Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 26



Sau khi đuổi Ngôn Nho Ngữ đi, Lan Ninh ngồi một mình dưới phòng bếp tấn công sạch đĩa cơm rang.

Cũng vì lấpđầy được cái bụng, nên những bóng cây lay động ngoài kia nhìn qua cũngkhông đáng sợ nữa. Lan Ninh cầm đèn pin mini trở về phòng, vừa đặt lưnglên giường liền ngủ thiếp đi.

Lần này vừa mở mắt ra thì trời đã sáng choang.

Chuyện đầu tiên là xác nhận đã có điện chưa, Lan Ninh ấn công tắc trên tường, nhưng đèn trong phòng vẫn không sáng lên.

Ừm, cũng có thể là giờ còn quá sớm, nhân viên sửa điện muốn tới đây cũng tốn không ít thời gian.

Cô liền vào vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo đi xuống nhà.

Ngôn Nho Ngữ đang nhàn nhã ngồi trong phòng khách uống cafe, trên bàn còn bày mộtđĩa bánh mì và trái cây tươi. Lan Ninh đi tới, liếc mắt liền thấy khóemôi bên trái của anh còn hơi tím.

“Phụt.” Xem ra cú đánh đêm qua của cô thật sự cũng hơi nặng tay rồi.

Nhưng cũng đẹp đấy chứ nhỉ?!

Ngôn Nho Ngữ nghe thấy tiếng cười của cô thì ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Cô cười cái gì?”

“Không cógì, chỉ cảm thấy hôm nay anh đẹp trai hơn ngày thường đấy.” Lan Ninhnhịn cười, cố gắng để ánh mắt của mình trở nên chân thành hơn bao giờhết.

Ngôn Nho Ngữ mím mạnh khóe môi, khiến vết thương toạc ra gây ra chút đau đớn. Anhvươn tay lấy một quyển sách đang nằm bên cạnh, im lặng không nói gì bắtđầu đọc sách.

Lan Ninh nhìn cốc café anh đang đặt trên bàn, có chút kỳ quái hỏi: “Không có điện sao anh pha được cafe?”

Ngôn Nho Ngữ hỏi ngược lại: “Không có điện thì không thể pha cafe à? Trước khingười ta phát minh ra máy pha cafe chạy bằng điện, cô nghĩ con người pha cafe bằng cách nào?”

Lan Ninh: “…”

Sáng sớm mà thôi có cần đanh đá thế không…? =)))))

Cô im lặng đi xuống nhà bếp, liền nhìn thấy chiếc ấm màu hồng đang nằm trên bếp. À, thì ra pha cafe bằng gas.

Trong ấm vẫn còn chút cafe, còn nhìn thấy cả hơi nóng đang bốc lên. Cô cầm chặt tay ấm đổ cafe vào chén, vừa vặn còn đủ một chén.

Vừa lúc đi về phòng khách, cô nghe Ngôn Nho Ngữ nói: “Quả nhiên con người thời đại này quá ỷ lại vào công nghệ rồi.”

Lan Ninh: “…”

Cô thôngminh quyết định không phát biểu ý kiến, sau khi phết chút mứt hoa quảlên bánh mì, cô liền hỏi Ngôn Nho Ngữ đang ngồi đối diện: “Lúc nào mớicó điện vậy?”

Ngôn Nho Ngữ lật sách đang cầm trên tay, không ngẩng đầu mà trả lời: “Không biết,sáng sớm nay tôi đã gọi điện thoại hỏi nhân viên quản lý, anh ta nói sẽtới nhanh thôi.”

Lan Ninh khẽ chau mày, có chút lo lắng: “Vậy anh viết bản thảo làm sao được? Laptop của anh còn pin không?”

“Trong máy còn chút pin, cô chờ một chút đi, sáng nay chắc sẽ có điện đấy.”

“Ờ…”

Không cóđiện thì laptop cũng giống như sắt vụn, mấy dữ liệu như bản thảo rồi đại cương chi tiết của Ngôn Nho Ngữ, nhất định đều có trong laptop, dù côcó nóng lòng cũng không làm được gì.

