Cùng Ta Vui Vẻ Được Không

Chương 39: Hành tẩu giang hồ (tứ)



Hành tẩu giang hồ (tứ)

Đi vào nơi ở của các đệ tử, Liên Tống liền suy nghĩ một ít lời nói nhún nhường với đối phương hi vọng có thể giải quyết tranh chấp mà không cần dùng đến võ thuật. Vừa đến chỗ này đã thấy lão già đó không phải là ai khác mà chính là người từng làm giáo chủ ma giáo Hiên Viên Bất.

“Nha đầu!” Hiên Viên Bất nhìn thấy nàng thì kêu nhỏ.

Những người khác nhìn thấy lão nhân này có quen biết với Liên Tống thì dừng tay.

Liên Tống đỏ hai mắt, kích động hỏi: “Hiên Viên bá bá, người còn sống sao?”

Hiên Viên Bất cười nói: “Lão phu cầm tinh con mèo.”

Liên Tống nín khóc cười nói: “Còn sống là tốt rồi. Nhưng mà sao người lại ở chỗ này? Những người khác đâu?”

“Ta ở chỗ này.”

Có thanh âm từ ngoài sân truyền đến, sau đó có một thân hình béo tròn nhấc chân, nói bay cũng không phải bay nói chạy cũng không phải chạy, lướt qua người Hàn Tùng Lạc cùng Tôn Giai, hai người cảm thấy thân thể bị huých nhẹ một chút, khi đưa tay ra chắn thì thân hình kia đã ở trước mặt Liên Tống.

“Diêu đại ca!” Liên Tống kêu.

“Ai ——” cổ họng của Diêu Kim phát ra một từ, sau đó nhéo mặt Liên Tống: “Nha đầu chết tiệt kia, mạng cũng thật lớn. Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm tan xương nát thịt.”

Liên Tống xoa mặt cười.

Lúc này có một thư sinh áo xanh, tay cầm quạt thản nhiên thong dong bước tới.

“Lâm Thiên Hàn?” Liên Tống kinh hô.

Lâm Thiên Hàn lắc lắc cây quạt nói: “Xem như ngươi thông minh, vừa rồi nếu ngươi xốc tấm màn lên thì hiện tại đã mất cánh tay rồi.”

Hàn Tùng Lạc thấy Diêu Kim động tay động chân với Liên Tống vốn cũng đã giận dỗi chút ít. Hiện tại lại thêm một người, nghe hắn nói thì xem ra cũng không phải là người lương thiện. Cẩn thận quan sát, hắn hỏi Liên Tống: “Chưởng môn, những người này là…”

Diêu Kim xông về trước nói: “Ta họ Diêu tên Kim, là người Hồ Châu, Tứ đại thánh sử của Thương Thiên Giáo…”

“Thương Thiên Giáo!”

Hàn Tùng Lạc cùng vài sư đệ đều rút kiếm ra.

Liên Tống đè tay hắn lại nói: “Đừng xúc động. Ta lấy tính mạng bảo đảm, bọn họ không phải là người xấu. Năm đó họ từng cứu ta, còn dạy ta võ công.”

“Nhưng bọn họ giết người như ma.”

“Đều đã là chuyện cũ, từ khi lão yêu ta đây đến nơi này thì nhiều năm đã không giết người.”

Diêu Kim tiếc nuối vuốt cái mũi.

“Các ngươi thu kiếm về đi.” Liên Tống đẩy Hàn Tùng Lạc, Hàn Tùng Lạc vẫn chưa tin nàng.

“Này, tiểu tử.” Lâm Thiên Hàn nói: “Khi nãy đánh với các ngươi vài chiêu là giáo chủ Thiên Thiên Giáo Hiên Viên Bất, năm đó toàn bộ võ lâm cũng không đấu lại ông ấy, chỉ bằng mấy tiểu tử mới ra đời như các ngươi cũng dám bao vây tấn công ông ấy, chưa bị ông ấy đánh chết thì nên vỗ ngực thấy may mắn, giờ muốn chết thật sao?”

Hàn Tùng Lạc cũng không ngốc, suy nghĩ cẩn thận lợi hại rồi thu kiếm.

Diêu Kim thấy Hàn Tùng Lạc tuấn mỹ thì trái tim nhịn không được mà ngứa ngáy, tiến lên nói: “Ngươi hỏi chúng ta là ai, ta còn chưa hỏi các ngươi là ai nha?”

