Cùng Thuyền Chung Gối

Chương 5: Minh nguyệt thanh huy (5)



Hà Thanh Huy đưa Viên Minh Nguyệt về nhà rồi lái xe quay về công ty tìm Dương Thận. Mới bước vừa vào phòng làm việc thì nghe giọng nói của Phạm Hân Hân: "Tôi đi ngang qua đây nên tiện thể đến gặp anh ấy."

Dương Thận nói: "Đã trễ thế này rồi, anh ấy sẽ không quay về công ty đâu."

"Đừng lừa tôi, trễ rồi mà sao anh còn ở đây, chẳng nhẽ không phải đợi anh ấy sao? Tôi biết, hai người là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu "

(* Từ truyền thuyết Dương gia: Tiêu, Mạnh nói về hai Đại Tướng quân Tiêu Tán và Mạnh Lương, hai người này kết nghĩa huynh đệ, luôn như hình với bóng. Câu này dùng phép ẩn dụ ám chỉ quan hệ của hai người này vô cùng vững chắc, tình cảm sâu sắc tuyệt vời.)

"Phạm đại mỹ nhân thật là có học vấn, còn biết chơi chữ nữa."

Dương Thận đang luyên thuyên với Phạm Hân Hân ngẩng đầu lên thì thấy Hà Thanh Huy đi vào phòng làm việc, anh ta nói: "A a a, Phạm đại mỹ nhân đoán trúng rồi. Xem ra hai người có cái gọi là thần giao cách cảm nha."

Phạm Hân Hân quay đầu thấy Hà Thanh Huy, gương mặt mừng rỡ, kêu lên: " Thanh Huy."

Hà Thanh Huy đi tới trước bàn làm việc rồi ngồi xuống: "Sao em lại tới đây?"

Phạm Hân Hân có tiếng là một mỹ nhân, cô mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản màu đỏ bằng vải tơ tằm, nhìn rất quyến rũ và hấp dẫn, cô thướt tha, phóng khoáng đi đến trước bàn làm việc của Hà Thanh Huy, dựa lưng vào bàn cùng anh đối mặt nhau, nhẹ nhàng nói: "Thanh Huy, gần đây anh rất nổi tiếng nha, mọi người đều hỏi em có phải anh và Viên tiểu thư đang yêu nhau không."

Hà Thanh Huy bình tĩnh nói: "Lần sau em có thể cho bọn họ đáp án khẳng định."

Sắc mặt Phạm Hân Hân liền tái nhợt, vô thức buột miệng thốt lên: "Cái gì?"

Dương Thận thấy mình không nên đứng ở đây nữa, vì vậy nói: "Hai người cứ trò chuyện tiếp đi nha, tôi đi ra ngoài uống nước."

Hà Thanh Huy: "Cậu từ từ hẵng đi, tôi có việc muốn trao đổi với cậu. Hân Hân, nếu không còn việc gì nữa thì em nên về nhà đi, anh đang rất bận."

Dường như Phạm Hân Hân không nghe thấy lời của Hà Thanh Huy, giọng run run hỏi: "Anh và Viên Minh Nguyệt thật sự là đang yêu nhau?"

Hà Thanh Huy không thích giọng điệu tra hỏi của Phạm Hân Hân, nhàn nhạt trả lời: "Anh và cô ấy mới ăn tối với nhau xong, anh nghĩ chắc đã có phóng viên thông báo cho em."

Sắc mặt Phạm Hân Hân từ trắng trở nên đỏ rồi lại xám ngoét, cuối cùng không nói gì nữa, cầm lấy áo khoác quay đầu đi. Dương Thận vội vã mở cửa tiễn cô ra ngoài, cô ngước đầu nhìn thẳng về phía trước, cố gắng giữ cho nước mắt không chảy ra.

Đợi Phạm Hân Hân đi rồi, Dương Thận nói: "Khóc rồi, Thanh Huy, anh thật là nhẫn tâm, lại làm cho một đại mỹ nhân khóc."

Hà Thanh Huy: "Ít nói những lời vô ích đi, những cổ đông của Bách Niên cậu giải quyết được mấy người rồi? Có thể tạo áp lực với Viên Khánh Niên không?"

Dương Thận hơi do dự nói: "Thanh Huy, tôi thấy để cho Viên Minh Nguyệt làm tổng giám đốc Bách Niên là chuyện nhỏ, tôi có một kế sách hay hơn."

"Nói."

