Cùng Thuyền Chung Gối

Chương 36: Trung thu đoàn viên (4)



Hà Thanh Huy và Viên Minh Nguyệt thấy bất ngờ khi Vương Tâm Du đi cùng với Diệp Thánh Phi, hết sức kinh ngạc, hai người nhìn nhau rồi đồng thời lắc đầu, biểu thị hoàn toàn không hề biết chuyện này, cùng lúc đi về phía hai người kia. Hà Thanh Huy hỏi: "Tâm Du, sao em lại ở đây?"

Hôm nay Vương Tâm Du mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, trên người không có bất kì một món trang sức nào, mái tóc thẳng buông dài xuống cổ nhìn rất dịu dàng ngoan ngoãn. Vì để phù hợp với công việc, Viên Minh Nguyệt mặc một chiếc sơ mi màu đỏ thẫm và váy skirt, đôi giày cao gót màu đen, trên tay đeo chiếc đồng hồ Rolex vàng. Đáng lẽ bộ trang phục nhìn có chút khí thế nhưng khi đứng bên cạnh Vương Tâm Du thì lại biến thành nhà giàu mới nổi.

Vương Tâm Du trả lời câu hỏi của Hà Thanh Huy: "Hôm nay em có việc gần đây vì vậy thuận tiện tới đón Thánh Phi. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, gặp hai người ở đây."

Diệp Thánh Phi bày ra bọ mặt tươi cười, nhìn Hà Thanh Huy và Viên Minh Nguyệt: "Không ngờ là sẽ gặp lại nhanh như vậy." Quay đầu lại nói với Vương Tâm Du: "Hai vị này đều là ban giám đốc của Bách Niên, lúc nãy anh có gặp qua họ. Không nghĩ tới hai người bạn mà em muốn mời ăn cơm lại là họ!" Anh ta bỏ qua những bất hòa với Viên Minh Nguyệt và Hà Thanh Huy, chỉ chọn mối quan hệ đơn giản nhất để nói.

Hà Thanh Huy cau mày.

Vương Tâm Du chú ý tới vẻ mặt của anh, lập tức ôm lấy cánh tay Diệp Thánh Phi, giới thiệu: "Anh Thanh Huy, chị dâu, Thánh Phi là bạn trai của em. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, mọi người đã gặp nhau trên bàn họp rồi." Lần trước Hà Thanh Huy và Vương Tâm Du ăn tối với nhau, bởi vì lo lắng cho Viên Minh Nguyệt nên cũng chỉ tiễn Vương Tâm Du ra cửa nhà hàng, chưa từng thấy qua Diệp Thánh Phi đón cô.

Viên Minh Nguyệt thấy Vương Tâm Du mặc dù đang giới thiệu về Diệp Thánh Phi, nhưng ánh mắt lại nhìn Hà Thanh Huy, cô không nén nổi chán ghét: "Ở đây nóng quá, chúng ta ra ngoài trước rồi hãy nói."

Vương Tâm Du vẫn còn đang mong đợi hai người chào hỏi với Diệp Thánh Phi, không ngờ Viên Minh Nguyệt lại ném ra một câu như vậy, niềm vui giảm đi phân nữa: "Vậy chúng ta ra ngoài trước đi. Anh Thanh Huy, đến Học Phủ Lộ đi, anh còn nhớ đường đi không?"

Hà Thanh Huy gật đầu: "Nhớ."

****

Hà Thanh Huy và Viên Minh Nguyệt lên xe, không khí trên xe trầm mặc.

Hà Thanh Huy vừa nghĩ đến việc Viên Minh Nguyệt vẫn giữ lại những bức tượng gỗ của Diệp Thánh Phi, vừa nghĩ cái tên Diệp Thánh Phi này thật sự có vấn đề. Lúc trước cầm tiền bỏ trốn thì không nói nhưng bây giờ lại quay về lừa gạt Vương Tâm Du.

Viên Minh Nguyệt thì lại nghĩ, nghe những lời của Vương Tâm Du thì thấy Hà Thanh Huy rất hay đến khu chung cư Học Phủ Lộ, thật không biết rốt cuộc bọn họ có quan hệ như thế nào. Còn cái cô nàng Vương Tâm Du kia nữa, lúc nào cũng bày ra bộ dạng đáng yêu đó, thật là không chịu nổi mà.