Lâm Thiên Hàn xuy một tiếng nói: “Không phải ngươi đã biết hết sao, lão Vạn đã sớm mang tin tức của bọn họ nói với chúng ta.”

“Lão Vạn? Tiền bối Ngàn Vạn Lý?” Liên Tống nhớ lại.

Diêu Kim nói: “Lão Vạn am hiểu thuật dịch dung, vài năm nay hắn thường ngụy trang xuống núi, dựa 7ào tay nghề buôn bán kiếm không ít ngân lượng. Trước khi các ngươi gặp gỡ Ác Đại Thông vài ngày hắn đã thu một đồ đệ. Khi các ngươi gặp gỡ Ác Đại Thông thì hắn đã ở gần đó. Khi đó hắn liền dùng bồ câu đưa tin cho chúng ta, nói chuyện của ngươi, còn có chuyện của Thục Sơn. Chỉ là không nghĩ tới, các ngươi sẽ đến nơi này, mà ngươi lại thành chưởng môn của bọn họ.”

“Chúng ta gặp biến cố ở trên thuyền.” Liển Tống sợ gợi lên sự thương tâm của mấy đứa nhỏ liền nói ngắn gọn: “Trưởng bối của bọn họ trước khi lâm chung đã phó thác họ cho ta. Còn đem vị trí chưởng môn giao vào tay ta. Vì muốn hắn an tâm nên ta liền tiếp nhận. Chờ qua vài năm, bọn họ võ nghệ thành tài, có thể sống yên ổn trong chốn giang hồ ta liền đem vị trí chưởng môn giao lại cho bọn họ.”

Diêu Kim nói: “Ngươi nói Ác Đại Thông kia giết sư thúc Phương Kính Liên của bọn họ sao?”

Liên Tống gật đầu. Hàn Tùng Lạc cùng những người khác đều cúi mặt bi thương.

“Cái lão bất tử Ngàn Vạn Lý kia biết rõ Ác Đại Thông muốn giết Phương Kính Liên mà hắn lại khoang tay đứng nhìn. Cái tính thấy chết mà không cứu này đến chết cũng không đổi.” Diêu Kim dậm chân nói: “Năm đó ở Trúc Vong Nhai, nếu không phải hắn điểm huyệt chúng ta, chúng ta đã sớm lao ra cứu ngươi. Cho dù lúc ấy có chết cũng tốt hơn là mấy năm sau này bị xú tiểu tử Kim Nhật Lãng kia chỉ trích truy giết chúng ta.”

Liên Tống hỏi: “Đúng rồi, làm sao mọi người lại đến Cao Ngạo sơn?”

Diêu Kim lắc đầu thở dài nói: “Ngươi không còn, năm đó Kim Nhật Lãng hoàn toàn điên cuồng, huyết tẩy Trúc Vong Nhai. Khi chúng ta trốn xuống núi thì chỉ còn nửa cái mạng. Mà hắn thì sao, giết mọi người hắn nhìn thấy, quần áo nhuộm đầy máu đỏ. Chúng ta liền tránh ở trong bụi cỏ, nhìn hắn như quỷ mà kéo kiếm một đường xuống núi. Cây Huyền Thiết kiếm ngàn năm của hắn gõ lên đá kêu những tiếng lách cách, đó là thanh âm của đời ta không thể quên được, cho tới bây giờ còn thường xuyên mơ thấy a…”

“Được rồi, đừng nói những lời này nữa.” Lâm Thiên Hàn đánh gãy lời hắn, hiển nhiên hắn cũng rất chán ghét đoạn trí nhớ kia.

Diêu Kim lắc lắc cái đầu nói: “Không nói không nói. Sau khi tránh được một kiếp, chúng ta nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Trên Cao Ngạo sơn là một bãi máu tươi, không người nào dám đặt chân lên. Cho dù ngẫu nhiên có người đi lên, cũng bị chúng ta giả thần giả quỷ mà dọa đi. Kim Nhật Lãng nhất định không thể tưởng được chúng ta ở chỗ này. Vài năm nay chúng ta ở trên núi rất thanh tĩnh, chỉ có chút…nhàm chán! Tức chết lão nương, cả ngày toàn cây với cỏ a, chỗ nào cũng không đi được!”

