Cùng Thuyền Chung Gối

Chương 42: Trung thu đoàn viên (10)



Một ngày kia, Hà Thanh Huy mới chỉ có 13 tuổi lẻ hai tháng, cao 1m54, đang học sơ nhị. Buổi chiều khi tan học, bên ngoài ánh nắng vẫn còn rất chói chan. Đang là thời tiết đầu hạ, khí trời ấm áp, gió nam mát mẻ từ từ đến. Trần Mi Tử và tài xế lão Trương đứng trước cổng trường chờ con trai tan học, nhìn qua thì cô khoảng hơn 30 tuổi, chiều cao trung bình, làn da rất trắng, ngũ quan thanh tú, vẻ mặt hiền dịu. Cô mặc một chiếc váy mỏng màu xanh lá, bên ngoài khoác một chiếc áo lông cừu mỏng, tóc thả rủ trên vai, nhìn rất quý phái và dịu dàng. Hà Thanh Huy nhìn thấy mẹ nhanh chóng chạy tới, cậu mặc một chiếc quần thể dục màu xanh lam, áo khóa cởi ra buộc trên cặp sách, chỉ mặc một chiếc áo T-shirt, cầm cặp sách trong tay, dáng vẻ nhanh nhẹn và khỏe mạnh. Khi tới gần, cậu đem túi sách ném vào hàng ghế sau của xe, hưng phấn nói: "Mẹ, tuần trước tụi con thi toán, con lại được một trăm điểm, cả khối chỉ có mình con được như vậy thôi."

Trần Mi Tử cầm khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu, xong rồi ôm một cái: "Con mẹ thông minh nhất! Đi thôi, về nhà mẹ sẽ thưởng cho con."

Có bạn học chào hỏi Hà Thanh Huy, hét lớn: "Hà Thanh Huy, chúng tớ đi xem phim, cậu đi không?"

Hà Thanh Huy nhìn Trần Mi Tử: "Mẹ, các bạn con đều đi xem phim hết, con cũng muốn đi."

Trần Mi Tử vuốt ve đầu của cậu: "Ngày mai mẹ dẫn con đi nhé. Hôm nay bố con về ăn cơm."

Đã lâu rồi Hà Thanh Huy chưa gặp bố, nhưng mà cậu cũng không có nhớ nhung gì, từ lúc nhỏ cẫu cũng đã rất ít khi gặp bố, đối với ông ấy không có tình cảm. Nhưng cậu biết mẹ rất nhớ bố nên cũng ngoan ngoãn nói: "Vâng ạ."

Hai mẹ con về lại số 17 Nguyệt Đàn, Hà Thanh Huy vào phòng khách thì liền mở ti vi, trên ti vi đang chiếu một bộ phim truyền hình về đề tài cảnh sát, cậu rất thích. Trần Mi Tử vội chạy sang: "Đi làm bài tập đi!"

Hà Thanh Huy nịnh nọt nhìn mẹ: "Cho con xem một lát thôi."

Trần Mi Tử đưa khăn cho cậu lay tay rồi xoa mặt cậu, cười nói: "Được rồi, chờ cơm nước xong rồi làm bài tập." Nói rồi nhanh chóng đi vào phòng bếp.

Hà Thanh Huy hoàn toàn bị bộ phim mê hoặc, cảnh sát đang đối đầu với tên bắt cóc, thấy kẻ bắt cóc rút một con dao ra đấm tới, Hà Thanh Huy toát mồ hôi hột thay vị cảnh sát kia. May mắn là vị cảnh sát kia nhanh tay nhanh mắt, không bị kẻ bắt cóc làm bị thương mà còn khống chế tên bắt cóc đè xuống đất, rất phong độ lấy còng sắt ở sau lưng ra còng lấy tay tên bắt cóc. Hà Thanh Huy hưng phấn muốn vỗ tay nhưng bỗng nhiên mũi ngửi được mùi thơm của thức ăn, bây giờ cậu mới biết là mình rất đói bụng. Chạy vào phòng ăn thì thấy một bàn thức ăn rất là hấp dẫn, thức ăn đang được đậy lại bằng nắp thủy tinh, có món cậu thích ăn nhất là chử kiền ti và gạo nếp ngó sen, cậu nuốt một ngụm nước bọt, hỏi Trần Mi Tử: "Sao hôm nay nấu nhiều món vậy ạ?"