Hai người đều có tâm sự của chính mình, qua một lúc lâu, Hà Thanh Huy đột nhiên nói: "Lúc nãy cô muốn nói gì?"

Viên Minh Nguyệt sửng sốt, nhớ tới câu hỏi của anh ở văn phòng cô, liền vội vàng nói hết tình hình của Diệp Thánh Phi ở trong phòng hội nghị và cuộc trao đổi với Viên Khánh Niên cho Hà Thanh Huy nghe.

Hà Thanh Huy nghe xong lập tức gọi điện thoại cho Dương Thận: "Điều tra về người tên là Diệp Thánh Phi."

Bên kia Dương Thận sững sờ, tiếp đó nhớ tới Diệp Thánh Phi là ai. Phản ứng đầu tiên của anh là Hà Thanh Huy ghen, bật thốt lên: "Chị dâu với người này còn có liên hệ hả?"

Hà Thanh Huy: "Anh ta quay về Bắc Kinh rồi. Bây giờ là phó tổng của Thành Phát. Mà một tháng trước Vũ Hâm vừa thu mua Thành Phát. Cho nên chúng ta phải điều tra, thứ nhất, khi Diệp Thánh Phi biến mất ở Bắc Kinh sau đó anh ta đã đi đâu, làm cái gì. Thứ hai, Hà Tâm Vũ và anh ta có quan hệ gì, làm sao anh ta trở thành phó tổng của Thành Phát."

Dương Thận cả kinh, "Lão gia đã ngóc đầu trở lại, lần này là muốn có Bách Niên sao?"

Hà Thanh Huy lạnh nhạt nói: "Hiện tại còn quá sớm để nhận định cái gì, cứ điều tra đi đã."

Hà Thanh Huy giao phó xong tất cả mọi chuyện cho Dương Thận thì xe đã đến đầu khu Học Phủ Lộ, bảo vệ cổng nghiêm túc cẩn thận, nhìn là biết là nơi ở của người có chức có quyền. Hai người nhận thẻ ra vào rồi lái xe vào trong, Hà Thanh Huy thông thạo tìm một chỗ đậu xe. Viên Minh Nguyệt không nhịn được hỏi: "Anh thường xuyên đến đây?"

Hà Thanh Huy rút chìa khóa xe: "Lúc còn học đại học thường xuyên đến." Nói rồi đẩy cửa xe ra xuống xe.

Lúc học đại học, vậy hai người này là thanh mai trúc mã sao? Trong đầu Viên Minh Nguyệt không tự chủ nhảy ra những lời này. Nghĩ xong rồi mới thấy, đây không phải là lúc suy nghĩ vẫn vơ những thứ này. Tại sao Diệp Thánh Phi xuất hiện mới là quan trọng nhất, không phải sao? Nếu quả thật Hà Tâm Vũ tìm Diệp Thánh Phi để đối phó với Bách Niên, thì Bách Niên sẽ nguy mất.

Hai người xuống xe, Vương Tâm Du và Diệp Thánh Phi cũng vừa tới. Bốn người đứng trong thang máy, thang máy của khu chung cư không gian có hạn, thời tiết đang rất nóng, trong thang máy có thể điều hòa đã bị hư, một chút gió mát cũng không có. Bốn người chen chúc ở bên trong, hơn nữa Hà Thanh Huy, Viên Minh Nguyệt và Diệp Thánh Phi dáng người tương đối lớn, nên không gian đã bị chiếm dụng gần hết. Hai bên đều có thể cảm thấy được nhiệt độ tỏa ra từ người khác, có thể là do trời quá nóng nên không một ai nói chuyện, ngay cả tiếng hít thở cũng gấp rút dồn dập. Nhà của Vương Tâm Du ở tầng cao nhất, bảng điều khiển kỹ thuật đang nhảy lên từng số một, chung quy là không nên nhìn cái bảng đó làm gì.