"Đi tìm bố của anh, chuyện này đối với ông ấy là chuyện nhỏ. Nói cho ông ấy biết anh muốn kết hôn, nhưng mà bạn gái của anh gần đây đang giận dỗi, vì ở công ty bại bởi anh họ của mình nên không vui, sống chết muốn anh giúp cô ấy lấy lại thể diện với mọi người, anh bất đắc dĩ nên mới đến xin ông ấy giúp đỡ. Bố anh thì anh cũng biết rồi đấy, chỉ cần không nói chuyện tiền bạc với ông ấy là được, như vậy có thể cho ông ấy cơ hội thể hiện mình là một người bố ưu việt và quyền uy, hẳn là ông ấy rất vui sướng đó. Chỉ cần ông ấy gọi một cuộc điện thoại cho Viên Khánh Niên, hàn huyên đôi ba câu thì chuyện này sẽ được giải quyết. Chúng ta đã nhờ cậy các mối quan hệ khắp nơi, làm cho chuyện này suýt nữa dính dáng đến pháp luật."

Hà Thanh Huy ngước mắt nhìn Dương Thận: "Dương Thận, cậu càng ngày càng nhiều cao kiến."

"Thanh Huy, bây giờ là lúc nào rồi, chúng ta làm càng nhiều việc thì tiền bay ra khỏi túi ngày càng nhiều. Tục ngữ có nói 'một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán', anh không thể hi vọng cả đời này chuyện gì cũng nằm ở thế thượng phong. Tôi biết anh nghĩ gì, anh hận không thể để bố anh 'cõng cành mận gai' , đi đến trước mặt anh khóc lóc nước mắt nước mũi kể lể xin được tha thứ, nói rằng nó lỗi với anh và mẹ anh. Nhưng tôi nói cho anh biết, nếu như anh cứ ngang ngạnh như vậy, không biết thông suốt thì sẽ không bao giờ có ngày đó đâu." Dương Thận ngồi đối diện với Hà Thanh Huy, nói một hơi dài không nghỉ, cũng không e sợ trước đôi mắt lạnh lùng của Hà Thanh Huy.

(* Chịu đòn nhận tội)

Hà Thanh Huy chăm chú nghe Dương Thận nói xong, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu nói: "Cậu nói đúng, ngày mai tôi sẽ đi tìm ông ấy."

Đến lượt Dương Thận kinh ngạc: "Anh đồng ý thật sao?"

Hà Thanh Huy hé miệng cười nhạt rồi nói: "Tôi đến Viên gia hai lần, thấy Viên Minh Nguyệt giận hờn với bố mẹ của cô ta, rất ác liệt. Tôi liền nghĩ đến bản thân mình, điều này thật quá ngớ ngẩn, chẳng có bậc cha mẹ nào thích con cái mình không nghe lời mình. Vào lúc này càng phải cố gắng lấy lòng bọn họ, không phải sao? Cậu phải chờ đợi đến lúc cậu giỏi hơn họ thì cậu mới có tư cách để giận hờn. Lúc nãy nghe cậu nói như vậy, tôi mới ý thức được rằng hóa ra bây giờ tôi với cô ta rất giống nhau, là lấy trứng chọi đá."

Dương Thận đột nhiên hai tay chắp tay trước ngực, nói thầm: "Cảm tạ trời đất! Có vẻ như Viên Minh Nguyệt chính là phúc tinh của chúng ta. Thanh Huy, tôi nhất định sẽ giúp cậu cưới nàng về tận tay!"

Hà Thanh Huy liền biến sắc: "Làm cho tốt những việc khác cái đã."

Dương Thận cười hì hì, ngồi trên ghế sa lon, vừa cọ cọ vừa bắt đầu tưởng tượng bay cao bay xa: "Anh ngày mai sẽ đến Vũ Hâm tìm lão gia nhà anh, đem bà xã của anh ra làm lý do để đối phó. Sau đó lập tức chuẩn bị hôn lễ, tôi nghĩ lần này thái độ của anh phải mềm mỏng lại, khi anh kết hôn thì ông ấy chí ít phải cho một khoản gọi là tiền mừng chứ, anh cùng Viên Minh Nguyệt kết hôn một năm lại lấy được quỹ tiền mà mẹ anh để lại , chúng ta sẽ không bao giờ rầu rỉ vì tiền nữa. Sau đó thiếu gia ta đây sẽ vô cùng nổi tiếng, hưởng lạc."

Hà Thanh Huy thu dọn tài liệu chuẩn bị về nhà, không muốn để ý tới Dương Thận.