(*Chử kiền ti: là món ăn truyền thống nổi tiếng, thuộc huyện Hoài Dương tỉnh Hà Nam Trung Quốc)

Trần Mi Tử vừa loay hoay làm bánh ga-to vừa nói: "Bởi vì hôm nay bố con về nhà đó."

Hà Thanh Huy hỏi: "Vậy lúc nào thì có thể ăn cơm?"

"Bố con về là có thể ăn."

Tuy rằng Hà Thanh Huy đã rất đói bụng rồi, rất muốn được ăn cơm ngay bây giờ nhưng vẫn phải nhịn lại: "Vâng ạ."

Trần Mi Tử nhìn vẻ mặt ham ăn của cậu thì buồn cười. Cô đứng dậy đi vào phòng bếp, chốc lát sau đã bưng ra một cái khay, trên khay là hai món ăn, còn có cơm tẻ, đưa tới trước mặt Hà Thanh Huy: "Con ăn trước đi, ăn xong rồi đi làm bài tập. Lát nữa mẹ sẽ kiểm tra."

Hà Thanh Huy không phản đối, liên há miệng ra ăn. Trần Mi Tử ở bên cạnh nhìn, không ngừng nói: "Từ từ thôi, không có ai tranh ăn với con đâu."

Hà Thanh Huy nuốt xuống một miếng cơm: "Mẹ, hôm nay có thể ăn bánh trôi hoa quế không? Lâu rồi con chưa được ăn."

Trần Mi Tử cau mày, giả vờ tức giận nhìn cậu: "Không sợ phải đi nha sĩ sao?"

Hà Thanh Huy le lưỡi một cái, vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn. Cơm nước xong thì cậu đến phòng sách học bài, học xong toán rồi tiếp tục học tiếng Anh, đang làm bài tập hơn phân nửa thì Trần Mi Tử đi vào, trên tay bưng một cái chén bánh trôi hoa quế nhỏ, Hà Thanh Huy bị mùi thơm của hoa quế làm cho ngứa ngáy, toét miệng cười: "Mẹ là tốt nhất!"

Trần Mi Tử sờ đầu của cậu: "Đừng luyên thuyên nữa, mau ăn đi không nguội mất."

Hà Thanh Huy ăn một miếng lớn. Trần Mi Tử ngồi ở bên cạnh kiểm tra bài tập cậu đã làm xong, sửa lại một số sai sót: "Thanh Huy, lần sau không được cẩu thả như thế này nữa. Mẹ không thể lúc nào cũng kiểm tra lại hộ con được."

Hà Thanh Huy không thèm để ý: "Con biết rồi." Trong lòng lại nghĩ, dù sao thì ngày nào mẹ cũng kiểm tra hộ, không sợ.

Nhưng cậu thấy sắc mặt mẹ không được vui, vùng giữa chân mày nhíu lại rất chặt, không giống vui vẻ lúc xế chiều. Cậu muốn làm cho mẹ vui vẻ, nên nói: "Mẹ, để con kể cho mẹ nghe một chuyện cười nhé, ngày hôm nay khi đi học, thầy dạy tiếng Anh nói:' Các học sinh, các đề bài tập ngày hôm qua rất quan trọng, không hiểu chỗ nào có thể tự mình đến gặp thầy để hỏi.' Sau đó lớp con có bạn Trương Tiểu Lỗ, bạn ấy là người rất mập mạp, bạn ấy cầm vở bài tập xé trang vở ghi đề bài ngày hôm qua. Thầy giáo rất tức giận, hỏi bạn ấy: 'Trương Tiểu Lỗ, sao em lại xé vở bài tập?" Cậu ấy sợ hãi đứng lên nói: 'Thưa thầy, không phải thầy nói là muốn hỏi thì xé vở xuống hỏi sao?' Cả lớp con đều cười ha ha."

(私下: Tự mình, đọc là 'sī xià'

撕下: xé ra, đọc là Sīxià

Cách phát âm hai từ này giống nhau nên bạn Trương Tiểu Lỗ hiểu nhầm ý của thầy giáo)

Trần Mi Tử nghe xong miễn cưỡng cười, kéo Hà Thanh Huy từ trên ghế xuống, nhìn cậu từ đầu đến chân: "Con mẹ thực sự trưởng thành rồi. Nếu như có một ngày mẹ không ở bên con, con nhất định phải biết chăm sóc bản thân cho thật tốt, biết chưa?"