Viên Minh Nguyệt và Vương Tâm Du đứng ở phía trước, Hà Thanh Huy và Diệp Thánh Phi đứng ở hàng sau. Viên Minh Nguyệt cảm giác được ở phía sau có người nhìn cô, cô không biết là Hà Thanh Huy hay là Diệp Thánh Phi. Cảm thấy phía sau vành tai ngưa ngứa, mồ hôi chảy ra, chậm rãi bò xuống cổ. Rốt cuộc cô nhịn không được, quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt gặp phải người đứng đằng sau là Diệp Thánh Phi, cô hoảng hồn, vội vàng quay đầu lại. Hà Thanh Huy ở phía sau nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, anh đang khẩn trương cái gì chứ? Viên Minh Nguyệt nghĩ thầm.

Cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra, Vương Tâm Du thở phào nhẹ nhỏm: "Cuối cùng cũng đã tới, lần sau sẽ khiếu nại họ, trời nóng như vậy mà trong thang máy lại không có điều hòa!"

Hà Thanh Huy ra khỏi thang máy: "Hình như ở đây thay đổi rồi."

Vương Tâm Du vừa mở rộng cửa vừa nói: "Đúng vậy. Em đi hơn nửa năm, trở về thì phát hiện ở đây lại sơn một lớp vôi mới bên ngoài, sàn nhà và cửa kính cũng đều thay đổi."

Về cơ bản Viên Minh Nguyệt hoàn toàn không biết gì về Vương Tâm Du cả, lại không muốn đi hỏi Hà Thanh Huy, có lẽ nên đặc biệt thăm dò, thừa cơ hội này vội hỏi: "Em đi nơi nào vậy?"

Diệp Thánh Phi trả lời thay: "Tâm Du là bác sĩ tình nguyện không biên giới, hơn nửa năm nay vẫn luôn phục vụ y tế cho người dân ở vùng biên giới Tứ Xuyên."

Viên Minh Nguyệt trong lòng nói thì ra là bác sĩ, trách không được lại có loại khí chất này. Bọn họ đi vào nhà, trong nhà có hai gian phòng, vật dụng trong nhà không nhiều lắm, lấy màu trắng làm chủ đạo, cho thấy người chủ là người giản dị. Viên Minh Nguyệt liếc mắt thấy bộ sô pha màu trắng, không khỏi nhếch mép. Nhất định là điên rồi, như vậy là có cho người ta ngồi không đây. Trong nhà cô những vật dụng đều là màu đậm, bởi vì không dễ gì mà bị bẩn. Nhưng cũng phải có cái nhìn khác về cách bày trí nhà của Vương Tâm Du, tuy rằng không có gì mới mẻ nhưng cũng rất sạch sẽ, nền nhà màu trắng được in đóa hoa màu hồng nhạt, đặc biệt nhẹ nhàng thoải mái. Gìn giữ tốt như vậy, chẳng lẽ cô ta cũng bị bệnh sạch sẽ sao?

Hà Thanh Huy liếc nhìn đến hàng tủ kính bày một loạt những món đồ bằng gỗ xinh xắn, có cún con, hổ con, hươu cao cổ. Lại nghĩ đến hàng tượng gỗ trong phòng làm việc của Viên Minh Nguyệt, anh liền biết mấy thứ này đương nhiên cũng là do Diệp Thánh Phi sản xuất ra. Nhưng mà những bức tượng gỗ kia dù là chất liệu hay trình độ điêu khắc tinh tế, tâm ý của người điêu khắc, thì so với những con động vật đáng yêu kia đáng xem hơn nhiều. Anh nhìn về phía Diệp Thánh Phi, anh ta đang nói chuyện với Viên Minh Nguyệt: "Ngồi đi, lấy cho em nước ngọt mát lạnh nhé?" Diệp Thánh Phi lại còn nhớ kỹ mùa hè cô thích các loại đồ uống mát lạnh nữa chứ.

Hà Thanh Huy đi tới đứng ở bên cạnh Viên Minh Nguyệt: "Uống nước lọc là được rồi, ở đây Tâm Du không có nước ngọt."

Viên Minh Nguyệt liếc anh một cái, ở nhà cô ta có cái gì anh đều biết hết nhỉ!

