ghế đợi

– Kỳ,nói tớ biết lí do được không? – Hắn lạnh lùng hỏi

– Ừm … Là do anh Ân .. – Kỳ đột nhiên tựa đầu vào vai Lộc,Lộc mỉm 1 nụ cười rồi để yên cho cô tựa

– Thế nào? – Hắn chau mày

Kỳ kể mọi sự tình cho hắn nghe.Hắn nghe xong thì vẫn im lặng,gương mặt lạnh tanh,đôi mắt giận dữ biến thành đỏ ngầu,hắn nắm chặt tay mình rồi đứng dậy dùng nắm đấm đập vào bức tường,máu chảy từ tay hắn ra,cả đám hốt hoảng nhìn hắn,Quân nhíu mày nhìn hắn,anh chưa bao giờ thấy hắn tức giận đến như vậy.Cả đám vẫn im lặng vì đã hiểu lí do ..

3 tiếng trôi qua thật nặng nề.. Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra,bác sĩ lên tiếng:

– Ai là người nhà của cô bé này?

– Là tôi – Hắn bước đến trước mặt bác sĩ

– Ừm.. Tôi nói chuyện riêng với anh 1 chút được không?

– Vâng

2 người rời chỗ đó vào phòng bác sĩ

– Anh ngồi đi

– Vâng

– Cô bé mất máu rất nhiều,thân thể còn dính vài mảnh thủy tinh,nhưng chúng tôi đã lấy ra và băng bó lại,tình trạng của cô bé không nguy hiểm đến tính mạng

– Vâng – Tim hắn lại nhói lên,thật đau..

– Và cô bé .. đang bị u não giai đoạn đầu

– Bác sĩ nói sao? – Hắn không kìm chế được,đứng dậy đập mạnh xuống bàn

– Anh nên bình tĩnh 1 chút,anh ngồi xuống đi

– Vâng.Vậy phải làm thế nào ạ?

– Cô bé cần phải phẫu thuật,nếu để việc đó tiếp diễn có thể bệnh tình sẽ chuyển qua giai đoạn cuối

– Tỉ lệ thành công là bao nhiu ạ?

– 90% . Vì chỉ là giai đoạn đầu

– Còn 10% kia thì sao ạ?

– Phụ thuộc vào sức mạnh của cô bé

– Nghĩa là nếu cô ấy lọt vào 10% kia thì sẽ phải chết sao? Tại sao không thể là 100%?

– Tôi không thể đoán trước được

– Vâng,cảm ơn bác sĩ

– Vâng,không có gì.Chào anh

Hắn lặng lẽ đi ra ngoài,đi vào phòng bệnh của nó.Hắn bước vào như 1 cơn khí lạnh tiến vào phòng bệnh,cả đám rùng mình lên,hắn nhìn người con gái đang nằm trên chiếc giường trắng kia mà tim xót xa,Kỳ quay qua hỏi hắn:

– Bảo,bệnh tình của Hy như thế nào?

– Chuyện là vầy .. bla blo bla blo .. – Hắn kể hết sự việc cho mọi người nghe

– What?Really? Brain tumors? – My đang ngồi kế bên nó thì bật dậy khỏi ghế

Hắn gật nhẹ tỏ vẻ đồng ý.Mặt 3 nhỏ tái nhợt lại,3 nhỏ sợ lắm,sợ nó sẽ biến mất,tụi nó sợ lắm,sợ cái quá khứ đau đớn của nó ..

_____ 5 NĂM TRƯỚC _____

” Uỳnh ”

1 tiếng va chạm vang lên,1 cô bé khoảng chừng 10 tuổi đang nằm ngã xuống đường,chủ nhân chiếc xe hơi tông nó bước xuống,gọi cho cấp cứu .. Cô bé ấy đang nằm trên giường bệnh,sau khi cấp cứu,cô đã bảo toàn được tính mạng .. 1 năm sau,cô bé vẫn không tỉnh dậy..