Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 44: Đêm Trộm Tấu Chương



Vân Vụ đang loạn tưởng, đột nhiên bị người che miệng, cảm giác được bên hông bị người mạnh mẽ ôm chặt, kéo dài tới sau hòn non bộ, Vân Vụ có chút mong muốn được lớn tiếng khóc một cái, người không biết thương hương tiếc ngọc như thế, nhất định sẽ bị trời phạt a!

Vân Vụ ngô một tiếng, giãy giụa một phen, cũng không thể đẩy hắn ra, nghe âm thanh khàn khàn của hắn truyền từ đỉnh đầu đến, "Đừng lên tiếng, ta không phải người xấu!"

Đại ca, ngươi không phải người xấu? Ban ngày ban mặt ngươi trói ta kéo đến hòn non bộ, dễ dàng như quỷ, ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao? Nghĩ thì nghĩ, nhưng trước mắt Vân Vụ chỉ có thể gật đầu phối hợp

Ai ngờ hắn mới vừa buông nàng ra, Vân Vụ nhanh chóng xoay người lại, nhắm vào bên dưới hông hắn hung hăn đá tới, hắn kêu lên đau đớn, Vân Vụ nhếch môi cười một tiếng, không kiềm chế được cười nhạo, "Tiện nghi của lão tử mà ngươi cũng dám chiếm, bà nội cái chân ngươi, hừ..."

Nàng định thần nhìn lại, a, nguyên lai là tên tổng quản thái kia của đông cung, lần trước nhìn mình chằm chằm, không nghĩ tới quả nhiên hắn có ý tứ đối với mình! "Thái giám chết bầm, đồ biến thái chết tiệt! Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử tuyệt đối không có bất kỳ tâm tư nào đối với ngươi, ngươi nên chết tâm đi!"

Trương Thỉ nhịn đau nói, "Ngươi? Ngươi không nhớ ta?"

Vân Vụ liếm liếm môi, suy nghĩ sao lại có người biết mình? Chẳng lẽ bị người khác nhận ra dễ dàng như vậy? "Đại ca, chúng ta biết nhau à?"

Trương Thỉ chậm rãi đứng dậy, xem ra một cước này đá hắn không nhẹ a, hắn yếu ớt nói, "Ngươi, ngươi cùng Thu gia có quan hệ gì?"

"Thu gia? Cái gì Thu gia? Vì sao ai cũng đều hỏi lão tử cùng Thu gia có quan hệ gì là sao? Lão tử làm sao biết được?" Vân Vụ có chút chột dạ, tức miệng chửi ầm lên, "Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử họ Vân, không phải họ Thu!"

Ánh mắt Trương Thỉ ảm đạm vô thần, "Ta biết rồi!" Lập tức chậm rãi xoay người rời đi.

Vân Vụ nhìn theo bóng lưng hắn, có một loại đau lòng không nói nên lời, ánh mắt của hắn cực kỳ giống mẫu thân nàng, bóng lưng của hắn lại có chút giống phụ thân, chẳng lẽ hắn là...

Không thể nào, ca ca của nàng đã bị người ta ngũ mã phanh thây nơi biên cương rồi, làm sao có thể xuất hiện trong cung, quan trọng nhất là người trước mắt này là một thái giám? Nói như thế... quả nhiên là không thể, xem đi, nàng lại suy nghĩ quá nhiều rồi.

Mộc Thủy mang theo Trương Thỉ vào địa cung, Trương Thỉ kinh ngạc quét mắt nhìn bốn phía, không thể tưởng tượng nói, "Đây là của ngươi làm?"