Vương Tâm Du đưa nước cho Hà Thanh Huy, đưa nước ngọt cho Viên Minh Nguyệt và Diệp Thánh Phi, cười nói: "Trước kia thì không có nước ngọt, nhưng Thánh Phi thích nên hiện tại có sẵn ở nhà. Mấy người ngồi đợi một chút nhé, trước khi đến gặp Thánh Phi em đã chuẩn bị xong đồ ăn, đợi một lát nữa là được."

Diệp Thánh Phi thân mật ôm lấy bả vai của cô, cười nói: "Để anh giúp em!"

Vương Tâm Du lại quay đầu lại, hai tay vịn cánh tay Diệp Thánh Phi: "Anh tiếp khách đi, một mình em là được rồi."

Diệp Thánh Phi vươn tay giúp cô chỉnh lại mái tóc: "Được rồi, nhưng trời nóng như vậy, em cũng đừng làm nhiều món quá, em và Hà tiên sinh thân quen như vậy anh ấy sẽ không để ý đâu."

Viên Minh Nguyệt nhìn hai người kia anh anh em em, không nhịn được nhìn sang Hà Thanh Huy, anh cũng đang quay đầu sang nhìn cô. Hai người vốn là để xem người kia có phản ứng gì khi xem tình cảnh này, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, còn chưa kịp phân rõ thần sắc của đối phương lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác. Bởi vì hai người đều hiểu được rằng, dù như thế nào thì bộ dạng của Diệp Thánh Phi và Vương Tâm Du như vậy mới là một cặp tình nhân bình thường. Mà hai người họ, chỉ là kết hôn giả, cái mác giả, những đòi hỏi với đối phương cũng chỉ là một nguyên tắc.

Trong chốc lát trong phòng khách chỉ còn lại ba người Viên Minh Nguyệt, Hà Thanh Huy và Diệp Thánh Phi. Viên Minh Nguyệt và Hà Thanh Huy đang ngồi ở trên sa lon, mà Diệp Thánh Phi thì đi đến ngồi gần Viên Minh Nguyệt ở phía bên kia sa lon, anh ta vẫn như xưa, không thay đổi được thói quen vô thức gần gũi với cô.

Diệp Thánh Phi nhìn Hà Thanh Huy nói: "Tôi nghe nói Hà tiên sinh và Tâm Du đã quen biết nhau từ lâu rồi phải không?" Trước mắt đối với ba người này mà nói, trò chuyện về người không có mặt ở đây mới là an toàn nhất.

Hà Thanh Huy: "Bố của Tâm Du là giảng viên hướng dẫn tôi."

Viên Minh Nguyệt đang cố gắng mở nắp chai nước ngọt, hỏi: "Sao trước kia chưa nghe anh nói bao giờ?"

Hà Thanh Huy: "Em có hỏi bao giờ đâu?" Rồi muốn cầm lấy cái chai trong tay cô, bên kia Diệp Thánh Phi cũng đồng thời vươn tay về phía Viên Minh Nguyệt: "Đưa cho anh đi." Hai người đàn ông đều sửng sốt.

Viên Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hà Thanh Huy, theo thói quen, cô lại nhìn bộ dạng cười như không cười của Diệp Thánh Phi. Trong lòng thầm mắng vì sao trước đây lại không phát hiện ra bộ mặt đáng ghét này của anh ta chứ. Cô cứ như vậy mà xuất thần, chai ngước ngọt cũng đã bị Hà Thanh Huy đoạt lấy, mở nắp rồi đưa cho cô. Diệp Thánh Phi đành phải thu tay lại.

Viên Minh Nguyệt nhận lấy cái chai, dỏng tai nghe Hà Thanh Huy hỏi: "Diệp tiên sinh tại sao lại quen biết Tâm Du?"

Diệp Thánh Phi nhìn thoáng qua Viên Minh Nguyệt: "Cha tôi sinh bệnh, rất nhiều bệnh viện trong nước đều nói là không thể chữa được. Tôi không cam lòng, nghe người ta nói ở Tứ Xuyên có y học truyền thống Tây Tạng, có thể trị loại bệnh này nên liền đưa cha đến đó, Tâm Du làm tình nguyện ở đó. Suốt hai tháng cuối cùng là cô ấy chăm sóc cha tôi, tôi rất cảm kích cô ấy."

