Cùng Thuyền Chung Gối

Chương 31: Bất động sản bách niên (10.1)



Mấy ngày sau Viên Minh Lãng triệu tập ban giám đốc, Viên Khánh Niên hỏi anh có chuyện gì anh nói sẽ trình bày trên cuộc họp ban giám đốc. Thứ nhất Viên Khánh Niên làm cho anh thêm tự tin, thứ hai cũng vì để cho anh lập uy nên liền đồng ý. Ở cuộc họp ban giám đốc, Viên Minh Lãng bắt đầu nói, "Phòng thu mua của công ty chúng ta lúc gọi thầu có hành động lừa đảo kiến nghị ban giám đốc tiến hành xử lý."

Sắc mặt Viên Minh Tuấn lập tức thay đổi, hung dữ trừng mắt nhìn Viên Minh Lãng, "Cậu nói ai?"

Sắc mặt Viên Khánh Niên cũng trầm xuống, "Minh Lãng, nói cái gì cũng phải có chứng cứ."

Viên Minh Lãng đã tính trước mọi việc: "Những hạng mục trong hai năm gần đây của Bách Niên đơn vị thi công có đến 80% là công ty Ưu Minh Vĩ Nghiệp, mà tôi thấy những công ty đấu thầu cùng lúc đó như Xuân Huy hay Quang Thải thực lực và trí lực đều mạnh hơn Ưu Minh Vĩ Nghiệp, rõ ràng cho thấy người của phong thu mua đã nhận tiền hoa hồng mới có thể lần nào cũng hợp tác với công ty này."

Viên Minh Nguyệt nhíu mày, Viên Minh Lãng làm ra chuyện này cũng không có thông qua với cô, anh nói những điều đó đều không được coi là chứng cứ, rất dễ bị phản bác lại.

Quả nhiên lúc này Viên Minh Tuấn phát điên lên, "Nói bậy! Cái đó mà gọi là chứng cứ sao?"

Viên Minh Lãng cũng đỏ mặt tía tai,"Đó là chứng cứ, tại sao những năm qua chúng ta chỉ hợp tác với một mình công ty đó? Hơn nữa những hạng mục mà bọn họ làm luôn xảy ra vấn đề!"

Viên Minh Tuấn: "Ưu Minh Vĩ Nghiệp là công ty hợp tác lâu dài với chúng ta, điều này chủ tịch cũng biết. Chủ tịch, tôi ở trước mặt mọi người nói rõ ràng rằng tôi và cấp dưới không có nhận tiền hoa hồng của họ!"

Viên Khánh Niên nhìn bộ dạng lỗ mãng của Viên Minh Lãng quả thực tức không chỗ phát tiết, như thế mà dám triệu tập ban giám đốc, ông đứng lên nói: "Không nói gì nữa, tan họp! Minh Lãng theo tôi vào phòng làm việc!"

Viên Minh Lãng bị Viên Khánh Niên mắng một trận, giọng lớn đến nỗi những người ở trong văn phòng đều nghe thấy, mắng suốt một giờ đồng hồ mới tha cho anh ta.

Viên Minh Nguyệt đi trấn an tâm tình của anh, dẫn anh đi ăn lẩu, hai chị em họ vào một gian phòng nhỏ vừa ăn vừa nói chuyện, cũng coi như là chuyện bí mật. Lúc chờ đồ ăn chín nói với anh: "Em thật là hấp tấp quá, không có chứng cớ mà dám nói chuyện này trên cuộc họp ban giám đốc!"

Viên Minh Lãng ủ rũ: "Em biết, bị bố mắng suốt nữa ngày bây giờ lại đến lượt chị!"

Viên Minh Nguyệt nhìn anh như vậy cuối cùng cũng mềm lòng, theo thói quen dỗ dành nói: "Được rồi được rồi, không nói nữa." Nói xong thì gắp miếng rau đã chín vào bát cho anh.

Viên Minh Lãng: "Viên Minh Tuấn Rõ ràng là một người xấu, lẽ nào không có biện pháp đối phó với anh ta sao?"

"Thật ra anh ta với Ưu Minh Vĩ Nghiệp có chút chuyện, công ty ai mà không biết, kể cả bố. Nhưng không ai nói ra là vì sao? Đó chính là quy tắc ngầm, những người làm chuyện này không lấy hoa hồng mới là kì lạ. Anh ta làm rất bí mật nên vẫn không tìm ra được căn cứ xác thực. Em muốn nắm được nhược điểm của anh ta thì phải lấy được bằng chứng những cuộc giao dịch thật sự củ anh ta, đến lúc đó chỉ cần báo cảnh sát, đảm bảo bố sẽ không bảo vệ cho anh ta nữa!"