Hà Thanh Huy luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời mẹ nên gật đầu đồng ý, nhưng cậu vẫn hỏi: "Sao mẹ lại không ở bên con? Mẹ phải về Tô Châu thăm ông bà ngoại sao?"

Nước mắt Trần Mi Tử bỗng nhiên chảy xuống, không kịp lau bị Hà Thanh Huy nhìn thấy, cậu biết rằng nhất định la mẹ đang nhớ tới bố. Cậu hỏi: "Mẹ, mẹ gọi điện cho bố đi, hỏi thử ông ấy khi nào thì về?"

Trần Mi Tử vội vã lau nước mắt, cười nói: "Đừng hỏi. Để chị Vương dẫn con đi tắm, ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học."

Hà Thanh Huy bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cậu nói: "Vâng, a con nhớ ra rồi, con đã hứa với Đan Đan là ngày mai cho bạn ấy ăn bánh ga-to ở đầu phố, lúc nãy khi về quên mua mất."

Trần Mi Tử: "Để bác Trương đi mua giúp con là được rồi."

Hà Thanh Huy liền vội vàng lắc đầu: "Không được, bác Trương không biết loại nào đâu. Con đi cùng bác ấy." Nói rồi liền chạy ra ngoài.

Trần Mi Tử ở đằng sau gọi: "Mặc thêm áo rồi đi!" Nhưng không thấy bóng dáng Hà Thanh Huy đâu nữa.

Hà Thanh Huy lên xe, nói với tài xế lão Trương: "Bác biết bố chau ở chỗ nào không? Đưa cháu đi tìm ông ấy."

Lão Trương hơi khó xử: "Cái này. . ., bác không biết."

Hà Thanh Huy: "Gọi điện thoại cho tài xế tiểu Triệu của bố cháu đi!"

Lão Trương càng thêm khó xử. Hà Thanh Huy uy hiếp: "Bác không chở cháu đi, để xem tí nữa bác nói sao với mẹ cháu."

Tài xế cũng là một công việc, muốn thỏa mãn những người trong gia đình này thật không dễ dàng, lão Trương bất đắc dĩ, đành phải chở Hà Thanh Huy đến câu lạc bộ đêm.

Hà Thanh Huy tự mình đi vào, lão Trương đi theo ở phía sau, đèn bên trong tối lờ mờ, bên trong rất nhiều phụ nữ trang điểm đậm đi qua đi lại, Hà Thanh Huy gọi một người phục vụ mặc đồng phục màu đen hỏi: "Hà Tâm Vũ ở phòng nào?"

Người phục vụ thấy cậu là trẻ em, còn mặc đồng phục học sinh lại có thể chạy đến chỗ này, giọng điệu như bề trên thì liền cười ngớ ngẩn một cái: "Đến tìm mẹ hay là đến tìm má( ý chỉ mấy cô tiếp viên)?"

Tuy rằng Hà Thanh Huy nghe không hiểu anh ta nói cái gì nhưng nhìn vẻ mặt cười xấu xa kia thì biết đó không phải là điều tốt đẹp gì, xụ mặt nói: "Gọi quản lí của các người ra đây!"

Người phục vụ còn muốn trêu đùa với cậu một lúc nữa nhưng thấy lão Trương ở phái sau móc ra tiền mặt đưa cho mình, nói: "Kêu cậu làm cái gì thì làm cái đó đi."

Người phục vụ kia bất ngờ khi thấy người đàn ông vạm vỡ này lại đi sau thằng nhóc kia, đoán chừng là người không dễ chọc vào liền dẫn một người phụ nữ trang điểm đẹp đẽ che khuất vẻ trung niên tới, Hà Thanh Huy ngửi thấy trên người người phụ nữ này nó mùi nước hoa nồng nặc thì lấy tay bịt mũi: "Tôi tìm Hà Tâm Vũ."

Người phụ nữ kia cười, "Tìm Hà tổng, vậy cháu là ai?" Thấy vẻ đáng yêu của cậu liền muốn sờ đầu cậu, Hà Thanh Huy lập tức né tránh, trầm giọng nói: "Tôi là con của ông ấy!"