Dương Thận chợt kêu lên: "Thanh Huy, rõ ràng anh thấp hơn Viên Minh Nguyệt!" Vừa nói vừa cầm điện thoại đưa đến trước mặt Hà Thanh Huy.

Hà Thanh Huy nhìn vào màn hình điện thoại, đây là ảnh chụp của anh với Viên Minh Nguyệt ở trong nhà hàng đã được mấy phóng viên chỉnh sửa thành HD, tiêu đề của bài báo là "Hà Thanh Huy Duyên (Viên) Minh Nguyệt?" Anh cứ tưởng sức sáng tạo của những phóng viên này rất cao nhưng cũng chỉ có thể lấy tên của bọn họ làm tiêu đề bài báo. Mặt bìa của bài báo là ảnh chụp của anh với Viên Minh Nguyệt đứng ở trên bậc thang ngoài nhà hàng, anh mặc áo khoác màu đen, cô mặc áo khoác màu trắng, hai bóng hình cao gầy, nghiêng đầu vào nhau, nhìn xa xa giống như đang hôn nhau. Mà trong hình anh thực sự là có thấp hơn cô một chút.

(*Duyên với Viên phát âm giống nhau: Yuán)

Hà Thanh Huy trả lại điện thoại cho Dương Thận nói: "Có gì mà làm toáng lên thế, cô ta không thấp với lại mang đôi giày cao gót gần mười phân mà."

Dương Thận lại nhìn chằm chằm vào tấm ảnh một lúc lâu: "Thanh Huy, tôi bỗng nhiên cảm thấy anh lần này e rằng phải tự mình bước đi rồi. Nhìn đây này, thật là tình cảm nồng nàn, hai người diễn xuất tốt như vậy nếu Phạm minh tinh mà biết được thì sẽ đấm ngực than thở mình diễn xuất không bằng đó."

"Cậu gọi lại cho những phương tiện truyền thông, nói với bọn họ chuyện này đến đây là chấm dứt."

"Đã sớm hoàn thành."

Ngày hôm sau, Hà Thanh Huy đến tập đoàn Vũ Hâm tìm bố của mình là Hà Tâm Vũ. Vũ Hâm nằm ở quảng trường trung tâm thành phố Bắc Kinh, nơi đây tấc đất tấc vàng xây dựng hàng chục công trình thương mại. Phòng làm việc của Hà Tâm Vũ được bố trí ở tầng lầu cao nhất của toà nhà. Hà Thanh Huy được thư kí dẫn vào phòng làm việc, lần anh đến đây là bảy tháng trước lúc bố con họ tranh cãi ầm ỹ.

Anh phát hiện căn phòng làm việc này lại thay đổi phong cách, trước đây ở cửa ra vào chưng một bể cá vàng lớn, bây giờ lại đổi thành căn phòng tối đen như mực, căn phòng này lắp đặt thiết bị hiện đại xa hoa làm cho khi bước vào đay khó mà nảy sinh thiện cảm.

Hà Tâm Vũ năm nay 60 tuổi, mày kiếm mắt sáng, Hà Thanh Huy lớn lên nhìn rất giống ông. Hà Tâm Vũ mặc bộ đồ thể thao đơn giản màu xám, mái tóc bạc đã không thấy đâu hiển nhiên là đã 'định kỳ xử lý ' rồi. Ông ta cầm một cây gậy đánh bida nằm bò lên cái bàn bida màu xanh, tập trung bắn từng viên bi vào lỗ cho đến khi mặt bàn trống không, buông gậy đánh bida, đi vào toilet rửa tay rồi đi ra, dường như bây giờ ông mới nhìn thấy Hà Thanh Huy, nói: "Đến rồi à!"

Hà Thanh Huy ngồi xuống ghế sa lon: "Vâng."

Hà Tâm Vũ đi đến bên cạnh cửa, cầm lên thanh cổ kiếm ngắm nghía: "Tôi mới biết một vị đại sư, rất linh nghiệm. Ông ta nói với tôi, năm nay muốn giảm rủi ro nhất định phải đặt thanh cổ kiếm này ở trong phòng làm việc để trấn áp, tôi bỏ ra ba trăm vạn mới mua được thanh kiếm này, nghe nói là từ thời Xuân Thu, tràn ngập linh khí, tôi vẫn không tin nhưng thấy anh tới thì tôi tin rồi, con trai của tôi lại chủ động tới tìm tôi, tôi nghĩ đây chắc là công lao của nó.

Hà Thanh Huy không để ý tới Hà Tâm Vũ đang ra vẻ, nói: "Con muốn kết hôn!"