Viên Minh Lãng mắt sáng lên: "Chị nói đúng! Em nhất định có thể tìm ra bằng chứng buộc tội anh ta!"

Viên Minh Nguyệt cúi đầu ăn, gương mặt bị bao phủ bởi hơi nước bốc lên của mồi lẩu không nhìn rõ vẻ mặt chỉ thấy một bóng hình nhợt nhạt.

Mấy ngày tiếp theo, thứ sáu Hà Thanh Huy tan tầm, theo thường lệ ở lại phòng làm việc chơi bida, không biết Dương Thận đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào nhìn anh chơi một lúc lâu: "Tôi nghe nói Hà Tâm Vũ cũng rất thích chơi bida, kỹ thuật này của anh là do ông ấy dạy à?"

Hà Thanh Huy đánh trượt một viên bi màu đỏ, anh đứng lên nói: "Trên thế giới có trăm nghìn vạn người thích chơi bida, đó không phải là trò chơi gia truyền." Dương Thận hỏi về chuyện này làm anh có chút bất ngờ.

Dương Thận cầm gậy đánh bida lên, không cân nhắc đã đánh bi, Hà Thanh Huy ngồi ở bên cạnh lớn tiếng vỗ tay khen hay, một lát sau nói: "Nghĩ thông rồi?"

Dương Thận đánh sạch sẽ số bi vào lỗ, ngồi xuống bàn với Hà Thanh Huy: "Không nghĩ ra nhưng cũng không có cách gì, cái tên anh họ vợ cậu ngày nào cũng đến làm phiền tôi, nói tới nói lui cũng là chuyện công ty vợ anh, tôi làm gì có cách nào chứ?"

"Viên Minh Tuấn? Anh ta tìm cậu làm gì?"

"Không phải là do anh sao, lần trước nói tôi giới thiệu bạn gái cho anh ta. Bây giờ giới thiệu với anh ta một cô gái thì không thấy có tiến triển gì nhưng sao ngày nào cũng làm phiền tôi. Tôi nghi ngờ giới tính của anh ta có vấn đề."

Hà Thanh Huy hiếm khi nói đùa: "Không phải cậu cũng không có bạn gái đó sao, tôi thấy hai người cũng hợp nhau đấy."

Dương Thận: "Hay là thôi đi, người này tâm bất chính, tôi không giải quyết được."

Hà Thanh Huy hỏi: "Anh ta nói gì với cậu?"

"Anh ta tưởng tôi muốn rời khỏi Huy Đạt nên mới lớn mật nói cho tôi biết, gần đây Viên Minh Lãng cuối cùng cũng đối đầu với anh ta, anh ta rất phiền. Sau đó tôi tiết lộ một chút tin tức cho anh ta."

"Cậu nói với anh ta cái gì?"

"Tôi nói cho anh ta biết mỗi cuối tuần Viên Minh Lãng sẽ ở Đông Bá đua xe."

Hà Thanh Huy cau mày: "Anh ta sẽ không có ý xấu gì chứ?"

Dương Thận thoải mái ngồi xuống ghế: "Anh ta có ý xấu gì thì rất đúng lúc nha, chỉ sợ bất động thôi. Thoáng cái đã diệt trừ hai chướng ngại vật, Bách Niên sẽ là của chị dâu. Đến lúc đó anh lại đi đối phó với chị dâu giành lấy mảnh đất kia, thật là dễ như trở bàn tay."

Hà Thanh Huy vội vàng đứng lên: "Hồ đồ! Minh Lãng là em trai của Minh Nguyệt!" Nói rồi gọi điện thoại cho Viên Minh Lãng: "Em đang ở đâu?"

Viên Minh Lãng đang trên đường đến Đông Bá nhận được điện thoại của Hà Thanh Huy thì rất vui: "Anh rể! Em đang đến Đông Bá, anh có muốn đi chung không?"

Hà Thanh Huy: "Hôm nay không được đi, mau về nhà!"

Viên Minh Lãng nghe thấy anh dạy dỗ mình liền để điện thoại ra xa: "A lô... A lô... Anh rể, tín hiệu ở đây kém lắm, em cúp máy đây."

Hà Thanh Huy thấy điện thoại đã bị dập vô cùng căm tức, lại gọi một lần nữa, đã tắt máy. Anh nhìn Dương Thận: "Viên Minh Tuấn có nói với cậu cái gì nữa không?"