Người phụ nữ kia nhìn vẻ mặt ông chủ nhỏ của cậu nhóc này, còn nói là con trai của Hà Tâm Vũ thì không dám thất lễ. Dẫn cậu đến trong một phòng bao.

Hà Thanh Huy đi vào thì thấy trong phòng có cả trai lẫn gái, lớn tiếng chơi đoán số uống rượu, cậu liếc nhìn Hà Tâm Vũ, mắt thấy ông ta đang bị hai người phụ nữ vây quanh, người phụ nữ cầm chén rượu trong tay, ông ta uống xong thì một tay thò vào trong áo lót của người phụ nữ bên trái, rồi lại quay sang uống rượu với người phụ nữ bên phải. Bọn họ kề rất sát nhau, Hà Tâm Vũ lúc đến gần uống rượu, cơ thể gần như dán sát vào bộ ngực của người phụ nữ kia. Hà Thanh Huy vô cùng tức giận, cậu đi tới kéo cánh tay Hà Tâm Vũ: "Bố, về nhà thôi!"

Hà Tâm Vũ lúc này mới nhìn đến cậu, cười to: "Con trai!" Nói rồi xoa đầu của cậu, lớn tiếng nói: "Mọi người xem, đây là con trai tôi! Rất đẹp trai phải không? Có giống tôi không!"

Tất cả mọi người quay sang nhìn Hà Thanh Huy, cười nói: "Con trai Hà tổng lớn vậy rồi sao, thực sự là gia đình và sự nghiệp đều thành công nha!"

Hà Tâm Vũ rất cao hứng, "Con trai tôi là ngôi sao may mắn của tôi. Vào năm nó ra đời, tôi chuyển sang buôn bán gạo, nhưng khi chuẩn bị thì giá gạo bắt đầu hạ xuống, tôi rất sốt ruột. Kết quả là khi con tôi sinh ra thì giá gạo bắt đầu từ từ tăng lên, như là đi trên tên lửa vậy, khi đó tôi xem kho gạo của mình giống như vàng thỏi. Từ lúc đó tôi không gặp vận xui nữa. Mấy người nói xem, đây có đúng là công lao của con trai tôi không?"

Mọi người đều ủng hộ, đều xoa đầu Hà Thanh Huy, nói to: "Ngôi sao may mắn, chúng tôi cũng tới để hưởng một chút vận may."

Hà Thanh Huy nhíu mày, cố sức né tránh đám người, nhìn Hà Tâm Vũ: "Về nhà!"

Hà Tâm Vũ quay qua người phụ nữ ngực lớn bên cạnh ông ta: "Lại đây! Con lại đây uống rượu. Đã 13 tuổi rồi, cũng nên nếm thử mùi vị của rượu như thế nào!"

Người phụ nữ kia cười hì hì cầm chén rượu chiều chuộng đưa đến bên miệng cho Hà Thanh Huy, Hà Thanh Huy đẩy mạnh cô ta ra, người phụ nữ kia thiếu chút nữa là té ngã xuống đất. Hà Thanh Huy không thèm liếc mắt nhìn, lôi cánh tay Hà Tâm Vũ cố chấp nói: "Về nhà."

Vóc người Hà Tâm Vũ cao lớn, bị Hà Thanh Huy lôi đi như vậy căn bản là không động đậy gì, ông ta vẫn ung dung ngồi im một chỗ cười: "Điểm này thì không giống tôi, không có sức lực gì cả."

Những người ngồi đó cười lớn, Hà Thanh Huy vô cùng tức giận nhưng lại không nghĩ ra biện pháp gì, cũng không muốn hao tổn sức lực ở chỗ này nữa, đanh phải cầu xin: "Mẹ đang đợi đợi ở nhà, xin bố trở về một chuyến!"

Sắc mặt Hà Tâm Vũ chợt lạnh xuống: "Đi về nói với mẹ con, tôi cho cô ấy tiền, cho cô ấy nhà ở, cô ấy không cần quan tâm đến tôi." Hai ngời phụ nữ ngồi bên cạnh ông ta nghe xong lời ông ta nói đều che miệng cười.