Hà Tâm Vũ cẩn thận đặt thanh kiếm xuống cái giá đựng, quay đầu nhìn Hà Thanh Huy: "Cuối cùng cũng muốn kết hôn rồi! Nhớ phải dẫn cô ấy tới thăm mộ mẹ anh để nói một tiếng, tìm vợ thì cũng phải tìm một người giống mẹ của anh, mẹ anh ở suối vàng biết được thì cũng vui mừng mà nhắm mắt."

Hà Thanh Huy vô cùng chán ghét giọng điệu của ông ta, cố gắng kiểm soát vẻ mặt, giả vờ kinh ngạc: "Giống mẹ ư?"

Hà Tâm Vũ cười nhạt, "Chẳng lẽ không phải anh muốn kết hôn với Vương Tâm Du sao? Cô ấy với mẹ của anh khi còn trẻ giống nhau như đúc."

Hà Thanh Huy lạnh lùng nói, "Vậy sao? Sao con không thấy thế. Hơn nữa, Người con muốn kết hôn không phải cô ấy, hôn thê của con là Viên Minh Nguyệt con gái của Viên Khánh Niên chủ tịch của bất động sản Bách Niên."

Hà Tâm Vũ bất ngờ: "Con gái Viên Khánh Niên?"

"Vâng, cô ấy tên là Viên Minh Nguyệt. Con với cô ấy ở Tam Á nhất kiến chung tình, chúng con cảm thấy người kia là người mình đang kiếm tìm, vì vậy mới quyết định kết hôn ạ."

Nghe xong Hà Tâm Vũ rất vui vẻ, bất giác mỉm cười, "Viên Minh Nguyệt, Hà Thanh Huy, quản nhiên rất xứng đôi. Anh đến để nói cho tôi biết việc này?"

"Dạ. Ngoài ra còn có một việc xin bố giúp đỡ, gần đây Minh Nguyệt đang giận dỗi với bố của cô ấy vì để mất cái ghế tổng giám đốc, con không muốn cô ấy không vui nên hứa giúp cô ấy lấy lại mặt mũi. Nhưng năng lực của con có hạn, dễ dàng đồng ý sau lại há hốc mồm. Con nghĩ bố và mấy vị cổ đông của bất động sản Bách Niên rất thân thiết, nói một vài lời thì cái ghế tổng giám đốc của Minh Nguyệt cũng được xác định rồi."

Hà Tâm Vũ không ngờ rằng sẽ có một ngày Hà Thanh Huy tỏ ra yếu kém, cười to nói: "Xem ra đã gặp phải khắc tinh, không phải lúc nào cũng thấy anh dễ dàng hứa với ai điều gì. Không thành vấn đề, tôi sẽ gọi hai cuộc điện thoại.

Hà Thanh Huy: "Cảm ơn bố." Không còn gì để nói, anh đang định ra về.

Hà Tâm Vũ bỗng nhiên nói: "Thanh Huy, anh thật sự muốn kết hôn hay là muốn lấy quỹ tiền của mẹ anh?"

Hà Thanh Huy biết rằng Hà Tâm Vũ sẽ hỏi đến vấn đề này, anh bình tĩnh nói, "Dù sao đi chăng nữa, con luôn muốn kết hôn, quỹ tiền kia sớm muộn gì cũng thuộc về con, sớm hay muộn một chút đối với bố có gì khác sao?"

Hà Tâm Vũ nghe anh nói vậy liền yên tâm, bản chất vẫn như vậy, biết tranh luận cùng ông, kết hôn chắc là sự thật. Hà Tâm Vũ cười nói: "Tôi chỉ hỏi vậy thôi, nhìn anh như vậy lại muốn trở mặt với tôi. Quên đi, hôm nào dẫn vợ của anh đến cho tôi gặp mặt, tốt xấu gì tôi cũng là bố chồng, tiền mừng sẽ không thiếu."

Hà Thanh Huy: "Được ạ. Con không quấy rầy bố nữa, chào bố."

Hà Tâm Vũ gật đầu. Hà Thanh Huy đi ra đến ngoài cứa, Hà Tâm Vũ đột nhiên gọi Hà Thanh Huy, lơ đãng nói: "Sau khi kết hôn anh ở căn nhà số 17 Nguyệt Đàn, tôi sẽ cho người đi sữa chữa. Căn hộ của anh chỉ có 100m2 làm sao Viên tiểu thư có thể ở được."

Hà Thanh Huy lòng trầm xuống, muốn phản đối nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp, cuối cùng gật đầu: " Vâng."