Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 54: Bí Mật Động Trời



"Âu Dương đại nhân cố ý cho mọi người lui ra, có chuyện nói với bản cung sao?" Tưởng quý phi xinh đẹp cười một tiếng, tựa hồ như cả thảm cỏ phía trước đều bị mất màu

Nhưng Âu Dương Hách Thanh lại bất vi sở động, bình tâm tĩnh khí nói, "Quý phi nương nương, về sau nếu không có chuyện gì thì tốt nhất đừng đi đến Thanh U điện nữa"

Sắc mặt Tưởng quý phi cứng đờ rồi trở lại bình thường, quyến rũ đi đến trước mặt Âu Dương Hách Thanh thổi một hơi trước mặt, "Vậy tìm Âu Dương đại nhân được không?"

Hắn cười cười ứng phó, "Thân thể lục hoàng tử suy yếu, không nên có người quấy rầy, nhưng thân thể Tam hoàng tử sinh long hoạt hổ, ngài cần gì phải thèm khát đến Thanh U điện"

"Làm càn!" Nàng gầm nhẹ nói, "Bản cung thân là nhất phẩm quý phi, đến thăm hỏi thân thể hoàng tử lại bị ngươi nói thành như vậy, coi chừng bản cung trị tội ngươi!"

"Ha ha, chỉ sợ không được thôi!" Âu Dương Hách Thanh cà lơ phất phơ đến gần nàng nói, "Bản thái y chính là thái y chuyên trị của hoàng thượng, thân thể hoàng thượng, bản thái y rõ ràng nhất, nhưng... theo trị liệu của bản thái y, thân thể hoàng thượng mười hai năm trước đã bị thương, không thể có con, nhưng lại không biết Thất hoàng tử của Tưởng quý phi như thế nào lại...."

Tưởng quý phi nghe xong lảo đảo một bước, suýt nữa té trên mặt đất, cả người run rẩy trừng mắt với hắn. Hắn một dạng tự đắc ung dung cười một tiếng, "Thất hoàng tử hiện thời chỉ có ba tuổi, cái gì cũng không hiểu, nếu để Hoàng thượng biết được Thất hoàng tử mình thương yêu nhất rõ ràng là một sỉ nhục của mình, thế này... phải làm sao cho phải đây?"

"Ngươi...ngươi muốn thế nào?" Nàng dùng sức ép hơi thở đang loạn của mình

"Không thế nào cả! Bản thái y không phải ai cũng có thể đắc tội được đâu, nương nương cũng không cần nghĩ tới chuyện hãm hại bản thái y, bởi vì nếu bản thái y chết, thái y khác sẽ trị liệu cho hoàng thượng, lúc ấy sẽ phát hiện được bệnh căn của hoàng thượng, đến lúc đó chính là giờ đền tội của nương nương!"

Thanh âm hắn rất ôn nhu, "Bản thái y nói, chỉ cần nương nương không đi quấy rồi Lục hoàng tử, không quấy rối bản thái y, chính là bình an vô sự..."

Hắn dứt lời liền tiêu sái rời đi, không chút nào che dấu được vẻ mặt dương dương đắc ý, đang lúc Tưởng quý phi buồn rầu, Vương Bối Bối lại vừa vặn bị một con muỗi đậu vào, không cẩn thận nhúc nhích, ánh mắt Tưởng quý phi quét tới, "Ai..."

Vương Bối Bối thấy thế vội vàng chạy trốn, lại không chú ý khăn tay của nàng rơi xuống, trên mặt khăn còn thêu tên của nàng...