Nạp Lan Lạc bình thản ung dung cười cười, "Phụ hoàng Lạc vì mẫu thân mà xây nên chỗ này, trước kia chỉ là vì để bà đi ra ngoài cung chơi đùa một phen. Ai ngờ hiện thời vì đoạt lại giang sơn, nơi này lại trở thành trụ sở bí mật"

"Tiên hoàng đối với Nạp Lan phu nhân tình sâu như biển, hậu cung chỉ độc sủng một người, đoạn giai thoại này cho tới bây giờ vẫn được dân chúng tán dương!" Trương Thỉ yên lặng nói, "Ta từ nhỏ đã lấy tiên hoàng làm tấm gương cho chính mình"

"Hiện thời, bọn họ đã vĩnh viễn âm dương cách biệt, đối với mẫu thân Lạc mà nói, những thứ kia đều là hư danh!" Nạp Lan Lạc buồn bã mở miệng, "Huynh trưởng, ngươi có biết, có khi Lạc hận phụ thân mình thấu xương không, ông vì mẹ con chúng ta trải đường xong xuôi, lại đơn độc biến mất, ở trong mắt người khác, ông thần dũng không ai sánh bằng, nhưng đối với Lạc mà nói, ông bỏ thê nhi, chỉ là một tên giặc bại trận!"

"Chúa thượng, tiên hoàng cũng do bất đắc dĩ thôi!" Trương Thỉ an ủi, đột nhiên nhớ tới chính sự liền nói, "Đúng rồi, ta đã thấy nàng"

Ánh mặt Nạp Lan Lạc sáng ngời, "Nàng có nhận ra ngươi?"

Trương Thỉ cười khổ lắc đầu, "Năm đó ta rời đi nàng chỉ mới sáu tuổi, hiện thời đã mười năm không gặp, thay đổi cũng nhiều, nếu không phải dung mạo nàng tương tự mẫu thân, ta cũng không thể nhận ra nàng được"

"Nàng quả thật là một nữ nhân ngốc!" Miệng Nạp Lan Lạc treo lên nụ cười như có như không

*********

Vân Vụ tuy nói là quân cờ của hoàng hậu nương nương, nhưng đến cùng cũng là quân cờ dùng được, bất kể như thế nào, có ăn, có phòng cho riêng mình, ngày thường cũng sẽ không có việc gì làm, cũng xem như được hưởng phúc.

Đêm đến, Vân Vụ lần nữa mặc y phục dạ hành, từ trong miệng Ách bà nàng nghe được bản tấu chương kia sau khi phê duyệt sẽ được đưa vào Cần Chính điện, hiện thời chỗ nàng ở là Phượng Hợp cung, cách Cần Chính điện không xa, lấy võ công của nàng hiện giờ, chắc chắn có thể lấy trộm thành công.

Giờ phút này Cần Chính điện vẫn còn thị vệ tuần tra, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm, Vân Vụ lựa thời điểm lúc bọn họ đổi ca liền bình tĩnh vượt lên nóc nhà, rón rén vạch mái ngói trên trần, cho đến khi thân thể nàng có thể lách đi vào.

Trong điện một mảnh đen nhánh, Vân Vụ nhảy xuống đất, rón ra rón rén nhìn cảnh vật chung quanh, từng dãy trên giá sách bày đầy tấu chương, trên mặt còn ghi rõ thời gian, ừm, vậy thì có thể tìm rồi.

Ai ngờ vừa mới đi tới hàng cuối cùng, đột nhiên có một người bổ chương qua phá vỡ không khí, Vân Vụ vội vàng hấp tấp thuận tay tiếp chưởng, ai ngờ, đằng sau lại có thêm một người chặn ngang ôm lấy nàng nghiêng người qua, vứt nàng sang một bên, cùng người kia đấu.

Vân Vụ kinh hãi, đến Cần Chính điện rồi còn có thể gặp được thích khách? Thật sự là không thể tưởng tượng nổi, xem cách ăn mặc của hai người bọn họ đều là một thân hắc y, thậm chí một người còn là bạn tốt của nàng, Nguyệt.

Nguyệt? Hắn tiến cung? Mới vừa rồi có phải hắn cứu mình? Hắn làm sao biết mình gặp nguy hiểm đây?

Kiếm pháp của người kia cũng không nhanh nhẹn bằng Nguyệt, rất nhanh đã bại dưới tay Nguyệt, hắn thừa dịp lúc Nguyệt không chú ý, lại hướng kiếm qua muốn giết nàng, Vân Vụ bối rối, người này là chủ yếu muốn giết nàng?

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì lại nhanh, một kiếm hắn bổ tới, Vân Vụ đã sợ đến choáng váng, Nguyệt lạnh mắt nhìn, một cước đá lăn giá sách.