Hai ngườingồi đọc sách trong biệt thự cả buổi sáng, sau khi ăn cơm trưa xong vẫnchưa có điện, lần này Lan Ninh thật sự cuống lên rồi: “Làm sao bây giờ,vẫn chưa có điện, bản thảo anh đã viết xong chưa?”

Ngày mai làngày tử hình biên tập giao hẹn, nếu như cô không nhận được bản thảo, chủ biên cũng chẳng thèm quan tâm vì mất điện nên cô mới không nhận đượcbản thảo!

“Cô chờ mộtlát, để tôi gọi điện thoại cho quản lý.” Ngôn Nho Ngữ dùng máy điệnthoại bàn riêng của biệt thự mà gọi cho quản lý, sau khi hỏi dò vài câuđơn giản, anh liền cúp máy.

“Sao rồi?” Lan Ninh vội vàng nhìn anh.

Ngôn Nho Ngữ nói: “Quản lý nói nhân viên vẫn đang sửa điện, hình như có chút khó khăn.”

Lan Ninh khẽ chau mày, có chút oán giận mà mắng anh: “Tất cả đều tại anh! Rảnh rỗi ở không đòi chạy vào rừng sâu núi thẩm làm gì! Bây giờ cũng bị cắt điện rồi, còn viết bản thảo thế nào? Nếu không bây giờ chúng ta mau chóng về thành phố A, nói không chừng vẫn còn kịp!”

Ngôn Nho Ngữ hờ hững liếc cô một cái: “Về thành phố A cũng được, nhưng sau khi về đó chưa chắc tôi đã muốn viết đâu.”

Lan Ninh: “…”

Anh chỉ viết bản thảo thôi cần gì phải lắm yêu sách như vậy!

Nhưng haingày nay ở biệt thự, Ngôn Nho Ngữ viết bản thảo thực sự tích cực hơnbình thường rất nhiều, nếu như sau khi anh trở về thật sự không viết,vậy… không bằng cứ ở đây mơ mơ màng màng hết ngày cho xong.

Lan Ninhnhếch miệng, cứ như nhìn thấu được bộ mặt thật của thế giới mà nhìn anhcười nhạt: “Vậy cũng được, dù sao tháng ba sắp tới cũng có đợt tuyểndụng lớn, chúc mừng tôi, rốt cục cũng có thể thoát khỏi anh để có cuộcsống mới.”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô im lặng một hồi, rồi đột nhiên anh đi tới giá sách bên tìm thứgì đó: “Vì vậy tôi mới nói, con người thời đại này ỷ lại vào công nghệnhiều quá, cô quên rồi sao, muốn viết chữ cũng có thể dùng bút mà.”

Khi anh vừa dứt lời thì đúng lúc lấy một chiếc bút máy trên giá sách.

Sau khi lạitìm được một bình mực mới trên giá sách, Ngôn Nho Ngữ ngồi xuống bàntrước cửa sổ lớn bắt đầu viết bản thảo. Lan Ninh đi tới bên cạnh anh,vừa có chút hưng phấn lại có chút không yên lòng: “Thật sự không thànhvấn đề sao? Những tình tiết nằm trong đại cương câu truyện, anh nhớ hếtà?”

Ngôn Nho Ngữ ngước mắt nhìn cô một cái: “Đừng nghĩ tôi giống như cô, những thứ cô vừa nói, tất cả đều đang nằm trong đầu tôi.”

Đây là lầnđầu tiên, Ngôn Nho Ngữ mỉa mai cô mà cô lại cảm thấy rất hào hứng đếnvậy: “Vậy thì tốt! Anh mau viết mau viết đi, tôi sẽ không quấy rầy anhnữa!”

Tốc độ viếttay không thể sánh ngang với đánh máy, nhưng tốt xấu gì bây giờ Lan Ninh cũng có chút ánh sáng lé loi, cô lại cảm thấy thế giới tràn ngập tìnhyêu rồi.

Cô ngồi trên sofa, nhìn Ngôn Nho Ngữ đang ngồi trước cửa sổ viết bản thảo.

Tư thế ngồicủa anh rất ngay ngắn, cách cầm bút cũng rất chuẩn xác, chắc hồi nhỏnhất định anh luôn luôn được giáo viên gọi lên bảng viết mẫu chữ cho các bạn học. Nhắc đến mới nhớ, từ xưa đến nay cô chưa từng thấy anh đeokính, không phải thị lực của anh rất tốt sao?