“Nhưng mà hiện tại thì tốt rồi!” Trong mắt Diêu Kim lóe lên tia sáng nhìn Liên Tống: “Ngươi còn sống trở lại, ma chường của Kim Nhật Lãng có gì đáng ngại, chỉ cần ngươi theo chúng ta, mạng của chúng ta liền được bảo vệ a, chỗ nào cũng có thể đi. Ta nghĩ Phương Kính Liên kia giao Thục Sơn phái cho ngươi cũng là vì mục đích này.”

Ánh mắt Liên Tống ảm đạm nói: “Không lạc quan như vậy đâu. Sư phụ của ta đã nhập ma quá sâu, đánh mất bản tính. Ta cãi với hắn một trận mới chạy đến đây. Ta vốn định đi Trúc Vong Nhai để tìm vị lão thần tiên từng cứu sống ta, nhưng cho dù tìm thế nào cũng không tìm được con đường đi xuống đó.”

Vừa nghe Liên Tống nói như vậy, ánh sáng trong mắt Diêu Kim cũng tắt đi, cúi đầu dựa vào ghế.

Lâm Thiên Hàn suy nghĩ nói: “Tình thế này, chắc chắn là Kim Nhật Lãng xưng bá võ lâm rồi. Chỉ là trước kia hắn giết rất nhiều người, các môn phái đều có thù oán với hắn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng khuất phục. Tuy rằng đã có môn phái quy thuận hắn, nhưng nếu hắn muốn yên ổn ngồi trên địa vị võ lâm minh chủ sợ là phải trải qua một phen tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu). Võ lâm lại trải qua thêm một tai kiếp. Trừ khi, có một người có võ công hơn hắn…”

“Đúng vậy, sao ta có thể không nghĩ tới.” Diêu Kim lại nhảy dựng lên vui mừng nói: “Tiểu nha đầu, ngươi là kỳ tài luyện võ, võ công của ngươi lại được chúng ta truyền thụ, nếu ngươi cùng sư phụ ngươi luận võ, không chắc là đã thua hắn.”

Ánh mắt Liên Tống ảm đạm: “Khi ta gây cùng sư phụ, võ công đã bị hắn phế đi…”

Diêu Kim lại như bị người ta đánh một phát, cả người héo rũ.

Khi mọi người đang yên lặng thì nghe có tiếng ngáy truyền đến. Quay đầu lại đã thấy Hiên Viên Bất ngủ từ lúc nào. Lâm Thiên Hàn giải thích: “Giáo chủ lớn tuổi, lại bị thương quá nặng, tinh thần đã không bằng như trước kia. Không thể là đối thủ của Kim Nhật Lãng.”

Nói chuyện hồi lâu thì tất cả mọi người đều đói bụng. Liên Tống ra sau núi hái chút rau dưa, mọi người theo sự phân công đến phòng bếp nấu cơm. Sau đó Diêu Kim cùng mọi người thoải mái chè chén. Đệ tử Thục Sơn gặp người của ma giáo nhưng thấy họ không ác như lời đồn, làm việc càng hào sảng hơn so với những người thuộc võ lâm chính phái mà bọn họ gặp trên đường, dần dần bọn họ cũng quen. Tiểu Thất còn vụng trộm chạy đến hỏi Hiên Viên Bất có muốn uống một chén rượu không.

Sau khi thương lượng xong mọi người đã phân chia phòng ngủ, không ai quấy rầy ai.

Ban đêm, Liên Tống nhìn cảnh thương tình, đi ra ngoài đã thấy Lâm Thiên Hàn. Liên Tống hỏi những thi thể ở nơi này xử lý ra sao.

Lâm Thiên Hàn đưa nàng đến Trúc Vong Phong. Tuy là mùa xuân nhưng trên Trúc Vong Phong lại rét lạnh, sương mù dày đặc. Nhìn thấy những bộ xương trắng chất đầy, suýt nữa Liên Tống đã kêu thất thanh, Nàng không cần suy nghĩ cũng có thể biết năm đó nơi này thảm thương thế nào.

Liên Tống hỏi: “Vì sao không đem bọn họ mai táng?”

Lâm Thiên Hàn nói: “Nhiều quá, chôn không hết.” Đợi một lát sau lại nói: “Tiểu Tô cũng ở trong đó.”

“Tô Triều Sinh?” Trong đầu Liên Tống hiện lên thân ảnh một thiếu niên mặc áo đen.

“Vì che giấu chúng ta, hắn chạy ra ngoài đánh lạc hướng nên đã bị sư phụ ngươi giết chết. Ngươi xem trên những thi thể này…” Lời nói của Lâm Thiên Hàn vang vọng trong gió rét: “Tầng cuối cùng của Lưu Phương công tên là Vạn Cổ Lưu Danh, hiện tại nhìn xem, quả thật là lưu phương vạn cốt a.”