Mặt Hà Thanh Huy chợt đỏ bừng, vô cùng tức giận, đi tới cố sức cắn vào cánh tay Hà Tâm Vũ, hàm răng cắm sâu vào trong thịt. Hà Tâm Vũ không ngờ tới cậu lại dùng cách thức này, cánh tay run run đau đớn, không hề nghĩ ngợi gì nhiều, Hà Tâm Vũ cầm lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn đập lên đầu Hà Thanh Huy, cái gạt tàn thuốc vang lên tiếng rất lớn và nứt ra. Hà Thanh Huy bị đau nên buông cánh tay của ông ta ra, cơ thể co lại, vai đụng phải những mảnh vỡ của gạt tàn thuốc đã bể nát trong tay Hà Tâm Vũ, mảnh vở thủy tinh đâm vào từ đầu đến vai của cậu, chiếc áo T-shirt đã bị rách, những miếng thủy tinh bén nhọn đâm vào da thịt vô cùng đau đớn. Trên đầu và vai đều bị chảy máu, cậu rên lên đau đớn nhưng cố gắng không khóc. Mọi người trong phòng sợ hãi, một số người kéo Hà Tâm Vũ ra, một số người lại đến xem xét vết thương của Hà Thanh Huy.

Lúc này Hà Tâm Vũ mới tỉnh táo lại, không biết tại sao mình lại lấy gạt tàn thuốc đập vào đầu con trai, trong lòng vô cùng hối hận, nhưng nhìn ánh mắt phẫn hận của Hà Thanh Huy, còn có cánh tay đang chảy ra, ông ta liền tức giận, la lên: "Lão Trương, đưa nó đến bác sĩ!"

Có người ngồi xung quanh khuyên nhủ: "Lão Hà, về nhà với con trai một chuyến đi."

Hà Tâm Vũ hung hãn trừng mắt nhìn người nọ: "Chuyện nhà tao không cần mày nhiều chuyện!"

Người nọ luôn chướng mắt đối với Hà Tâm Vũ, nhưng trên phương diện làm ăn không thể không dựa vào ông ta, đành phải ngậm miệng lại.

Tài xế sớm đã dùng quần áo của mình băng bó lại vết thương cho Hà Thanh Huy, một tay ôm lấy Hà Thanh Huy đi ra ngoài. Hà Thanh Huy đau đến toàn thân run rẩy nhưng vẫn còn nói: "Bác Trương, đừng nói cho mẹ cháu biết." Lão Trương không nói gì, để cậu ngồi ngay ngắn ở ghế sau, vội vàng đưa cậu đến bệnh viện gần nhất.

Ở trong phòng cấp cứu, bác sĩ nam trực đêm thấy vết thương của Hà Thanh Huy thì liền nhíu mày: "Tại sao lại bị như vậy?"

Lão Trương giải thích: "Trẻ con không hiểu chuyện. Mong bác sĩ giúp đỡ, nhất thiết là đừng để lại sẹo."

Bác sĩ kiểm tra vết thương trên vai Hà Thanh Huy, vết thương kéo dài từ đầu cổ đến vai, rộng bằng một ngón tay, bác sĩ nói: "Không thể không để lại sẹo. Mấy người làm người lớn không thể để ý đến trẻ con nhiều một chút sao!"

Tiếp tục kiểm tra vết thương trên đầu, tuy rằng bị sưng lên một cục u rất lớn nhưng miệng vết thương rất nhỏ, nhẹ hơn vết thương trên vai rất nhiều.

Bác sĩ giúp cậu rửa sạch vết thương, Hà Thanh Huy chỉ hít vào một cái, không kêu cũng không khóc, bác sĩ âm thầm kinh ngạc, hòa ái nói với cậu: "Người bạn nhỏ, chịu đựng một chút. Chú khâu vết thương lại đây."

Sắc mặt Hà Thanh Huy tái nhợt, cắn môi, gật đầu, trong lòng còn đang suy nghĩ lát nữa về phải nói với mẹ như thế nào đây.

Bác sĩ khâu vết thương rất tốt, vết thương trên đầu cũng được giải quyết ổn thỏa, băng bó lại, rồi cho cậu truyền một chai nước muối. Bác sĩ quay sang lão Trương nói: "Hôm nay phải ở lại bệnh viện. Bởi vì trên đầu bị thương nên ngày mai phải chụp CT."

Lão Trương: "Được, Để tôi đi ra ngoài gọi điện thoại."