Viên Minh Nguyệt nghe anh ta nói như vậy thì chắc là trị bệnh không có kết quả rồi, cha anh ta đã ra đi, cô có chút đồng cảm, cúi đầu hỏi: "Cha anh bị bệnh tại sao lại không nói cho tôi biết?"

Diệp Thánh Phi nghĩ: Rốt cuộc cô vẫn còn có chút quan tâm anh ta. Nói: "Khi đó em đang tập trung vào công việc, toàn lực tranh chức tổng giám đốc, anh không muốn em phân tâm."

Viên Minh Nguyệt biết lời này nếu như từ miệng Hà Thanh Huy nhả ra sẽ là: "Cô quan tâm sao?" Nhưng cô tình nguyện chấp nhận cái loại phát ngôn này của Hà Thanh Huy. Không giống như Diệp Thánh Phi, quanh co lòng vòng một hồi với ý đồ để cho cô cảm thấy áy náy. Cô vốn dĩ không có cái gọi là áy náy, bởi vì Diệp Thánh Phi đã lấy đi năm trăm vạn mà không cho cô không hay biết, từng đó tương đương với của hồi môn của cô đấy.

Hà Thanh Huy thấy hai người này ở trước mặt anh mà lại dây dưa nhắc lại chuyện cũ trước kia, hơn nữa giọng điệu, nét mặt của Diệp Thánh Phi lại âu yếm trìu mến như vậy. Viên Minh Nguyệt cứ liên tục thất thần, anh chỉ cảm thấy rất phẫn nộ, muốn lập tức phát tác, rồi lại kiêng dè Vương Tâm Du nên chỉ lạnh nhạt mà trầm thấp nói: "Diệp tiên sinh, quan hệ giữa anh và Minh Nguyệt, Tâm Du chắc là chưa biết nhỉ?"

Diệp Thánh Phi nghe ra trong lời nói của anh có ý chất vấn, cuối cùng thu hồi nụ cười: "Tôi sẽ nói với cô ấy, không nhọc anh phải lo lắng."

Viên Minh Nguyệt chợt thấy không chịu nổi nữa, cô cảm thấy trong miệng Hà Thanh Huy sẽ không thoát khỏi hai chữ "Tâm Du", mà Diệp Thánh Phi lại càng hoang đường hơn. Không hiểu sao lại biến mất, rồi bây giờ lại lù lù trở về. Hơn nữa còn là hai thân phận khó có thể chấp nhận được. Cô thấy tình hình hiện tại của ba người họ, cho dù là ai đánh ai một trận thì cũng không khoái trá bằng ngồi đây bàn luận về một người không có mặt. Cô đứng lên nhìn đồng hồ đeo tay: "Ở công trường tôi còn có việc, không ăn cơm đâu." Nói rồi cầm túi đứng lên.

Trong lòng Hà Thanh Huy không phải là không lo lắng, một mặt Diệp Thánh Phi vô duyên vô cớ gia nhập vào tập đoàn Vũ Hâm, rồi chạy tới hợp tác với Bách Niên, trong đó có rất nhiều điểm nghi vấn. Những kế hoạch tiếp theo của Hà Tâm Vũ anh không thể nào biết được, mặt khác, Diệp Thánh Phi và Viên Minh Nguyệt hình như còn chưa dứt hết tình, làm cho anh rất là căm tức. Nhưng điều quan trọng trước mắt vẫn là Vương Tâm Du, dù sao thì việc này cũng không liên quan gì đến cô, với lại cách đối nhân xử thế của cô đơn thuần thiện lương, không nên bị Diệp Thánh Phi cuốn vào thị phi này.

Đúng lúc này, Vương Tâm Du mở cửa phòng bếp ra, trên người đeo một chiếc tạp dề màu trắng, trên tay bưng một đĩa thức ăn: "Xong rồi, tới dùng cơm đi thôi."