Dương Thận sờ sờ đầu: "Anh không cần khẩn trương như vậy, Viên Minh Tuấn không có lá gan đó đâu. Hơn nữa làm như vậy rất bị người ta phát hiện, anh ta không đần đến mức ấy đâu.

"Từ lúc nào mà cậu thấy anh ta thông minh hả!" Hà Thanh Huy gọi cho đội trưởng Hình Vĩ, ai ngờ điện thoại không gọi được.

Hà Thanh Huy vội vã cầm chìa khóa xe đi ra khỏi phòng làm việc: "Chúng ta đến Đông Bá một chuyến!"

Hà Thanh Huy và Dương Thận lái xe đến Đông Bá, mới vừa đến gần liền nghe thấy tiếng đọng cơ ầm ĩ và tiếng hò reo của mọi người. Nhìn đi nhìn lại chỉ thấy có một lối đi, xung quanh đứng đầy thanh niên vây quanh để xem, ở bên đường có hơn mười chiếc xe đã được nâng cấp và xe thể thao sang trọng.

Con đường này chỉ rộng đủ cho hai xe chạy, bọn người này phóng vọt từ 0 đến 400 mét, hai chiếc cứ chém giết lẫn nhau, từ lúc bắt đầu, người nào tăng tốc đến 400 thì coi như thắng, chơi kiểu đó để sàng lọc ra.

Bây giờ trên đường đang đậu một chiếc xe BMW màu trắng mới được nâng cấp và một chiếc Porche 911 màu vàng, người phát lệnh cầm một cây cờ đứng ở một bên, hai chiếc xe khác nhau đều mở ra đèn lớn, động cơ đã ầm ầm nổ lên, đứng gần đó khí quản run run rất mạnh, phóng nhanh bánh xe ma sát với con đường, đèn phía sau xe liên tục chớp lên, súng lệnh vừa vang lên hai chiếc xe vội vàng lao ra, một làn sóng tiếng hoan hô làm cho không khí ở đây nâng cao hơn, nhưng trong nháy mắt chiếc BMW màu trắng đã vượt lên trước Porche màu vàng một thân xe, trận đấu kết thúc. Thời gian cuộc đua rất ngắn, nếu quả thật có người ở trên đường có lòng dạ đen tối thì sẽ không thể ngăn chặn kịp.

Chiếc BMW màu trắng lái về điểm xuất phát, người ngồi trong xe hạ cửa sổ xuống nghiêng đầu với người ở bên ngoài, rất phách lối cười chào hỏi với đám người, Hà Thanh Huy thấy rất rõ người nọ, anh biết người này, từng đến đây chơi với anh ta, người đó có biệt hiệu là "Đạn", tài đua xe vô cùng giỏi, Hà Thanh Huy đã cùng với anh ta chơi đùa vài lần thành tích rât tương xứng với biệt hiệu. Sau lại nghe nói "Đạn" đi làm tay đua xe chuyên nghiệp nhưng bởi vì nhân phẩm không tốt, ở vòng thi đánh người ta, rồi còn có tin đồn hút thuốc phiện nên bị đoàn công-voa khai trừ, chẳng biết đi đâu nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này. Trong lòng Hà Thanh Huy dâng lên một dự cảm bất thường.

(* đoàn xe có hộ tống, cùng đến một địa điểm nhất định)

Hà Thanh Huy chỉ hy vọng có thể mau nhanh tìm được Viên Minh Lãng, đem anh ta đi khỏi đây. Nhưng nơi đây rất hỗn loạn, mỗi một chiếc xe chờ tranh tài đều có người bu đầy xung quanh, muốn liếc mắt một cái là tìm được một người thì khả năng. Hà Thanh Huy căn dặn Dương Thận: "Cậu đi tìm bên kia, tôi đi tìm bên này. Nếu tìm được rồi thì nhất định phải ngăn nó lại!"

Trong lòng Dương Thận tuy rằng nghĩ Hà Thanh Huy có hơi chuyện bé xé ra to nhưng cũng sợ nhỡ đâu có chuyện thật nên hành động cũng rất nhanh chóng.

Hà Thanh Huy tìm từng chiếc xe một, đều không phải chiếc Lamborghin màu cam. Anh cảm thấy có chút may mắn, chắc có lẽ tên nhóc đó đã rời đi rồi. Đang muốn gọi cho Dương Thận xem thử tình huống bên kia như thế nào thì bỗng nhiên nghe mọi người liên tiếp ầm ĩ gọi: "Viên thiếu, cố lên! Viên thiếu, cố lên!"