Mùa xuân, gió thổi đến mùi hoa, ánh trăng hiện lên miệng vết thương ở trước mắt, áp lực lâu ngày trong lòng Liên Tống nổi lên. Nàng hít sâu một ngụm nói: “Là ta không tốt. Nếu ngày đó không phải do ta được ăn cả ngã về không, thì sự việc cũng không đến mức như hôm nay.”

Lâm Thiên Hàn nói: “Ngươi không cần tự trách mình. Ngươi là người chết nhưng cuối cùng vẫn theo ý trời mà đứng đây, làm chưởng môn Thục Sơn, sau này ngươi có tính toán gì không?”

Liên Tống nói: “Ta muốn tìm cách có thể giúp sư phụ khôi phục bản tính. Muốn ngăn hắn tiếp tục tàn sát.”

Lâm Thiên Hàn chỉ nói một chữ: “Khó.”

Liên Tống thở dài, không nói.

Lâm Thiên Hàn lại nói: “Ngươi nói bị phế đi võ công, nhưng ta nghe hơi thở khi ngươi nói chuyện, cả tiếng đi đường không giống người không có chút võ công. Chuyện này là sao?”

Liên Tống nói: “Sư phụ phế võ công của ta, nhưng không tổn thương đến gân mạch. Vì tự bảo vệ mình, ta luyện “Thất tu kiếm pháp” của phái Thục Sơn.”

“Thì ra là thế.” Lâm Thiên Hàn nói: “Phái Thục Sơn ngoài “Thất tu kiếm pháp” thì lợi hại nhất chính là “Thiên ngoại phi tiên”. Tục truyền rằng võ công này vô địch thiên hạ nhưng người có thể luyện thành cực kỳ hiếm, mà người của Thục Sơn lại không xuống núi, trên giang hồ chưa có ai thấy qua uy lực của “Thiên ngoại phi tiên”. Nhưng theo truyền thuyết thì nó không thua gì “Lưu Phương công” của sư phụ ngươi đâu.”

“Thiên ngoại phi tiên không truyền ra ngoài. Ta chỉ là chưởng môn tạm thời, không thể tập võ công này.”

“Ngươi không tập, thiên hạ sẽ không có ai có thể ngăn cản Kim Nhật Lãng.”

“Nếu uy lực của Thiên ngoại phi tiên thật sự lớn như vậy, ta sẽ nói đệ tử Thục Sơn tu luyện.”

“Người có tư chất thì luyện một môn võ công cũng mất ít nhất ba đến năm năm, khi đó võ lâm sớm đã là của sư phụ ngươi. Ngươi có thiên phú bẩm sinh, nói không chừng chỉ vài ngày là có thể luyện thành, trừ ngươi ra, không nên hi vọng vào người khác.”

Liên Tống không hứa hẹn gì, dù sao uy lực của Thiên ngoại phi tiên cũng chỉ là phỏng đoán. Phương Kính Liên vì Thiên ngoại phi tiên mà đánh mất mạng, có thể thấy bí tịch này là thánh vật quan trọng của Thục Sơn. Nàng không thể xúc phạm đến sự cấm kỵ của các đệ tử Thục Sơn.

“Không đến vạn bất đắc dĩ, ta tuyệt đối sẽ không đi bước này. Ta không muốn làm mấy đứa nhỏ thất vọng.”

Một đám mây đen thổi qua ánh trăng trong suốt, Liên Tống có chút lạnh cũng có chút mệt mỏi. Nàng tạm biệt Lâm Thiên Hàn rồi xuống núi theo đường cũ. Trước khi đi nàng nói một câu: “Hiện tại dù sao ta cũng là chưởng môn Thục Sơn, tất cả bọn họ là do ta bảo vệ. Ta không cho phép bất cứ ai dùng bất cứ lí do gì xúc phạm đến họ dù chỉ là một chút. Ngươi có hiểu không?”

Lâm Thiên Hàn hiểu ý gật đầu.

Liên Tống xuống núi.

Hàn Tùng Lạc tránh ở sau tảng đá cũng đứng đi đi theo. Trong đêm tối, hắn yên lặng cô độc đi theo phía sau nữ tử, âm thề muốn bảo vệ nàng cả đời cả kiếp này.