Hà Thanh Huy muốn ngăn cản lại, nhưng cái bộ dạng này thì cho dù như thế nào cũng không thể lừa mẹ được, đành phải để lão Trương đi.

Một lát sau, lão Trương nói chuyện điện thoại xong quay về, sắc mặt chán nản, nhìn Hà Thanh Huy: "Thanh Huy, chúng ta phải về nhà."

Hà Thanh Huy ngồi im một chỗ, trên tay đang gắn kim tiêm: "Mẹ giận ạ?"

Lão Trương không nói gì, chỉ đi ra ngoài nói vài câu với bác sĩ. Bác sĩ vào phòng rút kim tiêm ra cho Hà Thanh Huy, thở dài: "Về nhà đi."

Hà Thanh Huy được lão Trương dẫn ra xe, vẫn còn lo lắng hỏi: "Mẹ cháu tức giận sao ạ?"

Lão Trương gật đầu.

Hà Thanh Huy ngồi im, đầu và vai còn thuốc gây tê, cơ thể rất nặng nề. Nỗi phẫn hận đối với Hà Tâm Vũ không gì sánh được, lại lo lắng chốc nữa làm sao để mẹ không tức giận nữa.

Bọn họ về đến số 17 Nguyệt Đàn, Hà Thanh Huy xuống xe, phát hiện ở cửa có một chiếc xe cứu thương, trên xe cấp cứu đèn liên tục chớp tắt, mấy người hàng xóm vây quanh cổng, Thấy cậu xuống xe, họ chỉ trỏ vào cậu, cậu nghĩ kỳ quái, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Lão Trương che chở cho cậu vào nhà, cậu vào đến sân, thấy ở giữa sân đang để một cáng cứu thương, chị Vương giúp việc đứng ở một bên lau nước mắt, xung quanh có bác sĩ đang thu dọn dụng cụ y tế. Cậu quay đầu lại hỏi lão Trương: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Chị Vương thấy Thanh Huy liền ôm lấy cổ cậu, khóc lớn lên, vừa khóc vừa nói: "Thanh Huy, mẹ của cháu, cô ấy nghĩ quẩn đã đi rồi!"

Hà Thanh Huy ngẩn người tại chỗ, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, hoàn toàn nghe không hiểu, trong lòng cũng rất hoảng loạn: "Mẹ đâu, mẹ cháu ở chỗ nào?"

Chị Vương dẫn cậu đến trước cáng cứu thương, vạch tấm vải trắng ra cho cậu nhìn, cậu thấy mẹ đang nằm ở đó, không động đậy, sắc mặt tái nhợt, môi không có một chút sắc máu, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh lúc ông bà ngoại qua đời, trong nháy mắt đã biết chuyện gì xảy ra, nước mắt lập tức chảy xuống, nhưng cậu vẫn không muốn tin là mẹ đã ra đi. Cậu quỳ rạp xuống bên cạnh cáng cứu thương, gọi: "Mẹ ơi? Mẹ ơi mẹ!" Chờ mong mẹ mở mắt ra nhìn cậu một cái, nhưng mặc cho cậu lớn tiếng gọi, mắt của mẹ cũng không mở ra.

Hà Thanh Huy nói đến đây thì nước mắt của Viên Minh Nguyệt đã chảy đầy mặt, lòng đau như cắt, tay vuốt mặt của Hà Thanh Huy: "Thanh Huy, Thanh Huy!"

Sắc mặt Hà Thanh Huy tái nhợt, hai mắt vô hồn, cơ thể run rẩy vô cùng, nhưng anh vẫn đang cố gắng khắc chế chính mình, không cho nước mắt chảy xuống. Trong những năm quá khứ đó, anh sẽ luôn ở một mình khi nhớ về những chuyện này, mỗi lần nhớ tới, trong lòng rất bất lực và hận thù luôn vây lấy anh, làm cho anh như vừa trải qua một cơn bạo bệnh.

Bây giờ bên cạnh anh có Viên Minh Nguyệt, anh ôm cô thật chặt, trên người cô ấm áp mà mềm mại, bàn tay cô vuốt ve mặt anh, thương tiếc mà thâm tình, anh không hề có loại cảm giác bất lực, nhưng hận thù thì không hề ít đi. Anh luôn luôn muốn đem những gì mà anh đã trải qua, tất cả đều trả lại cho Hà Tâm Vũ.