Diệp Thánh Phi cười khẩy nhìn hai người đối diện, đứng lên vào phòng bếp giúp một tay bưng thức ăn và xếp chén đũa ra.

Viên Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng nhìn Hà Thanh Huy, thấp giọng nói: "Buông ra!"

Hà Thanh Huy không chỉ một lần trải qua tình cảnh cô mất hứng thì liền vung tay rời đi, cũng thấp giọng áp sát lại gần cô: "Cô có thể đừng lúc nào cũng không coi ai ra gì như vậy được không?"

Viên Minh Nguyệt càng nổi cáu hơn, cái gì gọi là "Không coi ai ra gì"? Chẳng qua là trách cô không nể mặt Vương Tâm Du chứ gì? Vừa tức giận, vừa phiền muộn, mà còn phải làm trò nữa. Bất thình lình Vương Tâm Du đi tới kinh ngạc nhìn hai người: "Làm sao vậy?" Viên Minh Nguyệt đương nhiên không muốn cô ta thấy mình và Hà Thanh Huy cãi nhau, quay đầu lại nhìn cô ta, thay đổi sắc mặt: "Không có việc gì."

Vương Tâm Du: "Vậy đến dùng cơm đi!"

Viên Minh Nguyệt giãy khỏi tay Hà Thanh Huy: "Ừ!"

Bốn người cuối cùng cũng ngồi xuống bàn ăn bốn chỗ của hãng Ikea, Viên Minh Nguyệt nhìn một bàn thức ăn tinh xảo lại không kìm được nghĩ lung tung. So về tài nấu ăn thì cô thực sự thảm bại rồi, cô là người không bao giờ đặt chân vào phòng bếp. Lại nhìn vào các món ăn, gạo sen và gà om xé phay , cô không thể không nghi ngờ, Vương Tâm Du không phải là người Bắc Kinh, làm sao có thể nấu được những món ăn miền nam chứ?

(* Gà om xé phay (大煮干丝): Đại Chử Kiền Ti, tên tiếng Anh là Braised Shredded Chicken, là món thịt gà xé nhỏ thành sợi, om với giăm bông và đậu phụ khô) Hình

Diệp Thánh Phi bắt chuyện: "Gạo sen và gà om xé phay Tâm Du làm đặc biệt ngon, lần đầu tiên tôi ăn còn tưởng rằng cô ấy là người Giang Tô, không ngờ cô ấy thật ra lại là người người Bắc kinh chính gốc."

Vương Tâm Du vội vàng nói: "Là học làm lúc còn học đại học, lúc đó anh Thanh Huy có một người bạn gái, tên gì nhỉ, đúng rồi, là Khang Thiến Thiến. Cô ấy biết anh Thanh Huy thích ăn món ăn miền nam nên lôi kéo em cùng đi học. Em học được hai món này thôi." Nói rồi nhìn Hà Thanh Huy cười.

Hà Thanh Huy cũng nói: "May mà em vẫn nhớ rõ tên người ta."

Viên Minh Nguyệt đang muốn hỏi sao tôi chưa nghe qua cái tên Khang Thiến Thiến, nhưng lại không thoát ra khỏi miệng được. Nếu hỏi chắc chắn Hà Thanh Huy lại nói: "Em có hỏi lúc nào đâu? Thực là bực mình, đành phải vùi đầu ăn thôi. Bên kia Hà Thanh Huy và Vương Tâm Du vừa ăn vừa ôn chuyện cũ, Diệp Thánh Phi khi có khi không gắp thức ăn cho Vương Tâm Du, cô hoàn toàn bị quên rớt ở phía sau.

Rốt cục một bữa cơm cũng ăn xong, Viên Minh Nguyệt nghĩ coi như là cấp bậc lễ nghĩa đều chu toàn hết đi, cô nhìn Hà Thanh Huy: "Chúng ta về đi!"

Ai dè Vương Tâm Du lại đứng lên nói: "Chờ một chút, em còn làm ít đồ ngọt. Hai người ở lại ăn đi." Nói rồi đi vào bếp bưng một cái đĩa nhỏ ra, là bốn bát bánh trôi đậu đỏ hoa quế.