*****

Vương Bối Bối nói đến đây thở dài lần nữa, "Đều do lúc ấy ta quá mức sơ ý, lại làm cho Tưởng quý phi bắt được đuôi, vì vậy nàng cố ý hãm hại ta mưu hại Thất hoàng tử, hoàng thượng giận dữ đem ta biếm lãnh cung"

"Không thể không nói, chiêu cờ này nàng ta dùng thật tốt, nếu như ngươi nói ra chuyện Thất hoàng tử, Hoàng thượng tất nhiên cũng sẽ không tin ngươi!" Vân Vụ tuy không thích Tưởng quý phi, nhưng đối với việc nàng ta giỏi tâm kế ở tại hậu cung này nàng thực sự công nhận. Mỗi lần chỉ nói một nửa, sau đó Doãn mỹ nhân ngực to không não kia sẽ đắc tội với người khác.
"Nếu có một ngày, ngươi đắc tội với Tưởng quý phi, tối thiểu ngươi cũng biết được đuôi của nàng ta, chúc ngươi có thể thuận buồm xuôi gió!" Vương Bối Bối nói.

Vân Vụ trở về hậu cung, vẫn một bộ trang phục tiểu thái giám nghênh ngang đi, sau khi nàng nghe đến chuyện xưa của Vương Bối Bối, không khỏi nghĩ đến chuyện của mình, nàng cũng vì báo thù mà vào cung, nếu như nàng không gặp được Nạp Lan Lạc, không bị hắn bắt đi, như vậy có lẽ chính nàng lại là một Nguyệt Tu Dung khác, hiện thời sinh tử cũng khó dò!

Nhưng Vương Bối Bối so với nàng lại may mắn hơn, nàng ta có một người nam nhân yêu nàng ta sâu đậm, dám liều mình vì nàng ta, còn nàng thì sao....

Nàng đột nhiên nghĩ đến Nạp Lan Lạc, đột nhiên thật nhớ hắn, hắn đã từng nói, "Nếu ngươi muốn khóc, nếu ngươi muốn tìm bả vai dựa vào, ngươi phải tới tìm gia, gia sẽ làm chỗ dựa cho ngươi, gia sẽ ôm ngươi, ngươi muốn khóc như thế nào thì liền khóc như thế đó, nhưng chỉ có thể khóc trong lòng gia"

Không biết lời này của hắn có thật không đây? Vân Vụ bất đắc dĩ cười cười.

Lúc này đây Vân Vụ không hề lạc hướng, quả nhiên nàng đi tới Dương Quang điện, nàng hít sâu một cái đạp bước mạnh đi vào, ai người ngay cửa tẩm điện vừa vặn có một nữ tử đi ra nhìn nàng.

"Ngươi..."

"Ngươi là người phương nào?" Nhân Niệm hỏi.

Vân Vụ cúi đầu xuống mới nhớ tới chính mình đang mặc trang phục thái giám, lúng túng nói, "Ta, ta là công công bên cạnh Ngũ hoàng tử điện hạ, điện hạ cho ta đi tìm thế tử điện hạ nói... đánh cờ, đúng đúng đúng, là đánh cờ!"

"Điện hạ vừa mới nghỉ ngơi, ngươi trở về đi!" Nhân Niêm cười hiền hòa.

Chẳng biết tại sao, Vân Vụ thấy nụ cười của nàng nội tâm lập tức như phiên giang đảo hải, đè nén hỏi, "Ngươi là người phương nào?"

"Ta?" Nhân Niệm lâng lâng đi đến trước mặt nàng cười, "Ta là vũ cơ của điện hạ!"

Vân Vụ lảo đảo một cái, Nhân Niệm đúng lúc vịn lấy, "Tiểu công công, ngươi không sao chứ?"

Vân Vụ đẩy Nhân Niệm ra chạy vắt giò lên cổ, nàng sợ nàng ở lại thêm một khắc nữa, sẽ không ngăn được nước mắt chảy xuống...

Vũ cơ? Đúng vậy, đó là vũ cơ của hắn, Nạp Lan Lạc trong truyền thuyết chính là nam tử bạc tình như vậy, bên cạnh hắn có rất nhiều nữ nhân, ai đến cũng không cự tuyệt, vì sao cả điểm này mà nàng cũng quên, còn sinh ra tình cảm với hắn? Xem nét mặt vũ cơ vừa rồi, chắc là vừa hầu hạ hắn mới đi ra ngoài.