Những ngườisáng tác văn học hiện nay thì có rất ít người không bị cận, quả thậttoàn thân Ngôn Nho Ngữ tỏa ra phong độ của một vị tác giả ngời ngời chithức, nhưng có thể nguyên nhân là do tính cách, vốn trong xương anh đãcó một khí chất riêng chỉ thuộc về mình anh rồi.

Lan Ninhcũng không biết cảm giác đó là gì, lần đầu tiên khi vừa gặp anh, cô cócảm giác tính cách anh vừa quái gở lại nhạt nhẽo, vừa gặp là chẳng muốnlàm quen, sau này ở bên nhau lâu, mới khiến cô biết được một người cóthể vô liêm sỉ và ti tiện đến mức độ nào. Người như anh, tới công trường xin chuyển gạch cũng không ai muốn nhận.

Thời giandần trôi qua nhanh chóng cùng tiếng bút máy chạy soàn soạt trên giấy của Ngôn Nho Ngữ, ngoài cửa sổ mặt trời dần dần lặn về tây, cũng kéo chiếcbóng của Ngôn Nho Ngữ lăn dài trên sàn nhà.

“Xong rồi.”

Ngôn Nho Ngữ đột nhiên mở miệng, phá vỡ bầu không gian yên tĩnh của căn biệt thự.Lan Ninh hơi ngạc nhiên, cô theo bản năng mà nhìn đồng hồ, đã hơn bốntiếng rồi.

Ngôn Nho Ngữ sắp xếp lại bản thảo, rồi đưa cho Lan Ninh, cô đi tới bên bàn, có chút hiền lành nhận bản thảo.

Khi đang ởtrạng thái vui sướng tột độ, con người chắc hẳn sẽ đánh mất năng lựcngôn ngữ của mình, Lan Ninh mở miệng khép miệng liên tục không nói đượcgì, cuối cùng cũng hét lên: “Trời ạ, trời ạ! Quả thực là không thể tinđược! Tôi đã nhận được bản thảo!”

Hơn nữa còn là bản thảo của thầy Hạnh Tâm!

Lan Ninhsung sướng như muốn bay lên: “Quá vất vả, tôi rất muốn nói với cả thếgiới này, thầy Hạnh Tâm đã giao bản thảo rồiiiiii!!”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Có phải anh đã hành hạ cô quá mức rồi không?

“Ừ…” Anh đáp đơn giản một tiếng, rồi đóng nắp bút máy, nhẹ nhàng vặn vặn xoa bóp ngón tay.

Lan Ninh giữ bản thảo trong tay cứ như giữ chặt vàng, chữ của Ngôn Nho Ngữ viết rấtđẹp, nhưng cô cũng không biết đây là kiểu chữ gì, mang đậm phong cáchcủa riêng anh. Cô nâng bản thảo, vui vẻ thở phào một hơi nói: “Thầy à,chữ anh đẹp thật đấy!”

“Ừm, vì tôiđã luyện chữ từ nhỏ.” Ngôn Nho Ngữ nói rồi đứng dậy tập vài động tác codãn gân cốt, “Tôi viết chữ bằng bút lông cũng rất đẹp.”

“Thật sao?!” Chắc là anh vừa nộp bản thảo, nên Lan Ninh cũng sùng báí anh hơn bình thường rất nhiều.

Ngôn Nho Ngữ quay đầu nhìn cô một cái, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Nếu không tôi viết tên cô tặng cô một bức nhé?”

“Có được không?”

“Đươngnhiên.” Ngôn Nho Ngữ nói xong liền đi tìm một tờ giấy và bút lông, những giá sách trong phòng khách này quả nhiên giống như chiếc túi của mèomáy thần kỳ Doraemon vậy, có thể tìm được bất cứ thứ gì bạn cần.

Anh mài mựcnước thật tốt, cầm bút lông viết vài chữ lên giấy. Lan Ninh nín thở tậptrung đứng ở bên cạnh ngắm, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Ừ, thầy viết chữ rất đẹp, còn là tên của cô nữa chứ!

Sau đó cô nhìn thấy, tư thế Ngôn Nho Ngữ vô cùng chuẩn xác,anh thoải mái viết xuống giấy hai chữ “Súp Lơ”.