Viên Minh Nguyệt muốn nói người phụ nữ này đúng là nhiều chuyện, tôi điên tiết rồi đấy nhé. Bỗng nhiên điện thoại của cô vang lên, là Viên Minh Lãng gọi, cô bắt máy: "Có chuyện gì thế?"

Ở bên kia Viên Minh Lãng lớn tiếng nói: "Chị, em đã nói với chị, cái tên Lý Xuân Lâm kia quá lắm rồi. Chị nhanh giúp em đè bẹp anh ta đi." Từ lúc Viên Minh Lãng làm quản lý bộ phận thu mua thì Lý Xuân Lâm lại bị gọi về làm phó quản lý. Giúp đỡ Viên Minh Lãng. Không ưa Viên Minh Tuấn nên Viên Minh Lãng tự nhiên cũng không ưa Lý Xuân Lâm, cứ vài ngày anh ta lại tìm chị mình phàn nàn. Nếu là bình thường thì Viên Minh Nguyệt sẽ vỗ về em trai hai câu rồi cúp điện thoại. Nhưng hôm nay cô cần được giải cứu, vì vậy giả vờ kinh hoảng hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu?"

Viên Minh Lãng nói: "Chính là liên quan tới việc thay đổi hệ thống điều hòa trong văn phòng, em chọn trúng một công ty cung ứng nhưng anh ta vẫn cảm thấy không tốt, không ngừng cho rằng em gây chuyện. Hơn nữa hiện tại là nửa đêm mà anh ta còn bắt em cùng nhau kiểm tra hệ thống điều hòa trong văn phòng, em muốn phát điên rồi."

Viên Minh Nguyệt: "Em đang ở công ty hả? Bây giờ chị tới đây!"

Viên Minh Tuấn ở bên kia cảm thấy kỳ quái, "Em chỉ nói chuyện với chị một chút thôi, chị qua đây để làm chi?"

Viên Minh Nguyệt thẳng tay cúp điện thoại: "Thật ngại quá, Minh Tuấn xảy ra chút chuyện. Tôi phải đi trước đây."

Diệp Thánh Phi và Hà Thanh Huy đồng thời hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Vương Tâm Du cũng hỏi: "Gấp lắm sao? Không thể ăn đồ tráng miệng rồi đi ạ?"

Viên Minh Nguyệt nhìn qua, hẳn là mới lấy ra từ trong tủ lạnh, miệng chén vẫn còn khói trắng bốc lên. Viên Minh Nguyệt nói: "Thanh Huy ở lại ăn đi!" rồi cầm túi xách lên.

Hà Thanh Huy nhìn cô sốt ruột, bộ dạng luống cuống, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội nói với Vương Tâm Du: "Anh đưa cô ấy đi, tráng miệng bữa sau ăn nữa!"

Vẻ mặt Vương Tâm Du đầy sự mất mát, bất đắc dĩ gật đầu.

Viên Minh Nguyệt và Hà Thanh Huy đi ra cửa, vào thang máy, Hà Thanh Huy hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lúc này Viên Minh Nguyệt rốt cục cũng có thể bùng nổ cơn tức tung ra ngoài: "Hà Thanh Huy, cơm đó nhìn là biết làm cho anh ăn, lần sau mình anh đi là được rồi, không cần phải kéo tôi theo chịu tội!"

Giờ Hà Thanh Huy mới biết vừa rồi là cô nói dối, diễn thật là đạt, làm hại anh cũng cùng lo lắng một hồi, lạnh lùng châm chọc: "Tình ý với bạn trai cũ chưa hết mà người ta đã có mối tình mới, đúng là chịu tội rồi!"

Viên Minh Nguyệt thấy anh xuyên tạc ý của mình, lửa giận càng tăng thêm, xuống lầu dưới nói: "Không cần anh đưa tôi về, tôi tự lái xe đi!"

Hà Thanh Huy không để ý đến cô, nắm chặt tay cô lôi vào vị trí phó lái trên xe, lên xe, khởi động, nhấn ga phóng đi, chạy như đang đua đi ra khỏi bãi đỗ xe, phóng như bay.