Hà Thanh Huy cuống quít đẩy mọi người ra chạy đến điểm xuất phát thi đấu, chiếc xe Lamborghin màu cam của Viên Minh Lãng và chiếc xe BMW màu trắng lúc nãy đứng song song với nhau ở trên đường, động cơ đã vang lên. Hà Thanh Huy biết bây giờ có ngăn lại cũng không kịp nữa rồi, chỉ sợ Viên Minh Lãng mới vừa chạy lên phía trước chiếc xe kia thì bị hất bay ra rồi. Anh không không nói hai lời liền đi tới một chiếc Chevrolet đã được nâng cấp, mở cửa kéo người đang ngồi trong xe ra rồi ngồi lên xe, hai chiếc xe thi đấu đã bắt đầu chạy. Anh không nghĩ nhiều, hai chân đạp chân ga và phanh lại, thử xe, rồi buông phanh ra, chiếc xe rống lên phóng đi. Chủ xe lúc này mới phản ứng được, hô to theo chiếc xe: "Xe tôi!"

Hà Thanh Huy gắt gao nhìn chằm chằm hai chiếc xe phía trước, tốc độ của chiếc BMW cũng không đạt đến lớn nhất mà là duy trì tốc độ với chiếc Lamborghini, chậm rãi hướng về bên phải ép xe của Viên Minh Lãng, lực ép không khiến người ta bị chết, chiếc xe lại lách qua bên trái giữ khoảng cách, có vẻ như chỉ là muốn làm cho Viên Minh Lãng tông vào vòng bảo hộ ven đường, với tốc độ nhanh như vậy một khi tông vào tất nhiên sẽ lật xe, hậu quả khó có thể tưởng tượng được. Hà Thanh Huy thầm kêu không tốt, nhấn ga tăng tốc, đổi vị trí, đánh vô-lăng một cái rất nhanh đã lướt qua chiếc BMW màu trắng sau đó lái về hướng bên phải, xe chạy về phía trước một khoảng cách chừa lại cho hai chiếc xe phía sau cự ly đủ để phanh lại, nhanh chóng giảm tốc độ rồi dừng lại ở phía trước lối đi bộ.

Xe Viên Minh Lãng tuy tốt nhưng tài nghệ thì có hạn, hơn nữa xe của anh chưa từng trải qua nâng cấp, mỗi khi tốc độ vượt qua 250 là anh bắt đầu khẩn trương. Anh tới đây chơi cũng chỉ là thấy mới mẻ, thực lực của BMW anh đã thấy nên không muốn thắng, nhưng BMW từ lúc xuất phát cũng không có tăng tốc độ, chỉ đi song song với anh mà cũng không ép anh quá nhiều, anh còn tưởng chiếc xe kia xảy ra vấn đề nên thỉnh thoảng né tránh. Bọn họ đã sớm vượt quá thời gian cho phép của trận đấu, khi một chiếc Chevrolet vượt qua bên trái chiếc BMW anh thấy thật kỳ quái, lúc này thấy Chevrolet ở phía trước dừng lại anh cũng vội vàng thắng gấp.

"Đạn" Khi nhìn thấy Chevrolet lướt qua bên trái anh ta thì đã biết chuyện này không thành được rồi, cuống quít giảm tốc độ tránh qua lối đi bộ, dọc theo con đường tắt này chạy đi mất.

Hà Thanh Huy bước xuống xe, chiếc BMW màu trắng đi lướt qua anh, anh đương nhiên đã sớm ghi nhớ biển số xe liền gọi cho Dương Thận: "Điều tra chiếc xe có biển số mã Bắc Kinh FMX380!" Cúp điện thoại rồi đi đến chỗ Viên Minh Lãng.

Chủ của chiếc xe Chevrole kia ngồi xe của người khác đi đến đây, xuống xe cuống quít xem xét chiếc xe của mình, phát hiện không xảy ra vấn đề gì thì cũng không dám nói cái gì nữa. Kỹ thuật của Hà Thanh Huy bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, mọi người ở đây gặp phải cao thủ cũng chỉ có thể kính nể vài phần.

Viên Minh Lãng cũng thấy rõ là Hà Thanh Huy còn tưởng anh đến bắt mình về nhà, không hề ý thức được mình vừa bị vây trong hiểm cảnh như thế nào. Hà Thanh Huy đi tới trước xe, mở cửa xe ra bắt được người ngồi trong buồng lái, Viên Minh Lãng liên tục kêu to: "Anh rể, anh rể, anh làm gì thế!" Hà Thanh Huy làm như không nghe thấy xách cổ áo ném anh ta vào vị trí phó lái rồi mình ngồi lên điều khiển lái xe đi.