Lan Ninh: “… “

“Sao vậy, không thích à?”Lúc Ngôn Nho Ngữ đưa giấy cho cô, thì có chút trêu chọc hỏi.

Lan Ninh nhìn anh mà cười nói: “Thầy à, nếu đã viết xong bản thảo, chúng ta cũng nên về thành phố A thôi.”

Ngôn Nho Ngữ khẽ thở một hơi, lại bày ra vẻ mặt “thật sự khiến cô không đối phó nổi” mà nói: “Vậy để tôi viết thêm một chữ nữa đi.”

Anh lại cầm bút lên, viết xuống tờ giấy đang được trải dài kia.

Lan Ninh, một nét vừa xuống liền xuất hiện rõ ràng trên mặt giấy.

Sau khi anh hoàn thành tác phẩm thì nhẹ nhàng thổi mấy cái cho khô mực rồi mới chỉ lên bàn: “Làm sao vậy?”

Dĩ nhiên làvì anh vừa viết tên của cô, Lan Ninh mặt đỏ tim đập thình thịch, cô cảmthấy chắc hẳn vì mình đã không yêu đương lâu quá rồi.

“Rất đẹp, cảm ơn anh.” Cô cầm tờ chữ kia, cuốn lại, “Đúng rồi, ở đây có túi dày không? Tôi muốn để bản thảo vào đó.”

Ngôn Nho Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: “Để tôi tìm qua xem sao.”

“Ừ.” LanNinh đứng đó chờ anh, ánh mắt lơ đãng lại nhìn xuống hai chư “Súp Lơ”trên từ giấy kia. Cô cân nhắc hai giây, hai ba lần cầm tờ giấy lên rồilại đặt xuống, cuối cùng quyết định cất vào túi xách.

“Đây rồi.”Ngôn Nho Ngữ quả nhiên tìm một chiếc túi dày mang tới cho Lan Ninh. Côcẩn thận từng li từng tí cất bản thảo vào trong túi, sau đó nói với anh: “Tôi đi dọn hành lý xong sẽ xuống ngay.”

Cô nói xongliền chạy lên gác, bởi vì không mang nhiều đồ,nên thu dọn cũng nhanh.Sau khi xuống nhà, cô mới phát hiện Ngôn Nho Ngữ đã hâm nóng thức ănbuổi trưa rồi bày lên bàn: “Ăn một chút gì đã, từ đây về thành phố Acũng mất mấy tiếng đường xe.”

“Ừm.” Lan Ninh đặt túi hành lý lên ghế sofa, vừa mới ngồi xuống ghế, đèn trong biệt thự đột nhiên sáng lên.

Hai người đều ngẩn ngơ một chút, sau đó quay lại nhìn nhau cười.

Lúc lái xe về thành phố A thì cũng sắp mười giờ rồi. Ngôn Nho Ngữ đưa Lan Ninh về nhà trước sau đó mới lái xe quay về nhà mình.

Dọc đường đi Lan Ninh ôm túi da che chở rất cẩn thận, ngay cả lúc về đến nhà,cũng cẩn thận từng chút một đặt lên đầu giường. Khúc Đồng nghe thấytiếng cô trở về, hào hứng chạy tới nhìn một chút: “Oa, chị Lan Ninh vềrồi đấy à! Em gọi điện cho chị mãi mà không được, còn lo chị tu hànhthất bại rồi!”

Lan Ninh nghẹn một hồi rồi mới nói: “Điện thoại hết pin, chị còn đang sạc đây, cô đã làm bài tập xong chưa?”

Khuôn mặt nhỏ của Khúc Đồng lập tức xụ xuống: “Chị Lan Ninh chị không muốn nói chuyện khác à?.”

Lan Ninh cười cười nói: “Chưa làm xong thì về phòng làm nốt cho chị.”

Khúc Đồng chẹp miệng rồi bỏ đi, Lan Ninh khẽ hát vu vơ mở máy vi tính, đăng nhập Weibo biên tập cập nhật một status mới.

Hôm nay thầy Hạnh Tâm giao bản thảo á: Giao rồi!!! Toàn bộ luôn!!! ヾ(≧o≦)〃