Vì sao, vì sao trong lòng nàng lại đau đớn như vậy, đau đến không thở nổi? Nàng chạy vào trong một rừng cây nhỏ, ầm một cái té xuống trên mặt đất, ngay cả khí lực cũng không còn để giãy giụa!

Đột nhiên một nam tử hồng y từ trên trời giáng xuống, đứng một bên dùng mắt lạnh nhìn Vân Vụ cắn môi rên rỉ trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, gương mặt tái nhợt.

Nàng nhìn thấy Hoa Mãn Thiên đến nên mở miệng cầu giúp đỡ, "Hoa Mãn Thiên, cứu ta, cứu ta..."

Hoa Mãn Thiên lạnh lùng móc một bình thuốc trong lòng ra, lấy ra một viên thuốc ném thật nhanh vào miệng Vân Vụ, thấy nàng hôn mê lạnh lùng nói, "Đáng đời!"

Lúc muốn xoay người rời đi nhưng vẫn không đành lòng, quay người lại bên người nàng, trong mắt tràn trề đau lòng, "Vân Vụ, ngươi có biết ngươi không thể động tình không, một khi động tình, tuyệt tình tán trong cơ thể ngươi liền không thể áp chế được, đến lúc đó thất khiếu của ngươi sẽ chảy máu mà chết, ai còn có thể báo thâm thù đại hận cho ngươi, ai còn có thể làm việc cho ta?"

Sắc mặt Nạp Lan Lạc tái nhợt từ trên giường ngồi thẳng dậy, Hòa Phong Hòa Khí lập tức chạy tới cười ha hả nhìn hắn, vẫn là Hòa Phong mở miệng trước, "Gia, ngài tỉnh, ai ui, thật đúng là dọa chết tiểu nhân!"

"Đúng vậy, Âu Dương đầu đầy mồ hôi, hoàn hảo là nhân niệm cô nương cứu ngài!" Hòa Khí dứt lời đã bị Hòa Phong quăng ánh mắt giết người qua đây, "Gia, ngài đừng nghe hắn, là tiểu nhân đầu đầy mồ hôi ấy chứ...."

Nạp Lan Lạc thật không muốn nghe hắn nói nhảm nữa, bực mình cắt đứt, "Ta vừa mới nghe âm thanh của nàng, các ngươi đi xem một chút có phải nàng đã tới hay không"

"Ông nội của ta ơi, đêm qua ngài dẫn người đào bới Huyết Tế lâu, nếu không phải Hoa Mãn Thiên quá mức hèn hạ vô sỉ, mà ngài lại quá mức nhân từ lương thiện thì lúc này ngài làm sao trúng chiêu của hắn, hiện thời ngài lấy đâu ra năng lực ứng phó Vân Vụ cô nương a" Hòa Phong bất mãn nói.

Hòa Khí ở một bên nghe, nhân từ lương thiện? Đêm qua không phải gia đem mê dược mê mang cả mọi người trong Huyết Tế lâu thì làm sao trong một đêm có thể san bằng nhà người ta? Đương nhiên, nếu không phải Hoa Mãn Thiên nhân cơ hội nói ba chữ Thu Nguyệt Khê, gia làm sao lại phân tâm mà bị hắn ám toán a. Ai... Hắn lại muốn cảm thán một tiếng, gia đã gả ra ngoài, như bát nước đổ đi!

"Câm miệng, đi ra xem một chút!" Nạp Lan Lạc nhắm hai mắt yên lặng nói.

Hòa Phong nghe lời im lặng lăn ra ngoài, Hòa Khí thấy thế, rốt cuộc cơ hội nịnh họt của chính mình đã tới rồi, hướng tới phía Nạp Lan Lạc cười cười, "Gia, đêm qua ngài đúng là anh minh thần võ a, tiểu nhân ở đằng sau ngài cũng nhịn không được muốn quỳ xuống cúi đầu xưng thần với người!"

"Hòa Phong..." Nạp Lan Lạc ngắt lời nói.

"Gia, tiểu nhân là Hòa Khí!" Hòa Khí bĩu môi nói.

"Cút ra ngoài cho gia!"